TruyenFull.Me

Mong Xuan R18 Domicmasterd

"ư Dương à...ah...ahm của cậu to quá.. ưm hah.."

"Sếp à , nhanh một chút , em muốn sếp nhanh hơn"

"Đang..ưm...đừng..ah..ahh...Dương...đừng vội mà ức"

Đăng Dương nằm bên dưới ngắm nhìn cơ thể tuyệt vời của sếp mình đang nhún trên cự vật của bản thân hắn, bàn tay to lớn của Đăng Dương chạm vào hông eo của Quang Hùng xoa nắn thoả thích rồi lại đột ngột nhấp mạnh xuống khiến anh rên lớn. Sếp của hắn cưỡi trên người hắn không ngừng rên rỉ gọi tên hắn, anh ta luôn luôn làm nhiều thứ khiến cho hắn phát điên

"Sếp chậm chạp quá, để em giúp sếp cho nha~ Quang Hùng yêu của em"

"Ưm...ừm"

Phải rồi sếp yêu của hắn tên Lê Quang Hùng, vẻ đẹp sắc sảo và tính cách lãnh đạm càng khiến cho hắn yêu hơn. Đăng Dương cúi người hôn lên mí mắt của Quang Hùng rồi lại lật người của anh đặt xuống thân mình, hắn liếm bờ môi hồng ấy rồi tách hai chân của sếp mình đặt trên bờ vai rộng của bản thân sau đó lại đưa cự vật to lớn vào trong hoa huyệt sớm đã được đâm cho mềm mại

Quang Hùng cả người run lên vì bị kích thích khi đầu cự vật đẩy mạnh nhấn thẳng vào điểm nhảy cảm nhất của bản thân còn được gọi là tuyến liệt, nhanh chóng kích thích đến mạnh khiến hậu huyệt có chút siết lấy cự vật thô to của hắn khiến hắn sướng muốn chết

"Cho em yêu sếp được không?"

"Đ..được"

Phập, phập, phập-

"Ah...ah...ưh...nhanh...quá...hức ưm ahh.. Dương..D-Dương"

"Em đây, đang là người chơi sếp đây"

Đăng Dương không thương tiếc sếp mình mà thao mạnh vào trong hậu huyệt được nới lỏng của Quang Hùng, mỗi cú thúc như vũ bão mà hắn tích tụ trong lòng bấy lâu nay, cự vật khai hoa rồi đâm thúc, cọ xát từng vách thịt mềm mại bên trong đem cho hắn đầy khoái cảm mãnh liệt đến hùng hồn

"Sếp yêu à, mau gọi tên em đi"

"Dương....Dương....ah...ah, Trần Đăng Dương"

Reng reng reng -

" Nha!! "

Đăng Dương bị tiếng chuông đồng hồ điện thoại làm cho giật mình tỉnh giấc, hắn liếc nhìn đồng hồ lớn cũng mới 5 giờ sáng mà bên dưới của hắn đã lên cao, chết tiệt cái giấc mơ kia cứ ám hắn như vậy có ngày hắn sẽ chết khô luôn cũng có

Hắn cắn răng vào nhà vệ sinh giải quyết rồi mặc vest vào, tay cầm theo cặp sách rồi lên xe đến công ty của mình, Đăng Dương nhìn lại đồng hồ trên điện thoại bây giờ cũng mới 5 giờ 30 phút sáng hắn thở dài gục xuống muốn ngủ nhưng bụng lại có hơi réo lên, Đăng Dương giật giật môi rồi tiện tay định sẽ đặt đồ ăn để người ta giao. Hắn tay cầm điện thoại lên chưa kịp nhấn số thì tiếng bước chân khiến hắn đôi chút khựng lại, chủ nhân của bước chân này có chút thanh thót nhẹ nhàng mà lại rất uy lực và lãnh đạm, không cần phải đón Đăng Dương biết rõ người này là ai. Hắn đứng dậy quay ra sau cúi đầu chào nhìn xuống đôi giày bóng loáng kia

"Chào buổi sáng thưa sếp"

"Hôm nay cậu đến sớm vậy?"

"Chỉ là... Mất ngủ thôi ạ" Đăng Dương hơi ngập ngừng nói, thời gian trước hắn hay đến trễ, nhưng mà cũng không trễ lắm, chuông vừa réo là hắn vừa vào hôm nay đến sớm bất ngờ cũng là chuyện đương nhiên, sếp của hắn gật đầu hắn mới đưa đôi mắt nhìn từ chân của anh lên, dáng người nhỏ nhắn thoáng chốc đã được hắn thu vào mắt

Sếp của hắn đẹp thật, đẹp đến mức hắn cũng phải động lòng mà thèm khát đến điên dại, vẻ đẹp ấy chỉ cần một cử chỉ nhỏ cũng làm người ta không chịu nỗi, đôi mắt của anh ngước nhìn người cao hơn mình một cái đầu xem lại hình dáng lực lưỡng của hắn, anh tay cầm hộp cơm có chút ngứa rồi đưa ra trước mặt Đăng Dương. Hắn bất ngờ trước hành động của sếp mình, cả người cứ đứng yên không nhúc nhích, sếp của hắn nhíu mày rồi cầm lấy tay hắn dơ ra đặt hộp cơm lên, anh ho nhẹ rồi quay người không cho hắn thấy mặt của mình nói

"Hôm nay cậu đến sớm coi như hộp cơm này là tôi thưởng cho cậu"

"S..sếp nói thật sao?"

