Muichirou x Reader R18 ( Sư Phụ, đệ tử chưa đủ 18 tuổi!! ).
Mình sẽ thay đổi 1 ít nội dung, sẽ khác đi so với phần giới thiệu 1 chút... . . . . . . . Màn đêm tĩnh mịch 1 cách man rợ, Hà Phủ mỗi khi đêm về đều chìm trong hư vô, không tiếng gió, không tiếng người, không âm thanh, không gì cả. Chỉ có ánh trăng mập mờ chiếu rọi ánh sáng yếu ớt, làm tăng phần âm u tại Hà Phủ lúc trời về khuya. ... Nhưng... Trong không gian tăm tối, lại có 1 căn phòng còn sáng đèn... Tiếng thở dốc văng vẳng đâu đây, đi sâu vào trong Hà Phủ, tại căn phòng còn lập lòe ánh đèn cầy yếu ớt. Âm thanh ấy đã rõ hơn.... Y/n : Ah!! hâh... hức... aa a.. Muichirou : chưa 18 tuổi à... vậy thì đã là gì cơ chứ? Bạn quằn quại nằm dưới thân Muichirou, tay hết nắm chặt ga nệm, lại chuyển sang nắm chặt vai Muichirou. Dù không muốn nhưng bạn bị ép. Cái này rõ ràng là đang cưỡng hiếp bạn... Y/n : "( mọi chuyện... Tại sao lại đi đến nước này....? )"... Quay trở lại với 5 tháng trước. ... . . . Y/n : mới đó mà đã sắp thi cuối kỳ 1 rồi. Bạn lẩm bẩm 1 mình rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, do là gần đến đầu năm cho nên ánh trăng rất sáng. Gió mát tạo cho bạn cảm giác thật tự do... Bạn là trẻ mồ côi, đã có 1 gia đình hạnh phúc, nhưng 1 năm về trước bạn đã mất tất cả.
Chỉ vì 1 vụ tai nạn mà lại thành ra thế này đây, ở nhờ nhà họ hàng cũng chẳng thoải mái gì. Người ta nuôi con người ta còn chưa xong, lấy đâu ra lại nuôi 1 đứa cháu như bạn.
Tuy vậy nhưng do tài sản của gia đình bạn thuộc loại khá giả. Chỉ khi nào bạn đủ 18 tuổi mới được quyền kế thừa như di chúc của ông bạn để lại.
Chính vì vậy mà dù không muốn, họ vẫn phải nuôi 1 đứa cháu như bạn, để sau này còn có mặt mũi mà nhìn ông nội, cũng có mặt mũi mà nhận kế thừa 1 phần tài sản của ông. Ông nội đã tính trước rằng mỗi đứa cháu khi 18 tuổi thì sẽ có 1 khoản riêng, nhưng ông chưa bao giờ tính đến bước mà cha, mẹ, anh, chị của bạn phải chết khi mà di chúc chưa hoàn thiện.
Bạn là đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất, vì vậy nên ông đã ưu ái, viết di chúc chuyển nhượng tài sản cho bạn đầu tiên. Ấy vậy mà khi những người khác chưa được hưởng thì họ đã... (...) : Y/n à, em vẫn chưa về sao? Tiếng gọi của giáo viên cắt ngang dòng suy nghĩ của bạn, là cô giáo môn Anh Văn, tuy bạn không thích môn này cho lắm... Nhưng giáo viên Anh Văn này khiến bạn rất hài lòng.
Cô chỉ quan tâm và bảo vệ những người làm đúng, cái nào đúng thì cô bênh.
Chả bù cho gã thầy chủ nhiệm lớp bạn... Lý do bạn ở lại trường ôn thi trễ cũng là do ông ta mà ra.
Làm gì có người thầy nào mà lại dòm ngó học sinh của mình trong nhà vệ sinh, làm gì có người thầy nào mà lại ngay trong tiết học, sàm sỡ chính học sinh nữ của mình cơ chứ...
Bạn có đủ khả năng để cáo trạng với nhà trường, rằng ông ta phải bị sa thải và phải bảo đảm chẳng còn ngôi trường nào nhận ông ta về dạy. Nhưng mà ông ta gửi tin nhắn đe dọa bạn...
Từng câu từng chữ đập vào mắt bạn mà khiến bạn sợ hãi vô cùng... "Mày ở lại trường ôn thi chứ gì? Cứ đợi đi, đợi đến lúc mày ra về, tao bảo đảm sẽ lột da của mày. Con nhỏ hỗn láo!"Bạn ngồi đây 1 phần vì muốn ôn bài cho xong xuôi để ngày mai thi, 1 phần là nghĩ cách xem là báo với thầy hiệu trưởng xong rồi thì mình có nên gọi cho chú, bác họ hàng đến rước hay không.
Nhưng chắc chắn là sẽ không có ai đến rước bạn rồi, thầy hiệu trưởng cũng không đáng tin, ông ta cũng đã có vài lần trong trường sàm sỡ các giáo viên khác. Chắc bạn phải tự lo liệu rồi, ôn bài thì chữ cũng không vào được nhiều. (...) : Sao em về trễ vậy? Y/n : cô... có thể giải quyết giúp em chuyện này không? Sau khi kể đầu đuôi câu chuyện và đưa tin nhắn đe dọa cho cô Anh Văn đọc. Cô ấy nói sẽ báo cảnh sát và gọi cho chị gái của cô ấy đến rước bạn.
Dù biết rằng khi ra đến cổng trường thì sẽ có chị gái của cô Anh Văn rước... Nhưng chân bạn run quá, tay cũng run. Mồ hôi lạnh chảy đầy lòng bàn tay, đến mức bạn cầm quyển sách cũng đã bị rơi mấy lần.
Bước xuống và nhìn cầu thang tối tăm, bạn cảm thấy sợ hãi vì nhớ đến dòng tin nhắn đe dọa. Nếu anh trai, cha, mẹ và chị gái của bạn còn sống, bạn thề rằng anh trai bạn sẽ tự tay đấm chết ông thầy chủ nhiệm, vì anh bạn là người cũng rất thương bạn, chỉ đứng sau ông nội và cha thôi.
Mẹ làm luật sư sẽ viết đơn kiện và chị gái làm cảnh sát tập sự sẽ đến đón bạn về nhà. Chân bạn bước xuống cầu thang, bạn sợ rằng thầy chủ nhiệm sẽ nấp đâu đấy và xông ra, nên bạn chạy xuống thật nhanh. Tay bạn còn cầm chiếc chìa khóa nhà với cái móc khóa hình Muichirou mà bạn rất quý. Chẳng biết từ bao giờ mà bạn lại xem Muichirou là thần hộ mệnh của mình. Có lẽ do đã yêu anh hết 4 năm, nên bạn có thói quen rằng đi đâu cũng phải có 1 vật gì đấy mang hình ảnh của Muichirou thì bạn mới cảm thấy an tâm. Chính vì suy ra như vậy nên bạn mới chạy thật nhanh xuống dưới, nhưng nào ngờ tự bản thân chuốc lấy họa, khi mà bước đến bậc cầu thang cuối cùng, bạn do tay không nắm vững lan can và chân bị mất thăng bằng nên đã bước hụt chân.
Té từ trên bậc cầu thang té xuống, cả cơ thể đập mạnh xuống sàn.
Bạn thấy đầu bạn rất đau, có cảm giác choáng, mắt bạn mờ dần đi. Chỉ có tiếng guốc chân đi vội vã của cô Anh Văn khi nghe thấy tiếng động lớn từ bạn. Bạn ngất đi... Tai bị ù, không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. ... Tai bạn bắt đầu có âm thanh trở lại, ban đầu là tiếng cây xào xạc nhẹ, dần dần bạn đã nghe rõ được tiếng gió thổi, tiếng cú đêm kêu... Hả!? Cứ ngỡ bản thân đã chết, nào ngờ khi tỉnh dậy đã thấy bản thân ở 1 nơi xa lạ. Bạn mở mắt nhìn xung quanh, ánh trăng yếu ớt nhưng đủ để bạn nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh.
Bạn quay sang bên cạnh, thấy cái cặp sách đi học của mình vẫn ở đấy. Bạn lật đật chạy lại kiểm tra, thứ bạn kiểm tra đầu tiên không phải là đề cương ôn thi, hay là điện thoại.
Mà thứ bạn kiểm tra đầu tiên là cuốn album ảnh của Muichirou. Sau khi chắc chắn rằng không mất tấm ảnh nào, bạn mới an tâm cất cuốn album vào cặp sách và đeo lên vai, đi dạo xung quanh để kiểm tra.
Trong cặp của bạn không có đồ gì nhiều, chỉ chứa 1 vài loại thuốc sơ cứu đơn giản, cuốn album ảnh cầm tay, 2 tờ giấy đề cương, bóp bút, điện thoại và 1 cuốn sổ vẽ nho nhỏ. Cặp sách nhẹ tênh nên chẳng ảnh hưởng gì khi bạn đi bộ 1 quãng đường dài.
Bạn thắc mắc không biết nơi đây là đâu, tại sao bản thân lại rơi đến nơi âm u như vậy... Đi được 1 quãng đường dài mới biết ở đây là 1 khu rừng... Ơ nhưng mà sao nhìn nó cứ quen quen.
