TruyenFull.Me

Mui Huong Cua Nhung Ngay Gan Nhu Yeu

Một ngày nọ, tôi thức dậy và nhận ra mình đã không còn thấy tim nhói khi nhớ về cậu nữa.

Không phải vì tôi không còn thương, mà vì tôi đã học cách thương theo một cách khác. Nhẹ nhàng hơn. Không mong hồi đáp. Không còn đau. Chỉ là một vùng ký ức mềm trong lòng, như nắng cuối mùa - không còn rực rỡ nhưng đủ ấm để nhớ.

Tôi bước ra ban công, nơi có vài chậu cây nhỏ đang xanh mướt sau một đêm mưa. Ánh sáng len qua từng kẽ lá, dịu dàng đến mức khiến tôi thấy mình cũng đang được chữa lành. Tôi lấy lọ nước hoa mới mua, xịt một chút lên cổ tay – một mùi hương của gỗ, của hổ phách, và một chút vani ấm. Không ngọt ngào như những gì tôi từng chọn. Không sắc sảo, không gây ấn tượng mạnh. Nhưng có gì đó rất gần gũi. Như thể nó sinh ra để dành cho những người đã đi qua bão, và giờ chỉ cần một mái hiên yên ả.

Tôi từng chọn những mùi hương nồng nàn, quyến rũ – như chính những cảm xúc mãnh liệt của tuổi trẻ. Đã từng yêu bằng tất cả, từng khóc vì một cái quay lưng, từng viết những bức thư không gửi, từng mang theo nỗi nhớ đến tận cùng những ngày không nói gì. Tôi từng nghĩ, chỉ những gì khiến tim run rẩy mới xứng đáng được giữ trong tim.

Nhưng không. Sự bình yên không đến từ những hồi hộp. Mà đến từ một cảm giác nhẹ tênh – rằng mình không cần cố gắng quá nhiều để giữ ai đó lại. Rằng mình vẫn ổn, vẫn nguyên vẹn, dù đã có lúc muốn gục ngã.

Tôi nhìn mình trong gương. Không còn là cô gái của những buổi chiều tan học lén nhìn người ta từ xa. Không còn là người đi giữa mưa chỉ để thấy nỗi buồn tan cùng từng bước chân. Cũng không còn là người lưu giữ lọ nước hoa cũ trong ngăn kéo với một lời chưa nói.

Giờ đây, tôi là một người khác. Vẫn có ký ức, nhưng không níu. Vẫn có thương, nhưng không cần hồi âm. Vẫn một mình, nhưng không cô đơn. Bởi tôi đã học được cách yêu chính mình, bằng một thứ mùi hương không cần ai phải nhớ, nhưng khiến tôi thấy dễ thở mỗi khi chạm vào.

Mùi hương mới không khiến tôi nhớ ai, cũng không khiến tôi muốn nhắn cho ai một dòng tin ngắn. Nó không gọi dậy những kỷ niệm, không làm rơi nước mắt. Nhưng nó khiến tôi thấy lòng mình nhẹ. Như thể tôi đang sống những ngày đầu tiên của một phiên bản mới – không còn cũ kỹ, không còn chờ đợi. Chỉ là đang sống – một cách trọn vẹn.

Tôi mang mùi hương đó theo trong những ngày bình thường nhất. Khi đi chợ, khi ngồi làm việc, khi nghe một bài nhạc cũ, khi pha một tách trà chiều. Không cần ai khen "thơm quá", cũng không cần ai nhận ra. Vì lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy mùi hương này không phải để gây ấn tượng. Mà là để nhắc tôi rằng, tôi xứng đáng được bình yên – không vì ai, mà vì chính mình.

Tôi không còn chờ những cuộc gặp lại. Cũng không tìm ai trong đám đông. Tôi để những cái tên từng thân thuộc trôi đi như một mùi hương cũ. Có thể vẫn còn vương đâu đó trong trí nhớ, nhưng không làm lòng tôi rung nữa.

Và đó là khoảnh khắc tôi biết – mình đã thực sự buông.

Không bằng cách quên. Mà bằng cách chọn một mùi hương mới, một lối sống mới, một nhịp thở mới.

Tôi đã từng là cô gái viết về những mùi hương của ngày chia tay, của những bức thư chưa gửi, của một lần gặp lại, của những lần không thể mở lòng. Từng sợ rằng nếu một ngày không còn ai để nhớ, mình sẽ trở nên rỗng. Nhưng giờ đây, tôi biết – không cần có ai để nhớ, tôi vẫn có chính mình để thương.

Và tôi thương mình – trong chiếc áo trắng giản dị, với cổ tay vương chút hổ phách ngọt ấm, cùng ánh mắt biết mỉm cười cả khi chỉ có một mình.

Mùi hương của sự bình yên mới không ồn ào. Nhưng nó ở đó – trong từng hơi thở sâu, trong từng lần tôi đặt tay lên ngực và thấy nhịp tim mình ổn.

Không còn là những cơn rung động. Mà là một sự lặng yên dịu dàng.

Một mùi hương... dành cho tôi, và chỉ cho tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me