TruyenFull.Me

Mot Khoanh Khac Bat Lua

Quán cà phê nhộn nhịp của GMMTV vang lên tiếng người nói chuyện rộn ràng. Đây là nơi nghỉ ngơi thoải mái, tách biệt với nhịp sống hối hả của ngành sản xuất, nơi các diễn viên, nhân viên và đội ngũ có thể tạm dừng và nạp lại năng lượng. Quán được thiết kế ấm cúng với bàn gỗ, kệ sách trưng bày cây xanh cùng những bức ảnh của các bộ phim GMMTV trước đây. Hương cà phê thơm nồng cùng bánh ngọt tươi mới lan tỏa trong không khí.

William và Est ngồi bên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, trước mặt họ là hai ly cà phê đá. Hôm nay họ không có lịch quay — chỉ đơn giản là dành chút thời gian nghỉ ngơi để hiểu nhau hơn trước khi buổi tập bắt đầu. Bầu không khí có vẻ thoải mái, tự nhiên, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một sự căng thẳng mơ hồ không thể chối bỏ.

William, vẫn còn hơi ngại ngùng, khẽ bứt viền chiếc bánh ngọt của mình, ánh mắt thi thoảng lại lén nhìn sang Est. Còn Est thì thoải mái hơn, thong thả nhấp cà phê, dù ánh mắt anh vẫn thường lướt qua William. Có điều gì đó trong sự trầm lặng và rụt rè của William khiến Est muốn chủ động hơn, muốn làm cậu cảm thấy dễ chịu và được chào đón.

Est:
"Vậy... em cảm thấy thế nào về vai diễn này?"

William ngẩng lên nhanh chóng, hơi bất ngờ trước câu hỏi. Cậu gật đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

William:
"Ờm... thật lòng thì... hơi choáng ngợp. Em chưa từng làm gì giống thế này cả. Ý là, em quen với việc biểu diễn rồi, nhưng mà... diễn xuất cùng với người khác, anh hiểu mà?"

Est mỉm cười, nét mặt dịu lại khi anh ngả người ra sau ghế.

Est:
"Ừ, anh hiểu mà. Nhưng sẽ vui thôi. Cứ từ từ, từng bước một. Em làm tốt đấy, anh nhìn ra được điều đó."

William cúi xuống nhìn ly cà phê, tim khẽ đập nhanh hơn trước lời nói ấy. Cậu không rõ vì sao, nhưng sự trấn an từ Est nghe thật chân thành. Như thể thế giới quanh mình bỗng trở nên ít đáng sợ hơn khi có anh ấy ngồi cạnh, bình tĩnh và vững vàng.

Cả hai chìm vào một khoảng lặng ngắn. Tiếng ồn trong quán cà phê dường như nhạt đi, xa dần, như thể thế giới ngoài chiếc bong bóng nhỏ bé của họ đang dần tan biến. William lén nhìn sang Est, ánh mắt dừng lại nơi anh đang lướt điện thoại. Cậu thầm ngưỡng mộ sự bình thản nơi anh, cái cách anh luôn tự tin mà chẳng cần cố gắng. Ở Est có điều gì đó thật cuốn hút — điều khiến cậu không thể không bị kéo lại gần.

William (nhỏ giọng):
"Anh... anh giỏi thật đấy, khiến người ta thấy dễ chịu như vậy..."

Est ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của William. Trong một khoảnh khắc, cả hai đều im lặng. Có điều gì đó vừa thay đổi — thân mật hơn, không còn là một cuộc trò chuyện bình thường nữa.

Est (cười nhẹ):
"Anh cố gắng thôi. Quan trọng là tạo được sự kết nối mà, đúng không? Với lại, cũng dễ hơn khi người đối diện không quá căng thẳng như em."

William bật cười khẽ, hơi ngượng trước lời khen.  cảm thấy mặt mình nóng bừng. Và rồi, khi tiếng cười vừa lắng xuống — điều đó xảy ra.

Khi William với tay lấy ly cà phê đá, tay em vô tình chạm vào tay Est. Cái chạm rất nhẹ, thoáng qua, nhưng đủ để khiến cả hai như bị một luồng điện chạy qua. Một tia lửa vô hình truyền giữa làn da họ, như thể thời gian đột nhiên ngừng lại chỉ trong một nhịp tim.

William khựng lại, mắt mở to hơn đôi chút, bàn tay vẫn lơ lửng trên mặt bàn. Est cũng sững người trong khoảnh khắc ấy, tim anh đập nhanh hơn khi ánh mắt lướt đến gương mặt của William.

William (khẽ, gần như thì thầm):
"Em xin lỗi... em không cố ý..."

Est (ngắt lời, giọng hơi gấp):
"Không sao mà..."

Giọng của Est nhỏ hơn thường lệ, ánh mắt anh dừng lại nơi đôi tay họ vẫn còn chạm nhau. Không ai lập tức rút tay lại. Như thể cả hai đang cố gắng hiểu rõ sợi dây kết nối bất ngờ vừa được tạo ra.

William cảm nhận được nhịp tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Và lần đầu tiên kể từ lúc gặp mặt, thứ năng lượng căng thẳng âm ỉ trong cậu như tìm thấy nơi để được giải tỏa.

Khoảnh khắc ấy cứ kéo dài, lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa và chờ đợi. Est nuốt khẽ, không chắc mình nên lùi lại hay tiến tới, giữa sự căng thẳng đang lấp đầy bầu không khí. Kể từ giây phút gặp William, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy điều gì đó chuyển động trong lòng — điều gì đó không nằm trong kịch bản mà họ sắp thể hiện.

Anh nhẹ nhàng rút tay về, nhưng hơi ấm vẫn còn vương lại giữa không trung. Tia lửa ấy — không thể phủ nhận — vẫn cháy âm ỉ giữa hai người. Ánh mắt họ lại gặp nhau, và lần này... mọi thứ đã khác. Không còn có thể chối bỏ cảm giác ấy nữa.

Est:

 "Chắc... tụi mình sẽ phải quen với chuyện này thôi. Ý anh là... việc gần gũi hơn. Cũng là một phần công việc mà, đúng không?"

William khẽ gật đầu, ánh nhìn của em lúc này đã vững vàng hơn, dù tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm thấy mình dũng cảm hơn một chút, tự tin hơn một chút. Cái chạm vừa rồi chỉ là một sự cố nhỏ, nhưng không hiểu sao... nó lại giống như khởi đầu của một điều gì đó lớn hơn — điều mà cả hai đều chưa sẵn sàng để gọi tên.

William

"Ừ... chắc là tụi mình sẽ quen thôi."

Est mỉm cười — nụ cười có phần thấu hiểu hơn, sâu hơn. Và lần đầu tiên, William cũng mỉm cười đáp lại — nhẹ nhàng hơn, tự tin hơn, mở lòng hơn.

Tia lửa giữa họ có thể chỉ thoáng qua... nhưng đủ để thay đổi không khí giữa hai người, để gợi lên một cảm giác rằng dự án lần này... có thể sẽ là điều gì đó nhiều hơn cả diễn xuất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me