TruyenFull.Me

Moon Jo X Jong Woo Faith

" Moon Jo ! Anh nghe em nói không hả ? "

   Thở một hơi dài chán nản, gập sách quay đầu lười biếng đáp lại tình yêu nhỏ.

" Hử ? "

   Bé con ngồi trên giường, chống tay, ánh mắt tức tối khóa chặt lấy tôi. Chiếc áo thun đen tay dài của tôi phủ lên thân hình nhỏ nhắn, làm em trông càng giống một chú mèo con phật ý. Dễ thương đến mức gần như khiến người ta mủi lòng.

" Em không đồng ý ! Đổi lớp là được sao lại bắt em nghỉ học ! "

   Câu nói ấy em đã lặp đi lặp lại suốt từ sáng đến giờ, như một điệp khúc dai dẳng. Em cho là quyết định của tôi độc đoán.

" Mới qua mấy tháng mà em đã yêu thích nơi đó đến thế nhỉ "

   Rời ghế, tôi bước đến ngồi xuống giường nâng niu gương mặt xinh đẹp đang buồn bực trong tay. Lòng đầy hứng thú hỏi.

" Nói anh nghe, ở đó có điều gì khiến cưng thích thú không muốn rời như vậy ? "

   Một sự yên tĩnh lơ lửng giữa chúng tôi, không phải sự căng thẳng, mà là tôi đang đợi cục cưng trả lời.

   Nhưng em không mở lời.

" Jong Woo vẫn giữ bí mật với anh nhỉ "

" Em..."

   Thật may. Vì tôi là người giỏi kiên nhẫn.

" Cục cưng vẫn không biết lý do sao em không được đến trường nữa à ? "

" Anh giận em "

" Giận cái gì ? "

" Em đánh bạn ạ "

    Âm thanh em nói càng bé dần, gương mặt cúi xuống tự ti mất đi sự giận dỗi trẻ con ban nãy. Tôi có thể giận em bởi cái lý do vô nghĩa đó sao.

* Chát *

" Sai rồi "

   Đúng, tôi, Seo Moon Jo, vừa tát lên gò má em. Tim có chút đau nhói, tôi làm sao muốn làm Jong Woo đau.

   Tôi biết mình vừa khiến trái tim tình yêu nhỏ tan nát, vừa xúc phạm lên tín ngưỡng của mình. Tuy nhiên tôi không hối hận, em trai tôi đã phạm sai lầm, một sai lầm không hề nhỏ. Với tư cách là một anh trai hay một người ba đúng mực, tôi phải trừng phạt em để nhận ra sai phạm của bản thân và sửa chữa nó thật tốt, không bao giờ được phép tái phạm nữa.

" Nói lại xem, cục cưng, anh đang giận em chuyện gì ? "

   Tôi ngồi yên quan sát theo từng giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt em. Em đưa tay ôm lấy bên má vừa bị tát, khuôn mặt kinh hoàng không tin nổi chuyện vừa xảy ra. Cũng phải tôi có bao giờ đánh em đâu.

" Em..em.."

" Đừng sai nhé, cục cưng "

   Ai cũng luôn có một tuổi thơ đáng nhớ nhỉ ? Vậy tôi đang giúp em tạo một mảnh tuổi thơ đáng nhớ đây.

   Nhớ tôi, Seo Moon Jo yêu em, tôn thờ, nâng niu em hơn cả sinh mạng, như một kẻ điên lạc giữa mê cung dịu dàng không muốn tìm lối thoát. Và cũng nhớ lấy lỗi lầm em đã phạm phải lần này. Nhớ để không bao giờ tái phạm nữa.

   Nước mắt em rơi mãi không ngừng, tuyến lệ như bị chặt đứt cứ thế tuôn trào vô định. Tiếng nấc lúc đầu còn ngập ngừng, nghẹn lại trong cổ họng, giờ vỡ ra thành từng mảnh âm thanh bé nhỏ. Đôi bàn tay bé xinh ấy siết lấy vạt áo sơ mi, vò nát, nhăn nhúm như lòng em đang rối bời.

Ước rằng thứ em đang siết lấy là chiếc cổ của tôi đây, ghen tỵ đấy.

   Đợi mãi, đợi mãi đến lúc tiếng nức nở bật lên, thô vụng, lạc giọng, thảm thương đến nhức óc. Lần đầu tiên em khóc tức tưởi đến vậy. Em cố dụi đi nước mắt bằng mu bàn tay, bất lực, run rẩy bật thốt.

" Hức em xin lỗi...em..hức..em xin lỗi, anh ơi em xin lỗi, em xin lỗi...hức..hức.."

Đáng thương.