Cái giống cây lá vàng như này... Là cây rẻ quạt, biểu tượng ruột của chồng bạn, Muichirou.Y/n : đẹp quá... Xung quanh ngoài tiếng gió và tiếng cú đêm thì bạn chẳng còn nghe thấy âm thanh của bất kỳ con vật nào. Nhưng đột nhiên... Xào xạc*Bạn đang thả lỏng sau khi bị té cầu thang thì cả cơ thể ngay lập tức phản ứng mạnh mẽ và cảnh giác khi có âm thanh lạ vang lên.
Tiếng của loài bò sát như rắn, nhưng bạn chợt nhận ra là không phải.
Là tiếng bước chân lê lết và chà dép xuống 1 quãng dài cứ như là bị thiếu sức sống. Bạn mở đèn pin điện thoại, chỉnh chế độ sáng nhất và rọi về phía âm thanh phát ra... Nhưng ngay lập tức bạn hối hận. 1 thực thể mang hình dáng của con người, nhưng lại không phải người. Có nhiều người trong trường hợp sợ ma nơ canh vì chúng mang hình dạng con người, nhưng lại không phải là người. Bạn cũng đang rơi vào trạng thái tương tự... Cái thứ mang 1 bộ tóc xanh rêu, da đầu bị tróc và rơi lủng lẳng vài mảng trên đầu như xác sống.
Tay chân thẳng tưng, gầy tong teo. Nó đi trong trạng thái 2 chân lết lên lết xuống trên nền đất, quần và áo Kimono dính máu khô, máu ướt. Bạn làm rơi cả điện thoại... Không lẽ bản thân đã xuống địa ngục rồi hay sao?
Do mình vẫn còn chấp niệm tình yêu với Muichirou nên mới đến được rừng cây rẻ quạt hay sao? Kia là ma hay sao? Nhìn cái thực thể đó di chuyển chậm như vậy, bạn cố gắng lấy bình tĩnh, tay quơ lung tung xuống nền đất để nhặt điện thoại. Sau đó thì đứng lên quay lưng bỏ chạy.
Nhưng không ngờ thứ đó lại đuổi theo bạn, nó lại còn chạy bằng 2 chân 2 tay nữa mới đau chứ... Y/n : "( 4 cẳng thì nhanh hơn 2 chân rồi... Không lẽ mình phải chết ở nơi quái quỷ này hay sao!? )".Bạn vừa chạy vừa niệm phật, nói không phải khoe chứ bạn chạy điền kinh nhanh nhất trường rồi đấy. Chỉ là nơi này tối và nguy hiểm nên chân bạn có chút run rẩy thôi... Đang lúc chạy căng như thế thì đột nhiên bạn vấp phải cục đá và té mạnh xuống đất. Không hiểu sao ngay lúc nguy cấp này bạn lại bất cẩn như vậy...
Ngửi được mùi máu, cái thứ kia lao lên như điên, bạn sợ hãi mà hét to... Y/n : Muichirou, cứu em với!!!! ... Phịch*... Bạn không cảm thấy đau hay ngửi thấy mùi tanh nữa, nên bạn mở mắt ra và nhìn lên...
1 bóng dáng cao đứng chắn trước mặt bạn, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm 1 cái áo choàng. Xung quanh cơ thể phát ra ánh sáng xanh nhẹ và thoang thoảng những làn khói trắng. Y/n : " ( ai đây?... Thần linh sao? )"Bạn nhận ra cái thực thể gớm giếc kia đã bị hóa thành tro và tan trong không khí. Vị ân nhân vừa cứu bạn quay lại nhìn bạn. Bóng dáng bị mờ đi vì khuất ánh trăng, bạn chỉ kịp nhìn thấy mái tóc dài được cột gọn kiểu đuôi ngựa, nên bạn chỉ kịp cảm ơn rồi ngất đi vì kiệt sức. Y/n : em cảm ơn... Chị gái... ??? : hả?... này? cô- . . . Mở mắt ra trên chiếc giường êm ái, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào thật ấm áp làm sao... Mình an toàn rồi ư? Trời sáng rồi và cái thứ ma quỷ kia không làm mình bị thương... Thật tốt. ??? : Kanae đại nhân, cô ấy tỉnh rồi!! Bạn vẫn còn mơ hồ, nhìn xung quanh. Đập vào mắt bạn là ai đó cùng hai cái kẹp tóc màu trắng xanh thật quen thuộc. Y/n : Aoi à...? Cô gái với mái tóc được cột gọn 2 bên chợt đứng hình, quay phắt lại nhìn bạn.
Trông cô ấy khó hiểu ra mặt... Cũng đúng thôi, bạn biết cô ấy, nhưng cô ấy có biết bạn đâu. Kanae : Tình trạng của cô ấy thế nào rồi Aoi? Một cô gái khác với mái tóc đen suôn mượt và cài hai chiếc kẹp tóc hồ điệp màu hồng, nổi bật trên nền tóc đen.
Thấy nữ y tá đứng bất động nhìn bạn, chị gái xinh đẹp chỉ đành bất lực và tiếp tục gọi tên. Kanae : Aoi à. Bạn đột nhiên lấy lại tỉnh táo ngay lập tức. Chuyện gì vậy? Tại sao lại có Aoi ở đây? Tại sao lại có Kanae nữa cơ chứ.
Dù biết bản thân xuyên không, nhưng thật sự không thể tin rằng bản thân đã xuyên không vào bộ anime mà mình đã theo dõi suốt 4 năm qua... Aoi : Kanae đại nhân... Kanae : Thật tốt khi em đã theo dõi bệnh nhân từ tối hôm qua đến hôm nay, em nghỉ ngơi đi nhé. Aoi quay lại nhìn bạn thêm một lần nữa rồi quay lưng bỏ về phòng nghỉ ngơi.
Kanae tiến lại gần bạn, thay băng gạc trên tay và trên mặt bạn. Động tác thành thục và dịu dàng.
Không thể ngờ rằng cũng có lúc bản thân được đối xử dịu dàng bằng chính đôi tay của một nhân vật hư cấu. Bạn bất động nhìn Kanae đang thay băng gạc cho mình, mãi đến lúc chị ấy chạm vào vết thương bị trầy ngay mặt của bạn thì bạn mới ý thức được bản thân bị thương khá nhiều.
Vết trầy ở tay, ở mặt và 1 vết thương lớn ở đầu gối, đầu bạn thì đau nhức râm ran.
Đây là di chứng của việc té cầu thang từ tối hôm qua đây mà. Y/n : uh!!... Kanae : em đau sao? Y/n : em... không sao, cảm ơn... Kanae : em không cần phải cố gắng để nói gì đó đâu. Y/n : "( lạ quá... Mình có thể hiểu được họ nói những gì, nhưng khi mình mở miệng ra nói thì chỉ có thể nói được 1 vài chữ, đây là hiệu ứng ảo sao? Khi mà bản thân xuyên không vào 1 thế giới ảo, nhưng rất chân thật )Bạn đã từng nghe nói qua về việc khi bất tỉnh, ý thức của con người có khả năng thoát ra khỏi tầm kiểm soát và đến 1 nơi trong một khoảng thời gian dài khiến họ có cảm giác bản thân đang sống một cuộc đời mới. Nhưng khi lấy lại được ý thức và tỉnh dậy, họ sẽ chỉ nhớ đó là một giấc mơ ngắn khi bất tỉnh.
Nếu đây là giấc mơ được hình thành do bạn quá yêu thế giới Kimetsu no Yaiba, thì bạn xem đây cũng là 1 hiện tượng hợp lý. Mặc kệ ông thầy chủ nhiệm nguy hiểm đó, bạn chỉ muốn yên bình 1 chút thôi.Đúng vậy!! Một giấc mơ có cô gái xinh đẹp băng bó cho mình, là một nhân vật mình quý. Chắc chắn sẽ có những nhân vật khác xuất hiện. Bản thân phải tận hưởng trước đã-Y/n : Ah!! Kanae : Đau lắm sao? Không đúng... Mơ kiểu gì mà cảm giác đau lại chân thật thế này cơ chứ!!
Đầu gối bạn cảm nhận được cái sự đau nhức của một mảng thịt nhỏ khi tiếp xúc với thuốc khử trùng. Cảm giác mát lạnh tê rát thấm vào từng dây thần kinh...
Dù vết thương không lớn, nhưng một mảng nhỏ thôi cũng khiến bạn đau đớn như thế này... Kanae : Tokitou cũng thật là, hôm qua cậu nhóc đó mang em đến và thẳng tay ném em lên giường bệnh... Y/n : Tokitou?? Đột nhiên nghe thấy tên chồng của mình, bạn phản ứng nhanh lên hẳn. Kanae thấy vậy thì bật cười, chị ấy với kinh nghiệm của mình thì đoán được bạn không phải người ở đây. Dù sao thì bộ trang phục đi học của bạn quá hiện đại, không phải Kimono, cũng không phải quần áo thời thượng ở thành phố Tokyo.