"Ừm"

Anh gật đầu khi hắn hỏi sau đó không nói lời nào nữa mà quay gót chân bỏ đi lên văn phòng riêng của mình, sự thật là lúc nãy Quang Hùng vào đã nghe tiếng bụng hắn kêu, anh dù sao cũng không ép nhân viên của mình nhịn đói, vả lại buổi sáng anh cũng đã ăn nên anh cũng đưa cho hắn hộp cơm phụ của mình

Đợi Quang Hùng đi Đăng Dương cứ nhìn hộp cơm trên tay mình, sếp hắn vừa tặng hắn hộp cơm sao? Thật tuyệt. Hắn ngồi xuống ghế nhìn hộp cơm rồi nhớ đến bóng dáng Quang Hùng bên ngoài và trong mộng của mình lại đột nhiên cười nhẹ, đôi mắt hắn suy tình chăm chú hộp cơm rồi ăn từng muỗng. Vị thật ngon, giống như sếp của hắn vậy

Đăng Dương ăn xong hộp cơm rồi có chút tiếc nhưng trước ánh mắt của nhân viên khác, cầm hộp cơm rỗng hoài khiến họ sẽ cảm thấy hắn kì dị mất thôi, vậy nên Đăng Dương đã tiếc nuối ném hộp cơm vào thùng rác, hắn ngồi xuống xem tư liệu trên máy và ở ngoài bắt đầu công việc của mình, trong lúc bấm máy tính chăm chú thì hắn có nghe tiếng cửa mở, hắn cũng nghĩ chắc là thư ký vào phòng lấy tài liệu của sếp thôi

Đăng Dương tay bấm cạch cạch trên bàn phím lướt qua enter rồi lưu lại tư liệu của mình, hắn hài lòng mà xem lại thành quả của mình. Trong lúc hắn đang xem đến tới đoạn quan trọng và khiến hắn mất nhiều thời gian nhất thì đã có một bàn tay đặt trước màn hình của hắn chỉ vào nơi sai sót ít ỏi của hắn, ngón tay thon gọn trắng nõn chỉ vào màn hình, sau đó đằng đầu của hắn là một giọng nói vừa trầm vừa nhẹ, vừa một chút Huế một chút miền Nam

"Phần này thiếu rồi Đăng Dương"

"Em...em hiểu rồi...em cảm ơn sếp"

Giọng nói của anh như đang cào vào tim hắn vậy, hắn có chút thở gấp lắp bắp sợ sếp của hắn sẽ không hài lòng liền quay người muốn giải thích, vừa quay lại đã thấy gương mặt bình thản của Quang Hùng, anh có chút giãn mày lắc đầu nói "chỉ sai sót một chút nhưng không sao, tôi rất hài lòng rồi"

"Vâng ạ"

Anh vừa nói rồi tiếp tục bước chân đi đến những chỗ nhân viên khác, Đăng Dương lúc này mới điều chỉnh được nhịp thở của mình, hắn vẫn còn vương vấn lời nói ngon ngọt của anh vang bên trong đầu, cả người hắn nóng đến mức khó tin, hắn cọ hai bên đùi mình cảm nhận được tính khí của bản thân đang nhô cao lên. Hắn hít một hơi đứng dậy rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh không một chút chần chừ, Quang Hùng ở phía xa vừa thẳng lưng thấy bóng dáng Đăng Dương vào nhà vệ sinh thì đôi lông mày có chút nhíu lại

Cạch -

Đăng Dương đi vào nhà vệ sinh rồi đong cửa khoá lại, hắn ngồi xuống nắp bồn cầu dựa vào tường suy nghĩ, cũng may hôm này hắn mặc quần không bó lắm nên không ai thấy được tính khí của hắn đang thức dậy. Hắn kéo khoá quần xuống nhìn côn thịt sưng to, vừa cắn môi nhớ lại khoảng khắc cả hai lên giường trong mơ, cơ thể Quang Hùng vừa trắng vừa thon lại còn dẻo dai mà uốn cong như đang mời gọi hắn

"Hùng...hah...ư"

Hắn vừa vuốt ve côn thịt vừa rên rỉ gọi tên anh, tưởng tượng lúc anh bị bản thân đè ra đụ cho không thể rên nỗi, chơi cho không thể thở được, phang cho không thể nhấc nỗi một ngón tay. Đăng Dương cắn môi rồi tuốt mạnh bắn ra, hắn thở hộc hệch rồi sửa soạn lại quần áo đi ra bồn nước rửa tay sạch sẽ quay lại phong thái của một nhân viên chính trực như thường ngày mà đi ra ngoài

