TruyenFull.Me

Mong Rong Va Tai Tho

Jungkook hôm nay sao lại về trễ dữ vậy chứ. Bình thường cho dù có tham gia thêm giờ học ngoại khoá vào buổi chiều thì cũng chỉ tới hơn sáu giờ là cùng. Bây giờ đã gần tám giờ tối rồi mà cậu vẫn không chịu xuất hiện nữa.

Kim Taehyung nằm lăn qua lăn lại trên sô pha, bụng thì đói meo kêu réo không ngừng, thật muốn ăn canh kim chi của Jungkook nấu ghê. Hắn cầm điện thoại lên ấn số rồi lại suy nghĩ gì đó mà bỏ xuống, không lẽ đang giận dỗi mà vẫn đi gọi cho cậu sao được chứ.

Chuyện cậu nói không thích Kim Taehyung hắn hiện tại vẫn chưa có bỏ qua đâu. Nhưng mà Jungkook chẳng lẽ là muốn bỏ đói hắn thật à.

Kim Taehyung bực mình đứng dậy đi ra ngoài trong ngóng thêm lần nữa, vẫn là không có ai. Hắn quay lưng đi tới đi lui, nhăn nhó mặt mày thở hắt mấy tiếng liền rồi mới trở vào trong nhà. Lúc này thì tiếng cổng sắt bỗng nhiên vang lên, Jungkook từ bên ngoài đang ủ rũ đi vào.

" Nè! Sao tới giờ mới về?"

Kim Taehyung có chút gắt gỏng. Không phải vì đói bụng, mà vì bên ngoài trời đã tối. Hơn nữa trên đường đầy xe lớn, xe nhỏ chạy tấp nập. Jeon Jungkook hậu đậu như vậy cũng thật khiến cho Kim Taehyung có vài phần bất an trong lòng.

Nghe hắn hỏi mình, cậu cũng không trả lời, chỉ cúi mặt xụ vai chậm rãi mang theo một túi lớn đựng đầy mấy cái lon nhựa vào trong nhà.

*Phụp*

" Thôi đừng uống nữa, lon thứ tư rồi."

Kim Taehyung nhíu mày nhìn Jungkook cứ nốc ừng ực hết lon này đến lon khác. Từ lúc về đến giờ cậu cứ buồn bã không nói gì. Không lẽ có chuyện gì buồn. Kim Taehyung vốn dĩ định mở lời, nhưng còn chưa kịp hỏi thì Jungkook đã tự động quay sang nhìn hắn uất ức nói.

" Chú!"

" G..gì?"

" Chú đã bao giờ thất tình chưa?"

" Thất tình?"

Kim Taehyung trố mắt ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu. Sau đó hắn liền cười lên ha hả, hai tay dang rộng, mặt ngước lên cao đầy tự tin phóng ra một luồng ánh hào quang khổng lồ.

" Em nhìn tôi như này mà giống người bị thất tình à? Một người đàn ông đẹp trai, nhiều tiền, thông minh và quyến rũ như tôi thì có người theo rầm rầm."

Jungkook nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới của hắn. Gương mặt thì chắc là đẹp trai hơn cậu, nhìn vóc dáng chắc cũng mạnh mẽ hơn, lại có đàn em thì chắc chắn là giàu rồi. Còn thông minh thì khỏi phải nghĩ cũng biết là Kim Taehyung hơn cậu rồi. Jungkook ngồi im nhìn hắn một lúc, sau đó liền mếu máo gật gật đầu.

" Trời ơi, một người đàn ông ăn nhờ ở đậu như thế này mà cũng tốt hơn mình nữa hay sao!"

" Em có thôi ngay không Jeon Jungkook!"

Định sẽ cho cậu một trận vì câu nói đầy vẻ khinh bỉ kia. Nhưng xem ra Jungkook có vẻ thật sự là đang rất tuyệt vọng, Kim Taehyung thấy vậy cũng thôi không chọc ghẹo cậu nữa.

" Bộ.. nhóc bị thất tình hả?"

Hắn vừa hỏi tới đây, Jungkook đã ngước mặt lên trời bật khóc thật lớn. Kim Taehyung nhất thời hốt hoảng không biết phải làm sao trước cái miệng của Jungkook nữa, người gì đâu mà khi khóc rồi thì gào thét như muốn phá tan nhà cửa vậy.

Jungkook ở đó khóc lóc cho đã rồi liền tiếp tục khui thêm một lon nữa sau đó ngửa cổ uống một hơi cho quên hết sầu đời luôn.

" Thôi đừng có uống nữa."

" Chú đừng có ngăn tôi, cứ để tôi uống cho quên hết sự đời này đi."

Kim Taehyung nghe cậu nói thì liền nhăn mặt buông lời khinh bỉ.

" Uống trà bí đao mà làm thấy ghê."

" Kệ tôi! Chú có biết cái gì đâu."

" Thì biết em bị thất tình nên về nhà uống trà bí đao giải sầu nè."

" Chú không được nói là tôi thất tình! Tôi tổn thương đó huhu..Aaaaa!"

" Rồi rồi! Không có thất tình được chưa!"

Hắn đến bất lực với tình hình này, người gì đâu mà đụng tới là lăn ra khóc lóc ăn vạ vậy không biết nữa. Thấy Jungkook cứ nằm dưới nên nhà mà giẫy nẩy không chịu ngừng, Kim Taehyung đành phải khều cậu một cái nói.

" Đi nhậu không?"

" Tôi không có biết nhậu."

