Mot It Ngot Ngao Ve Lingorm
Hôm đó, trời vừa tạnh cơn mưa. Mợ Hai Orm đi dạo trong vườn, vô tình vấp đá, trẹo nhẹ cổ chân. Chuyện chỉ nhỏ xíu, vậy mà nguyên nhà náo loạn.Cô Hai vừa đi thăm ruộng về, nghe người hầu chạy vô báo "Mợ Hai trẹo chân", sắc mặt đổi liền:– Đứa nào trẹo chân?– Dạ... Mợ Hai...– TRỜI ĐẤT!Không kịp tháo guốc, không kịp thay áo, Cô Hai chạy xộc vô trong phòng, thấy Orm đang ngồi trên ghế, chân kê lên gối, mặt nhăn nhó. Cô quỳ hẳn xuống trước mặt, vừa xoa vừa nói hốt hoảng:– Vợ ơi... vợ có sao hôn? Ai khiêng đá ra giữa vườn vậy? Mợ muốn gì nói, vợ đừng ráng chịu...– Em chỉ bị nhẹ thôi... chị đừng lo.– Trời đất! Cái chân này mà nhẹ? Mợ ráng đi vài bước là mai mốt tui phải khiêng mợ đi chơi luôn á!Orm bật cười khúc khích.
– Em thấy vợ cưng em dữ quá, gia đinh họ cười...Cô Hai trừng mắt:– Cười gì mà cười? Mợ té đó nghen! Lo mà im lặng, chăm cho đàng hoàng, ai hở nửa lời là nghỉ việc hết cho tui.Cả nhà nín thinh. Cô Hai lại cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Orm:– Vợ đau chỗ nào, nói tui xoa cho.– Xoa tim em được không?– Còn chọc nữa hả... để tối tui xoa... cả đêm!⸻Một hôm khác, Mợ Hai mới học làm bánh chuối, mà loay hoay hoài không ra đúng vị. Làm tới mẻ thứ năm thì cáu, bực quá suýt khóc.Cô Hai ngồi ở ghế xa, đọc báo, thấy Mợ dậm chân lạch bạch thì bỏ báo xuống, tiến lại, đứng sau lưng nhẹ giọng:– Làm gì mà mặt đỏ như trái cà chua vậy mợ?– Em làm hoài không được... ai cũng nói dễ mà sao em vụng quá...– Vụng gì? Ai nói mợ vụng, tui bẻ răng à nghen!– Nhưng em thấy vợ bận nhiều, còn em thì suốt ngày thất bại...Cô Hai quay Orm lại, đặt tay lên má mợ, dịu dàng nhìn:– Mợ thất bại bao nhiêu lần cũng được... chỉ cần đừng khóc. Tui không chịu nổi.Orm chớp mắt, miệng mím lại:– Nếu em khóc... vợ làm gì?– Tui hôn.– Còn khóc nữa?– Hôn tiếp.– Còn khóc hoài?– Hôn tới khi nào cười mới thôi.Orm đỏ bừng mặt, đấm nhẹ vô ngực LingLing một cái:– Hư quá à...– Vợ tui mà, tui muốn hư sao cũng được!⸻Có lần Orm bị cảm, sốt li bì cả buổi chiều. Cô Hai dẹp hết việc làm ăn, đóng cửa tiệm, hủy cả tiệc tiếp khách với quan Tây.– Tiền làm lại được. Vợ mà mệt là không ai thay thế nổi.Cả nhà tròn mắt nhìn, lần đầu tiên thấy một Cô Hai từng đấu giá đất như cọp, giờ ngồi quạt tay phe phẩy, canh cháo trên bếp, lau mồ hôi cho mợ từng chút.– Vợ ơi... tỉnh chưa? Uống chút nước nha...– Ừm... vợ cưng em quá...– Tui mà không cưng, để ai cưng?Orm nắm tay cô, thều thào:– Em không muốn làm vợ ai hết, chỉ muốn làm... vợ của Cô Hai.LingLing ngừng một nhịp, nhìn mợ với ánh mắt sâu như trời đêm:– Vợ nói rồi đó nghen... có muốn bỏ tui cũng không cho đi đâu nữa đâu.⸻Cả nhà họ Kwong bây giờ đồn râm ran:"Cô Hai bây giờ đâu còn là sư tử như xưa... giờ là sư tử bị vợ nựng rồi!""Ai mà động tới Mợ Hai là xong đời!"Nhưng có một người, khi được hỏi sao lại cưng mợ dữ vậy, chỉ khẽ cười, ôm lấy eo Orm, thì thầm:– Vì... vợ tui thì tui cưng. Cưng đến hết đời.———