Kanae đoán rằng bạn là một du khách nước ngoài hay gì đấy. ??? : Chị hai. Kanae : ai cha... Y/n : "( Người này là... )"Kanae : Em đợi chị một chút nhé. Người ngoài cửa phòng bệnh là Shinobu, bạn khá bất ngờ khi Shinobu lại ra dáng 1 thiếu nữ trưởng thành.
Nếu là tình tiết khi Kanae còn sống, Shinobu sẽ mang tính cách thẳng thắn của một cô bé được chị gái yêu thương, một cô bé mới lớn, nóng vội, hấp tấp, thiếu kiên nhẫn nhưng luôn nghe lời chị gái của mình. Shinobu : Loại thuốc tê này sẽ dùng cho việc phẫu thuật. Kanae : Em nghiên cứu ra được công thức luôn rồi sao? Shinobu : Chúng ta cũng có thể dùng thảo dược theo cách truyền thống mà. Một cô gái dịu dàng, thông minh, lanh lợi... Bạn như bị đơ ra, tại sao mọi thứ lại lộn xộn như thế cơ chứ?
Sau một lúc bàn bạc về loại thuốc mới, Kanae đã cùng Shinobu xem lại vết thương của bạn một lần nữa. Kanae : chị là Kanae, đây là em gái chị, Shinobu. Shinobu : rất vui được làm quen, nhìn em còn trẻ như vậy mà đã bị thứ đó dọa một trận rồi, cũng may là không sao đó. Y/n : V... Vâng, nhân tiện đây cho em hỏi, chị bao nhiêu tuổi vậy ạ? Hai người họ đơ ra một lúc, bạn cũng nhận thức được rằng... Dù bản thân là nữ, nhưng trực tiếp hỏi tuổi của một cô gái thì cũng hơi kỳ quặc.
Đây dù sao cũng là nước Nhật thế kỷ XIX cơ mà... Shinobu : chị 21 em nhé. 21 cơ á!? Nếu theo dòng chảy của cốt truyện, thì Kanae đã mất khi 17 tuổi, lúc đó Shinobu lên làm chủ của Điệp Phủ khi mới 14 tuổi...
Bên ngoài hành lang là tiếng bước chân đang chậm rãi tiến đến cửa phòng bệnh, sát quỷ phục với ống tay và ống quần rộng. Mái tóc được cột đuôi ngựa đó...
Cái ngoại hình quen thuộc này không thể nhầm lẫn vào đâu được. Là Tokitou Muichirou, nhưng khác với nguyên tác, lần này anh ấy cao hơn hẳn. Nếu ước tính bằng mắt thường thì chắc khoảng 1m7 trở lên.
Ngoại hình của một chàng trai chững chạc chứ không phải của một thiếu niên 14 tuổi. ... Từ cái lúc gặp Muichirou ở Điệp Phủ, đến nay cũng đã một tháng bạn sống ở đây rồi... Bản thân cũng ý thức được rằng thế giới này hoàn toàn lệch đi so với nguyên tác. Yuichirou : quét nhanh cái tay lên. Bạn giật mình, cầm cây chổi quơ lia lịa trên nền đất.
Do Hà Phủ không có người giúp việc và bạn cũng chẳng còn nơi nào để đi. Vậy nên Muichirou công đức vô lượng.
Cho bạn về ăn nhờ ở đậu, làm giúp việc tại Hà Phủ, đổi lại bạn sẽ có nơi ở, chỗ ngủ, có đồ để ăn, nhận được sự bảo vệ của Hà Trụ.
Yuichirou là pháp y của Sát Quỷ Đoàn, khác với Muichirou, Yuichirou không thích hợp với việc chém giết mà anh ấy toàn tâm toàn lực học y để tự tay băng bó, sơ cứu cho em trai của mình. Quả nhiên anh vẫn rất tốt bụng dù mang cái tính cách cọc cằn khó ưa đó.
Bạn luôn nghĩ thầm trong đầu rằng... Có lẽ Yuichirou rất ghét mình. Anh ấy chỉ ở trong Hà Phủ được một ngày trong một tuần là đã được điều đi đến mấy khu vừa xảy ra trận chiến để cứu chữa cho các tân binh rồi, buổi tối lại càng không thấy bóng dáng của Yuichirou, khiến cho Hà Phủ trở nên yên ắng một cách rùng rợn... Chưa kể những lúc Muichirou đi làm nhiệm vụ vào ban đêm, chỉ có một mình bạn ở lại trông coi Hà Phủ. Điều đó làm không khí trở nên ma mị gấp đôi.
Bạn nghi ngờ ở đây có ma rồi, làm thế nào mà nó lại lạnh một cách bất thường như vậy chứ. Bạn đã hỏi Muichirou có lạnh không? nhưng Muichirou lại thấy không khí rất bình thường, thỉnh thoảng anh còn nóng đến mức mà mặc áo Kimono còn chẳng thèm để vạt áo che lại. Nhiều lúc bạn phải kiềm chế bản thân lại để không mò tay lên cái cơ bụng đó luôn cơ.
Người gì đâu mà trắng, ngon ơ à... dù anh cao hơn một chút và đã ở mức 18 năm cuộc đời nhưng nhìn anh vẫn ngon như hồng hài nhi 14 tuổi. Y/n : Aaa!!!! Mất cuốn album ảnh rồi... Đã một tháng bạn không kiểm tra lại balo của mình từ khi ở Điệp Phủ.
Bạn đã nghĩ rằng cuốn album đã bị rớt ở đâu đó trong Điệp Phủ, nhưng hỏi tới thì không ai biết cả. Bạn đã hỏi Muichirou, nhưng may mắn là anh ấy không biết thứ đó là thứ gì, nếu để cuốn album đó cho ai nhìn thấy thì bạn chết mất. Đặc biệt là không thể để Muichirou thấy được. Một tháng trời tìm mãi cũng không ra, bạn điên tiếc lăn lộn trên tấm nệm mà la hét điên cuồng. Hà Phủ có lạnh lẽo đến đâu, thì cũng không lạnh bằng tâm trạng của bạn.
Điện thoại thì vẫn còn một ít pin do bạn tắt nguồn liên tục để giữ pin điện thoại.
Không có mạng cũng chẳng có sóng mà bắt 4G nữa cơ... Y/n : không gian lại yên tĩnh nữa rồi... ở đây không nóng nên mình cũng chẳng cần quạt làm gì... đúng là chán quá mà... Lạch cạch* ... Bạn đứng tim, cái âm thanh gì vậy? Chẳng phải hôm nay trong Hà Phủ không có ai hay sao. Bạn lo lắng ra ngoài hành lang kiểm tra, thì mới thở phào nhẹ nhõm vì đó là Muichirou. Y/n : Sư phụ. Hôm nay em tưởng ngài đi làm nhiệm vụ xuyên đêm... Muichirou : Không còn thứ gì dơ bẩn thì về thôi. Y/n : à vâng... Vậy ngài nghỉ ngơi sớm đi nhé, em về phòng trước. Muichirou : tại sao hôm đó em lại ở rừng cây rẻ quạt vậy? Y/n : hả? Hôm đó? Muichirou : nơi đầu tiên ta gặp em đấy. Y/n : à, chắc ngài cũng biết em là người đi lạc rồi nhỉ. Nhưng mà nếu nói ra mà ngài tin em, thì em là du khách từ thế giới khác. Muichirou : vậy à... Y/n : ngài tin em sao? Nhận được cái gật đầu của Muichirou, bạn liền yên tâm đi về phòng.
Sư phụ là cách xưng hô bạn nghĩ ra để dễ nói chuyện với Muichirou hơn. Hôm đó mới gặp Muichirou tại Điệp Phủ, bạn đã xém gọi anh là chồng rồi. Muichirou thì dễ tính, nên cho bạn gọi là sư phụ cũng không tệ. Xưng hô vừa không khó gần, lại vừa thể hiện sự tôn trọng đối với bề trên. Bạn không thích gọi là đại nhân hay chủ nhân gì đâu, vì nghe nó quá phô trương. . Muichirou lẳng lặng nhìn bóng dáng bạn đi về phòng... Chỉ thấy anh âm thầm lấy trong túi áo ra một cuốn album nhỏ.
Vạch ra trang nào, trang nấy đều... Có ảnh của anh khi luyện tập, đổ mồ hôi cởi áo. Có bức ảnh thì vừa vuốt tóc, vừa không có áo, có tấm ảnh thì vừa ngâm mình trong hồ nước vừa để lộ thân hình săn chắc. Liếm môi, mái tóc ướt sẫm. Anh cười nhếch mép nhẹ một cái, rồi lại cất cuốn album vào túi áo của mình.
Khi Y/n bị ngất, trong lúc định vác bạn lên để đưa về Điệp Phủ thì anh liếc qua cái balo của bạn kéo khóa chưa được kín, nhặt điện thoại của bạn bỏ vào balo, nhưng trong balo của bạn lại có mấy món đồ khá kỳ lạ.
Hôm đó anh chỉ nhớ khu rừng nơi hai anh em sống cùng nhau, khi làm xong nhiệm vụ thì tấp qua để hóng mát một chút...
Không ngờ nghe ai đó gọi tên mình, lại còn vô tình cứu được một mạng người, đã vậy còn thấy người đó sưu tập những bức ảnh nóng của mình.