   Cơn đau nhói ở tim, lòng thương xót càng nổi dậy. Nhưng tôi vẫn còn đủ bĩnh tĩnh để không chìm vào cơn mềm lòng thường lệ. Không còn là những cái ôm dỗ dành, không còn vuốt ve xoa dịu như mọi lần. Vì tôi biết em vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình.

    Vươn tay thôi đã dễ dàng chạm lên vòm cổ em, dịu dàng, chậm rãi.

   Thời gian trôi chẳng báo trước điều gì, chỉ lặng lẽ khắc dấu lên thân thể. Cổ em nơi từng trắng ngần trơn mượt như mặt sứ, giờ đây lại khẽ nhô lên một đường gồ ghề mảnh nhỏ. Yết hầu.

" Quả táo của Adam. Chỗ này gọi là yết hầu "

" Hức "

" Những sợi cơ này và cả lưỡi gà này được giấu bên trong cổ em "

   Em dừng khóc, nhìn tôi.

   Ngón tay tôi khẽ vuốt dọc sống cổ mong manh ấy, cảm nhận sự kháng cự trong vô thức dưới làn da. Tôi cúi xuống, trán chạm trán em, giọng thì thầm.

" Jong Woo từ nay về sau đừng giấu anh điều gì nữa đấy. Em hiểu chưa ? "

" Em..ức em hiểu rồi "

    Nhẹ mỉm cười, tay tôi rời khỏi vòm cổ mong manh của em dịch chuyển lên gò má, chạm vào dòng nước mắt vẫn còn đọng lại, lau đi.

" Được, giờ thì ngủ đi "

    Nói rồi tôi đứng dậy, không quên nhặt cuốn sách mình bỏ dở trên bàn, quay bước. Khi tôi đi ngang qua ngưỡng cửa, giọng em bật lên chứa nỗi hoảng hốt sợ hãi.

" A-Anh! Anh đi đâu vậy ? "

" Anh sẽ ngủ ở phòng của mình, em ngủ đi "

" Không..Anh ơi e.."

* Cạch *

    Tiếng cửa khép lại, vừa đủ vang để chặn đứng tiếng gọi tha thiết kia.

    Sợ hãi là thứ lưu lại lâu hơn mọi lời dỗ dành. Nỗi đau là dấu khắc sâu hơn bất kỳ cái ôm nào.

    Em cần một hình phạt.

____________

    Sáng hôm sau, tôi ngồi trên ghế nhấm nháp ly cà phê đen sóng sánh trong tay, mắt lướt theo dòng tin tức sáng trên màn hình điện thoại.

    Tiếng bước chân nhỏ nhẹ, thất thểu vang lên từ hành lang lát gỗ. Rồi em đứng trước cửa phòng bếp, cất giọng khàn khàn như vừa mới trải qua một đêm khóc cạn hơi.

" Anh ơi "

" Bữa sáng của em ở bếp "

    Im lặng, tôi vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại. Mãi lúc sau em mới tìm lại giọng nói nhưng lần này ẩn chứa sự trách móc.

" Sao không kêu em dậy cùng anh "

   Tôi lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên. Em đứng đó trong chiếc áo tối qua, mắt sưng húp, tóc rối mềm phủ xuống trán, tay thì ôm gối ôm thỏ trắng mềm mại cao hơn nửa người em.

" Hưm để em ngủ thoải mái thôi mà "

" Anh có bao giờ như vậy đâu ! Anh luôn sợ em không ăn sáng sẽ không tốt nên lúc nào đúng giờ sẽ kêu em dậy. Nếu mà em không chịu dậy anh cũng sẽ bế em đi ăn ! Rõ ràng anh vẫn chưa hết giận em ! Tại sao chứ em biết lỗi lắm rồi mà, em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi nên..nên hức..hức.."

    Từng tiếng nấc vỡ ra, nước mắt chực chờ cuối cùng rơi xuống. Hai bàn tay bấu lấy áo, tuy vỡ vụn lại cố gắng kiềm nén lại nỗi đau.

    Thú thật, khi đạp ga lái xe trở về nhà, trong đầu tôi đã vẽ sẵn hình phạt dành cho em. Tỉ mỉ như một kịch bản được dàn dựng hoàn hảo.

    Trông hôm qua thì dễ dàng, trôi qua ngày hôm sau tôi đã thấy khó khăn.

    Tôi biết tình yêu ngốc của mình đã khóc hết nước mắt cả đêm qua. Khóc đến mức mệt nhoài, đến ngất đi. Tận giây phút này thấy đôi mắt sưng đỏ ấy lại tiếp tục rơi lệ, tôi bỗng nghĩ có thể tiếp theo thay vì là nước mắt thì sẽ là máu chảy xuống.

    Thất bại trước kế hoạch tự bản thân dàn dựng ra.

