Mui Huong Cua Nhung Ngay Gan Nhu Yeu
Cuối cùng, tôi đã tìm ra mùi hương dành riêng cho chính mình.Không phải là mùi hương của ai khác. Không phải là thứ hương mà người ta hay dùng để thu hút, để gây ấn tượng. Mà là mùi hương của chính tôi, một thứ hương nhẹ nhàng, tinh tế, vừa đủ để mình cảm nhận thấy sự tồn tại của bản thân.Trước đây, tôi từng nghĩ rằng mùi hương chỉ nên dành để làm đẹp cho người khác nhìn thấy, để người khác nhớ đến mình. Tôi từng thử thay đổi mùi hương như cách người ta đổi quần áo – để phù hợp với từng tâm trạng, từng người, từng hoàn cảnh. Nhưng rồi tôi nhận ra, điều đó khiến tôi lạc lõng trong chính mình, như một người luôn đeo mặt nạ mà quên mất vẻ đẹp thật sự của khuôn mặt.Một chút ngọt ngào, không phải để làm dịu lòng ai khác mà là để xoa dịu những góc cạnh trong tâm hồn mình. Một chút đắng, bởi không thể nào cuộc đời không có những vết xước và những ngày mưa ướt. Một chút dịu dàng và rất nhiều khoảng lặng, để tôi có thể chấp nhận những phần yếu đuối mà tôi từng muốn giấu đi.Mùi hương ấy không làm tôi nổi bật trong đám đông. Nó không phải loại khiến người ta ngoái đầu lại hay khiến ai đó phải băn khoăn về tôi. Nhưng mùi hương ấy lại là thứ giúp tôi bình yên giữa chính mình – ở những lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, cô đơn hay lạc lõng nhất. Nó là người bạn thầm lặng mà tôi luôn có thể tin tưởng, không cần hỏi han, không cần phải cố gắng giải thích.Tôi nhận ra, thanh xuân không phải là một chuyến đi dài với mục tiêu tìm kiếm một người để rung động. Thanh xuân là hành trình khám phá bản thân, là biết mình cần gì, xứng đáng với điều gì và học cách yêu lấy chính mình, không phải qua mắt người khác mà qua chính trái tim mình.Những mùi hương tôi từng quen, từng yêu thương, từng rưng rưng nhớ về, bây giờ chỉ còn là một phần ký ức đẹp đẽ nhưng không phải là hiện tại của tôi. Tôi không còn đeo đuổi một người mang mùi hương ấy nữa, cũng không cố níu kéo những ngày xưa cũ chỉ qua mùi hương thoảng qua. Bởi tôi biết, có những điều chỉ nên được giữ trong tim như một kỷ niệm nhẹ nhàng, không cần phải níu giữ, không cần phải vương vấn.Mùi hương của chính mình, là thứ hương giúp tôi nhận ra giá trị của bản thân, giúp tôi không còn phải chạy theo hay so sánh với bất kỳ ai. Đó là sự tự do, là sức mạnh thầm lặng để đứng dậy sau mỗi lần gục ngã, là sự bình thản trong lòng dù bên ngoài có bao sóng gió.Có những ngày tôi xịt mùi hương đó và ra ngoài đường với tâm thế khác hẳn. Tôi không còn phải né tránh ánh mắt của ai, cũng không phải che giấu cảm xúc thật. Tôi dám cười, dám khóc, dám nói ra những điều mình suy nghĩ, và dám mở lòng dù biết có thể sẽ tổn thương.Mùi hương ấy cũng là chứng nhân cho những lần tôi đứng một mình trong đêm, tự hỏi về những điều chưa nói, những câu chuyện chưa kể. Nó giúp tôi hiểu rằng không phải lúc nào cũng cần người khác hiểu mình, mà quan trọng là chính mình phải hiểu và yêu thương bản thân trước.Tôi không còn sợ cô đơn. Vì cô đơn không phải là trạng thái tách biệt mà là khoảng thời gian để kết nối sâu sắc với chính mình. Và mùi hương ấy, như một lời nhắn gửi nhẹ nhàng, rằng dù có đi qua bao nhiêu mùa, bao nhiêu cuộc gặp gỡ rồi chia ly, tôi vẫn còn một nơi để trở về – đó là chính mình.Tôi nhớ lại những lần ngồi lặng lẽ trên giường, ngửi mùi hương ấy, và tự nhủ: "Mình xứng đáng được yêu thương theo cách riêng nhất."Không còn là những lần cố giấu đi cảm xúc, không còn là những lần chỉ biết âm thầm thương nhớ trong im lặng. Mà là sự chấp nhận bản thân, với tất cả vết thương, với cả những giấc mơ còn dang dở.Tôi cũng biết, sẽ còn nhiều lần tôi phải đối mặt với nỗi cô đơn, những ngày không nói gì, những tin nhắn không gửi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ để mình mất phương hướng nữa. Mùi hương ấy là điểm tựa để tôi đứng thẳng, để tôi bước tiếp.Tôi không cần ai làm trung tâm thế giới của mình nữa. Bởi chính mùi hương của tôi đã đủ để tồn tại và tỏa sáng theo cách riêng.Có những ngày tôi thấy mình thật nhỏ bé, nhưng mùi hương đó lại nhắc tôi rằng: "Mỗi người đều là một vũ trụ riêng biệt, không ai giống ai, và chính sự khác biệt đó mới làm nên giá trị cuộc đời."Và rồi tôi mỉm cười khi nhận ra: thanh xuân không phải để tìm một người cùng mùi hương, mà là để tìm ra mùi hương của chính mình, rồi tự hào bước đi trong cuộc đời.Mùi hương ấy sẽ theo tôi qua từng ngày không nói gì, qua từng buổi chiều chậm, qua những lần gặp lại bất ngờ và cả những ngày mưa rơi lặng lẽ.Tôi đã đủ trưởng thành để biết rằng, hạnh phúc không phải là được yêu thương từ bên ngoài, mà là biết yêu chính mình, cho dù có ở một mình, tôi vẫn có thể thật sự "thơm" – thơm như mùi hương dịu dàng nhất, không cần khoe khoang mà vẫn đủ để sưởi ấm lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me