Vì lý do đó mà Muichirou mới ghé Điệp Phủ để nhận bạn làm hầu nữ trong Hà Phủ, chứ anh thường không quan tâm những người mà anh cứu, cũng không quan tâm người ta có trả ơn hay không. 3 tháng sau khi ở Hà Phủ, bạn có cảm giác Muichirou quan tâm bạn hơn bình thường.
Muichirou không khó gần như Yuichirou, nhưng không thể hiểu Muichirou được, bạn không hiểu anh muốn gì và có mục đích gì.
Buổi sáng thì ngồi ăn cùng bạn, buổi trưa thì kêu bạn đi nghỉ trưa, anh nói vì Hà Phủ ít người nên không có nhiều việc, buổi chiều mỗi khi rãnh rỗi, Muichirou sẽ ngỏ ý muốn đi chợ cùng bạn. Nhưng mà mỗi lần đi chợ cùng nhau về, Muichirou đều sẽ đưa cho bạn một túi đồ nhỏ.
Nào là quần áo Kimono, nào là vòng tay, rồi có khi lại có thêm trâm cài tóc, đôi lúc lại mua cho bạn mấy món đồ ngọt ăn vặt, tuần trước lại còn mua rất nhiều khăn tay cho bạn nữa, dù bạn không dùng nhiều đến thế...
Đúng là kỳ lạ, không thể hiểu được Muichirou đang làm vậy để làm gì nữa mà, thân thiết với bạn hơn chăng?Buổi tối thì hôm nào làm xong nhiệm vụ sớm Muichirou đều về vào lúc khuya.
Mỗi tối đều phải thức khuya ra đón Muichirou, còn phải xem Muichirou có muốn ăn gì không, có muốn tắm không để chuẩn bị nước nóng. Dù mệt, nhưng nghĩ lại Muichirou tốt với mình như vậy thì mình cũng phải đền đáp lại xứng đáng. Hơn nữa có Muichirou thì đỡ sợ ma hơn đó... . Y/n : lại mất nữa rồi... 5 tháng sau khi ở Hà Phủ, bạn đã sống một cuộc sống yên bình thư thái. Không áp lực học hành, không nghe những lời nói có hại cho tai, không lo sợ bởi sự đe dọa của gã thầy giáo đó...
Nhưng bù lại thêm cái việc sợ ma... Bạn còn nhớ đống khăn tay Muichirou mua cho bạn vào 2 tháng trước chứ?
Cứ cách một tuần, bạn lại bị mất một cái khăn tay. Bạn muốn phát điên lên rồi, trộm ở thế giới này thiếu thốn đến mức mà có mấy cái khăn tay "chồng" bạn tặng bạn mà bọn chúng cũng có thể trộm được.
Nếu để Muichirou biết được đồ anh mua cho bạn liên tục bị mất như vậy, thì bạn rất sợ anh sẽ nổi giận. Ở thời này lụa tơ tằm đắt đỏ lắm đó, lần trước anh mua hẳn 20 cái khăn tay lụa tơ tằm, không thể để anh biết được... Nghe thấy tiếng mở cửa của Muichirou, bạn liền rời khỏi chăn và đi ra đón anh về như mọi khi.
Hôm nay trông Muichirou có vẻ trầm hơn mọi khi, sắc mặt của anh không được tốt lắm. Y/n : Sư phụ? Hôm nay nhiệm vụ nguy hiểm lắm sao ạ? Ngài có bị thương ở đâu không? Muichirou : không. Y/n : ngài có muốn ăn gì không? Muichirou : em đi nghỉ ngơi đi. Y/n : nhưng mà sắc mặt ngài nhìn không ổn... Muichirou : ta nói em mau đi nghỉ ngơi đi. Giọng nói Muichirou trầm xuống, như kiểu ra lệnh cho bạn vậy. Nhưng mà bạn nào sợ!?
Càng nói càng làm tới, tính cách cứng đầu, chẳng kiêng dè điều gì. Chính vì lẽ đấy nên bạn mới tự đẩy bản thân vào thế nguy hiểm nhiều lần...
Học sinh cấp ba mà, chưa ra xã hội nên tính cách ương ngạnh, không biết kiêng dè như vậy cũng là lẽ đương nhiên. Y/n : Nếu như mà ngài khó chịu như vậy thì em cũng không nghỉ ngơi được đâu. Muichirou : ... Muichirou cất thanh kiếm lên kệ ở trong phòng, sau đó quay lưng ra nhìn bạn đang đứng ngoài cửa phòng rồi anh nói. Muichirou : ta đã làm nhiệm vụ và bị dính huyết quỷ thuật của một con quỷ nữ. Y/n : có nguy hiểm lắm không? Muichirou : không, anh Yuichirou đã cùng Kochou nghiên cứu ra thuốc giải ngay trong tối hôm nay... Vậy nên ta có chút mệt. Y/n : "( Dính huyết quỷ thuật mà lại bình thản như vậy sao!? )"... Muichirou : sáng mai họ sẽ mang thuốc giải đến... nên em không phải lo mấy chuyện vô bổ vậy đâu. Đi về phòng đi. Y/n : cái gì mà vô bổ chứ... dù ngài là trụ cột, nhưng cũng phải cẩn trọng. Em hiểu rồi, em sẽ lui xuống trước. Bạn đóng cửa phòng lại. Ngay khi cánh cửa phòng của Muichirou được đóng lại, anh ngồi gục xuống đất.
Nhìn xuống đũng quần đang cương lên rồi chật cứng của mình, mặt anh đỏ lên, hơi thở gấp gáp. Tay Muichirou lấy ra trong túi áo cuốn album của bạn, anh vứt sang một bên, lại tiếp tục thò tay vào trong túi, lấy ra chiếc khăn tay mà bạn hay dùng.
Muichirou khó khăn cởi dây nịt, cái thứ trong quần cương lên một cách khó chịu. Anh lấy khăn tay của bạn ra, lụa tơ tằm mịn và êm chà sát lên cây gậy thẳng đứng của anh.
Đây không phải lần đầu anh tự sướng, nhưng mà huyết quỷ thuật của con quỷ nữ tối nay lại là một loại tà thuật của dục vọng. Dù anh đã giết con quỷ kỹ nữ ấy trong tình trạng đang nứng đi chăng nữa, thì huyết quỷ thuật cũng không biến mất khi con quỷ ấy tan thành tro. Nhất định phải là khăn tay có mùi của bạn... Nhất định phải là như vậy để mỗi lần anh tự thủ dâm thì đều đạt đến một loại khoái cảm sướng hơn những lúc anh tự thủ bằng tay của mình. Không hiểu sao khi tự thủ bằng tay và so với việc tự thủ bằng khăn tay có mùi của Y/n. Anh lại thấy khăn tay của Y/n sướng hơn.
Muichirou không biết tại sao bản thân lại như vậy, tuy anh cũng là phái nam, nhưng nhu cầu sinh lý của Muichirou không có mãnh liệt giống đàn anh Giyu hay Sanemi...
Ấy vậy mà khi có mùi của Y/n trong Hà Phủ, một tuần Muichirou ở trong Hà Phủ 5 ngày, là hết 5 ngày này anh tự sướng.
Muichirou bán tính bán nghi nên mới thử mua khăn tay, loại vải mà mịn, êm, chà sát không cảm thấy rát. Anh tặng cho Y/n 20 cái, đúng như dự đoán.
Cái thứ có mùi của Y/n thật sự khiến mức độ nhu cầu của anh tăng cao, đồng thời khi anh xuất tinh thì khoái cảm lại sướng hơn lúc tự xử bằng tay. Đến nay anh đã vứt đi 5 cái khăn, vì chúng đã bị anh chơi đến mòn và sứt chỉ, cái anh đang cầm trên tay là cái thứ 6.Y/n : nếu có việc gì cần giúp, ngài hãy gọi em nhé. Muichirou sững người... Y/n vẫn chưa đi hay sao? Không biết bạn có nghe thấy tiếng thở dốc khó khăn của anh không.
Nhưng Muichirou cũng thấy an tâm vì Y/n cũng biết điều, không tự tiện bước chân vào phòng anh khi anh chưa cho phép. Nhìn bóng bạn rời đi được chiếu lên cái cửa sượt Shoji nhờ ánh nến. Lại nhìn xuống dưới chiếc khăn tay dính đầy tinh trùng...
Muichirou bò dậy, chống một tay xuống sàn gỗ rồi thở dốc, sau đó đứng dậy, chỉnh lại trang phục và rời khỏi phòng. ... Y/n : lạnh quá... sao không khí lại rùng rợn vậy chứ. Bạn vừa than vừa lấy điện thoại ra rồi chui vào trong chăn nằm.
Đâu phải chỉ có cuốn album mới chứa ảnh của Muichirou đâu, trong điện thoại bạn có đầy, chẳng qua là chưa in hết thôi. Y/n : nhìn ngon quá.... Cười một cách nham hiểm đến bạn còn sợ cái tính cách mất kiểm soát khi thấy cơ ngực của Muichirou nữa mà. Soạt*Đang lướt ngon ơ thì đột nhiên lại thấy lạnh, nhìn lên thì thấy Muichirou đã dở tấm chăn của bạn ra. Y/n : Á!!!!Giật mình mà làm rơi cả điện thoại, cứ tưởng ma, ai dè khi ngước lên thì thấy gương mặt của Muichirou. Y/n : sư... sư phụ? Căn phòng tối tăm, bạn chỉ nhìn thấy mờ mờ ảo ảo gương mặt vô cảm của Muichirou.
