Mot Rang Thuong Hai Rang Nho Ba Rang Doi
Cậu cứ theo sau anh Đình mãi.Đến giờ cũng được gần tháng.À...Gần 1 tháng là lúc công khai theo sau thôi chớ tính cả lúc kia chắc cũng gần 5 tháng.Cậu Vũ dùng mọi cách , cuối cùng cũng phải qua hỏi cậu Huân.Cậu Huân nhìn thằng bạn mình mặt mài ủ rũ cũng mắc cười lắm mà cười lại sợ tội." Haiz , chẳng biết mày làm bạn thân với tao kiểu gì mà đến cua người ta cũng không cua được "Cậu Vũ thở dài , mặt bất lực nhìn Thế Huân ngồi trước mặt." Đâu phải ai cũng có cái miệng dẻo quẹo như mày đâu mà mày hỏi tao ! "Cậu Huân lắc đầu." Không có thì làm cho có , chớ Khiêm nhà tao tao cũng mất có 1 tháng chớ mấy "Khiêm á hả ?Tại người ta mới lớn cậu ơi.Cậu Vũ nhìn thằng bạn mình đang đắc ý xong nhìn lại mình mà thấy rầu rĩ làm sao." Làm cho có là làm sao ? "Cậu Huân ngoắt ngoắt tay , ý nói cậu lại gần.Nói nhỏ gì đó."..."Nay cậu chẳng thấy anh Đình đâu.Thường giờ này là phải ở ngoài ruộng chớ ?Cậu nghĩ ngợi một hồi cuối cùng cũng nhấc chân qua nhà ông Thanh.Cổng lớn này lâu rồi cậu chưa đến.Vẫn như xưa nhưng nó có phần hơi cũ kĩ rồi.Vào nhà , chào hỏi được lúc cậu mới đi tìm người kia.Đi vài vòng.Chân cậu chợt dừng ngay chiếc bàn nhỏ dưới tán cây trong sân.Bàn còn như xưa nhưng sao người khác quá.Cậu trầm tư.Mắt lại lia qua góc khác.Dừng ngay trên cây phượng đang đỏ rực kia.Lúc cậu đi nó còn bé tí , chắc cũng cao hơn đầu cậu một chút.Giờ coi bộ chắc muốn cao hơn cả nhà ông Thanh.Nhà chẳng có gì thay đổi , nhưng người thì không chắc.Cậu mò lại những gì mình nhớ.Đi mãi , theo vài hướng cuối cùng cũng tới cái cửa phòng quen thuộc.Nó vẫn i như 10 năm trước.Nhưng giờ cậu đứng cao hơn cửa rồi.Cốc , cốc , cốc.Cậu thử gõ 3 lần.Bên trong chẳng ai hồi đáp.Cốc , cốc , cốc.Gõ lại lần thứ hai.Xong cậu mới nhìn xuống , cửa phòng không khoá cũng chẳng đóng chặt.Tay cậu đẩy nhẹ , cửa gỗ mở ra kêu lên vài tiếng kẽo kẹt.Thế mà người nằm bên trong cũng chẳng thèm ngóc đầu dậy nhìn." Đình "Người đó mở hé mắt ra nhìn cậu.Môi mím chặt , mặt hơi nhăn.Trán ướt đẫm mồ hôi."..Cậu !? "Cậu ngồi xuống giường.Tay sờ thử lên trán." Nóng quá , em sốt rồi "Nhưng chuyện này cũng chẳng đáng lo , chẳng phải cậu Vũ đây học y hay sao ?Mày mò kiếm trong phòng thứ gì đó , xong cậu lại chạy ra ngoài.Ra ngoài được một lúc cậu lại chạy vào bên trong.Anh Đình vẫn nằm đó.Tại anh hết sức rồi.Chóng mặt.Mắt thì nóng như lửa đốt.Môi kia tái nhợt , khô khan.Cậu đỡ anh Đình dậy.Tay đưa thứ gì đó tới trước mặt anh."..Gì..Vậy ? "Anh Đình ngước lên nhìn cậu." Thuốc , bệnh thì phải uống thuốc chớ ? Hay em sợ mắc nợ tôi ? "Đình chợt chớp mắt.Cậu nói đúng rồi đó." Nào , há miệng ra "Anh nhìn muỗng thuốc trước mặt.Môi mím chặt." Sao em lì quá vậy đa ? "Đình nhìn cậu , hơi nhăn mặt." Lì..Thì cậu..Mặc tôi đi "Tay cậu đặt chén thuốc xuống.Xoay lưng đứng dậy.Anh Đình tưởng chừng mọi chuyện đã xong thì chợt nghe tiếng bước chân kia đang tiến về phía mình.Tay cậu cầm chén thuốc lên.Uống hết , nhưng cậu không nuốt.Anh Đình giờ mềm hơn bún.Có muốn đánh muốn chửi thì giờ cũng chẳng chửi được.Thôi thì để nào khoẻ rồi đánh sau.Xong , cậu đặt chén xuống.Tay giữ lấy sau gáy anh Đình.Tay này bóp lấy mặt anh.Môi kia hở ra.Môi cậu đặt xuống.Mắt anh Đình mở to.Nhưng tay chân giờ muốn nhấc lên cũng khó.Chỉ biết nhắm mắt lại.Nuốt hết số thuốc được cậu truyền qua.