Mua Xuan Cua Rei Furuya
Mỗi lần nhìn vào ánh mắt anh, Haru lại có chút hồi hộp. Trong tư thế bị khoá chặt, cô yếu đuối cất lời:
- Rei, người em vẫn còn đau, chỗ đó vẫn còn rát lắm. Để khi khác nhé, được không?
Anh chỉ bật cười, ngay lập tức thả cho cô tự do, giọng cất lên đầy trêu chọc.
- Khi khác là khi nào đây, em phải cho anh thời gian chính xác chứ?
Haru cười một cách khó khăn. Cô vừa suy ngẫm vừa nói nên lời lẽ cứ ngắt quãng.
- Ba ngày.... không không... một tuần? Em không biết nữa.
Amuro cúi đầu hôn lên trán cô sau đó nói, giọng điệu đã trở về vẻ đứng đắn thường ngày, ôn nhu và ân cần.
- Khi nào cũng được. Cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đã, cũng còn khoảng ba tháng nữa là hôn lễ rồi. Nên giữ sức khoẻ cho em vẫn hơn.
Đúng vậy, chỉ còn ba tháng nữa thời tiết sẽ rơi vào cuối xuân, đó sẽ là lúc mà hôn lễ của họ được tiến hành. Trong suốt hai tháng sau đó, Amuro và Haru đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng cho hôn lễ của mình, chọn địa điểm tổ chức, chọn những món ăn sẽ chiêu đãi khách mời, chọn hình thức diễn ra buổi lễ, cũng thống kê số lượng khách mời sẽ đến. Mọi thứ đều diễn ra rất suông sẻ, Haru và Amuro đều đang đếm ngược từng ngày, váy vóc và quần áo cũng đều đã chuẩn bị.
Nhưng tưởng chừng đã không còn thứ gì có thể ngăn cản được hai người họ, thì chỉ trong một tháng cuối trước hôn lễ, vô số những rắc rối lại ập đến. Việc chung sống với nhau khi đã là vợ chồng vốn không dễ dàng như hai người họ đã từng nghĩ, như bao cặp đôi khác, khó tránh vỡ mộng khi đã bước vào cuộc sống hôn nhân. Ví như Amuro lúc này, dạo gần đây anh cảm thấy bản thân mình khổ sở hơn hẳn, tính khí của Haru bỗng trở nên khó chiều chuộng, anh không ghét, cũng không hết yêu, chỉ là cảm giác cô nàng lại đột ngột thay đổi. Trên bữa cơm tối, chỉ ăn vào một thớ cá hồi mà anh nấu, cô không nhịn được mà ôm miệng, lập tức chạy vào nhà vệ sinh ho khan, nôn đi hết tất cả thức ăn vừa nuốt vào bụng. Sau khi quay lại bàn ngồi, cô còn nói với nét mặt khổ sở:
- Thật khó ăn quá, em ăn không nổi.
Anh nấu cho cô một bàn vô số món ăn như vậy, giờ đây cô nàng lại buông ra những lời này, anh khó tránh tổn thương. Trước đó anh đã từng nấu ăn cho Kazami, anh biết tay nghề nấu nướng của anh cũng không đến nỗi tệ, vậy mà giờ đây cô lại thẳng thừng chê bai như vậy.
- Khó ăn lắm sao? Chắc gần đây do anh hay đi làm, nấu nướng có chút tạm bợ, lần sau anh sẽ lưu ý.
Tay Haru vẫn giữ chặt miệng mình, cảm giác sắp tới sẽ lại có một cơn cuồn cuộn ở bụng. Nhưng khi thoáng nhìn qua nét mặt có chút u buồn của anh, cô nàng hơi chột dạ, chợt nhận ra mình đã quá lời, cũng đã khiến anh hiểu lầm.
- Ý em không phải chê món anh nấu... Chỉ là em không muốn ăn, không phải món anh nấu khó ăn...
Ngồi trên ghế được chưa lâu, cũng chưa nói hết câu, một cơn quặn ở bụng lại dâng trào khiến cô chạy vào nhà vệ sinh ngay lập tức. Amuro có chút lo lắng cho cô, nhưng anh chỉ nghĩ đơn giản là do bản thân đã nấu ăn quá tệ khiến cho cô không nuốt nỗi cơm mà nôn mửa. Ngồi đợi Haru đến khi những làn khói trên các đĩa thức ăn đều đã vơi đi mất, anh cũng chẳng muốn ăn tiếp nên đã dọn hết đồ ăn, rửa bát đĩa. Xong xuôi, Amuro chợt nhận ra cô vào nhà vệ sinh đã rất lâu không quay lại. Vội vàng chạy đến nhà vệ sinh mở cửa kiểm tra, anh cực kì bấn loạn và hoảng hốt khi thấy cô đã ngất đi trên sàn nhà. Ngay lập tức, anh bế cô trên tay, vội vã bước vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe của toà nhà. Nét mặt anh vô cùng căng thẳng, đã rất lâu rồi, anh mới cực kì hoảng sợ như vậy, bước chân anh nhanh nhẹn chạy đi, miệng lại không ngừng nói:
- Chết anh mất, đừng xảy ra chuyện gì nếu không anh biết phải làm sao đây?
