Mot Tup Leu Nho Hai Trai Tim Vang
sàn gỗ vang lên những âm thanh chói tai—tiếng giày ma sát cùng bước chân trên mặt sân tạo nên sự dồn dập như nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực. tiếng đập cầu sắc lạnh vang lên giữa không trung chẳng khác gì trận đấu súng tại chiến trường huyên náo. khán đài phía trên như muốn nổ tung với tràng cổ vũ rền vang, những bàn tay vỗ lên liên hồi, xen lẫn với tiếng hô to của đồng đội—không mắng yêu thì cũng tiếp lửa. không khí quánh lại bởi hơi nóng bốc lên từ các vận động viên, thân người ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp hòa lẫn với giọng nói của trọng tài vang lên từ loa phát thanh đèn trần nhàn nhạt đổ xuống mặt sân xanh, phản chiếu lên những giọt mồ hôi lăn dài trên gò má càng làm nổi bật thêm ánh nhìn phừng phực phụt ra các tia lửa chính là minh chứng cho sự kiên trì bền bỉ. ranh giới chia cắt cả hai đối thủ chỉ qua tấm lưới mỏng, nhưng đủ để dập tắt tương lai dài đằng đẵng của họ—một bên là chiến thắng, một bên là thất bại20-20cứ ngỡ chỉ là con số bình thường, nhưng đây lại là nguyên nhân tạo ra sức nặng tâm lý lên cho hai cơ thể dưới sự gào thét của người bên trên. nhất định phải dẫn trước 2 điểm, xui lắm thì phải ăn được con điểm 30 bằng mọi giávì đây không phải là sân chơi, càng không phải sân huấn luyện như thường ngày. đây chính là vòng chung kết của giải quốc gia, đỉnh điểm kịch tính cả về chuyên môn lẫn cảm xúcmỗi đợt vung tay của họ như đang bóp nghẹn từng ngụm thở xung quanh, ai nấy đều phải banh con mắt căng như dây đàn để chứng kiến rồi thở phào nhẹ nhõm với cú bỏ nhỏ cứu cầu. cầu thủ mà ta mong mỏi chiến thắng nhất lại phải nghe tiếng "bụp" đầy lạnh lùng vang lên giữa không trung lặng thinh, trái cầu vút từ bên kia sân sang và nó không hề đáp xuống mặt sân như đối thủ mong đợi, nó găm thẳng vào mắt em rồi bình thản rơi xuống. tất cả mọi thứ như tạm dừng, như lọt ra khỏi dòng thời gian ngắn ngủi mà chậm chạp: mọi âm thanh như thể tan biến, chỉ còn lại hơi thở dồn dập vang bên tai và cơn nhói choáng hết cả đầu. cây vợt em yêu quý nằm lê la trên mặt sân, ngắm nhìn chủ của nó ôm lấy chiếc mắt nhắm nghiền, hàng lông mày nhíu chặt như chống lại ánh sáng đang vỡ tung tại nơi hốc mắt. khoảnh khắc tưởng chừng cầu thủ ấy sẽ lùi bước ra sau để nhường chiếc cúp vàng cho đối thủ lại không hề xảy ra, chỉ có huấn luyện viên xin tạm dừng để kiểm tra chấn thương. dù có ảnh hưởng đến trận đấu hay không, em nhất quyết phải giành được, giành lấy tất cả rồi bước lên vinh quang—để còn khoe với gia đình, sĩ với anh người yêu chứ. điều nhỏ nhoi kia làm sao có thể vượt mặt được huyết tâm đang cháy phừng phực trong tim và loan ra khắp cả cơ thể. em không cho phépkể từ khi tai nạn nhỏ xảy ra, bên phía đối thủ không ngừng đập cầu qua tầm nhìn mờ nhạt. em tập luyện cực khổ đến mức không có thời gian nhiều dành cho Rukawa, mà họ lại thản nhiên dám dùng mưu lược tầm thường để chiến thắng em sao? trong cái giải quốc gia này á? quá mức tổn thương lòng tự trọng rồi. đâu phải ngày nào em cũng cắm đầu cắm cổ cầm vợt đập qua đập lại như đập muỗi, huấn luyện viên đâu phải để trưng, ông ấy không những nâng cao trình độ phản xạ của em mà còn bày kế để đáp trả lại đối phương ấy chứ. bao nhiêu kinh nghiệm chục năm cầm vợt ông đều truyền lại cho thiếu niên trẻ tuổi đầy