Vừa ngồi xuống ghế thì đồng nghiệp bên cạnh đã quay sang nói với hắn: "Dương, sếp bảo cậu lên văn phòng gặp riêng kìa"

"À..cảm ơn"

Hắn tuy có chút khó hiểu tại sao sếp của hắn lại muốn gặp riêng mình, nhưng hắn vẫn đi đến văn phòng của anh, vừa mở cửa kính thì thư kí đã cúi đầu đi ra ngoài đóng cửa lại cho cả hai không gian riêng. Đăng Dương khép nép tiến gần chiếc ghế sofa đứng nhìn anh đang ngậm ra ngoài thông qua cửa kính, anh vẫn không quay lại khuôn mặt phản chiếu qua tấm kính không cảm xúc nâng gọng kính của mình lên trầm giọng nói: "đến đây"

Đăng Dương có chút hoảng hốt bất ngờ, hắn bước chân có hơi run mà bước lên hai bước ngắn, không dám nhìn Quang Hùng mà chỉ nhìn dưới đất. Anh nhíu mày có chút không hài lòng mà tiếp tục nói: "lại thêm một chút"

"..."

"Gần hơn nữa"

Quang Hùng nhìn Đăng Dương chậm chạp bước đến, anh quay người lại rồi cười như không cười trêu: "chẳng lẽ tôi đáng sợ đến mức cậu không dám lại gần sau?"

"Không có đâu sếp" Đăng Dương lúc này mới biết hành động của mình khiến cho anh không vui mà bước nhanh đến gần Quang Hùng, lúc này khi cả hai đối mặt chỉ cách nhau một bước chân, Đăng Dương không nhìn thẳng anh mà chỉ nhìn vào giày của mình. Quang Hùng lắc đầu trước hành động của hắn có chút bất mãn

"Ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi"

Đăng Dương làm theo những gì Quang Hùng bảo, hắn tim đập loạn xạ như muốn rơi mất ra ngoài, sếp của hắn lại một lần nữa đẹp đến mức mê hồn, ánh sáng giữa trưa chiếu vào mon men theo nét cong của Quang Hùng mà thắp sáng. Đăng Dương mặt có chút đỏ, tim hắn đập nhanh đến mức hắn không nghĩ nỗi lời nói của sếp mình

"Dương, cậu sẽ không phiền nếu cùng tôi đi buổi tiệc vào ngày mai phải không"

"Dạ" Đăng Dương mặc dù không biết tại sao sếp lại muốn mình đại diện cho nhân viên trong trong ty đi dự tiệc nhưng sếp đã muốn một khi đã nói thì hắn sẽ không bao giờ từ chối, hắn muốn nhìn thấy nét mặt hài lòng của sếp mình vừa ngước mặt lên một chút lại thấy khuôn mặt anh vừa thư thái vừa dịu dàng mà cười nhẹ, nụ cười như nuốt chửng lấy trái tim của hắn

"Vậy thì tốt, hãy nhớ mặc bộ vest thật đẹp và diện kiến như một tài phiện, tôi không muốn thất vọng khi nhìn thấy cậu bị bàn tán trước những giám đốc khác"

"Em hiểu rồi, em sẽ không làm sếp bẽ mặt"

"Được, tôi rất thích lời nói của cậu Đăng Dương"

Anh nghe hắn trả lời mà càng hài lòng hơn, khuôn mặt rạng rỡ mà tiện tay chỉnh lại vai áo và cà vạt cho Đăng Dương, bàn tay nhỏ kia vừa xoạt qua áo của hắn đã khiến cho tin hắn đập nhanh và mạnh hơn, Quang Hùng khi nãy có lỡ chạm nên cảm nhận được lồng ngực kia không ngừng phập phồng

"Đừng vội vàng như thế, cứ bình tĩnh thôi"

Giọng nói của Quang Hùng vừa nhẹ nhàng lại có chút ma mị như trong giấc mơ của hắn, giọng nói này nếu như rên lại càng tốt hơn nhiều

Anh vỗ nhẹ vào ngực hắn rồi lùi ra một chút sau đó quay người ngồi lên ghế, lấy ra một sấp tiền đưa đến trước mặt hắn, thấy hắn vẫn không động vào thì chống cằm khuôn mặt vẫn dịu dàng hơi phần lạnh nhạt

"50 triệu này là tiền thưởng, không phải lương của cậu đâu, dùng nó và mua một bộ vest thật trang nhã. Nếu như có thiếu thì cứ nhắn số tài khoản tôi sẽ chuyển qua thêm cho cậu"

Hắn có chút cứng đờ rồi chỉ nhìn cọc tiền trên tay lấy một ít để lại phần còn lại cho Quang Hùng, nhìn Đăng Dương đi ra ngoài rồi liếc nhìn lại cọc tiền trên bàn thì thở dài, Quang Hùng dựa vào ghế môi có chút nhếch lên

"Thú vị thật"

[...]