Simp vợ số 1
– Em thấy vợ cưng em dữ quá, gia đinh họ cười...Cô Hai trừng mắt:– Cười gì mà cười? Mợ té đó nghen! Lo mà im lặng, chăm cho đàng hoàng, ai hở nửa lời là nghỉ việc hết cho tui.Cả nhà nín thinh. Cô Hai lại cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Orm:– Vợ đau chỗ nào, nói tui xoa cho.– Xoa tim em được không?– Còn chọc nữa hả... để tối tui xoa... cả đêm!⸻Một hôm khác, Mợ Hai mới học làm bánh chuối, mà loay hoay hoài không ra đúng vị. Làm tới mẻ thứ năm thì cáu, bực quá suýt khóc.Cô Hai ngồi ở ghế xa, đọc báo, thấy Mợ dậm chân lạch bạch thì bỏ báo xuống, tiến lại, đứng sau lưng nhẹ giọng:– Làm gì mà mặt đỏ như trái cà chua vậy mợ?– Em làm hoài không được... ai cũng nói dễ mà sao em vụng quá...– Vụng gì? Ai nói mợ vụng, tui bẻ răng à nghen!– Nhưng em thấy vợ bận nhiều, còn em thì suốt ngày thất bại...Cô Hai quay Orm lại, đặt tay lên má mợ, dịu dàng nhìn:– Mợ thất bại bao nhiêu lần cũng được... chỉ cần đừng khóc. Tui không chịu nổi.Orm chớp mắt, miệng mím lại:– Nếu em khóc... vợ làm gì?– Tui hôn.– Còn khóc nữa?– Hôn tiếp.– Còn khóc hoài?– Hôn tới khi nào cười mới thôi.Orm đỏ bừng mặt, đấm nhẹ vô ngực LingLing một cái:– Hư quá à...– Vợ tui mà, tui muốn hư sao cũng được!⸻Có lần Orm bị cảm, sốt li bì cả buổi chiều. Cô Hai dẹp hết việc làm ăn, đóng cửa tiệm, hủy cả tiệc tiếp khách với quan Tây.– Tiền làm lại được. Vợ mà mệt là không ai thay thế nổi.Cả nhà tròn mắt nhìn, lần đầu tiên thấy một Cô Hai từng đấu giá đất như cọp, giờ ngồi quạt tay phe phẩy, canh cháo trên bếp, lau mồ hôi cho mợ từng chút.– Vợ ơi... tỉnh chưa? Uống chút nước nha...– Ừm... vợ cưng em quá...– Tui mà không cưng, để ai cưng?Orm nắm tay cô, thều thào:– Em không muốn làm vợ ai hết, chỉ muốn làm... vợ của Cô Hai.LingLing ngừng một nhịp, nhìn mợ với ánh mắt sâu như trời đêm:– Vợ nói rồi đó nghen... có muốn bỏ tui cũng không cho đi đâu nữa đâu.⸻Cả nhà họ Kwong bây giờ đồn râm ran:"Cô Hai bây giờ đâu còn là sư tử như xưa... giờ là sư tử bị vợ nựng rồi!""Ai mà động tới Mợ Hai là xong đời!"Nhưng có một người, khi được hỏi sao lại cưng mợ dữ vậy, chỉ khẽ cười, ôm lấy eo Orm, thì thầm:– Vì... vợ tui thì tui cưng. Cưng đến hết đời.———
Simp vợ số 1
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me