Khi đặt cô lên xe, anh lập tức phóng nhanh đi tạo ra thanh âm ken két giữa bánh xe với nền nhà của bãi đỗ. Thật may thay, nơi anh ở gần bệnh viện, nên chỉ chạy một lúc là đã đến nơi. Nhìn dáng vẻ thất thần và lo sợ của anh khi chạy vào, các y bác sĩ tại đây cũng trở nên cuống quýt, lập tức đến hỏi tình hình:
- Cô ấy gặp vấn đề gì?
Anh nói, giọng khẩn hoảng.
- Đang ăn thì nôn mửa, sau đó đã ngất đi.
Nghe anh nói xong bác sĩ đoán có lẽ cô nàng bị dị ứng thức ăn, sau đó sốc phản vệ.
- Cậu bế cô ấy đến giường cấp cứu đằng kia đi, chúng tôi sẽ kiểm tra. Có lẽ cô ấy bị sốc phản vệ do dị ứng thức ăn. Chúng tôi sẽ kiểm tra thử.
Sốc phản vệ là dị ứng cấp tính, rất nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên các bác sĩ cũng khẩn thiết cấp cứu. Đầu tiên họ ghim kim tiêm vào tay cô theo ven máu, truyền dịch trước. Sau đó mới rút của cô một chút máu, tiến hành các xét nghiệm cần thiết, đồng thời cũng siêu âm kiểm tra ổ bụng. Nhưng sau đó, kết quả chẩn đoán cho thấy cô không phải là bị sốc phản vệ mà ngất đi.
Amuro ngồi bên giường, căng thẳng nắm lấy cánh tay cô, những lúc thế này anh thấy vô cùng sợ hãi. Cảm giác rằng chỉ cần anh lơ là một chút là sẽ lại đánh mất cô lần nữa. Chốc lát, bác sĩ gọi anh vào một căn phòng, giải thích cho anh các giấy tờ sau xét nghiệm, nhưng trước khi đi vào vấn đề chính, bác sĩ hỏi anh:
- Cậu là gì của cô ấy?
- Tôi là chồng cô ấy.
Bác sĩ nâng chỉnh gọng kính, nhìn giấy tờ rồi lại nhìn anh thở dài.
- Cậu có thật là chồng cô ấy không?
Anh gật đầu liên tục, cảm thấy thật khó hiểu khi bác sĩ nói ra lời này.
- Cậu là chồng cô ấy mà không biết cô ấy đã mang thai sao?
Ánh mắt của anh bỗng chốc tròn xoe ngơ ngác, trong lòng thì mơn man một cảm giác kì lạ, rất xao xuyến, rất hồi hộp, từng lời bên tai lúc này như một huyễn tưởng không có thực.
- Mang thai sao...?
- Nghe cậu nói tôi cứ tưởng cô ấy bị sốc phản vệ do dị ứng. Nhưng xét nghiệm, siêu âm rồi thì kết quả là cô ấy đang mang thai, có lẽ là thai được bảy tuần rồi, thai rất yếu, sản phụ cũng rất yếu, vừa rồi bị ngất là do tuột huyết áp, cậu phải lưu ý hơn.
Amuro lúc này khó giấu vẻ vui mừng trên nét mặt, liên tục vuốt mặt, tay tự nhéo vào đùi để tin đây là thực tại, không phải mơ. Nhưng khi nghĩ về những gì đã xảy ra trong quá khứ mấy tháng trước đó, anh cũng không khỏi lo lắng mà hỏi bác sĩ:
- Thật ra trước đây cô ấy từng gặp tai nạn và sảy thai, bác sĩ đã từng nói cô ấy khó mà mang thai lại được, hoặc nếu có, cũng khó giữ. Tôi phải làm sao đây bác sĩ, vợ chồng tôi đều muốn giữ đứa bé này...