Anh lại không nói gì, vươn tay nhặt cái cục màu đen đen bên cạnh bạn. Anh quay màn hình lên xem, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mặt anh. Bạn lại nhìn rõ được hai bên má ửng đỏ, ánh mắt thờ ơ.
Cái biểu cảm này... Là biểu cảm gợi tình sao, thật là biết cách làm người ta rạo rực. Ủa mà khoan đã... Có gì đó sai sai... !!! Y/n : Ngài Đừng Xem Cái Đó!!!! Khi bạn kịp nhận ra, thì Muichirou đã xem được bức ảnh mà bản thân anh đang có hành động vừa cởi áo, vừa liếm môi... Muichirou : ... Bạn nhanh chóng ngồi dậy và quay lưng định chạy, nhưng lại bị Muichirou nắm lấy cổ chân, ngã sấp xuống tấm trải sàn.
Muichirou kéo bạn trượt từ tấm trải sàn vào trong tấm nệm Futon.Muichirou : mấy thứ này là gì đây...?Y/n : sư... sư phụ, nghe em giải thích đã... Muichirou : đừng sợ, nếu em thích, có thể nói với tôi mà. Một tay anh lật ngửa người bạn lại, sau đó cởi áo, nắm tay bạn và đặt tay bạn sờ vào ngực anh.
Cơ thể Muichirou rất nóng, sức nóng lan đến cả cổ tay bạn.
Bạn cũng không tự chủ được mà cũng sờ nhẹ, nhưng lại vẫn cố giữ bình tĩnh mà rút tay ra. Y/n : sư phụ, ngài bị dính huyết quỷ nặng quá rồi... Muichirou : em không thích à?... Y/n : kh... không thích... À... Cũng có một chút... Muichirou : vậy... em muốn nhiều hơn không? Y/n : !? Anh nói vậy là có ý gì vậy chứ? Bạn thích, rất thích luôn ấy chứ. Nhưng bạn chưa đủ tuổi, dù cho có xuyên không, nhưng mà bạn vẫn phải tuân thủ theo quy tắc của bản thân. 18 tuổi trở lên mới được xem là lúc thích hợp. Y/n : em chưa đủ tuổi. Muichirou : ? Muichirou khó hiểu ra mặt, ở thời đại này, 15 tuổi là đẻ con được rồi ấy chứ. Vậy mà Y/n lại nói chưa đủ tuổi.
Theo như anh thấy thì 16 tuổi mà chưa lấy chồng thì đã ế đến nơi luôn rồi chứ đùa. Muichirou : rõ ràng là em không thích ta rồi... Nhìn bộ dạng đáng thương của anh, bạn rất khó xử. Chuyện này không đùa được đâu, anh lại còn làm ra vẻ mặt ấm ức đó, làm sao bạn có thể từ chối được chứ.
Nhưng mà bạn vẫn không muốn chấp nhận việc này đâu. Y/n : em từ chối. Muichirou : không sao... Ta cũng không có ý định tha cho em. Y/n : !? Muichirou : vì tội em đã lén nhìn cơ thể của ta. Em nói em là khách phương xa, nhưng mà ở đất nước này, khi nhìn thấy hết cơ thể của ai đó rồi thì phải chịu trách nhiệm đấy. Anh đẩy bạn ngã lưng xuống nệm, bản thân anh thì ngồi lên người bạn, hai bên đùi ép chặt hai bên hông của bạn. Muichirou : ta cũng chưa kết hôn mà, em nhìn thấy hết rồi. Hay là cho ta... Áo Kimono của bạn bị anh mạnh bạo cởi hết ra. Muichirou : cho ta nhìn lại của em nhé... Y/n : kh.. không- uhm! Bạn bị anh khóa môi ngay lập tức, đôi môi nóng hổi, chiếc lưỡi thì lại linh hoạt vô cùng. Bạn chẳng cần làm gì, anh cũng tự động liếm mút một cách điêu luyện. Y/n giãy giụa, bạn hết đẩy anh ra, rồi lại cố gắng quay mặt qua chỗ khác. Nhưng nó không làm anh lung lay dù chỉ một chút, Muichirou vẫn giữ nguyên tư thế.
Dùng sức vừa giữ chặt hai tay bạn, vừa ép môi mình xuống môi bạn một cách mạnh mẽ.
Muichirou như bị thay đổi tính cách vì huyết quỷ thuật. Anh bỏ đi cái khí chất lạnh lùng mạnh mẽ của trụ cột, đổi lại thành một người bình thường với cái tính cách làm nũng nhưng lại không cần bạn đồng ý mà trực tiếp thô bạo cởi hết áo Kimono của bạn ra. Hình như cảm thấy việc bạn giãy giụa kháng cự mạnh mẽ quá, nên Muichirou dứt đi nụ hôn của mình. Muichirou : đừng tỏ ra cái thái độ chống cự nữa. Em thích lắm mà, lại còn giữ nhiều ảnh như vậy. Y/n : ảnh? Anh chỉ mới nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình điện thoại, làm sao anh biết bạn giữ nhiều ảnh chứ.... Chỉ có một khả năng duy nhất... Là anh đã thấy cuốn album đó rồi.
Nhưng bạn nào có thời gian suy nghĩ về cuốn album đó chứ. Việc bây giờ là thoát khỏi anh, dù có thích, nhưng mà bạn chỉ mới 17 tuổi thôi.
Y/n tính tuổi theo ngày sinh nhật, vậy nên chỉ khi đến sinh nhật, mới được tính là 18 tuổi. Y/n : sư phụ hãy dừng lại đi, ngài Yuichirou chắc chắn sẽ mang thuốc giải đến mà... Muichirou : nhưng nếu ta nói ta không thích đợi thì sao... Ánh mắt Muichirou hờ hững, nhìn xuống cơ thể mà anh vừa lột sạch ra.
Dù ở trong bóng tối, nhưng làn da trắng của bạn như có ánh sáng nhẹ. Muichirou : Y/n... em thật đẹp. Y/n : kh... Không! Lần này Muichirou không còn nhẫn nại với bạn nữa. Bạn đã chống cự và giãy giụa quá nhiều rồi, miệng thì nói không nhưng lại lưu trữ cả đống ảnh nóng của anh.
Anh cởi dây nịt ra, dùng nó mà siết chặt cổ tay bạn lại. Hai tay Muichirou luồn xuống sau lưng của bạn, nâng cơ thể bạn lên mà hôn vào bụng của bạn. Cảm giác đôi môi nóng hổi của Muichirou chạm lên làn da lạnh đi vì không khí của Hà Phủ, Muichirou cũng cảm nhận được làn da bạn rất lạnh.
Chỉ mới cởi áo có vài phút thôi mà đã lạnh như vậy... Anh phải hâm nóng lại mới được. Định dây dưa với cơ thể bạn thêm chút nữa, nhưng cây gậy của anh đã dựng đứng lên như muốn đâm thũng cả cái quần của sát quỷ đoàn.
Dù cho có là vải cao cấp, nhưng nếu đợi thêm, chắc cái quần của anh kiểu gì cũng sẽ bị rách thôi. Lần mò xuống bên dưới, vén vạt váy Kimono qua một bên, kéo quần lót xuống dưới.
À... Đây rồi, cái nơi sẽ ủ ấm "thằng nhỏ" của anh. Anh đã thấy... Y/n : hức... Không, sư... sư phụ. Tiếng lép nhép bên dưới phát ra, là ngón tay của Muichirou đang cố nới lỏng của bạn ra. Muichirou : nới lỏng như vậy sẽ không sao đâu. Y/n vệ sinh rất kỹ, nhưng không đến mức chạm sâu vào bên trong, ấy vậy mà hôm nay là lần đầu bị thứ gì đó chọt ngoáy vào sâu. Khiến bạn ưỡn lưng lên để chịu đựng, hai chân thì gồng lên. Coi bộ học kiến thức từ đàn anh cũng không có gì là lãng phí. Muichirou không có kinh nghiệm làm tình, nhưng chỉ cần có kiến thức thôi thì anh đã thực hành rất giỏi rồi. ... Y/n : Âh... Hah... hức aa... aMuichirou : chưa đủ 18 tuổi à... vậy thì đã sao cơ chứ. Âm thanh nhóp nhép, tiếng rên rỉ như muốn hét lên của bạn.
Anh nâng hông của bạn lên để âm hộ của bạn cắm vào dương vật của anh, thoạt đầu Y/n siết rất chặt, anh cảm giác như sắp bị bạn cắn đứt và nuốt lấy cặc của anh rồi.
Nhưng chỉ cần dùng sức nắm lấy hông bạn kéo ra, rồi dập vào thật mạnh và liên tiếp, bạn sẽ không thể có thời gian để siết chặt lại được vì tốc độ của Muichirou khi mới bắt đầu đã rất nhanh.
