TruyenFull.Me

Moonchi Yeu Phai Do Ngoc

Mới sáng sớm, tiếng nhạc nghe như là đang ở trong quân đội ầm ầm phát lên

"U'mmmm"

Mỹ Chi cựa quậy, do quá ôn ào nàng nhăn mặt thẳng tay, thẳng chân đạp người bên cạnh rơi xuống sàn

Rầm

Người bên cạnh mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, tay vừa dụi mắt vừa tắt đi điện thoại

Đó là tiếng chuông báo thức của Diễm Hằng

Trơ gương mặt còn ngáy ngủ của mình nhìn lên giường, thấy tiểu thư Phương Mỹ Chu vẫn còn nhắm mắt. Diễm Hằng ngôi dậy đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân trước.

Hôm nay cô phải đến trường sớm.

Một lúc sau, cô mở cửa phòng tắm ra thì thấy
Chi đầu tóc bù tóc rối đã thức dậy từ lúc nào

"Chị đi học sao ?"

"Ừm". Diễm Hằng gật đầu

"Khi nào về ??"

"Đến tối mới về"

"Cái gì ??? Còn tôi thì sao ?"

"Em không đi làm hả ?"

"Bị đuổi rồi còn đi làm gì nữa"

"Vậy sao ta ?". Hằng gãi gãi đầu

"Chị tính đi rồi bỏ đói tôi hả ? Tôi không có tiền"

"Em ở đây đi, đến 10h30 tôi sẽ về mua cơm cho em"

Chi thở dài

"Ừ cũng được"

"Vậy tôi đi đây"

Diễm Hằng nói rồi rời đi, chỉ còn mỗi tiểu thư Mỹ Chi ở trong căn nhà trống. Nàng hơi sợ khi đi ra phòng khách vì ở đó có di ảnh thờ của bố mẹ và bà Diễm Hằng, thế là ở lì trong phòng đợi cho đến khi Diễm Hằng trở về.

Đến 10h30 như đã hẹn, Diễm Hằng cầm trên tay hai phần cơm về cùng Chi ăn trưa.

Đây là lần đầu tiên tiểu thư Phương Mỹ Chi lại ăn một bữa trưa không được sang trọng như thế này

"Bộ chị thích ăn gà lắm hả ?"

"Ừm ừm". Diễm Hằng cười như một bị khờ, đầu thì cứ gật lia lịa

"Mà nè !! Tí nữa tôi đi với chị đến chỗ chú tôi, ở nhà thế này chắc tôi chết mất"

Hằng cũng gật đầu, cái gì Chi nói nó cũng đồng
Ý hết.

Chi nhìn chị thì thấy buồn cười chết đi, vừa hiền lại vừa ngốc, bị người ta ăn hiếp là phải.

Sau khi ăn xong, Mỹ Chi đi cùng với Diễm Hằng đến nhà hàng của chú nàng. Người chú mà nàng yêu thương bây giờ cũng đã xa lánh không cho nàng ở nhờ vì bố nàng đã cảnh báo trước, chú Hùng đành bó tay.

Nàng ngồi đó nhìn Diễm Hằng làm việc đến tận tối. Theo như quan sát, tuy là con người này có hơi khù khờ nhưng tay chân rất nhanh nhẹn và làm việc rất cẩn thận.

Sau khi Diễm Hằng tan làm cả hai cùng đi ăn tối, Hằng đưa nàng đến một quán ăn ở ven đường, nàng chưa bao giờ đến những nơi rẻ tiền nên nơi này là lần đầu tiên nàng đến.

"Ngon không ??". Diễm Hằng hỏi

"Có đảm bảo vệ sinh không vậy ?". Chi nhìn vô phần ăn hơi sợ sệt một chút

"Tôi ăn ở đây mấy chục lần rồi, vẫn chưa chết".
Hằng cười hê hê.

Chi cũng phải ráng ăn chứ biết làm sao, có tiền đâu mà đòi hỏi.

Cả hai về đến nhà cũng đã là 10h mấy, Chi tắm xong thì đến lượt Hằng, rồi Hằng nó lại tiếp tục học bài, Mỹ Chi lại là người đi ngủ trước.

Hôm qua do quá mệt mỏi nên nàng có thể ngủ được ngay, còn hôm nay thì cứ trằn trọc miết.
Diễm Hằng học bài xong rồi cũng gấp sách lại lên giường.
Nhẹ nhàng leo lên tránh làm Chi thức giấc, cô cứ tưởng Chi đã ngủ mất nhưng thật ra em chỉ là nhắm mắt để đó.

Mỹ Chi cảm nhận được cánh tay Diễm Hằng đang chạm vào cánh tay mình, không hiểu sao lại cảm thấy hơi ngại, cùng là con gái ngủ chung với nhau thì có vấn đề gì ?

Đồ ngốc Diễm Hằng, người gì đâu mà dễ ngủ thấy sợ, vừa nằm xuống vài phút là đã khò khò mất tiêu.

Chợt Diễm Hằng xoay nghiêng người, do là giường nhỏ quá, khoảng cách giữa cả hai càng rút ngắn, Chi có thể cảm nhận được từng làn hơi ấm nóng của chị phà vào má mình.

Hơi tò mò một tí, Mỹ Chi cũng liếc mắt sang nhìn gương mặt chị.
Nhìn thật kĩ gương mặt Diễm Hằng lúc này.

Sao bây giờ lại thấy xinh thế ? Nhìn cũng đâu có ngốc lắm đâu nhỉ?
Gương mặt thon dài, chiếc mũi thẳng tắp thế kia và còn có cả đôi môi hồng hào ấy nữa.

Càng nhìn vào môi Chi lại càng bị cuốn hút.
Nàng vô thức đưa tay lên chạm vào môi chị.
Khoảng hai ba giây sau thì chợt giật mình rụt tay lại.

Gì vậy ?

Cảm giác gì vậy ?

Mỹ Chi tự mình độc thoại nội tâm.
Nàng lắc lắc đầu xua tan suy nghĩ vừa nãy rồi nhanh chóng quay sang đối diện với bức tường trắng.

Sáng hôm sau

Mỹ Chi là người thức dậy trước, không hiểu là vì lý do gì mà thường ngay nàng rất hay nướng khét cháy hết cả nhà nhưng hôm nay lại không tài nào ngủ được... Ừm chắc là do lạ chỗ.

Nàng rọ rẹ xoay người, vừa xoay qua thì chóp mũi của mình đã chạm vào chóp mũi người đối diện
Giật mình mở to mắt, cánh tay của Diễm Hằng đang nằm trên eo nàng, nàng nhìn Hằng chằm chằm không chớp mắt, tim thì cứ đập ba đa bum.
Vô thức đã kéo ánh mắt nàng một lần nữa liếc nhìn xuống đôi môi đỏ hồng ấy

Ực

Cảm giác

Thật sự

Muốn hôn

Chợt Diễm Hằng ngọ nguậy, Chi vội nhắm mắt lại giả vờ như mình vẫn còn đang ngủ và xem như mình không hề biết gì.

Hằng thức dậy thấy mặt người kia đang đối diện với mình, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều cô nhẹ nhàng lấy tay mình ra khỏi eo em. Cô thì vốn vô lo vô nghĩ, như vậy cũng là bình thường thôi không cảm thấy gì cả.

Diễm Hằng bước xuống giường trước và chuẩn bị đi học.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me