Mtp Dc Mong
Haibara Ai cảm thấy có chút kỳ lạ.Một số cử chỉ của Edogawa dạo gần đây dường như khác hơn so với mọi ngày, đối với anh trai cậu ta từng hết mực quan tâm nào đó có vẻ xa lạ hơn mấy phần, mặc dù vẫn cực kỳ chú ý, nhưng thay vì bám theo người kia như mọi khi, cậu ta lần này lại đuổi ba mẹ về Mỹ, sau đó chơi lớn, lắp một đống camera trong nhà theo dõi cẩn thận luôn.Các cậu ta quan sát người kia, dè dặt hơn, tò mò hơn, cũng cẩn trọng hơn vài phần.Và thời điểm điều này xảy ra, chính là ngay khi trò chơi thực tế ảo lần trước kết thúc.Trầm ngâm một lúc nhìn người kia đang dán mắt vào màn hình máy tính, không quá để tâm bản thân có thể từ cận giả thành cận thật, gần như loại bỏ toàn bộ tạp âm phiền nhiễu ra khỏi đầu, chỉ chăm chăm quan sát rồi phân tích cái khỉ gì đó trong đầu, tóc nâu tiểu nữ hài cảm thấy người kia có hơi phiền phức quá thể, quay người rời đi.Điểm đến không phải đâu xa lạ, biệt thự nhà Kudo."Ra là Haibara sao?" Thanh niên tóc vàng kim vừa mở cửa định đi ra ngoài đã thấy đứa nhỏ đang đứng ngay trước mặt, thân sĩ lễ độ chào hỏi "Anh có thể giúp gì cho em sao?""Tôi nghĩ là có đấy." Haibara vừa mở miệng đã nói chuyện như một bà cụ "Anh tính ra ngoài à? Vậy tôi nói nhanh nhé?""Không vội." William mỉm cười "Nếu em muốn, vậy thì vào trong nhà để anh pha trà cho.""Tôi thấy không cần lắm." Haibara khoanh tay, sắc mặt có phần không được tốt lắm, hai hàng lông mày thiếu điều dính chặt vào nhau "Anh với Edogawa đã có chuyện gì vậy?"Thanh niên à một tiếng: "Không sao, Edogawa dường như có vẻ đang sợ anh, đó là điều tốt.""Điều tốt?" Tóc nâu nữ hài nhướng mày "Anh là kẻ xấu à?""Ừ." William chớp chớp mắt, nghiêng đầu cười "Anh xấu xa lắm đấy, em coi anh là ác quỷ cũng không sai đâu."Haibara nhướng mày: "Anh giết người chưa?"Lời này cô hỏi chẳng mang hàm nghĩa gì cả, chỉ đơn thuần là có một chút thắc mắc, người kia đối đầu với hung thủ giết người muốn tự sát cũng cực kỳ bình thản, sao đến người này lại lạ vậy? Mức độ cẩn trọng gần so với việc đối đầu với lũ quạ đen kia gần như chẳng kém gì.Nhưng cô không hề nghĩ tới, câu nói này lại khiến sắc mặt của người ngày thường ôn hòa lễ độ kia lập tức thay đổi."Cô bé." William quỳ một chân xuống, đặt tay lên đầu đứa nhỏ, híp mắt cười "Em có biết mình đang nói gì không?"Thịch!Haibara Ai ớn lạnh.Cảm giác hệt như có con rắn đang quấn lấy thân thể, châm nanh độc vào sống lưng, khiến toàn thân tê dại đến mất cảm giác, chỉ có đại não điên cuồng phát ra tiếng chuông cảnh cáo, phát ra một loạt các xung điện thần kinh kích thích đôi chân mau chạy, thế nhưng đến nơi lại giống như thiếu mất acetylcholine, khiến tất cả các tín hiệu bị kẹt lại, chỉ có thể đứng yên tại chỗ."Có vẻ như hiện tại em đã biết sợ rồi." William cười nhẹ "Yên tâm, anh sẽ không hại đến hai đứa.""Chỉ là." Sắc mặt William thay đổi với tốc độ ánh sáng, giây trước là đe dọa, giây sau là trấn an, cuối cùng là cảnh cáo "Đừng đi quá giới hạn."Nói xong, thanh