Một buổi sáng tẻ nhạt trôi qua vừa nhanh vừa chậm, bây giờ cũng là lúc tan làm, nhân viên nào cũng đứng dậy rồi rời ghế đi ra về, Đăng Dương thở dài vừa mới ưỡn vai đang đau nhức của mình cầm lấy giấy tài liệu bổ vào cặp sách rồi đứng dậy hắn chạm vào những tờ tiền mà Quang Hùng đã đưa cho mình cảm thấy ấm áp, bản thân mới đi ra ngoài công ty vài bước trên đường thì trời lại đổ mưa, Đăng Dương không mang dù vậy nên hắn phải dùng cặp mình che bên trên đầu rồi chạy đến chỗ đợi xe buýt

Lúc này hắn vừa chạy đến thì bóng đen kia lại tiếp tục xuất hiện, hắn vừa bỏ cặp xuống quay sang liền nhìn thấy Quang Hùng vừa nhìn mình tay thì cũng cầm một cái cặp sách khác. Đăng Dương hơi bất ngờ khi anh có mặt ở đây, dù sao thì lúc nào hắn cũng thấy anh đi xe riêng thế mà hôm nay Quang Hùng cũng đợi xe buýt

Hắn chuyển mắt nhìn xuống áo sơ mi trắng bị mưa làm ướt của anh, da thịt trắng hồng bị lộ ra khi vải áo bị thấm nước, nó siết vào trong cơ thể của Quang Hùng thấy được cả bầu ngự và vòng eo thon gọn, mặt hắn gần như đỏ đến mang tai mắt không ngừng chăm chú nhìn vào đầu ngực hồng hào bị áo thấm qua. Mái tóc đen có hơi ướt còn đọng lại giọt nước chưa khô, Đăng Dương nuốt nước bọt rồi quay sang chỗ khác

"S-Sếp sau hôm nay lại đi xe buýt, xe của sếp đâu?"

"Xe của tôi bị hư trên đường tới đây rồi, nên giờ mới đi xe buýt đây" Quang Hùng cười nhẹ gật lắc đầu, anh có chút cong người da thịt lại càng hiện rõ qua lớp áo sơ mi mỏng, khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt có chút long lanh nhìn về phía bên kia con đường, bờ môi hồng kia vẫn mang theo nụ cười dịu nhẹ

"Cậu thì sao?"

"Em chỉ là muốn đi xe buýt cho vui thôi"

"Ồ, vậy à"

Anh trả lời ngắn sau đó lại ngước nhìn gương mặt đỏ ửng của hắn, Đăng Dương suy đi nghĩ lại sếp của hắn rất nhỏ bé, như thế này sẽ dễ thu hút kẻ biến thái nên đã không một lời cởi áo vest của mình choàng qua cho anh, Quang Hùng có chút bất ngờ nhưng anh không từ chối, hơi ấm từ áo của Đăng Dương sưởi ấm cho da thịt lạnh lẽo của anh. Quang Hùng choàng lấy áo của Đăng Dương cười phì rồi lấy kính xuống cất vào trong túi

"Cảm ơn nha, Đăng Dương"

"S-"

Đăng Dương chưa kịp nói thì chiếc xe buýt đã đến, Quang Hùng quay sang nói với hắn "tôi phải đi rồi, gặp lại cậu vào ngày mai" sau đó anh cũng lên xe, người khoác áo vest ngoài chế hết bản thân mình vào luồn vào đám người trong xe

Anh nhìn vào cửa sổ thấy Đăng Dương đang nhìn vào hướng mình thì chỉ vẫy tay sau đó xe cũng chạy đi mất.

.

Đăng Dương về nhà liền vào thay đồ, hắn vừa đi ra tay lau mái tóc đen ướt đẫm của mình, hắn ngồi xuống giường nhìn cặp sách của mình không biết khi nào đã có một cái móc khoá hình nốt nhạc màu vàng, có chút khó hiểu mà cầm nó lên, liền nhớ lại lúc mình vào văn phòng của Quang Hùng đã thấy cái móc khoá nốt nhạc này trên bàn của anh. Chẳng lẽ lúc Quang Hùng sửa cổ áo cho anh đã lén lút nhét vào túi anh cái này sao?

Đăng Dương cầm lấy móc khoá hình nốt nhạc rồi lại đột nhiên cảm thấy bản thân tim đập thình thịch, hắn để nó trong tủ kính rồi ngắm nhìn nó một lần nữa, hắn thoả mãn mà nằm xuống nệm nhớ lại hình bóng Quang Hùng cùng mình đứng ở chỗ đợi xe buýt mà liếm môi

.