    Lúc nào cũng là như vậy. Jong Woo luôn sẽ làm mọi trật tự của tôi xáo tung và bắt tôi phải đặt em làm một ngoại lệ trong cái đống trật tự ấy.

    Tôi đặt ly cà phê xuống, tiếng sứ chạm vào mặt bàn gỗ vang lên khẽ khàng.

Là em thì tôi chấp nhận thua cuộc.

    Đứng dậy, tôi từng bước một tiến về phía em. Em thật sự đang run, khi tôi với tay muốn chạm vào, cơ thể em giật mình lùi về sau.

Đang sợ sao ? Sợ tôi ? Không đời nào.

    Lần nữa vươn tay, tôi bế em lên tiến đến ghế ngồi xuống. Em đã ngừng khóc, chỉ còn vài tiếng nấc nhẹ vang lên trong cổ họng. Tôi ngồi xuống ghế, ôm em trong lòng.

" Khóc cả đêm sao ? "

" Ức..ừm "

" Vì sao ? "

" Em sợ "

" Sợ ? "

    Em cúi đầu, tay nắm chặt chiếc áo phông đen ngắn tay tôi đang mặc. Tôi kiên nhẫn, vuốt lưng em từng chút một dỗ dành. Cuối cùng, em thì thầm.

" Sợ vì anh đã đánh em. Sợ anh sẽ không bao giờ quan tâm em nữa. Lúc đó chỉ có em, tối lắm, đáng sợ lắm "

" Bé ngoan nhớ rồi "

    Tôi đặt xuống khớp vai em nụ hôn, rồi dụi đầu vào hõm cổ em giọng buồn bã nói.

" Anh xin lỗi vì đã đánh em. Nhưng Jong Woo à, anh làm thế chỉ vì anh muốn tốt cho em. Em mắc lỗi, anh phải giúp em sửa sai, phải không ? Em nhớ rồi anh sẽ không bao giờ làm đau em nữa. Jong Woo biết anh yêu em nhất mà "

    Xinh đẹp nhẹ gật đầu, giọng điệu an ủi tha thứ. Luôn là thế.

" Em biết, em không trách anh. Sau này em không tái phạm nữa đâu. Em là em trai ngoan, luôn nghe lời anh. Nên anh đừng giống khi tối bỏ mặc em "

" Tất nhiên, đó chỉ là một hình phạt, cục cưng "

____________

    Mọi thứ trở về quy luật của nó.

    Giống một chú mèo con biết điều, nép vào tôi, né tránh mọi câu chuyện về trường lớp mà chỉ khẽ khàng nũng nịu, quấn quýt chẳng rời. Tôi hiểu, là do nỗi sợ tôi gieo vào khiến em như thế nhưng thay vì phiền muộn, tôi lại thấy trái tim mình dịu đi bởi sự bám víu ngọt ngào ấy.

    Thời gian rụng rã, từng mảnh từng mảnh. Sinh nhật của bé cưng qua đi, rồi mùa hè chầm chậm tràn tới, nắng không còn là ánh sáng mà là thứ chất lỏng nóng bỏng đang rỉ qua các kẽ nứt của thế giới. Và trong một ngày tháng hạ rực lửa, thiên thần nhỏ của Moon Jo, bất chợt đưa tay với đến " trái cấm ".

    Đó là một đêm tĩnh lặng, khi gió ngoài khung cửa sổ chỉ khe khẽ lay động màn lụa mỏng. Tôi nằm bên em, ngón tay mải miết vẽ theo đường nét xương quai xanh, cổ, yết hầu em trong lúc đợi em đọc xong quyển sách. Gì ấy nhỉ ? Khẽ liếc mắt nhìn xuống dòng chữ trên giấy, dễ dàng nhận ra, Wuthering Heights.

" Tiểu thuyết lãng mạn "

   Tôi thích thú nhướn mày, khóe môi nhẹ nhếch lên.

" Một lựa chọn mới mẻ đấy tình yêu nhỏ "

" Còn có The Lady of the Camellias "

    Em đáp mà không rời mắt khỏi cuốn sách, giọng nói nhẹ nhàng tựa chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

" Xong cuốn này em sẽ đọc cuốn đó "

" Sao tự dưng hứng thú với thể loại này. Em luôn chuộng mấy cuốn tiểu thuyết tội phạm mà "

   Tiếng sách lật qua trang mới khiến mắt tôi chú ý. Trang cuối rồi. Bé con cất tiếng bình thản, là một người đọc đưa ra quan điểm của mình.

" Vì tên sát nhân cũng biết yêu anh à. Có kẻ giết người vì yêu. Có kẻ giết cả tá người nhưng rồi gục ngã trước tình yêu. Em muốn xem tình yêu của họ là thế nào ? "

" Ồ "

Em nào biết đâu, người yêu dấu, những kẻ giết người mà em nhắc đến đều nằm gọn trong tôi.