tham vọng, đầy hoài bão—cứ như em chính là phiên bản khác giới của ông vậy[...]bầu trời ráng cam hồng chiếu xuống từng hạt nắng chiều tà, con tàu trượt bánh trên đường ray giữa hai tỉnh Tokyo và Kanagawa trông vừa hối hả vừa chầm chậm lướt ngang những toà cao ốc qua tấm cửa kính, tiếng bánh xe sắt nghiến lên đều đều như thể lòng em cũng đang chạy về phía cậu. ngồi nép bên cửa sổ, tay ôm chặt lấy túi đựng vợt trong lòng. Kanagawa không xa—nhưng với trái tim kêu lên từng nhịp nôn nao nỗi nhung nhớ thế này, mỗi phút trên tàu lại càng kéo dài lê thêkhông cùng trường là đã khổ rồi mà đằng này em còn khoác lên mình bộ đồ thi đấu của đơn vị khác, chú bảo vệ trường Shohoku khó nhai khó dụ lắm ToTđộc thân độc mã đứng trước cổng trường một lúc, Haruko, ân nhân cứu mạng cũng xuất hiện và dẫn em vào khu tập luyện của đội bóng rổ. đội trưởng Akagi, hay còn biết là anh trai của Haruko, nói thật chứ em sợ ổng hơn sợ ba má. cứ thử tưởng tượng đến cảnh một con nhỏ lạ hoắc như em, đi giày từ bên ngoài vào rồi thản nhiên chạy trên sàn tập đã được các thành viên lau dọn sạch bong, và cuối cùng là bị giáng một cú lên đầu từ anh Akagi. chưa gì đã thấy cái trán ê ê rồi"mình đang ở ngoài sân tập, khi nào cậu xong thì ra nhé. mình có chuyện muốn nói"tin nhắn gửi đi, nhưng em biết khi đến giờ nghỉ giải lao cậu ấy mới đọc. mong là có đọcvài tháng không được ngắm hình ảnh tập luyện hăng say của Rukawa mà cứ ngỡ vài năm, em đắm chìm trong dáng vẻ nghiêm túc của cậu nhưng đôi tai luôn hướng về bọn con gái cuồng nhiệt hò hét Rukawa, một cách vô liêm sỉ. gì mà Rukawa là số một, L-O-V-E Rukawa. lố bịch đến thế mà mọi người chẳng có lấy một phản ứng thường tình, họ quen với việc này rồi hay chăng?ròng ròng suốt nửa tiếng bị hành hạ đôi tai, khoảnh khắc em mong đợi nhất đã tiếp gót cho thời gian đợi chờ, cũng như là thời gian manifest rằng Rukawa sẽ để ý đến điện thoại của cậu ấytuy bước chân chậm rãi, nét mặt chẳng có gì khác biệt so với bao ngày, nhưng mấy ai biết rằng trong lòng cậu đang kêu lên từng đợt vui mừng. trái tim chẳng biết từ khi nào lại trở nên thiếu kiên nhẫn, nó hối thúc cậu đừng phí thời gian mà mau mau chạy đến phía cánh cửa—nơi cô nàng khác trường đang ở đấy. chuyện em muốn nói dù có vui hay buồn thì vết sưng mọng ở mí mắt vẫn cứ đỏ tấy, rõ đến mức có muốn che giấu đi bằng lời giải thích cũng không thể, đây là làm cho tảng băng di động biết đau lòng rồi còn gì"bị gì thế?""mắt á? tai nạn nghề nghiệp thôi, hì hì""nhưng mà mình có một thứ muốn cho Rukawa xem cơ. quan trọng lắm í, cực kỳ cực kỳ luôn!"ánh mắt cậu cố tình phớt lờ đi vẻ phơi phới lấp lánh trên gương mặt em và cả đôi môi đang cong lên, trông vừa ngáo ngơ vừa nghịch ngợm. từ sắc tím đỏ trên mắt nhanh chóng chuyển qua ánh vàng sáng loá tựa nắng ngày chiếu qua cửa sổ. chiếc huy chương vàng nằm lỏm trong bàn tay đang chìa ra trước mặt cậu, giọng em líu lo như thể kìm nén lòng hân hoan là điều khó khăn với em vậy"tadaaaa~ mình mang cái này về nè!"có ai mà không biết Rukawa khó ở. nhưng mà hiện tại thì Rukawa quá đáng lắm nhé. trái lại với xúc cảm đang dâng trào trong lòng, miệng thì cứ toe toét của em, cậu ấy chẳng hề có động tĩnh gì cả. đứng đực ra đó, và không nói lời nào. hàng lông mày xinh đẹp kia vẫn cứ khẽ chau lại, với một người ít bộc lộ cảm xúc như Rukawa thì dù chỉ là nhíu mày chút xíu cũng là một mớ lo toan, một mớ hỗn độn đang nhảy cào cào trong bụng cậu ấy"Rukawa không định khen mình à?"đúng là người đang vui, kẻ buông lời trái tai mà. hội fangirls cuồng nhiệt của cậu bắt đầu lên tiếng rồi, chẳng cần phải quay đầu cũng nghe được những tiếng thì thào đang dần rít lên, ngứa hết cả tai"cầu lông mà cứ tưởng vô NBA không ấy, thế mà cũng đòi khen"