"Ah...Dương...hưm..ưh" thân người con trai tuổi 27 có chút giật nảy khi bị hắn trêu đùa đầu ngực hồng hào, bàn tay của hắn nhéo nhẹ đã khiến cho nó cương lên. Hắn hài lòng hôn lên cổ của người ấy đem hai chân anh tách ra đặt hai bên hông

"Sếp à, ngoan để em giúp sếp giải toả nhé"

Sếp của hắn run rẩy tay bịt miệng mình mà gật đầu, hắn cọ xát côn thịt ở khe mông của anh rồi đặt đầu côn thịt ở trước cửa mà nhẹ nhàng đi vào, anh ôm chặt cổ hắn bờ môi hồng hé mở phát ra vài tiếng ngọt ngào

"Bên trong sếp thật ấm"

"Dương...à...ah~"

Anh rên rỉ hai chân quấn chặt lấy hông hắn cảm nhận từ cú thúc dồn dập vào bên trong mình, tiếng va chạm da thịt phát ra ma mị trong căn phòng khiến nó càng trở nên nóng bỏng

"Chết tiệt" hắn cắn môi rồi nhấp hông  liên tục đem cho người bên dưới khoái cảm mãnh liệt đến mất hồn, hắn hôn lên môi anh rồi xoa vòng eo của Quang Hùng dùng miệng hôn vào bụng của anh

"Sếp...Sếp em yêu sếp"

"Ưm..."

.

Reng reng reng -

Hắn lại tiếp tục tỉnh giấc sau cơn mộng xuân của mình, đầu có chút đau, hắn dùng tay xoa hai bên thái dương rồi đứng dậy nhìn vào điện thoại, hắn nghĩ sếp của mình muốn hắn dự tiệc của các giám đốc vậy nên hắn phải ăn mặc thật đẹp và ăn nói thật cẩn thận, nếu không sẽ khiến cho cả công ty bẽ bàng mà sếp của hắn lại thất vọng, nghĩ đến đây hắn liền thay đồ thật nhanh mà đi đến các shop đồ nam, hôm nay hắn được nghỉ sáng nên hắn có chút thoải mái mà đi dạo ngắm nhìn các căn nhà đan xen theo từng hoạ tiết

Đến được nơi vừa ý hắn liền bước vào, nhân viên ở đây rất tốt, hắn mới vào liền ra chào đón rồi dẫn hắn đến tư vấn cho hắn thứ hắn muốn mà giúp hắn chọn vài mẫu

Đăng Dương lướt thấy bộ vest trắng cực kì hợp ý mình, vest này có mặc áo trong hay không mặc đều mang lại cho người mặc một vẻ cuốn hút khó tả, hắn hài lòng mà dùng tiền mình mua nó đem về, tiền của Quang Hùng hắn vừa chưa dùng có thể vì hắn không nỡ tiêu tiền hoặc là nó cũng là vì tiền anh tặng cho mình

Tối hôm ấy Đăng Dương đã có mặt đúng chỗ mà Quang Hùng hẹn, hắn mặc vest trắng vừa vào cột đèn mà bấm điện thoại để chờ đợi, chiếc xe hơi đen chạy đến rồi giảm tốc độ dừng chỗ hắn. Quang Hùng trong xe mở cửa ra rồi vỗ vỗ vào ghế ngồi bảo hắn đến ngồi với mình, Đăng Dương tim đập nhanh đi nhanh đến chỗ anh rồi ngồi xuống sau đó đóng cửa lại

Giờ mới để ý Quang Hùng cũng mặc áo vest trắng giống hắn nhưng thay vài mặc áo trong như hắn anh lại không thèm mặc mà để khe hở ngực lộ ra, Đăng Dương hai tay nắm chặt thật sự là mặt đỏ đến mức không khác gì trái cà chua di động

"Mặc đẹp lắm, tôi rất thích"

"C..Cảm ơn sếp"

Quang Hùng nhìn ra ngoài từ kính xe, anh hạ cửa kính xuống cảm nhận làn gió lạnh đang thổi qua mặt, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại như cánh bướm gập lại, Đăng Dương ở kế bên Không dám động đậy nhưng cậu ta đã sớm bị vẻ đẹp của anh đốt cháy từ lâu, hắn hít một hơi thấy tay Quang Hùng chạm vào vào cổ hắn khiến hắn giật mình

"Tới đó đừng kích động quá, nếu có ai dám bắt nạt cậu thì cứ nói với tôi"

"Vâng ạ, em hiểu rồi"

.

Xe dừng lại trước cổng nơi mà cả hai cần đến, cánh cổng đen được mở ra, trước nó là hai bảo vệ đứng canh. Quang Hùng ra khỏi xe phủi một chút trên tay áo rồi lấy ra cái thẻ quyền quý chỉ có người của tài phiện mới có, lúc đến Đăng Dương thì anh chỉ bảo hắn là người của anh thì hai bảo vệ liền gật đầu để hắn đi vào

Hai người một chàng trai 27 một thiếu niên 23 vừa vào đã gây sự chú ý không nhẹ của các con mắt khác, Quang Hùng thì không phải bàn nhưng họ lại chú ý đến con người to lớn mặc vesy trắng đi theo anh ở đằng sau, mái tóc vàng của hắn cùng với vest này và cả khuôn mặt điển trai của hắn đủ để cái quý tiểu thư gục ngã