    Quyển sách khép lại với tiếng cạch khô khốc. Bỗng em nghiêng đầu, ánh mắt long lanh ánh lên tia hiếu kỳ đặt câu hỏi cho tôi.

" Anh ơi, tình yêu là sao ? "

    Tôi hơi khựng lại, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc em như không có gì.

" Em đã hỏi anh câu này một lần rồi Jong Woo "

    Em không đáp ngay, thở dài, tựa đầu vào ngực tôi, đáp lại bằng sự thất vọng chứa trong giọng nói.

" Nhưng tình yêu của Catherine và Heathcliff không giống như anh nói, nó nhiều hơn và em chẳng hiểu được "

   Tôi im lặng nghe em nói hết, tay nhẹ lấy quyển sách quăng lên bàn rồi quay qua ôm trọn em vào lòng.

" Đúng vậy, tình yêu chưa bao giờ là thứ đơn giản như thế, cưng à. Tình yêu luôn có dục vọng đi theo như một cái bóng. Nó là khiến tình yêu khó hiểu như thế "

" Dục vọng là gì ? "

    Ánh mắt em mơ hồ với điều mới, nỗi tò mò càng làm tăng thêm sự muốn khám phá. Đêm nay tôi lại rất sẵn lòng trả lại hết mọi câu hỏi của em thơ.

" Nhớ câu chuyện Adam và Eva chứ ? "

" Nhớ ạ "

" Câu hỏi. Vì sao Eva lại ăn trái cấm ? "

" Vì con rắn đã dụ dỗ Eva "

" Không, nàng không bị dụ dỗ. Eva ăn vì nàng muốn. Vì nàng khát khao được khôn ngoan như các thần linh. Đó là dục vọng của nàng ta "

   Tôi nói chậm, rõ, từng từ. Dẫn lối em như con rắn tinh ranh, xinh đẹp trong Adam và Eva từng làm, hướng dẫn một linh hồn đang chuẩn bị rời khỏi thiên đường.

" Dục vọng là phần nguyên thủy nhất. Là muốn, khao khát, tò mò và em sẽ sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được "

   Tôi chạm nhẹ môi vào vành tai em, là một kẻ xưng tội giữa đêm chỉ dám nói thì thầm.

" Và anh thừa nhận, tình yêu của anh dành cho em không đơn thuần chỉ có tình yêu "

    Sự run rẩy dưới ngực nhẹ đến mức xém chút tôi không nhận ra. Đối diện trực diện với đôi mắt em, tim tôi càng mềm nhũn. Tôi thấy bóng mình trong đáy mắt em, biến dạng, quằn quại, một con quỷ dữ. Lần nữa cúi xuống, môi tôi đặt lên yết hầu em, nơi rung động mong manh nhất, khẽ cắn nhẹ.

" A..anh Moon Jo nè "

   Yết hầu khẽ động, trượt lên rồi lại xuống.

" Tình yêu của em và anh có là tội lỗi không ? "

    Xinh đẹp nhẹ đẩy tôi ra, một khoảng cách nhỏ. Mắt em run rẩy, tay siết chặt lại thành nắm đấm lo lắng.

" Bọn trẻ ở trường đã nói thế ạ. Chúng nói em kinh tởm khi yêu anh trai mình và anh là kẻ đồi bại khi yêu em. Em sợ anh sẽ đau lòng nên không dám nói ra, anh đừng giận em. Nhưng em thật sự muốn biết, lời..lời bọn chúng nói có đúng không ? "

Nghĩ lại thì, nên lấy răng của một đứa trong đám đó vào món quà của em.

" Em nghĩ sao ? "

" Em...em không biết nữa. Anh là tất cả của em, em chỉ có anh thôi, nếu em không thể yêu anh thì em phải yêu ai chứ ? Nếu thật sự là tội lỗi liệu...em có thể giống Eva " ăn " nó không ? "

   Tôi bật cười. Một nụ cười trầm khàn, thỏa mãn đến đáng sợ. Môi hôn lên tóc em đáp lời.

" Jong Woo, chúng ta giống nhau. Em rất đặc biệt, em không giống như bọn người kia. Nghe theo dục vọng của em và tất cả còn lại đừng quan tâm "

   Em không nói gì, một khoảng lặng nhưng chẳng hề áp bức, căng thẳng, nó chỉ là khoảng trống để em tiếp nhận. Lúc sau em vẫn chỉ im lặng kéo tay tôi nằm xuống cạnh. Đầu tựa lên ngực tôi, thân thể mềm mại dán sát, thủ thỉ.