Đợi hồi lâu thuốc mới hết.Cậu chẳng dám đẩy qua hết một lần , sợ anh nghẹn.Môi rời môi.Mắt anh Đình lúc này mới mở ra.Mặt anh thoáng chóc đỏ bừng.Mắt chăm chăm nhìn cậu." Nhìn cái gì ? Em không uống thuốc thì để tôi hầu em uống "Môi kia khẽ mấp máy." Vô..Sĩ "Cậu nghe nhưng chẳng thèm nói gì.Xoay qua đỡ anh nằm xuống rồi tiện tay lấy cái chén kia mà rời đi.Cạch.Cửa đóng sầm.Anh Đình nằm trên giường , đầu vẫn luôn tua đi tua lại cảnh tượng ban nãy.23 năm sống trên cuộc đời đây là lần đầu tiên anh bị cưỡng hôn theo cách này đó.Nụ hôn đầu cũng mất.Còn người vừa cướp nụ hôn đầu của anh thì vẫn có vẻ bình thường lắm.Rồi cơn buồn ngủ lại ập đến.Mắt anh nhắm dần.Lim dim rồi thiếp đi.Chẳng biết anh ngủ bao lâu.Lúc anh mở mắt dậy thì rời đã tối om.Trong căn phòng này , ánh đèn dầu nhỏ le lói.Nhưng vẫn đủ sáng để anh thấy mọi thứ trong phòng.Và anh cũng thấy người đó đang nắm tay mình , nằm gục trên giường mà ngủ.Nhưng lạ thay anh cảm giác mình chẳng muốn rút tay ra.Mà người đang ngủ kia hình như cảm nhận được là anh thức rồi nên cũng chợt mở mắt dậy." Em dậy rồi hả ? "" Cậu ra ngoài đi "Chưa kịp hỏi câu tiếp theo thì cậu đã bị người ta đuổi đi phũ phàng." Đợi chút , tôi đi hâm cháo cho em "Thấy cậu phất lờ , anh chợt cáu." Sao giờ này cậu còn ở đây ? "Người đó xoay đầu lại." Chú Thanh cho tôi ở đây mà ? Em cấm có được không ? "Cạch.Cửa phòng lại đóng lần nữa.Bỏ lại Đình đang ngơ ngác.Cái gì vậy trời ?"..."Anh ngồi dậy.Vừa hay người kia cũng mới bước vô." Cháo tôi hâm cho em rồi , đợi chút hẳn ăn còn nóng "Cậu để tô cháo xuống bàn.Cháo nóng lắm khói nó bay nghi ngút lên." Em nhìn tôi làm gì ? "Đình cau mài." Tôi nói cậu đi ra ngoài đi "Cậu nhìn anh , chẳng những không đi ra ngoài mà còn tiến lại gần hơn."..C-Cậu.. "" Sao ? Khi nào em đứng lên chạy nhảy được thì tôi tự khắc đi về "Cậu nhìn thẳng vào mắt anh , làm anh cứng người." Cậu xích ra "Cậu nghe vậy cũng xích ra xíu thiệt." Để nãy giờ chắc cũng nguội bớt rồi đó "Cậu lấy tô cháo lên.Múc một muỗng đưa lên thổi nhẹ rồi mới đưa tới miệng anh.Đình nhìn cậu mãi." Sao ? Hay em muốn tôi hầu em ăn ?"Nghe vậy Đình liền mở miệng.Cậu cười.Cứ vậy , cậu đút cho anh ăn từng muỗng một.Cậu ân cần , chăm người lớn bệnh mà cứ như chăm em bé." Cậu ra ngoài đi đặng cho tôi ngủ "Cậu nhìn anh , mắt hiện lên chút gì đó." Em ngủ đi , tôi canh "Đình thở dài.Chẳng biết nói người này làm sao mới được nữa." Thôi , cậu muốn sao tùy cậu "Xong Đình xoay người vào trong , bất giác kéo mền lên cao hơn chút.Còn cậu cứ ngồi đó mãi.Cậu chẳng lên tiếng cũng chẳng làm gì hết.Cậu canh người thương của cậu ngủ.Cậu ngồi đó , mắt nhìn mãi người nằm trên giường.*Biết sao là bạn thân của cậu Huân chưa 😔?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me