"Coi bộ cậu được chú ý rất nhiều"

Quang Hùng liếc nhìn những cô gái không ngừng bàn tán những lời tốt về ngoại hình của Đăng Dương thì trong lòng anh có chút khó chịu, Quang Hùng chỉ vừa nói tới đó Đăng Dương liền cúi người xin lỗi anh: "em xin lỗi, em không muốn người nào để ý đến mình, em chỉ muốn cùng sếp tham gia buổi tiệc thôi"

Anh cười nhẹ tay vỗ vỗ nhẹ vào má của Đăng Dương rồi cầm lấy miếng bánh ngọt trên tay đưa cho Đăng Dương miệng thì vẫn cười dịu dàng nhưng đôi mắt thì liếc nhìn những người kia có hơi sát lạnh

"Ăn thử xem có ngon không"

"Ngọt lắm ạ"

"Ừm, tôi thích đồ ngọt"

Quang Hùng gật đầu trước lời nói của Quang Hùng, anh cầm chiếc bánh đã được Đăng Dương cắn qua đem nó bỏ vào miệng ăn nốt, Đăng Dương bất ngờ trước hành động của anh rồi cảm thấy ngọn lửa trong lòng ngày càng được thổi to hơn, hắn nhịn không được nên đã thì thầm vào tai anh: "em muốn đi vệ sinh một chút.."

Quang Hùng lắc đầu cười nheo sau đó nhìn hắn nói: "ừm đi đi"

"Giám đốc Lê, hân hạnh khi được gặp cậu"

Lúc này khi Đăng Dương rời đi xa thì đã có một người đàn ông tiếp cận anh, ông ta cầm ly rượu trên tay đưa cho Quang Hùng, anh chỉ liếc nhẹ rồi lấy ly rượu trên bàn sau đó cụng vào ly rượu của gã, gã không được như ý muốn có chút không can tâm, nhưng gã không thể hiện ra ngoài mặt mà chỉ cười rồi nhấp ly rượu trên tay

"Dạo này công việc của cậu ra sao? Giám đốc Lê?"

"Rất tốt, còn ông thì sao?"

"Hừm như thường lệ"

Đăng Dương vừa mới giải quyết chuyện bên trong mình xong vừa đi ra đã thấy Quang Hùng đang nói chuyện với một tên đàn ông, hắn còn chưa kịp bất ngờ thì có mấy tiểu thư khác kéo tới chặn mất đường đi của Đăng Dương, các cô không ngừng tán gẫu vẻ đẹp của hắn  đến tán tỉnh chuyện tình yêu, Đăng Dương cắn răng đáp lời đôi mắt không thèm nhìn lấy một ai trong đám tiểu thư này, thứ hắn đang bứt rứt bây giờ chính là sếp của hắn đang bị một gã đàn ông xấu xí tiếp cận

Quang Hùng thật sự có hơi khó chịu khi bị gã cứ áp sát, anh cố lùi bao nhiêu thì hắn lại càng tiến gần bấy nhiêu. Gã thế mà to gan ôm lấy eo Quang Hùng mời anh uống rượu của mình đang cầm trên tay, Quang Hùng bị ép uống thì chỉ có thể nuốt hết rượu trong miệng rồi đẩy gã ra. Gã ta muốn đi gần hơn thì lúc này Đăng Dương đi ra khỏi đám tiểu thư mà đến chỗ anh, hắn kéo anh lại gần mình để anh dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn

Gã đàn ông thấy khi không chuyện của mình bị phá liền tức giận mắng chửi Đăng Dương, Quang Hùng không nhịn được cơn giận mà nói

"Giám đốc Thẩm đừng có động vào người của tôi, cậu ta làm vậy như thì cũng chẳng đến lượt ông quản, còn ông, ông nghĩ mình có quyền gì mà chạm vào tôi?"

Thế là trong buổi tiệc ấy Quang Hùng và Đăng Dương là tâm điểm chú ý của đêm nay

.

Một buổi tối căng thẳng đi qua, Quang Hùng ngồi trên xe có chút đau đầu mà nhăn mặt, Đăng Dương nhìn thấy sắc mặt không tốt của Quang Hùng thì dùng hai tay mình xoa hai bên thái dương của anh, Quang Hùng liếc mắt nhìn hành động của Đăng Dương nhưng anh không từ chối, Quang Hùng dựa vào người hắn để hắn xoa thái dương cho mình, cả người nhẹ nhõm, đầu cũng rất thoải mái

"Sếp có còn đau đầu không?"

Đăng Dương lo lắng hỏi, hắn tay không ngừng xoa hai bên thái dương của Quang Hùng để anh thấy thoải mái hơn, Quang Hùng chỉ lắc đầu như trả lời hắn, trong lúc cả hai đang trên đường về nhà thì bên trong cơ thể Quang Hùng cứ nóng lên bất thường, anh cắn môi biết bản thân bị chuốc thuốc bởi gã đàn ông khi nãy, cơ thể anh có chút khó chịu. Quang Hùng hô hấp hơi khó khăn giọng nói hơi trầm nói với tài xế riêng

"Dừng ở một khách sạn"

"Sếp??"