"thường thôi, được mỗi cái giải quốc gia thì làm ăn được gì"
"bla bla bla ble ble ble, còn bày đặt thân thiết nữa cơ í"bầu không khí nửa mừng nửa nghẹn kia khiến người ngoài như Haruko và Ayako còn cảm thấy sượng. bởi hơn ai hết, họ đều biết thứ không nên chạm vào nhất chính là những người fan bông tuyết đấy—vì việc này đích thị là rước hoạ vào thân. thứ dễ vỡ nhất trên đời, đôi khi không phải là lọ thuỷ tinh hay trái tim, mà là khoảnh khắc yên ả không lời của một người chìm đắm trong sự mãn nguyện và rộn ràng. em không đôi co, càng không đáp trả, cũng chẳng buồn liếc nhìn. nhưng tảng băng của em rốt cuộc cũng biết cách đỡ đòn giùm người khác rồi. một câu nói ngắn, một ánh nhìn sắc lẹm hơn thường ngày, như vậy là đủ để bảo vệ một người mà chẳng cần trăm lời giải thích. chỉ đơn giản là, Rukawa không cho phép bất kỳ ai khiến cho người con gái của cậu phải cúi đầu vì miệng lưỡi thế gian, vì em xứng đáng được tự hào, xứng đáng được tự do vui mừng với tấm huy chương của mình, với chiến thắng mà em giành lấy bằng nỗ lực "nói nhỏ thế, chắc không tự tin mấy nhỉ?"
bên ngoài phòng thể chất, bóng đêm nhuộm sắc xanh tím đã phủ kín sân trường, chỉ còn lại những vệt vàng mỏng lác đác từ trên cao, ánh sáng yếu ớt ấy rọi xuống mặt đất đầy bụi gió. đằng sau cánh cửa xanh khép chặt, không còn vang lên tiếng bóng, tiếng giày trượt hay giọng nói oang oang của Sakuragi. không gian im ắng đến mức gió đêm trêu đùa tán cây là một sự đối lập với ban chiều, thời gian sôi nổi nhất cũng như là đáng mong chờ nhất của học sinh cao trung nơi đâyở một góc bậc thang phía trước, hình bóng nam sinh lăn tròn quả trứng ấm áp trên mí mắt tội nghiệp của người bên cạnh, một cách ân cần, một cách nhẹ nhàng"hôm nay Rukawa ngầu quá ha?"dù đã từng nghĩ đến cảnh tượng bị đội trưởng Akagi giáng cho một cú, nhưng em không ngờ rằng người ra tay lại là Rukawa, và thay vì cú cốc đầu, cậu lại dửng dưng đập thẳng quả trứng luộc ấy lên trán của em. tiện nhỉ, đập xong rồi bóc vỏ ra ăn luôn mà"nhưng cậu có thấy mình giỏi không đó?"cậu không trả lời ngay. mắt vẫn đi theo từng cử động của hai bàn tay đang lột vỏ, giọng cậu thản nhiên như thể đang nói về một chuyện chẳng hề liên quan"ừ. giỏi...nhưng mắt không bị thương thì chắc không cần ai lo hộ rồi""ý là đang lo cho mình chứ gì"em bật cười khe khẽ, không phải vì lời nói ấy, mà chính là đôi tai đang thoáng lên ánh hồng ngượng ngùng của cậu. lần này, Rukawa quay sang liếc nhìn em một cái, nhanh thôi nhưng đủ để biết cậu đang xấu hổ, rồi lại khẽ khàng thở hắt ra như bất lực. trong khi tay lại cho em trái trứng vẫn còn lưu giữ chút hơi ấm mới nãy, và hơi ấm từ bàn tay của cậu"lo xong rồi. giờ tới lượt cậu tự biết điều đó"Kanagawa tháng tư, tiết xuân êm dịu, khí gió se se từ bãi biển gần đấy cuốn theo những cánh hoa anh đào mơ màng rơi xuống. hoa rơi như một sự lặng lẽ đã sắp đặt từ trước—đột ngột mà lại dịu dàng. mùa xuân vẫn còn đây, gió đông vẫn còn lưu luyến nơi đất nước mặt trời mọc. nhưng với họ, chẳng cần cái ôm da diết thật chặt, chẳng cần ai chạm vào tay ai, ngồi kề nhau cũng đủ làm cho gió bớt lạnh