Nhận ra được lo lắng của anh, bác sĩ trấn an:
- Đúng thật là tình hình của cô ấy khó giữ đứa bé, nhưng không phải là không thể. Tất nhiên là phải chăm sóc sản phụ thật kĩ lưỡng, tránh để làm việc nặng nhọc và nguy hiểm, ăn uống đủ chất, cũng đừng để cô ấy căng thẳng hay lo lắng. Và quan trọng là, phải đưa cô ấy đi khám đúng hẹn, hai người cũng không được quan hệ tình dục trong thai kì.
Bác sĩ nói đến đâu anh gật đầu đến đó, ghi nhớ rất kĩ. Sau đó, anh rời khỏi phòng và mang theo các giấy tờ lập tức đến bên giường cô nàng. Anh nâng niu bàn tay nhỏ có đeo chiếc nhẫn, không ngừng đặt những cái hôn yêu thương và trân trọng lên đó.
Haru hé mở mắt, cô có chút lo lắng khi thấy mình đang ở bệnh viện, lại còn đang phải truyền dịch. Cô hỏi:
- Sao em lại ở đây?
Amuro đỡ người cô ngồi dậy, sau đó liền lập tức ôm cô, vuốt ve và vỗ về tấm lưng cô. Giọng anh cất lên có chút nghẹn ngào xúc động, cô còn nghe thấy tiếng anh khịt mũi, như đang khóc.
- Phải hoãn hôn lễ thôi Haru.
Haru ngạc nhiên đến đơ người, nhất thời cảm thấy khó hiểu.
- Tại sao phải hoãn. Chỉ còn một tháng nữa thôi mà?
Lúc này, anh vịn chắc hai vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô với đôi mắt đang ầng ậc nước, còn lòng cô thì lại hoang mang tột độ, cảm thấy vừa lo lắng vừa thương xót, chẳng hiểu tại sao trông anh lại như đang rất muốn khóc. Tay anh từ vai, di chuyển lên mặt cô, nâng niu và vuốt ve đôi má, anh cất lời, trịnh trọng thông báo với cô:
- Lúc này, chuyện quan trọng nhất mà anh với em phải làm không phải hôn lễ, mà là làm ba mẹ.
Trong đầu Haru hiện lên một đáp án, nhưng cô không dám chắc điều mà cô đang nghĩ là đúng, vì vốn dĩ, cô đã tin rằng bản thân mình đã mất đi thiên chức đó. Ánh mắt cô nàng bắt đầu lay động, nước mắt tuôn ra khỏi khoé lăn dài trên má chảy qua tay anh đang chạm vào mặt cô.
- Em...
- Em mang thai rồi, Haru.
Khoảnh khắc đó, khi mà câu nói của anh buông ra, trong lòng cô như có ngàn pháo hoa đang bùng nổ, rất đẹp đẽ, rất rực rỡ. Niềm vui của cô lúc này, có lẽ chẳng thể nào diễn tả được bằng lời nữa, chỉ biết, đối với cô, nó cũng rực rỡ tựa như pháo hoa trên nền trời đêm, rất sáng và đong đầy ý nghĩa.
Sau những cảm xúc hân hoan khó tả đó, nghĩ lại, Haru có chút rùng mình đến bật cười. Cô nói:
- Sau này khi quan hệ anh nhất định phải mang đồ bảo hộ đấy.
- Sao vậy? Chẳng phải không có đồ bảo hộ thì em sẽ thích thú thoả mãn hơn sao?
Haru đưa ngón tay lên miệng phát ra tiếng "suỵt", sau đó ánh mắt rảo quanh dò xét như sợ có ai đó nghe thấy, cuối cùng không nhịn được mà đánh anh một cái rõ đau đớn.
- Chỉ quan hệ với anh hai lần cả hai lần đều mang thai, có thần kỳ quá không?
Amuro một tay xoa xoa nơi mà cô nàng vừa đánh, tay còn lại vẫn nắm chặt tay cô, môi ẩn hiện một nét cười ranh mãnh.
- Chẳng có gì thần kì cả. Là do chồng em "khoẻ", em không tự hào sao?
Cô lại đánh anh thêm một cái, nhưng sau đó đã nhướng người đặt nhẹ cái hôn lên môi anh, đưa ra một lời tuyên bố.
- "Khoẻ" thế nào thì cũng phải "nhịn" thêm tám tháng nữa. Đừng có nghĩ đến chuyện sẽ tìm một người phụ nữ khác trong lúc em mang thai, em biết em sẽ giết anh.
Anh cũng đáp lại cô bằng một cái hôn, giọng nhẹ nhàng cất lên vô cùng nâng niu và vỗ về.
- Cả đời anh, chỉ bị hấp dẫn bởi mỗi em thôi, không có người phụ nữ nào khác ngoài em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me