niên thu lại khí thế khủng bố vừa nãy, trở lại làm một người bình thường.Cơn ớn lạnh rốt cuộc biến mất.Haibara sợ đến độ thở dốc, hai mắt trợn to, cả thân thể cúi gập người, run lên bần bật. Cái cảm giác vừa nãy, cái khí tức vừa rồi, hoàn toàn có thể so sánh với Gin.Edogawa, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?!Chợt có một bàn tay vuốt nhẹ từ sau gáy đến sống lưng, như thể đang an ủi, cũng lại mang theo vài phần hối lỗi, Haibara Ai ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên người kia, đối phương mím môi, thoáng thở dài:"Xin lỗi, có lẽ anh đã đi hơi quá xa."Chẳng qua là muốn cảnh cáo đứa nhỏ một chút, y cho rằng cô bé này với Edogawa là những người đặc biệt, và cả hai như thể chẳng sợ bất cứ kẻ xấu nào.Nhưng bản thân y lại quên mất, có một số kẻ là người lớn, cũng không thể đối mặt trực diện với chính mình.Haibara Ai cúi thấp đầu, sau đó hất mạnh tay người kia ra, vội vã chạy về nhà.William đứng nhìn cô bé tóc nâu chạy đi mất, rũ mi, không nói gì cả, lặng lẽ quay người vào nhà.Nữ hài kia sẽ lo lắng cho bạn mình, lập tức kể ra chuyện hôm nay.Đứa bé trai thông minh sẽ xâu chuỗi tất cả mọi thông tin lại, sau đó càng thêm cảnh giác, ngày càng cố gắng tránh xa.Như vậy là ổn.Reng—-"Ông chủ, tôi muốn xin nghỉ."—Edogawa Conan vừa mới thoát ra khỏi đống số liệu cùng thông tin trên màn hình, cảm thấy mỏi mắt nhức đầu, muốn đứng dậy nghỉ ngơi một chút, lại nhìn thấy cô bạn chạy như bị ma đuổi từ ngoài vào làm cậu hơi ngớ người, còn chưa kịp mở miệng hỏi có chuyện gì, đối phương đã trực tiếp kéo cổ áo cậu, trừng mắt quát lớn:"Mẹ nó Edogawa! Trong đầu cậu nghĩ cái khỉ gì vậy?"Edogawa Conan: "...?"Thấy người kia ngơ ngác nhìn mình, máu nóng của Haibara xông thẳng lên não, quát tiếp: "Cậu biết tên kia có thể là sát thủ đúng không? Sao lại cho hắn vào nhà?!!! Mẹ nó muốn chết à?!"Năm câu thì ba câu có từ chửi tục, đủ hiểu hiện tại cô đang loạn như thế nào.Edogawa Conan trầm mặc."Vừa nãy cậu đi gặp anh ấy à?"Hít một hơi thật sâu liên tiếp mấy lần để bản thân bình tĩnh lại, Haibara Ai cố đè nén tâm tình đang rối như tơ vò, cố gắng bình tâm nói: "Cách cư xử của cậu quá kỳ lạ, mà anh ta cũng quá kỳ lạ.""Ban đầu tôi còn cảm thấy cậu tốt quá hóa khùng mới cho người không rõ lai lịch như anh ta vào ở, bây giờ nghĩ lại, có khi não cậu to quá, phản chủ khiến cậu làm mấy hành động điên khùng luôn rồi thì phải."Nói xong lại nghẹn họng.Bởi vì, chính mình cũng là do lòng tốt của tiến sĩ Agasa và tên ngốc này mới có chốn dung thân.Tiểu nam hài không phản đối, cũng chẳng nói gì cả, chỉ đứng đó, dùng đôi ngươi mang sắc sapphire xanh thẳm sáng rỡ đối diện với đối phương.Trong vô thức, Haibara buông tay."Tớ biết cậu lo lắng cho tớ." Lúc này, tiểu hài tử mới nhẹ giọng "Có điều, tớ nghĩ mình vẫn không thể bỏ mặc anh ấy.""Xin lỗi, là tớ ích kỷ."Thân thể Haibara khẽ run lên."Edogawa...""Tớ sẽ không bỏ rơi ai cả." Edogawa Conan ngẩng đầu nhìn người kia "Tớ không muốn có thêm bất kỳ một hối tiếc nào."