" Tiếng Pháp của em vẫn còn dở quá. Nhớ tăng thêm tiết cho em nhé "

" Muốn đọc La Dame aux Camélias bản gốc hử ? "

" Em ước thế, nhưng thôi em biết sức mình. Anh ngủ ngon "

    Một nụ hôn đáng yêu rơi xuống khóe môi tôi. Tôi vui vẻ hôn lên trán em đáp lại.

" Ngủ ngon "

____________

   Mùa hè vẫn chưa chịu lui đi, cái nóng hừng hực như muốn giết hết mọi sinh linh tồn tại trên trần thế, chảy cả những ý nghĩ trong đầu người. Bản thân tôi phải thừa nhận đó là năm mùa hè nóng rực nhất. Một hè oi ả, nắng trưa gắt gao, tiếng côn trùng ồn ào mỗi tối. Một mùa hè nhớ mãi.

   Đối với cái nóng bức ấy, yêu dấu của tôi bày tỏ sự căm ghét hơn bao giờ hết. Em trai tôi ghét cái nóng. Ghét vì khiến áo em ướt sũng, tóc bết mồ hôi khi ngắt hoa ngoài vườn. Ghét vì không khí lúc nào cũng như nồi nước sôi, dù mở hết máy lạnh vẫn như bị nhấn chìm trong một nồi hấp khổng lồ.

   Còn tôi thì chẳng thích hay ghét, hồi xưa xửa tôi chưa có em trong vòng tay thôi. Giờ thì tôi cũng không ưa nó nổi...

" Lại nữa sao "

   Tôi thở ra, giọng rõ ràng mang theo mệt mỏi và bất lực. Nhưng thiên thần nhỏ chẳng hề bận tâm. Em nài nỉ, mắt long lanh.

" Đi mà, cơ thể em sắp bóc cháy rồiiii"

   Đưa tay day trán, cố tìm lý do từ chối sao cho em không bật khóc. Trước khi nghĩ ra, em đã bám lấy tôi như mèo con, dụi má vào vai tôi, rên rỉ ỉ ôi ngọt đến đau tim.

" Đi mà, làm ơn đi mà, em sẽ vào tắm ngay không để bị bệnh. Làm ơn đi anh ơi ~. Anh Moon Jo ạ~. Đi mà, đi mà. Papa yêu ạ cho đi mà ~. Papa không yêu con sa.."

" Được rồi. Được rồi "

   Tôi gần như bật dậy như bị ai giật dây, đi thẳng ra mở hệ thống tưới nước ngoài vườn với công suất đủ làm trôi cả hoa và nhân cách tôi nếu cần. Tôi nhắm mắt, nuốt nước bọt. Em biết, em luôn biết, tôi sẽ không chịu nổi. Nếu cái nắng mùa hè sẽ không thể giết tôi thì là cái tiếng gọi nũng nịu ấy.

   Nước phun ào ào, xối lên từng tán lá, từng bông hoa và cả đôi chân trần của em đang chạy vụt ra khỏi hiên nhà.

   Em reo lên một tiếng vang trời, hất tung dép, lao ra vườn. Em xoay vòng, chiếc áo sơ mi ướt nhẹp dính sát vào da thịt non tơ.

   Tôi quay người bước đi, tôi cần tiêm thuốc ức chế.

   Cơn phát tình đến đúng như một lời nguyền, ngay sau cái hôm em nghịch ngợm phát hiện ra cách làm mát cơ thể mới. Không cần mấy cây kem hay ngồi lì trước tủ lạnh mở toang.

   Thế là mỗi lần em tắm người trong dòng nước kia tôi lại tự đi tiêm cho mình một ống tiêm thuốc ức chế kì phát tình. Nếu không tôi sẽ làm đau yêu dấu. Rằng bàn tay tôi, như của Midas¹, sẽ biến tất cả yêu thương thành ác mộng.

    Kéo tủ chứa những ống kim tiêm mới choang còn đầy bởi chất lỏng sóng sánh. Lấy một ống. Rút nắp. Đẩy khí ra. Kim chích xuyên qua da, ghim vào điểm sau gáy ngay gần tuyến thể. Ở đó sẽ giúp cơn phát tình dịu lại nhiều hơn.

    Tôi nhắm mắt, để cảm giác nhức nhối tê dại truyền lan. Lại trở thành một sinh vật biết kiềm chế. Một người anh. Một kẻ đủ tỉnh táo.

    Rút kim tiêm ra tôi mở mắt. Qua khung cửa sổ, tôi nhìn thấy em. Có vẻ em đã lấy một quyển sách cùng đắm mình trong làn nước mát mẻ.

   Phải đi thôi. Tôi cần trở lại nhắc nhở em đi tắm bởi lần nào em cũng không muốn dứt ra như đã hứa.