"thường thôi, được mỗi cái giải quốc gia thì làm ăn được gì"
"bla bla bla ble ble ble, còn bày đặt thân thiết nữa cơ í"bầu không khí nửa mừng nửa nghẹn kia khiến người ngoài như Haruko và Ayako còn cảm thấy sượng. bởi hơn ai hết, họ đều biết thứ không nên chạm vào nhất chính là những người fan bông tuyết đấy—vì việc này đích thị là rước hoạ vào thân. thứ dễ vỡ nhất trên đời, đôi khi không phải là lọ thuỷ tinh hay trái tim, mà là khoảnh khắc yên ả không lời của một người chìm đắm trong sự mãn nguyện và rộn ràng. em không đôi co, càng không đáp trả, cũng chẳng buồn liếc nhìn. nhưng tảng băng của em rốt cuộc cũng biết cách đỡ đòn giùm người khác rồi. một câu nói ngắn, một ánh nhìn sắc lẹm hơn thường ngày, như vậy là đủ để bảo vệ một người mà chẳng cần trăm lời giải thích. chỉ đơn giản là, Rukawa không cho phép bất kỳ ai khiến cho người con gái của cậu phải cúi đầu vì miệng lưỡi thế gian, vì em xứng đáng được tự hào, xứng đáng được tự do vui mừng với tấm huy chương của mình, với chiến thắng mà em giành lấy bằng nỗ lực "nói nhỏ thế, chắc không tự tin mấy nhỉ?"
bên ngoài phòng thể chất, bóng đêm nhuộm sắc xanh tím đã phủ kín sân trường, chỉ còn lại những vệt vàng mỏng lác đác từ trên cao, ánh sáng yếu ớt ấy rọi xuống mặt đất đầy bụi gió. đằng sau cánh cửa xanh khép chặt, không còn vang lên tiếng bóng, tiếng giày trượt hay giọng nói oang oang của Sakuragi. không gian im ắng đến mức gió đêm trêu đùa tán cây là một sự đối lập với ban chiều, thời gian sôi nổi nhất cũng như là đáng mong chờ nhất của học sinh cao trung nơi đâyở một góc bậc thang phía trước, hình bóng nam sinh lăn tròn quả trứng ấm áp trên mí mắt tội nghiệp của người bên cạnh, một cách ân cần, một cách nhẹ nhàng"hôm nay Rukawa ngầu quá ha?"dù đã từng nghĩ đến cảnh tượng bị đội trưởng Akagi giáng cho một cú, nhưng em không ngờ rằng người ra tay lại là Rukawa, và thay vì cú cốc đầu, cậu lại dửng dưng đập thẳng quả trứng luộc ấy lên trán của em. tiện nhỉ, đập xong rồi bóc vỏ ra ăn luôn mà"nhưng cậu có thấy mình giỏi không đó?"cậu không trả lời ngay. mắt vẫn đi theo từng cử động của hai bàn tay đang lột vỏ, giọng cậu thản nhiên như thể đang nói về một chuyện chẳng hề liên quan"ừ. giỏi...nhưng mắt không bị thương thì chắc không cần ai lo hộ rồi""ý là đang lo cho mình chứ gì"em bật cười khe khẽ, không phải vì lời nói ấy, mà chính là đôi tai đang thoáng lên ánh hồng ngượng ngùng của cậu. lần này, Rukawa quay sang liếc nhìn em một cái, nhanh thôi nhưng đủ để biết cậu đang xấu hổ, rồi lại khẽ khàng thở hắt ra như bất lực. trong khi tay lại cho em trái trứng vẫn còn lưu giữ chút hơi ấm mới nãy, và hơi ấm từ bàn tay của cậu"lo xong rồi. giờ tới lượt cậu tự biết điều đó"Kanagawa tháng tư, tiết xuân êm dịu, khí gió se se từ bãi biển gần đấy cuốn theo những cánh hoa anh đào mơ màng rơi xuống. hoa rơi như một sự lặng lẽ đã sắp đặt từ trước—đột ngột mà lại dịu dàng. mùa xuân vẫn còn đây, gió đông vẫn còn lưu luyến nơi đất nước mặt trời mọc. nhưng với họ, chẳng cần cái ôm da diết thật chặt, chẳng cần ai chạm vào tay ai, ngồi kề nhau cũng đủ làm cho gió bớt lạnh
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me