Một phần không để bạn có thời gian làm quen, một phần cũng là để bạn không kịp siết chặt lại. Y/n : Ar.... â... har... Aa... Y/n : "( mạnh... Mạnh quá... cảm giác như bên dưới bị ai đó đóng đinh... Đau quá...)"Muichirou cảm thán, thì ra đây là thiên đàng mà Tengen đã nói sao? . Có vợ sướng đến mức này sao? Quả là không sai, chỉ mới bắt đầu mà anh đã muốn tan chảy bên trong bạn như vậy. Y/n : Nóng!!!.... Aah!! Muichirou : "( chết tiệt...)"Anh đã vô tình ra khi chỉ nhấp được mấy phát. Nhưng điều đó chẳng làm Muichirou dừng lại cái công việc xây thiên đàng của anh.
Anh tiếp tục chịch bạn một cách thô bạo, tác dụng của huyết quỷ thuật đã tạm thời được loại bỏ. Nhưng dù cho có loại bỏ thì không hiểu sao Muichirou vẫn cương lên bất chấp bản thân vừa ra.Tinh dịch của anh hòa lẫn vào máu trinh của bạn thành 1 thứ hỗn hợp đỏ đỏ trắng trắng, đầy ắp đường của âm đạo.
Cảm thấy đã quá nhiều nên anh mới rút ra cho nó chảy bớt xuống. Nào ngờ vừa mới rút ra, Y/n đã cố gắng ngồi dậy và bò ra khỏi tấm nệm như muốn trốn. Nhưng cơn đau truyền ở bên dưới khiến bạn bị chậm và ngã quỵ xuống sàn nhà khi chỉ mới vừa bò ra khỏi nệm.
Nhìn thấy bạn đang yếu mà vẫn muốn trốn khỏi mình, Muichirou cũng chẳng cần vội vã bắt bạn lại làm gì. Vì giờ bạn có chạy cũng chẳng được.Muichirou đè lên lưng bạn, ép bạn xuống sàn nhà làm bạn khó thở trước sức nặng của anh.
Cổ tay bị siết bởi dây nịt đã đỏ lên, làm 2 bàn tay của bạn bị run. Chưa kịp thở ba hơi thì Muichirou lại nâng hông của bạn lên, không nói lời nào mà tiếp tục đụ vào trong.
Không phải âm thanh bạch bạch thô bạo gì cả, mà chỉ có âm thanh nhóp nhép vì tinh dịch của Muichirou và dâm thủy của bạn đang được anh trộn lẫn bên trong mà thôi.
Nhưng điều đó cũng khiến Muichirou tiếp tục bị sướng và dần dần càng mạnh bạo với bạn hơn. Càng làm càng sướng, càng chịch càng đã, Muichirou cứ thế mất kiểm soát mà ra hết lần này đến lần kia. Tư thế chổng hông lên kiểu này... Nó khiến bạn cảm nhận rõ ràng hơn, cảm nhận rõ đầu khấc của Muichirou cạ vào đường âm đạo mỗi lúc đi ra, rồi đầu khấc lại đâm đến tử cung mỗi lúc anh đụ vào.
Cứ như thế rồi cảm giác đau vẫn qua đi. Bạn thấy sướng, đồng thời cũng thấy nhục nhã.
Muichirou là do dính huyết quỷ thuật nên mới như vậy, liệu anh có thật lòng yêu bạn không? Anh có chịu trách nhiệm khi cưỡng hiếp bạn hay không? Dù thế nào thì bạn vẫn chưa tin tưởng Muichirou sẽ chăm sóc mình. Nên bạn không chấp nhận việc bị anh cưỡng hiếp... Nhưng...
Bạn thấy sướng quá, sướng khi cảm giác đau chỉ vừa mới biến mất. Rõ ràng là đang chống đối lại Muichirou, nhưng bản thân lại muốn Muichirou.
Xấu hổ hết sức... Muichirou : hmp... Tiếng rên nhẹ của Muichirou, âm thanh nhão nhoét của mấy cái thứ chất lỏng kia, nó càng làm bạn kích thích.
Đang gục mặt xuống sàn rên thì Muichirou lại nắm tóc bạn, kéo đầu bạn ra đằng sau. Nước dãi kéo từ môi bạn với tấm trải sàn bị đứt đoạn, nước mắt thì ướt một mảng dưới sàn. Tốc độ Muichirou nhanh hơn và kết thúc bằng tiếng tinh trùng lấp đầy vào trong bạn.
Cái lỗ mới bị đâm lần đầu, mới giây trước còn đau đớn siết chặt lấy anh, bây giờ lại co giật và thắt nhẹ lại, được lấp đầy trắng xóa. Y/n : ư a! Muichirou rút ra, xoay người bạn lại và đỡ bạn ngồi dậy.
Nhìn gương mặt đỏ ửng, nước dãi còn đọng trên môi. Anh cuối xuống, liếm môi bạn và hôn vào trong, bạn chẳng còn sức kháng cự lại nụ hôn của anh nữa... Anh hôn bạn ngấu nghiến, như muốn nuốt bạn vào trong, tay lại lần mò xuống bên dưới. Chọc ngoáy vào trong để tinh trùng của anh dính đầy lên các ngón tay. Muichirou : há miệng ra... Không cần để bạn đồng ý, anh đã bóp mạnh cằm bạn rồi chọt ngón tay dính đầy tinh trùng vào miệng bạn. Cái vị mặn nhẹ, cảm giác nghẹt thở làm bạn ngất đi...
... Y/n : uh ưm... Thức giấc lần nữa, bạn đã thấy bản thân ở trong phòng Muichirou.
Anh thì đang thấm ướt khăn, lau mồ hôi trên má bạn, vuốt những cọng tóc bết qua một bên. Sau đó hôn lên trán bạn. Muichirou : còn đau không? Y/n : ... Muichirou chợt nhớ ra tối ngày mai anh phải đi làm nhiệm vụ. Không trở về Hà Phủ trong vòng 2 ngày... Muichirou : em cho tôi một chiếc khăn tay của em được không? Cái mà em hay dùng ấy. Y/n : để làm gì?... Muichirou : ... Muichirou : bí mật. . . . . . . . . . End
Chỉ vì 1 vụ tai nạn mà lại thành ra thế này đây, ở nhờ nhà họ hàng cũng chẳng thoải mái gì. Người ta nuôi con người ta còn chưa xong, lấy đâu ra lại nuôi 1 đứa cháu như bạn.
Tuy vậy nhưng do tài sản của gia đình bạn thuộc loại khá giả. Chỉ khi nào bạn đủ 18 tuổi mới được quyền kế thừa như di chúc của ông bạn để lại.
Chính vì vậy mà dù không muốn, họ vẫn phải nuôi 1 đứa cháu như bạn, để sau này còn có mặt mũi mà nhìn ông nội, cũng có mặt mũi mà nhận kế thừa 1 phần tài sản của ông. Ông nội đã tính trước rằng mỗi đứa cháu khi 18 tuổi thì sẽ có 1 khoản riêng, nhưng ông chưa bao giờ tính đến bước mà cha, mẹ, anh, chị của bạn phải chết khi mà di chúc chưa hoàn thiện.
Bạn là đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất, vì vậy nên ông đã ưu ái, viết di chúc chuyển nhượng tài sản cho bạn đầu tiên. Ấy vậy mà khi những người khác chưa được hưởng thì họ đã... (...) : Y/n à, em vẫn chưa về sao? Tiếng gọi của giáo viên cắt ngang dòng suy nghĩ của bạn, là cô giáo môn Anh Văn, tuy bạn không thích môn này cho lắm... Nhưng giáo viên Anh Văn này khiến bạn rất hài lòng.
Cô chỉ quan tâm và bảo vệ những người làm đúng, cái nào đúng thì cô bênh.
Chả bù cho gã thầy chủ nhiệm lớp bạn... Lý do bạn ở lại trường ôn thi trễ cũng là do ông ta mà ra.
Làm gì có người thầy nào mà lại dòm ngó học sinh của mình trong nhà vệ sinh, làm gì có người thầy nào mà lại ngay trong tiết học, sàm sỡ chính học sinh nữ của mình cơ chứ...
Bạn có đủ khả năng để cáo trạng với nhà trường, rằng ông ta phải bị sa thải và phải bảo đảm chẳng còn ngôi trường nào nhận ông ta về dạy. Nhưng mà ông ta gửi tin nhắn đe dọa bạn...
Từng câu từng chữ đập vào mắt bạn mà khiến bạn sợ hãi vô cùng... "Mày ở lại trường ôn thi chứ gì? Cứ đợi đi, đợi đến lúc mày ra về, tao bảo đảm sẽ lột da của mày. Con nhỏ hỗn láo!"Bạn ngồi đây 1 phần vì muốn ôn bài cho xong xuôi để ngày mai thi, 1 phần là nghĩ cách xem là báo với thầy hiệu trưởng xong rồi thì mình có nên gọi cho chú, bác họ hàng đến rước hay không.