"Nhanh lên"

Chiếc xe hơi đen dừng lại ở khách sạn 5 sao, Quang Hùng loạng choạng đi ra ngoài bảo tài xế đi về trước, bản thân anh muốn tìm một cô gái nào đó rồi làm tình đại cho qua đi cơn nóng trong lòng. Anh có hơi choáng váng đặt phòng vip rồi đi vào phòng không khoá cửa mà nằm xuống giường, cả người khó chịu đến phát điên

Mà Quang Hùng mới ngồi dậy chuẩn bị cởi áo thì cánh cửa bật mở ra, anh nghĩ chắc là do khách sạn thêm vào nên đã không quay mặt lại. Bỗng chốc cơ thể Quang Hùng được hai bàn tay to lớn ôm lấy, anh có hơi bất ngờ nhìn lên thấy gương mặt của Đăng Dương đập vào mắt thì đồng tử hơi co lại

"Cậu...cậu sao lại ở đây? Sao lại chưa về"

"Sếp à, hay là để em giúp sếp được không? Em hứa sẽ không làm sếp đau"

Hai bàn tay kia luồn vào áo vest của Quang Hùng mà chạm vào da thịt đang nóng lên vì bị chuốc thuốc kích dục, Quang Hùng cảm nhận được sự thoải mái mà rên nhẹ anh có hơi mất sức đột ngột nhớ ra tình hình mà đẩy hắn ra đi ra xa hơn, lưng vẫn quay về phía hắn

"Đi về, không cần giúp"

"Sếp, em yêu sếp lắm, xin sếp đó hãy để em giúp đi mà, Quang Hùng em xin anh"

"Cậu...cậu dám...ưh-"

Quang Hùng vừa Quay người liền bị người kia đem cả thân mình đè xuống giường, hai tay bị khoá lại trên đầu, môi bị cướp lấy một cách thô bạo, áo vest bị cởi ra lộ hết da thịt hồng hồng sau lớp vải, Quang Hùng cảm nhận được bàn tay kia chạm vào hông mình rồi cởi nhẹ quần mình xuống, quần lót cũng bị kéo tới mắc cá chân. Cả cơ thể trắng nõn bị phơi bày trước mắt của Đăng Dương, lưỡi của Đăng Dương vẫn đảo khuấy trong khoang miệng của Quang Hùng, vị ngọt có chút the của bạc hà khiến hắn thèm khát đến cuồng dại

"Hah...Dương...ưm...đừng mút ah"

Đầu ngực bị mút lấy khiến anh ú ớ không kịp, cả ngươi giật nảy lên hai bên của các khớp ngón chân co lại. Đăng Dương tay chăm sóc đầu ngực còn lại rồi hơi ngước lên cắn vào yết hầu nhỏ bé của Quang Hùng khiến anh giật mình, tính khí nhỏ nhắn bên dưới hơi tỉnh mà dựng đứng. Hắn tay chạm vào cậu nhỏ của anh liền khiến anh rên lên, Đăng Dương liếm lên má anh rồi dùng hai tay cầm lấy hai bên đầu gối của Quang Hùng đang khép chăt mà tách ra

"Dương...đừng..ah...ưm"

"Sếp...cho em đi, mau cho em, nhé?"

Tay hắn vuốt nhanh cậu bé của Quang Hùng khiến anh bị kích thích cho run lên không ngừng, đến giới hạn Quang Hùng rên lớn rồi bắn ra đầy tay của Đăng Dương tinh dịch trắng đục. Hắn cười trừ rồi đen ngón tay dính tinh dịch chạm vào bên dưới mông anh tìm đến chỗ cần thiết xoa ở vách rồi từ từ đút hai ngón tay vào

"Ah...hah...Ưm...đừng ah"

"Chặt quá"

Hắn hôn lên môi sếp mình rồi điều khiển cho hai ngón tay mình đâm thọc vào trong vách thịt, ngón tay đi đến đâu lại trêu đùa mà tách mạnh ra khiến anh rên rỉ, rồi mó lại tiếp tục mon men tho đường đi mà đi vào sâu hơn, chạm vào nơi nào đó của Quang Hùng đã khiến anh run rẩy mãnh liệt, hắn nhấn nhấn vào điểm đó nhìn biểu cảm của anh rồi hài lòng mà kéo anh đến gần

"Không được...cậu không được"

"Sao lại không được? Em hứa sẽ nhẹ nhàng mà"

Quang Hùng hơi run lắc đầu, hai chân anh lại mở rộng cho hắn ngồi giữa, anh đỏ mặt có chút chờ đợi khi Đăng Dương rút hai ngón tay ra. Hắn đem cự vật đặt ở trước rồi từ từ tiến vào khiến anh run lên, cự vật đi vào một chút dừng lại rồi lại thêm bước mà đi vào cho đến khi vào hết thì hắn và anh cũng nhau thở phào