Đôi mắt xanh lam kia, vẫn sáng rỡ như vậy.Vẫn luôn kiên định như thế, vẫn luôn cố chấp với lý tưởng của mình đến vậy.Nhưng nếu cậu gặp chuyện, bao nhiêu người sẽ đau khổ đây?Haibara Ai siết chặt tay, hoảng loạn cùng lo âu hiện rõ trên mặt, muốn ngăn cản người, muốn nói cậu đừng liều mạng.Nhưng không kịp.Phập—Cơn buồn ngủ bất chợt ập tới, não bộ bị tập kích bất ngờ trở nên choáng váng, gần như lập tức ngất đi. Điều cuối cùng mà bản thân nhìn thấy, rốt cuộc chỉ còn lại gương mặt mờ nhòe của người kia."Xin lỗi cậu, Haibara."—Edogawa Conan trở về nhà, liền thấy người kia đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách mỉm cười nhìn mình, như thể đã đoán trước mọi chuyện, đang chờ cậu về."Em về rồi, Edogawa." William cười nhẹ "Chúng ta nói chuyện một chút được chứ?"Ánh sáng từ đèn điện hắt vào cặp kính không độ, tiểu nam hài lẳng lặng nhìn người kia hồi lâu, mà đối phương giống như có tính kiên nhẫn cực cao, chẳng nói bất cứ câu thúc dục lại, cứ ngồi yên đó chờ đợi.Edogawa Conan thở dài, tiến tới ngồi phịch xuống ghế, mở miệng:"Haibara mới sang đây phải không?""Không sai." Thanh niên nghiêng đầu cười "Có vẻ như cô bé đó đã rất sợ hãi.""Vì anh đã dọa em ấy mà.""Em biết." Tiểu hài tử nhẹ giọng "Em có thể phần nào đoán được. Sau đó thì anh định rời đi, không sai chứ?"William mỉm cười không đáp.Nhưng im lặng, đôi khi cũng là một câu trả lời.Edogawa cúi gằm mặt."Không thể ở lại sao?"William khựng người: "Em mới nói gì?""Em nói, anh nhất định phải rời đi sao?" Tiểu nam hài cắn môi, cố gắng giữ cho mình một cái đầu lạnh, cố gắng bình tĩnh lại nói với người kia "Anh còn chưa nói cho em biết tội lỗi của anh."Tóc vàng kim thanh niên im lặng nhìn đứa nhỏ một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng: "Anh nghĩ em đoán ra được rồi mà.""Em thực sự cho rằng một người bình thường chỉ giỏi võ thôi, có thể đấu với Jack The Ripper sao?"Conan cười khổ: "Không thể, hiếm lắm."Jack The Ripper là tên sát nhân khét tiếng, thủ đoạn tàn nhẫn, một người chỉ dùng võ công, chưa từng giết ai, sẽ khó để tưởng tượng tên sát thủ sẽ sử dụng chiêu trò gì, cũng sẽ khó để đối đầu với hắn.Tỷ như Mori Ran."Không sai." William mỉm cười "Rất hiếm ai chỉ dùng võ công có thể đánh thắng một kẻ giết người hàng loạt, vì họ sẽ khó mà nghĩ đến những thủ đoạn mà tên sát nhân sẽ làm. Chỉ có kẻ đã từng trải nghiệm qua rất nhiều lần, hoặc chính mình thực hiện những hành vi giống như một tên sát thủ, mới có thể biết rõ."Nói xong y đưa mặt lại gần đứa bé kia, nghiêng đầu: "Anh nói thế này được coi là thú tội chưa? Có thể rời đi rồi chứ?"Edogawa Conan mím môi, im lặng."