Nhưng chắc chắn là sẽ không có ai đến rước bạn rồi, thầy hiệu trưởng cũng không đáng tin, ông ta cũng đã có vài lần trong trường sàm sỡ các giáo viên khác. Chắc bạn phải tự lo liệu rồi, ôn bài thì chữ cũng không vào được nhiều. (...) : Sao em về trễ vậy? Y/n : cô... có thể giải quyết giúp em chuyện này không? Sau khi kể đầu đuôi câu chuyện và đưa tin nhắn đe dọa cho cô Anh Văn đọc. Cô ấy nói sẽ báo cảnh sát và gọi cho chị gái của cô ấy đến rước bạn.
Dù biết rằng khi ra đến cổng trường thì sẽ có chị gái của cô Anh Văn rước... Nhưng chân bạn run quá, tay cũng run. Mồ hôi lạnh chảy đầy lòng bàn tay, đến mức bạn cầm quyển sách cũng đã bị rơi mấy lần.
Bước xuống và nhìn cầu thang tối tăm, bạn cảm thấy sợ hãi vì nhớ đến dòng tin nhắn đe dọa. Nếu anh trai, cha, mẹ và chị gái của bạn còn sống, bạn thề rằng anh trai bạn sẽ tự tay đấm chết ông thầy chủ nhiệm, vì anh bạn là người cũng rất thương bạn, chỉ đứng sau ông nội và cha thôi.
Mẹ làm luật sư sẽ viết đơn kiện và chị gái làm cảnh sát tập sự sẽ đến đón bạn về nhà. Chân bạn bước xuống cầu thang, bạn sợ rằng thầy chủ nhiệm sẽ nấp đâu đấy và xông ra, nên bạn chạy xuống thật nhanh. Tay bạn còn cầm chiếc chìa khóa nhà với cái móc khóa hình Muichirou mà bạn rất quý. Chẳng biết từ bao giờ mà bạn lại xem Muichirou là thần hộ mệnh của mình. Có lẽ do đã yêu anh hết 4 năm, nên bạn có thói quen rằng đi đâu cũng phải có 1 vật gì đấy mang hình ảnh của Muichirou thì bạn mới cảm thấy an tâm. Chính vì suy ra như vậy nên bạn mới chạy thật nhanh xuống dưới, nhưng nào ngờ tự bản thân chuốc lấy họa, khi mà bước đến bậc cầu thang cuối cùng, bạn do tay không nắm vững lan can và chân bị mất thăng bằng nên đã bước hụt chân.
Té từ trên bậc cầu thang té xuống, cả cơ thể đập mạnh xuống sàn.
Bạn thấy đầu bạn rất đau, có cảm giác choáng, mắt bạn mờ dần đi. Chỉ có tiếng guốc chân đi vội vã của cô Anh Văn khi nghe thấy tiếng động lớn từ bạn. Bạn ngất đi... Tai bị ù, không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. ... Tai bạn bắt đầu có âm thanh trở lại, ban đầu là tiếng cây xào xạc nhẹ, dần dần bạn đã nghe rõ được tiếng gió thổi, tiếng cú đêm kêu... Hả!? Cứ ngỡ bản thân đã chết, nào ngờ khi tỉnh dậy đã thấy bản thân ở 1 nơi xa lạ. Bạn mở mắt nhìn xung quanh, ánh trăng yếu ớt nhưng đủ để bạn nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh.
Bạn quay sang bên cạnh, thấy cái cặp sách đi học của mình vẫn ở đấy. Bạn lật đật chạy lại kiểm tra, thứ bạn kiểm tra đầu tiên không phải là đề cương ôn thi, hay là điện thoại.
Mà thứ bạn kiểm tra đầu tiên là cuốn album ảnh của Muichirou. Sau khi chắc chắn rằng không mất tấm ảnh nào, bạn mới an tâm cất cuốn album vào cặp sách và đeo lên vai, đi dạo xung quanh để kiểm tra.
Trong cặp của bạn không có đồ gì nhiều, chỉ chứa 1 vài loại thuốc sơ cứu đơn giản, cuốn album ảnh cầm tay, 2 tờ giấy đề cương, bóp bút, điện thoại và 1 cuốn sổ vẽ nho nhỏ. Cặp sách nhẹ tênh nên chẳng ảnh hưởng gì khi bạn đi bộ 1 quãng đường dài.
Bạn thắc mắc không biết nơi đây là đâu, tại sao bản thân lại rơi đến nơi âm u như vậy... Đi được 1 quãng đường dài mới biết ở đây là 1 khu rừng... Ơ nhưng mà sao nhìn nó cứ quen quen.
Cái giống cây lá vàng như này... Là cây rẻ quạt, biểu tượng ruột của chồng bạn, Muichirou.Y/n : đẹp quá... Xung quanh ngoài tiếng gió và tiếng cú đêm thì bạn chẳng còn nghe thấy âm thanh của bất kỳ con vật nào. Nhưng đột nhiên... Xào xạc*Bạn đang thả lỏng sau khi bị té cầu thang thì cả cơ thể ngay lập tức phản ứng mạnh mẽ và cảnh giác khi có âm thanh lạ vang lên.
Tiếng của loài bò sát như rắn, nhưng bạn chợt nhận ra là không phải.
Là tiếng bước chân lê lết và chà dép xuống 1 quãng dài cứ như là bị thiếu sức sống. Bạn mở đèn pin điện thoại, chỉnh chế độ sáng nhất và rọi về phía âm thanh phát ra... Nhưng ngay lập tức bạn hối hận. 1 thực thể mang hình dáng của con người, nhưng lại không phải người. Có nhiều người trong trường hợp sợ ma nơ canh vì chúng mang hình dạng con người, nhưng lại không phải là người. Bạn cũng đang rơi vào trạng thái tương tự... Cái thứ mang 1 bộ tóc xanh rêu, da đầu bị tróc và rơi lủng lẳng vài mảng trên đầu như xác sống.
Tay chân thẳng tưng, gầy tong teo. Nó đi trong trạng thái 2 chân lết lên lết xuống trên nền đất, quần và áo Kimono dính máu khô, máu ướt. Bạn làm rơi cả điện thoại... Không lẽ bản thân đã xuống địa ngục rồi hay sao?
Do mình vẫn còn chấp niệm tình yêu với Muichirou nên mới đến được rừng cây rẻ quạt hay sao? Kia là ma hay sao? Nhìn cái thực thể đó di chuyển chậm như vậy, bạn cố gắng lấy bình tĩnh, tay quơ lung tung xuống nền đất để nhặt điện thoại. Sau đó thì đứng lên quay lưng bỏ chạy.
Nhưng không ngờ thứ đó lại đuổi theo bạn, nó lại còn chạy bằng 2 chân 2 tay nữa mới đau chứ... Y/n : "( 4 cẳng thì nhanh hơn 2 chân rồi... Không lẽ mình phải chết ở nơi quái quỷ này hay sao!? )".Bạn vừa chạy vừa niệm phật, nói không phải khoe chứ bạn chạy điền kinh nhanh nhất trường rồi đấy. Chỉ là nơi này tối và nguy hiểm nên chân bạn có chút run rẩy thôi... Đang lúc chạy căng như thế thì đột nhiên bạn vấp phải cục đá và té mạnh xuống đất. Không hiểu sao ngay lúc nguy cấp này bạn lại bất cẩn như vậy...
Ngửi được mùi máu, cái thứ kia lao lên như điên, bạn sợ hãi mà hét to... Y/n : Muichirou, cứu em với!!!! ... Phịch*... Bạn không cảm thấy đau hay ngửi thấy mùi tanh nữa, nên bạn mở mắt ra và nhìn lên...
1 bóng dáng cao đứng chắn trước mặt bạn, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm 1 cái áo choàng. Xung quanh cơ thể phát ra ánh sáng xanh nhẹ và thoang thoảng những làn khói trắng. Y/n : " ( ai đây?... Thần linh sao? )"Bạn nhận ra cái thực thể gớm giếc kia đã bị hóa thành tro và tan trong không khí. Vị ân nhân vừa cứu bạn quay lại nhìn bạn. Bóng dáng bị mờ đi vì khuất ánh trăng, bạn chỉ kịp nhìn thấy mái tóc dài được cột gọn kiểu đuôi ngựa, nên bạn chỉ kịp cảm ơn rồi ngất đi vì kiệt sức. Y/n : em cảm ơn... Chị gái... ??? : hả?... này? cô- . . . Mở mắt ra trên chiếc giường êm ái, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào thật ấm áp làm sao... Mình an toàn rồi ư? Trời sáng rồi và cái thứ ma quỷ kia không làm mình bị thương... Thật tốt. ??? : Kanae đại nhân, cô ấy tỉnh rồi!! Bạn vẫn còn mơ hồ, nhìn xung quanh. Đập vào mắt bạn là ai đó cùng hai cái kẹp tóc màu trắng xanh thật quen thuộc. Y/n : Aoi à...? Cô gái với mái tóc được cột gọn 2 bên chợt đứng hình, quay phắt lại nhìn bạn.
Trông cô ấy khó hiểu ra mặt... Cũng đúng thôi, bạn biết cô ấy, nhưng cô ấy có biết bạn đâu. Kanae : Tình trạng của cô ấy thế nào rồi Aoi? Một cô gái khác với mái tóc đen suôn mượt và cài hai chiếc kẹp tóc hồ điệp màu hồng, nổi bật trên nền tóc đen.