    Giờ thì, tôi đứng dưới mái hiên, nhìn em nằm trên lớp cỏ giữa màn nước, tay run khẽ vì ánh nắng xiên qua tóc em. Trông em kìa. Như quả hồng mọng mọc từ vườn cấm. Bây giờ em chính xác là ướt từ đầu đến chân. Mái tóc ướt dính vào sát gương mặt xinh đẹp, áo sơ mi trở nên trong suốt phô bày màu da thịt trắng hồng mịn màng tì vết và đường cong cơ thể. Thâm tâm tôi nửa ghét bỏ, nửa may mắn vì em có mặc quần lót, việc mà nếu em không đi học thì sẽ không biết đến.

" Anh ! "

    Mắt em bất ngờ khi thấy tôi, bỗng gấp lại cuốn sách đứng dậy lao về phía tôi như một cơn gió mang hương nắng ẩm và dục vọng.

Ôi Jong Woo ơi.

    Phản xạ buồn cười tôi đưa tay bóp mũi mình lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh em, dù tâm trí gào thét rằng không muốn lại nhục nhã thì chạy trốn đi. Hỡi ôi sợ hãi là thế đời nào tôi lại chịu rời mắt. Lâu lắm rồi.

   Bé yêu của tôi vốn không biết giữ mình, nếu muốn tôi có thể yêu cầu em tắm chung rồi ngắm bao lâu thỏa thích. Khi em còn bé thì không có gì, song em niên thiếu thì là chuyện lớn. Cái khoảnh khắc hôm ấy, cái lần cuối cùng tôi còn đủ can đảm tắm cùng em.

    Hôm ấy, mọi bận rộn biến hết, một phút yếu lòng nhớ nhung, tôi đưa ra yêu cầu. Và rồi, khi làn hơi nước ấm bao phủ cơ thể em vừa bước vào, tôi mới nhận ra, cơ thể ấy không còn là của một đứa trẻ. Không ai báo trước cho tôi rằng cơ thể thiếu niên bắt đầu dậy thì lại nảy nở đáng ngạc nhiên thế. Tôi đã cố quay mặt đi. Nhưng máu tôi lại phản bội tôi trước. Một giọt nóng hổi rơi xuống mặt nước, đỏ sẫm và nhục nhã. Tôi chảy máu mũi, chẳng hay tự bao giờ. Không nói một lời, tôi bước ra khỏi phòng tắm. Từ hôm ấy, tôi không dám tắm cùng em thêm một lần nào nữa.

   Để rồi bây giờ đây, cơ thể 14 tuổi của em còn khiến tôi nghẹt thở hơn bất kỳ cơn ác mộng nào tôi từng mơ thấy.

   Hiểu rõ mình không nên nhìn. Không nên dõi theo giọt nước trượt dọc cổ em, đọng lại ở hõm xương quai xanh như thể muốn chờ tôi cúi xuống, uống cạn. Không nên, tuyệt đối không nên, để mắt mình lạc tới hai điểm hồng hiện sau lớp áo mỏng sũng nước. Để giờ tim tôi đập loạn, như muốn phá vỡ cả lồng ngực để lao tới vồ lấy em.

   Em chống gối thở dốc, lồng ngực phập phồng. Môi em bóng loáng, đỏ mọng, hé mở chỉ vừa đủ để thở. Đôi mắt em ngước lên, chan chứa một nỗi mong mỏi sẽ không nhận lấy hình phạt do sự thất hứa của mình.

" Anh...anh ơi "

   Nó tệ hơn tôi nghĩ. Cơn nóng không ở đầu tôi mà dời xuống hạ bộ. Tôi tin rằng chính ác quỷ đã đích thân hiện về, ghé tai người đàn bà đang hoài thai mà thì thầm: " Đứa trẻ này sinh ra là để quyến rũ. Để hút cạn linh hồn của bất kỳ kẻ nào dám yêu nó ". Và tạo hóa phải run tay khi nhào nặn em, vì sự xinh đẹp quá hoàn hảo không nên tồn tại.

   Tôi buông tay mình ngồi xuống ngang tầm mắt em nhẹ nhàng trấn an.

" Được rồi, em mau đi tắm đi "

   Mắt em chớp chớp ngạc nhiên. Ở góc nhìn này tôi có thể thấy rõ đôi hàng mi cong vút rung rinh giống cánh bướm, vài giọt nước do đó rơi xuống. Rồi dục vọng vui mừng hôn chốc lên má tôi nói liếng thoắng.

" Thật ạ ! Em tắm ngay ! À mà anh có muốn tắm cùng em không ? "

   Tôi chết lặng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Em không hề hiểu điều mình vừa nói hay hiểu rõ hơn bất cứ ai ? Em muốn điều gì đó đi xa hơn sao ?