Được rồi, đổi câu hỏi vậy.""Theo em thì, anh với Jack The Ripper, ai giết nhiều người hơn?"Nam hài rũ mi, không nói thêm một lời."Em là một cậu bé thông minh, lại rất tốt bụng." William khẽ cười "Em biết lựa chọn giải pháp tốt nhất để những người xung quanh em được an toàn nhất là gì mà, đúng không?""Anh là ác quỷ, vì vậy đừng tốt với anh quá.""Thay vì điều ước, thứ em nhận lại, rất có thể là sự nguyền rủa."Nói xong câu này, thanh niên toan đứng dậy, muốn rời đi, lại bị câu nói của đứa nhỏ làm cho sững người."Vậy thì em thắc mắc lắm đấy." Thanh âm của nam hài khẽ vang lên, rõ ràng còn mang theo sự trong trẻo của trẻ con vì chưa vỡ giọng, nhưng nội dung lời nói lại khiến cho bất cứ ai đều không dám coi thường đối phương."Tại sao một ác quỷ lại lựa chọn tự sát bằng cách nhảy sông? Chẳng lẽ là mặc cảm về tội lỗi quá lớn, không thể chịu đựng được nên cuối cùng quyết định chạy trốn?"Thịch!"Tại sao một kẻ giết người không kém gì Jack The Ripper, báo chí nước Anh lại ém nhẹm đi, chẳng đưa một chút thông tin gì lọt ra bên ngoài? Thời điểm vụ Jack đồ tể nổ ra, nó đã khiến cả vương quốc Anh chấn động, mà thậm chí khi đấy internet còn chưa phát triển như hiện tại. Vậy sao dạo gần đây Anh quốc có kẻ giết người hàng loạt lại không ai biết?"Edogawa Conan nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, giống như muốn vạch trần tất cả: "Tạm thời em không biết chuyện gì đã xảy ra với anh. Nhưng nếu như anh đã mặc cảm về tội lỗi của mình, vậy sao không đi tự thú? Hay anh cho rằng chỉ có cái chết mới bù đắp tất cả?"Thình Thịch!Lấy tay che đi khuôn mặt của bản thân, cố gắng bình ổn lại tâm trí đang tràn ngập sự hỗn loạn, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng câu chữ dường như đã nghẹn lại ở dây thanh quản, không thể nói gì thêm.Mất một lúc lâu, cổ họng William mới chịu phát ra vài thanh âm nhỏ xíu:"Nếu anh nói, chính phủ Anh quốc bao che cho anh, vậy em sẽ nghĩ thế nào?"Tiểu nam hài hơi giật mình, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại: "Nếu vậy thì, em đoán được đại khái rồi.""Anh hợp tác với chính phủ, để xử những tên "Người lớn xấu xa" à?"William sững người."Câu nói của anh thời điểm bắt đầu tham gia trò chơi cái kén, khiến em chú ý một chút.""Ý tưởng rất hay. Nhưng mà ngươi lại nhằm vào những đứa trẻ, thay vì bắt những tên người lớn xấu xa đó trả giá."Không thể phủ nhận, ở bất cứ đâu, những nhà cầm quyền thối nát đều tồn tại.Và cũng không thể phủ nhận, những người trên cao, nếu không tàn nhẫn một chút, vậy người nằm xuống sẽ là họ, thay vì kẻ thù.Đấu đá gia tộc. Cạnh tranh chính trị. Lục đục nội bộ. Cầm quyền thối nát.Quá phức tạp. Quá phiền phức. Quá tàn nhẫn.Kudo Shinichi chẳng muốn biết những điều đó một chút nào.Chỉ là, nếu như có thể, cậu muốn cứu lấy tất cả, cứu lấy bất cứ ai.Chỉ đơn thuần vì bản thân không muốn ai phải chết, chỉ vậy thôi."Quốc tịch của anh là Anh Quốc, không phải Nhật Bản." Edogawa Conan thở hắt ra một hơi "Em lấy đâu ra chứng cứ để kết tội anh? Mà kể cả có, vậy thì Nhật Bản cũng đưa anh về nước Anh để xử lý.""Em chẳng có quyền phán xét bất kỳ ai." Nam hài rũ mi, khẽ giọng "Thứ duy nhất mà em có thể làm chỉ là công việc của một thám tử thôi."Ngoài nó ra, cậu cũng chẳng thể làm được gì nhiều hơn cả."Công việc của một thám tử." William nghiền ngẫm lại câu nói này, quỳ một chân ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của đứa bé. Đôi mắt xanh sáng trong giống một viên bảo thạch, luôn lấp lánh thứ ánh sáng của chính nghĩa, luôn kiên định với lý tưởng của chính mình.