Anh cựa quậy liền bị Đăng Dương giữ chặt, hắn đặt hai tay lên eo anh rồi nhẹ nhàng đưa đẩy hông, ban đầu Đăng Dương sợ anh đau nên đã rất nhẹ nhàng đợi khi vách thịt tiết nước đủ để bôi trơn liền không ngần ngại mà đâm như từng cú thúc như vũ bão cho Quang Hùng, anh đang được chăm sóc nhẹ nhàng đột nhiên lại bị thô bạo đâm rút có chút không quen

"Uhm...mm...nhẹ ah...nhẹ thôi ah-...aa"

Cự vật không ngừng đâm rút bên trong hoa huyệt của Quang Hùng, chủ nhân của nó không chịu nỗi việc bị chơi mà ép chặt khiến cự vật bị mút chặt, hắn hít một hơi thật sâu trầm giọng nói: "Hùng à, anh không nên kẹp em"

"Ha...gì ...ah...gì cơ? Ah- Ahh...mm...uhm nhanh quá..ah.."

Lần này Đăng Dương đột nhiên lại đổi nết mà thúc cho anh theo không kịp là nói chuyện loạn xạ, miệng lưỡi cầu xin không ngừng, hắn kéo hai chân anh lên đùi để người anh công lại khiến anh không chịu nỗi cú thúc sâu vào tận đáy óc mà lại càng co người

"Nha!!...sâu....sâu ah...nhiều quá...Dương anh nhẹ...nhẹ thôi hah-"

Tuyến liệt bị đâm đến đáng thương, Quang Hùng vừa xuất tinh lại bị những cú thúc khác đem theo khoái cảm đến lại. Đăng Dương thế là lại không biết thương cho Quang Hùng mà cứ dập như cái máy được thay động cơ mới, hắn gần đạt đến giới hạn mà lại tiếp tục tăng tốc sau đó ấn mạnh xuống, cả người Quang Hùng run lên vì kích thích mãnh liệt mà bắn ra tiếp, hai chân trên vai hắn không còn sức mà vẫy đạp

Đăng Dương bắn ra đem hết tinh dịch cho Quang Hùng, hắn mới bắn ra lần đầu mà Quang Hùng cũng xuất ra ba lần. Đăng Dương nhớ lại trong mơ rồi đột nhiên lật người anh lại để anh ngồi trên người mình, bản thân thì ngồi dựa vào thành giường nhìn anh đang cong người

"Sếp à..mau nhún đi, cho em xem sếp tự thủ dâm đi em muốn nhìn sếp tự nhún trên người em"

"Xin sếp đấy, hãy coi em là con ngựa và cưỡi đi, em muốn nhìn sếp cưỡi trên người em"

Anh hơi run mà tức giận đỏ mặt đánh nhẹ vào ngực hắn sau đứng nhấc nguời chiều theo ý hắn mà bắt đầu nhún, cả người anh bị cự vật kia đỉnh cho gần như không thể còn cảm giác nào khác ngoài cảm giác sướng rân.

"Hư...ah..sâu quá...chết mất..ah"

"Tuyệt quá, tuyệt quá, thật tốt, em yêu sếp, yêu chết mất"

Bạch bạch bạch tiếng va chạm ngày càng rõ to hơn, Quang Hùng tay đặt trên vai hắn không còn sức nhún mà ngồi thụp xuống thở dốc. Đăng Dương tay xoa nhẹ hông của anh rồi nhấc lên giúp Quang Hùng mà đẩy liên tục, Quang Hùng bị kích thích mà kích động lắc dầu, anh khóc nấc lên cắn mạnh vào vai hắn

"Kyaa- Dương!!! Dừng...ah....không hỏng mất...Hỏng anh!!"

"Đừng mà....đừng ah...đừng...bắn mất không thể...không muốn ahh-..''

Đăng Dương ấn mạnh hông anh xuống lần này lại khiến cho Quang Hùng tiếp tục xuất tinh, bên dưới hắn cũng đã bắn ra bên trong khiến nó không chứa nổi mà trực trào ra không ngừng, Quang Hùng gục đầu vào bên bờ vai hắn, ngực anh phập phồng hơi thở khó khăn

"Em muốn nữa, sếp à, em có thể tiếp tục không?"

Hắn đổi tư thế để Quang Hùng ngồi trên người mình quay lưng về phía hắn, cả người Quang Hùng như bị tê liệt mà không thể động đậy giọng nói khàn đặc không lên tiếng nỗi

"Hùng, Quang Hùng, em yêu anh, em yêu sếp, sếp ơi, em yêu sếp, yêu rất nhiều"

"Ah-anh...anh đã nghe rồi...ah...anh biết rồi hic ah...em dừng đi mà....anh không ra nỗi nữa"

"Em biết sếp muốn dừng lắm nhưng mà em vẫn muốn được cảm nhận sếp nhiều hơn, làm ơn, 1 hiệp cuối nhé?"

"....ah..ân..ừm"

.end🧑‍🦽
6020 chữ😭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me