   Một nụ cười dịu dàng, mềm mại đến đáng ngờ không biết em có nhận ra không. Tôi đáp, giọng khẽ và đều, cố gắng không để run.

" Không. Anh phải giải quyết ít việc "

   Em cười toe, nhún vai một cái tung tăng quay người đi. Giống như một con nai nhỏ không hay biết đang nhảy múa ngay mép vực.

   Ánh mắt tôi dán chặt trên bóng hình em khuất sau bức tường. Em nói vậy là vì nhớ những ngày cũ ? Vì em từng vô tư tắm cùng tôi trong thời thơ bé, và giờ chỉ đơn giản muốn lặp lại ? Hay đó là một hành động để xoa dịu tội lỗi vụn vặt vì đã thất hứa với tôi ? Một cử chỉ chuộc lỗi ngây thơ, chẳng hề mang sắc dục nào ? Tôi đảo đi đảo lại câu hỏi ấy trong đầu tưởng đâu là một kẻ lên cơn mê sảng, cố bám víu lấy từng chữ, từng nhịp ngắt, từng nét biểu cảm em để lại mong tìm ra sự vô tội.

  Việc em chạm vào " trái cấm ", thắc mắc về tội lỗi và thậm chí cả việc đòi tắm mình trong làn nước xong đưa ra lời mời kia. Tôi siết lấy hai bên thái dương. Có phải đó là tín hiệu ? Có phải là lời phóng thích ? Rằng gông cùm tôi đeo đã rỉ sét, đã tới lúc tháo ra, chôn xuống đáy bùn ?

____________

" Tình yêu nhỏ anh biết em nóng nhưng em không nên ăn hết 5 cây kem trong một ngày đâu, nó không tốt cho răng của em "

   Dẫu nghe thế, em vẫn thản nhiên ngồi vắt vẻo trên ghế, gót chân đong đưa, mắt long lanh to tròn tận hưởng từng ngụm lạnh tan chảy từ que kem trong tay. Thật trêu ngươi.

" Em không cưỡng lại được "

   Em mỉm cười, môi dính chút kem trắng nhòe như nét cọ của một bức tranh chưa hoàn chỉnh.

" Lord Henry nói " Cách duy nhất để thoát khỏi cám dỗ là đầu hàng nó ". Em chỉ đang sống thật thôi "

   Tôi bất lực thở dài, đưa tay gãi nhẹ thái dương, rút vài tờ giấy ướt rồi đi tới bên em.

" ít nhất cũng phải ăn sạch sẽ cưng à "

" E he lần sau em sẽ gọn gàng hơn "

   Nói rồi cười tinh nghịch một chú mèo vừa liếm trộm sữa. Tôi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau từng ngón tay nhỏ bé đang lạnh toát của em. Vừa lau vừa bật cười.

" Hôm nay còn biết trích dẫn nữa. Em hóa cụ non mất rồi, cục cưng "

"Là vì anh bắt em đọc The Picture of Dorian Gray bản tiếng Anh đó. Em phải đọc đi đọc lại cả cuốn mấy lần, thuộc hết rồi "

" Là vì tốt cho em thôi "

" Da tay em sắp trầy rồi, anh đừng lau nữa "

" Hử ? À, được rồi "

" Nè còn môi em, anh lau giúp em với "

____________

* Cạch *

   Thanh âm ngân nga của em càng rõ ràng, vọng lại từng đợt lẫn trong tiếng nước xối rì rào từ vòi sen. Tôi đứng bất động trong làn hơi nước mờ ảo, tâm trí trống rỗng.

   Khi tâm trí tôi trôi lạc vào miền ký ức, không biết từ lúc nào tiếng nước đã tắt em từ bên trong bước ra và giật mình khi thấy anh mình đứng như tượng phía trước.

" Ôi trời ! Anh làm em giật mình đấy ! "

" Hưm, cục cưng chúng ta tắm chung thôi "

" Sao đột nhiên vậy ? Anh mở nước vào bồn đi em vừa gội đầu xong em muốn ngâm mình, anh có thể ngâm cùng em xong rồi đi tắm "

   Nghe lệnh tôi vặn vòi nước để nước đầy đến nửa bồn rồi ngước mắt nhìn em. Xem em kiêu kì chưa kìa, em nhàn hạ đứng đấy phô bày toàn bộ cơ thể cấm kỵ đó ra lệnh cho kẻ tôi tớ. Bởi vì em biết, em biết tất cả của em đối với tôi là nỗi khao khát nhường nào.

" Viên sủi bọt nữa. Thật tình anh cứ nhìn em mãi "

   Nhướng mày tìm viên sủi bọt tùy ý bỏ vào tôi mới tiến lại gần em. Bình thường trong chiếc áo sơ mi tình yêu của tôi đã xinh đẹp, giờ khắc này khi chẳng có gì che đậy thì lại còn xinh đẹp hơn gấp bội.