Đôi khi, nhìn vào đôi mắt ấy, William sẽ vô thức nhớ tới Sherly.Màu mắt chẳng giống nhau, gương mặt chẳng giống nhau, tuổi tác cũng không giống nốt, nhưng tính cách lại tương tự đến mấy phần.Và đôi khi, William cảm thấy, đôi mắt kia sẽ giống như người kia, sẽ vạch trần chính mình.Giờ phút này, William đã không thể khống chế nổi biểu cảm trên khuôn mặt, cũng chẳng muốn quan tâm đến nó nữa. Đỏ tươi con ngươi bình thường hoặc là hiện lên sự ôn hòa bao dung, có khi lại xuất hiện vài tia hoài niệm, đến lúc cảnh cáo lại là sắc lạnh không khoan nhượng. Nhưng chẳng cái nào giống như hiện tại.Tối đen như màu mực, chực chờ tới khoảnh khắc vỡ vụn thành từng mảnh, lại hiện lên một chút hy vọng nhỏ nhoi khó tìm ra."Công việc của thám tử, có khi nào bao gồm cả cứu sống kẻ phạm tội... không em?"Giọng nói có phần lạc đi vì tâm trí rối bời, cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo cuối cùng để chính mình sẽ không gục xuống tại chỗ. Bộ óc thiên tài giờ đây giống như những cuộn chỉ rối ren, không tài nào gỡ ra thành từng mạch suy nghĩ hoàn chỉnh. Thứ mong đợi cuối cùng và duy nhất ở thời khắc hiện tại, có lẽ cũng chỉ là một câu trả lời từ đối phương.Thám tử đáng lẽ chỉ là người khám phá ra sự thật, giúp cảnh sát phá án thôi.Tại sao em cùng người kia lại giống nhau đến vậy?Tại sao cứ nhất quyết phải cứu lấy anh?Edogawa Conan nhìn vào đôi mắt của đối phương, rũ mi, sau đó tiến đến, ôm lấy người."Anh William." Đứa nhỏ nhẹ giọng "Thám tử mà để hung thủ chết ngay trước mắt, vậy so với kẻ giết người có gì khác biệt sao?"Màn đêm trong mắt William, vỡ nát."Em không muốn anh chết." Cảm nhận thân thể người kia đang run lên nhè nhẹ, tiểu hài tử ôm chặt thanh niên hơn một chút, nói nhỏ "Em không muốn hối tiếc thêm bất kì lần nào."Chỉ một người, là quá đủ."Cứ coi như là em ích kỷ cũng được. Vì đối với em, mạng người là quý giá, mạng sống của anh cũng vậy.""Hãy sống đi, được không?"—End—Đôi lời từ tác giả:Viết chương này và tự ám thị rằng mình ship hai thuyền allmain chứ không phải hai bé thụ đến mấy lần =)))).Ôi....Mọi người thấy tính cách của hai bé nó ở trong chương này OOC quá thì ới nha, những chương sau tôi sẽ cố gắng sửa. Còn chương này thì không đâu.Lười lắm =)))))Chương sau lại movie.Đủ hiểu hén =))))).Thôi chắc ráng cái bộ này viết movie dài ngoằng thế thôi chứ bộ khác thì tách nó ra đi. Viết cái chương movie mà tự cảm thấy bản thân nghị lực vãi luôn á.Ôi cái thân già của tôi...P/s: T cảm thấy t bị gây áp lực, đăng lên cho nó đỡ áp lực. Chứ chap 6 chưa xong và chap 7 cũng thế. Khi nào xong chap 8 thì t đăng =))))).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me