TruyenFull.Me

Moonspell Duoi Bau Troi Phep Mau

Ánh chiều dần tắt, bóng đêm lặng lẽ trườn qua những tán cây rừng biên giới. Đoàn người rời khỏi làng, men theo con đường mòn dẫn lên vùng cao nguyên phủ đầy sương mù. Mỗi bước đi của Aria là một lần nhói đau – không chỉ bởi đôi chân trầy xước, mà bởi tâm trí cô vẫn còn ngổn ngang giữa thực và ảo.

Evren cưỡi ngựa đi phía trước, lưng thẳng, dáng oai vệ như một vị thần hộ mệnh bước ra từ những truyền thuyết bắc cương. Thỉnh thoảng, anh ngoái lại nhìn cô – ánh mắt không phán xét, chỉ lặng lẽ quan sát.

Aria được đưa lên một con ngựa nhỏ, có một binh sĩ trẻ dắt đi bên cạnh. Gió đêm buốt lạnh len qua từng lớp áo, nhưng chiếc áo choàng mà Evren khoác cho cô vẫn còn giữ được hơi ấm… và cả mùi hương từ người đàn ông ấy – thứ hương của sắt thép, rừng thông và… điều gì đó không thể gọi tên.
---

Khi họ đến doanh trại, trời đã khuya. Trại lính nằm trên một ngọn đồi cao, được dựng bằng những cọc gỗ to và vách đá tảng, ánh lửa cháy lập lòe trong các tháp canh như con mắt của những sinh vật khổng lồ canh giữ đêm đen.

Evren dẫn Aria vào một căn lều lớn. Bên trong giản dị : một bàn họp, vài giá vũ khí, một chiếc giường đơn, và bản đồ trải dài trên mặt bàn.

Anh quay lại, giọng dịu lại khi nói với cô :

– “Đây là lều của tôi. Đêm nay cô nghỉ tạm ở đây. Sáng mai, tôi sẽ sắp xếp một nơi khác.”

– “Anh không sợ tôi làm loạn à?” – Aria nửa đùa, nửa nghiêm túc.

Evren nhếch môi – không hẳn là cười, mà như một lời thách thức nhẹ :

– “Nếu cô thật sự là gián điệp, thì đã không để bị trói giữa làng như vậy.”

Aria im lặng, mắt nhìn xuống tay mình – những vết hằn đỏ vẫn chưa kịp phai. Cô hỏi khẽ :

– “Anh tin tôi không?”

Evren bước đến gần, ánh lửa hắt lên nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật đôi mắt bạc u tịch ấy :

– “Ta không tin ai cả… nhưng ta cảm được. Thứ ánh sáng ấy trong cô – nó không phải thứ mà một kẻ nguy hiểm có thể giả tạo được.”

Aria ngẩng đầu. Ánh nhìn họ giao nhau. Trong khoảnh khắc đó, gió như ngừng thổi, và ngọn lửa giữa lều rung lên như hồi đáp cho một khởi đầu thầm lặng.
---

Đêm đó, Aria nằm trên giường gấp, bên ngoài là tiếng vọng xa của kèn hiệu và tiếng sói hú từ rừng sâu. Cô không ngủ được.

Mỗi lần khép mắt, cô lại thấy khuôn mặt Evren – rõ ràng như thể đã từng biết anh ở một kiếp sống khác. Và giữa những hình ảnh mơ hồ ấy, một cái tên bất chợt hiện lên…

Nyvalis.
Separation.
Blood Moon.

Cô bật dậy, tim đập mạnh. Không hiểu sao... cô biết rằng đây không chỉ là chuyện tình cờ. Việc cô đến đây, gặp Evren, không thể chỉ là sự sắp đặt ngẫu nhiên của số phận.

Phía ngoài, Evren vẫn ngồi một mình trước lửa trại, ánh mắt nhìn về phía Bắc xa xăm – nơi tuyết trắng chưa từng tan, và lời nguyền cổ xưa vẫn còn chờ người đến giải.

Aria siết chặt chiếc áo choàng quanh người, bước ra ngoài.

– “Evren.” – Cô gọi khẽ.

Anh quay lại. Một làn gió lạnh thổi qua, cuốn theo tiếng thì thầm rất khẽ của số mệnh :

“Họ sẽ tìm thấy nhau...
Nhưng để bên nhau, phải đánh đổi tất cả.”

Và trong đêm đầu tiên ấy – không ai trong họ biết rằng, ánh mắt chạm nhau hôm nay… sẽ là thứ cứu rỗi cả thế giới ngày mai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me