" Cục cưng, cởi đồ giúp anh được không ? "

" Anh không có tay hả ? "

" Làm ơn cục cưng ơi, anh hình như bị bệnh rồi "

   Mắt em lo lắng nhón chân chạm tay lên trán tôi đo nhiệt độ. Tôi nên cảm ơn kì phát tình của mình nhỉ.

" Anh nóng quá, vậy thì không được ngâm nước đâu anh mau đi nghỉ ngơi "

" Không sao đâu, cơ thể anh ngâm nước nóng sẽ đỡ hơn "

" Thật sao ? Em lo lắm không được đâu "

" Không sao thật mà, cục cưng em mau giúp anh cởi đồ nha "

"....Được rồi "

   Xong xuôi thì viên sủi bọt cũng đã tan hết, tôi bước vào trong trước đợi em bước vào ôm trọn em từ phía sau.

" Moon Jo anh có chắc là ổn không anh nóng quá "

" Àa, quả thật anh có chút nóng hơn "

" Em nói rồi mà anh m.."

" Nếu em giúp anh, anh nghĩ anh sẽ đỡ hơn đó "

" Giúp ? Giúp làm sao ạ ? "

   Tôi khẽ thở một hơi nặng nề, em nhỏ bé thật một vòng tay đã có thể em gọn cả cơ thể em. Mãi khao khát được hiểu em từng chi tiết, đôi tay tôi không thể ngăn lại sự tò mò của chính mình. Chạm vào làn da trắng mịn, tôi nâng cánh tay em lên, vuốt ve từng đường nét tinh xảo, ngắm nghía đo lường, đến chân cũng không bỏ xót, đến eo. Chán chường tôi tựa lên vai em than thở.

" Em nhỏ quá đi "

   Cánh tay, cổ chân một bàn tay cầm còn dư. Bắp đùi em là điểm tròn đầy nhất, trọn vẹn trong lòng bàn tay tôi. Còn vòng eo, cả khi hai bàn tay tôi nắm thì vẫn còn dư ra rất nhiều.

" Anh làm gì lạ quá đi "

   Giọng em nhẹ tựa lông vũ, nhưng tay lại siết lấy tôi bằng một sức mạnh lạ kỳ. Nhẹ hôn lên gáy em, mặt tôi quay lại càng vùi sâu vào hõm cổ em.

" Jong Woo à..."

" Anh nè anh nè "

" Hửm ? "

   Tôi rời khỏi cổ em để em quay người lại đối mặt với tôi. Sai lầm. Đôi mắt ấy không nhìn tôi, lông mi rũ xuống đẫm ướt sương đêm. Môi em cong nhẹ, răng đang cắn lấy trái cherry đỏ mọng. Một bức hoạ sống, vừa thuần khiết, lại vừa tội lỗi.

   Em nghiêng đầu, chớp đôi mắt long lanh rủ xuống những hạt sương động trên mi, ngước nhìn tôi. Dẫu chẳng có một âm thanh nào thốt ra, tôi vẫn nghe rất rõ giọng nói em " Anh trai mau ăn đi ".

" Cưng ơi em sao..."

   Ánh mắt em mất kiên nhẫn nhẹ bấu tay tôi hối thúc. Có lẽ đôi môi nhỏ đã mỏi rồi.

   Tôi sẽ đổ lỗi cho kỳ phát tình quái ác đã làm đầu óc tôi mụ mị, không đủ sức chống lại em. Đầu tôi từ từ cúi xuống, tay vô tình bóp nát một trong những bông hoa loa kèn trắng được thả vào bồn. Cuối cùng cũng cắn lấy nửa trái cherry.

" Cục cưng..."

   Trái cherry tứa ra dòng nước đỏ tươi, vị ngon ngọt còn vươn ở đầu lưỡi. Thật sự muốn ăn trọn cả trái cherry ấy.

____________

¹: vị vua nổi tiếng nhất được mọi người nhớ đến trong thần thoại Hy Lạp vì khả năng biến mọi thứ ông chạm vào thành vàng. Khi con gái của Midas đã đến gặp ông, buồn bã về những bông hoa hồng đã mất mùi thơm và trở nên cứng. Và khi ông đưa tay ra để an ủi cô thì nhận thấy rằng khi ông chạm vào con gái mình, cô ấy cũng biến thành vàng. Bây giờ, Midas ghét món quà mà ông hằng ao ước.

Au: Cuối cùng cũng vật lộn xong với tâm trí để viết xong chương này. Trời ơi tui viết tui còn thấy ngại 🫣.

Mn nếu thấy cấn cấn, sai chính tả gì đó cứ comment tại tác giả toàn viết cái này vào đêm khuya dễ mắc lỗi lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me