Mot Nua Khac Biet Duong Hy Khang Dung
Suốt một tuần quay phim tại Thượng Hải, Khang Dung không ngưng nghĩ về Dương Hy. Dòng ký ức ào ạt trở về như cơn bão táp. Cậu cố gắng tập trung vào công việc để không nghĩ tới anh. Dẫu vậy, hình ảnh anh cứ quẩn quanh tâm trí.Cậu từng nghe ai đó nói rằng, sau chia tay nếu có thể vô tình gặp lại nhau, là do hai người vẫn còn duyên nợ.Liệu anh và cậu, có còn nợ nần nhau?Khang Dung nhớ tới bài phỏng vấn cho tạp trí điện ảnh, phóng viên khi đó có hỏi."Cơ duyên nào đã đưa anh từ một nhân viên ngân hàng lại bước chân vào con đường diễn xuất và ca hát."Cậu trả lời rất ngắn gọn."Nghiệp diễn chọn tôi. Tôi chỉ cứ thế bước đi."Câu trả lời vô thưởng vô phạt. Lý do thật sự, chỉ mình cậu biết. Cơ duyên ư? Là tình yêu.Mối tình dang dở giữa cậu và anh, không phải cứ nói buông là có thể dễ dàng buông được. Nếu như đó là số phận buộc hai người phải chia tay nhau, thì cậu muốn thử chiến đấu với chữ nợ một lần nữa. Cậu không muốn cứ như thế mà biến mất khỏi cuộc đời của anh. Trở thành người nổi tiếng, là hi vọng, dù muốn hay không, ít nhất một lần anh sẽ nhìn thấy cậu, trong suốt quãng đời về sau.Nhưng cậu và anh đã gặp lại nhau. Trong một hoàn cảnh cậu không khi nào mong muốn. Cho dù cậu có nổi tiếng khắp trái đất này. Cho dù hình ảnh cậu có tràn ngập mọi nơi. Thì trong tim anh, cũng không bao giờ có chỗ cho cậu. Cố gắng của cậu...Thành vô nghĩa.Khang Dung cười nửa khuôn miệng. Đúng là trớ trêu.Cậu cầm điện thoại, ấn số Nhất Hàng."Cậu đóng cửa đi. Giờ tớ qua chỗ cậu.""Nhưng hôm nay bar đang đông khách.""Đuổi hết về đi.""Hôm nay còn có nhạc sống nữa.""Bảo họ cũng về đi.""Cậu làm khó tớ quá. Ban nhạc này không dễ gì mời được.""Đuổi hết ngay." Khang Dung hét lớn trong điện thoại.Khang Dung lái xe trên đường, đêm đen bao chùm. Cậu đã bao lần đi trên con đường quen thuộc này. Từ khi chỉ là những dãy phố thấp nhỏ nằm lọt thỏm giữa hàng cây. Bây giờ đã thành khu đô thị sầm uất. Con đường này hai năm trước, cậu đã vui mừng biết bao nhiêu khi nghe tin anh về. Sau tất cả, giây phút này chỉ còn toàn nỗi ê chề.Mười lăm phút sau khi gọi cho Nhất Hàng, cậu đã đứng trước cửa của "Khói""Khói" không còn một ai. Nhất Hàng đang thu dọn bàn. Khung cảnh vô cùng lộn xộn. Chắc hôm nay "Khói" rất đông khách."Nhất Hàng!" Khang Dung lớn tiếng gọi."Tiểu tổ tông của con. Đuổi hết khách của con đi rồi.""Hôm nay tớ bao.""..."Nhất Hàng không biết nói gì. Khang Dung vẫn ngang bướng như thế, chẳng thể thay đổi. Từ ngày nổi tiếng còn trở nên dữ dằn như một con hổ."Hôm nay cậu có thuốc độc không?""Hả" Nhất Hàng nghĩ mình nghe lầm, liền hỏi lại. "Cậu hỏi thuốc độc?""Ừm. Giống Loyar đó!""À." Nhất Hàng nhẹ nhỏm. Nhất Hàng lẩm bẩm trong miệng "Hôm nay lại có hứng thú với thuốc độc.""Cậu nói gì?""Không... Vậy thử Maginri đi. Tửu lượng không cao có thể lịm đi ngay đó.""Ok"Nhất Hàng vào trong quầy pha chế Maginri. Thứ hỗn hợp được pha chế ba tầng riêng biệt với Cointreu, Kahlua và Rum. Cậu nghĩ ngợi một hồi rồi rụt rè hỏi Khang Dung."Cậu có chuyện gì vậy?""Tuần trước đi Thượng Hải, tớ gặp Dương Hy.""Gặp như thế nào." Nhất Hàng tò mò chờ đợi."Gặp ở sân bay. Có khi còn ngồi chung một chuyến bay mà không biết.""Nhận ra nhau không?""Tớ vẫn nhận ra.""Có chào hỏi không?"Khang Dung phá lên cười."Có. Nhưng anh ấy chào hỏi và ôm ấp một cô gái khác. Còn tớ ...đứng nhìn.""Cậu còn lưu luyến gì mà không dứt khoát buông bỏ anh ta ra khỏi trái tim đi."Khang Dung im lặng. Nhất Hàng châm lửa đốt cháy Maginri. "Uống đi. Lửa của rượu sẽ khiến cậu bùng cháy!"Cậu uống một hơi cạn ly Maginri. Cơ thể bắt đầu chếch choáng. Đầu óc quay cuồng. Trong người như có ngọn lửa đang cháy hừng hực."Cậu ổn chứ?" Nhất Hàng thấy gương mặt Khang Dung tái đi vội lo lắng.Khang Dung gật đầu.Mất một lúc khá lâu, cậu mới dịu lại. Giá như uống cạn Maginri, có thể dễ dàng đốt cháy hết tâm tư tình cảm cậu vẫn dành cho anh. Giá như uống cạn Maginri, có thể đốt cháy ký ức về anh. Đốt cháy yêu đương một thời mà cậu cứ khắc ghi mãi.Nhưng trên đời này, nếu chuyện gì cũng có thể nói giá như, thì đã không ai phải đau lòng."Cậu uống cái này đi." Nhất Hàng đẩy một ly khác về phía Khang Dung. "Từ từ sẽ giải."Khang Dung nhấp ngụm nhỏ. Thứ nước mát lạnh tan trong cơ thể. Nghe vị bạc hà tan trên đầu lưỡi. Cậu khẽ rùng mình. Nóng và lạnh gặp nhau bất ngờ.Cậu nhìn Nhất Hàng cặm cụi dọn dẹp. Bao nhiêu năm, nơi này vẫn không hề thay đổi. Kỷ niệm của cậu và anh, ở nơi này cũng có rất nhiều.Từ ngày chia tay. Dương Hy không đến đây nữa. Anh thay số điện thoại, chuyển nhà. Anh cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè của cậu. Đúng là kẻ nhẫn tâm !!
Chuyện tình mình giống như là chiếc lá,
tự hỏi bao giờ lá sẽ rơi?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me