Jungkook hít hít mũi nói, từ nhỏ tới bây giờ cậu có uống một giọt bia rượu nào đâu mà tự nhiên lại rủ rê đi nhậu nhẹt chứ. Kim Taehyung đương nhiên không bỏ cuộc, dù gì cũng lâu rồi không uống rượu gạo nên nổi lên cảm giác nhung nhớ rồi. Hôm nay đàn em vừa giúp hắn chuyển tiền vào thẻ tín dụng. Ra ngoài rút chút ít rồi đi uống một bữa cũng không tệ.

" Thì đi cho biết, buồn là phải đi nhậu mới hết được."

" Không đi."

" Thôi, đi đi. Tôi đảm bảo là em sẽ thích."

" Không!"

* Cốp*

" Cụng.....ly......."

" Được rồi! Đi về, em say lắm rồi."

" Không.....say.....cụng....."

" Cụng cái đầu em!"

Kim Taehyung bực mình mắng cậu một câu. Uống thì không được bao nhiêu mà cứ cố mạng tu vào bụng thôi. Hắn bước qua ghế đối diện giật chai rượu gạo trong tay Jungkook để ra xa. Sau đó nhanh chóng trả tiền cho bà chủ rồi cõng cái cọng bún thiêu nằm chèm nhẹp trên bàn kia đi về. Ban nãy hắn rủ muốn gãy cả lưỡi mới chịu đi, ai ngờ khi cậu vừa đặt mông xuống ghế thì đã nốc rượu liên tục đến đây mèm thế này. Trời ơi không khéo Jeon Jungkook lại biến thành một con sâu rượu mất.

" Chú..... uống....."

" Không!"

" Chú..."

" Em im lặng một chút coi!"

Jungkook này bình thường là kiểu người con ngoan trò giỏi mà không phải sao. Vậy mà nhìn cậu bây giờ xem, thật là không ra làm sao hết. Hơn nữa là Jungkook sau khi uống say thì đặc biệt nói nhiều. Chuyện trên trời dưới đất gì cậu cũng lôi ra nói cho bằng hết.

Kim Taehyung cõng cậu đến mệt cả người, không phải là do Jungkook nặng. Mà là do từ nãy đến giờ cậu cứ nháo nhào làm loạn không thôi. Hắn thật sự rất hối hận vì đã rủ cậu đi uống rượu.

" Chú ơi....."

" Sao?"

" Mình đi tăng hai đi."

" Thôi, đi về."

" Chúuuuuuu!"

" Gì nữa?"

" Chú có biết....tại sao trái đất..... lại hình tròn hong?"

" Không."

" Vì lăn qua lăn lại...... thế nào cũng gặp được chú..."

" Trời ơi, im ngay!"

Jungkook nãy giờ bị quát đến ba lần, bắt đầu không cam tâm rồi. Lúc say con người ta thường lộ rõ bản chất mà không phải sao. Jungkook bây giờ chính là không sợ Kim Taehyung nữa đâu. Cậu nhíu mày lộ rõ sự không hài lòng, sau đó bất thình lình cắn vào vai Kim Taehyung một cái thật mạnh.

" A! Đau đau đau!"

"..."

" Nhả ra nhanh! Có nghe lời không hả?"

Kim Taehyung bị ăn đau liền la lên oai oái, vậy mà Jeon Jungkook cũng không thèm nghe cứ cắn mãi không buôn. Hắn đau quá không còn chú ý được cái gì nữa, liền vô thức thả lỏng hai tay đang ôm Jungkook trên lưng mình. Khiến cho cậu rơi xuống đất một cái bịch rồi ngã vật ra sau.

" Đau chết đi được cái con thỏ mập này! Ayssss."

" Đau...đau ...quá.."

Jungkook bị ngã xuống đất, chân phải cũng vì vậy mà đập mạnh xuống đường. Kim Taehyung lúc này mới giật mình nhớ ra cậu, hắn vội vàng chạy lại đỡ Jungkook lên, để cậu tựa vào vai mình.

" Có sao không? Jungkook, đau chỗ nào?"

" Đau chân... nhưng đau tim hơn...."

Jungkook hai mắt nhắm nghiền, nhưng miệng vẫn vô thức nói lung vài lời uất ức trong lòng. Kim Taehyung thì lại không biết, tự nhiên cậu bảo đau tim cũng làm hắn phải giật mình.

" Đau tim hả? Sao lại đau tim?"

" Chị ấy ....có người yêu rồi...chị ấy không thích mình... chết mình rồi..huhu..."

Jungkook ở trong lòng Kim Taehyung cứ huhu khóc rồi lại rên rỉ mấy lời không đâu. Nhưng Kim Taehyung bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được cái lý do mà cậu buồn bã rồi lại nói là mình thất tình rồi. Có ai mà khi người mình thích có người yêu thì lại vừa khóc lóc vừa than vãn là chết mình rồi hay không chứ.

Kim Taehyung không kiềm được mà bật cười trước bộ dạng ngốc nghếch của cậu. Jeon Jungkook đúng thật là một con người kì lạ, kì lạ từ tất cả mọi thứ xung quanh cậu cho đến tính cách của cậu.

" Người ta có người yêu thì mắc gì mà nhóc phải chết?"

" Chết chứ sao không...còn ai thích mình nữa đâu...."

Jungkook chu chu mỏ nói, nhưng hai mắt vẫn nhất quyết không mở ra. Kim Taehyung không biết lấy động lực từ đâu mà lại chủ động hôn nhẹ lên trán cậu một cái. Sau đó dùng lực ôm lấy cơ thể Jungkook bế bổng lên. Để cậu tựa mặt vào vai mình mà an tâm chìm vào giấc ngủ, giọng hắn thoang thoảng thì thầm trên con đường từ lâu đã vắng người.

" Không ai thích em thì tôi thích."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me