Thấy nữ y tá đứng bất động nhìn bạn, chị gái xinh đẹp chỉ đành bất lực và tiếp tục gọi tên. Kanae : Aoi à. Bạn đột nhiên lấy lại tỉnh táo ngay lập tức. Chuyện gì vậy? Tại sao lại có Aoi ở đây? Tại sao lại có Kanae nữa cơ chứ.
Dù biết bản thân xuyên không, nhưng thật sự không thể tin rằng bản thân đã xuyên không vào bộ anime mà mình đã theo dõi suốt 4 năm qua... Aoi : Kanae đại nhân... Kanae : Thật tốt khi em đã theo dõi bệnh nhân từ tối hôm qua đến hôm nay, em nghỉ ngơi đi nhé. Aoi quay lại nhìn bạn thêm một lần nữa rồi quay lưng bỏ về phòng nghỉ ngơi.
Kanae tiến lại gần bạn, thay băng gạc trên tay và trên mặt bạn. Động tác thành thục và dịu dàng.
Không thể ngờ rằng cũng có lúc bản thân được đối xử dịu dàng bằng chính đôi tay của một nhân vật hư cấu. Bạn bất động nhìn Kanae đang thay băng gạc cho mình, mãi đến lúc chị ấy chạm vào vết thương bị trầy ngay mặt của bạn thì bạn mới ý thức được bản thân bị thương khá nhiều.
Vết trầy ở tay, ở mặt và 1 vết thương lớn ở đầu gối, đầu bạn thì đau nhức râm ran.
Đây là di chứng của việc té cầu thang từ tối hôm qua đây mà. Y/n : uh!!... Kanae : em đau sao? Y/n : em... không sao, cảm ơn... Kanae : em không cần phải cố gắng để nói gì đó đâu. Y/n : "( lạ quá... Mình có thể hiểu được họ nói những gì, nhưng khi mình mở miệng ra nói thì chỉ có thể nói được 1 vài chữ, đây là hiệu ứng ảo sao? Khi mà bản thân xuyên không vào 1 thế giới ảo, nhưng rất chân thật )Bạn đã từng nghe nói qua về việc khi bất tỉnh, ý thức của con người có khả năng thoát ra khỏi tầm kiểm soát và đến 1 nơi trong một khoảng thời gian dài khiến họ có cảm giác bản thân đang sống một cuộc đời mới. Nhưng khi lấy lại được ý thức và tỉnh dậy, họ sẽ chỉ nhớ đó là một giấc mơ ngắn khi bất tỉnh.
Nếu đây là giấc mơ được hình thành do bạn quá yêu thế giới Kimetsu no Yaiba, thì bạn xem đây cũng là 1 hiện tượng hợp lý. Mặc kệ ông thầy chủ nhiệm nguy hiểm đó, bạn chỉ muốn yên bình 1 chút thôi.Đúng vậy!! Một giấc mơ có cô gái xinh đẹp băng bó cho mình, là một nhân vật mình quý. Chắc chắn sẽ có những nhân vật khác xuất hiện. Bản thân phải tận hưởng trước đã-Y/n : Ah!! Kanae : Đau lắm sao? Không đúng... Mơ kiểu gì mà cảm giác đau lại chân thật thế này cơ chứ!!
Đầu gối bạn cảm nhận được cái sự đau nhức của một mảng thịt nhỏ khi tiếp xúc với thuốc khử trùng. Cảm giác mát lạnh tê rát thấm vào từng dây thần kinh...
Dù vết thương không lớn, nhưng một mảng nhỏ thôi cũng khiến bạn đau đớn như thế này... Kanae : Tokitou cũng thật là, hôm qua cậu nhóc đó mang em đến và thẳng tay ném em lên giường bệnh... Y/n : Tokitou?? Đột nhiên nghe thấy tên chồng của mình, bạn phản ứng nhanh lên hẳn. Kanae thấy vậy thì bật cười, chị ấy với kinh nghiệm của mình thì đoán được bạn không phải người ở đây. Dù sao thì bộ trang phục đi học của bạn quá hiện đại, không phải Kimono, cũng không phải quần áo thời thượng ở thành phố Tokyo.
Kanae đoán rằng bạn là một du khách nước ngoài hay gì đấy. ??? : Chị hai. Kanae : ai cha... Y/n : "( Người này là... )"Kanae : Em đợi chị một chút nhé. Người ngoài cửa phòng bệnh là Shinobu, bạn khá bất ngờ khi Shinobu lại ra dáng 1 thiếu nữ trưởng thành.
Nếu là tình tiết khi Kanae còn sống, Shinobu sẽ mang tính cách thẳng thắn của một cô bé được chị gái yêu thương, một cô bé mới lớn, nóng vội, hấp tấp, thiếu kiên nhẫn nhưng luôn nghe lời chị gái của mình. Shinobu : Loại thuốc tê này sẽ dùng cho việc phẫu thuật. Kanae : Em nghiên cứu ra được công thức luôn rồi sao? Shinobu : Chúng ta cũng có thể dùng thảo dược theo cách truyền thống mà. Một cô gái dịu dàng, thông minh, lanh lợi... Bạn như bị đơ ra, tại sao mọi thứ lại lộn xộn như thế cơ chứ?
Sau một lúc bàn bạc về loại thuốc mới, Kanae đã cùng Shinobu xem lại vết thương của bạn một lần nữa. Kanae : chị là Kanae, đây là em gái chị, Shinobu. Shinobu : rất vui được làm quen, nhìn em còn trẻ như vậy mà đã bị thứ đó dọa một trận rồi, cũng may là không sao đó. Y/n : V... Vâng, nhân tiện đây cho em hỏi, chị bao nhiêu tuổi vậy ạ? Hai người họ đơ ra một lúc, bạn cũng nhận thức được rằng... Dù bản thân là nữ, nhưng trực tiếp hỏi tuổi của một cô gái thì cũng hơi kỳ quặc.
Đây dù sao cũng là nước Nhật thế kỷ XIX cơ mà... Shinobu : chị 21 em nhé. 21 cơ á!? Nếu theo dòng chảy của cốt truyện, thì Kanae đã mất khi 17 tuổi, lúc đó Shinobu lên làm chủ của Điệp Phủ khi mới 14 tuổi...
Bên ngoài hành lang là tiếng bước chân đang chậm rãi tiến đến cửa phòng bệnh, sát quỷ phục với ống tay và ống quần rộng. Mái tóc được cột đuôi ngựa đó...
Cái ngoại hình quen thuộc này không thể nhầm lẫn vào đâu được. Là Tokitou Muichirou, nhưng khác với nguyên tác, lần này anh ấy cao hơn hẳn. Nếu ước tính bằng mắt thường thì chắc khoảng 1m7 trở lên.
Ngoại hình của một chàng trai chững chạc chứ không phải của một thiếu niên 14 tuổi. ... Từ cái lúc gặp Muichirou ở Điệp Phủ, đến nay cũng đã một tháng bạn sống ở đây rồi... Bản thân cũng ý thức được rằng thế giới này hoàn toàn lệch đi so với nguyên tác. Yuichirou : quét nhanh cái tay lên. Bạn giật mình, cầm cây chổi quơ lia lịa trên nền đất.
Do Hà Phủ không có người giúp việc và bạn cũng chẳng còn nơi nào để đi. Vậy nên Muichirou công đức vô lượng.
Cho bạn về ăn nhờ ở đậu, làm giúp việc tại Hà Phủ, đổi lại bạn sẽ có nơi ở, chỗ ngủ, có đồ để ăn, nhận được sự bảo vệ của Hà Trụ.
Yuichirou là pháp y của Sát Quỷ Đoàn, khác với Muichirou, Yuichirou không thích hợp với việc chém giết mà anh ấy toàn tâm toàn lực học y để tự tay băng bó, sơ cứu cho em trai của mình. Quả nhiên anh vẫn rất tốt bụng dù mang cái tính cách cọc cằn khó ưa đó.
Bạn luôn nghĩ thầm trong đầu rằng... Có lẽ Yuichirou rất ghét mình. Anh ấy chỉ ở trong Hà Phủ được một ngày trong một tuần là đã được điều đi đến mấy khu vừa xảy ra trận chiến để cứu chữa cho các tân binh rồi, buổi tối lại càng không thấy bóng dáng của Yuichirou, khiến cho Hà Phủ trở nên yên ắng một cách rùng rợn... Chưa kể những lúc Muichirou đi làm nhiệm vụ vào ban đêm, chỉ có một mình bạn ở lại trông coi Hà Phủ. Điều đó làm không khí trở nên ma mị gấp đôi.
Bạn nghi ngờ ở đây có ma rồi, làm thế nào mà nó lại lạnh một cách bất thường như vậy chứ. Bạn đã hỏi Muichirou có lạnh không? nhưng Muichirou lại thấy không khí rất bình thường, thỉnh thoảng anh còn nóng đến mức mà mặc áo Kimono còn chẳng thèm để vạt áo che lại. Nhiều lúc bạn phải kiềm chế bản thân lại để không mò tay lên cái cơ bụng đó luôn cơ.
Người gì đâu mà trắng, ngon ơ à... dù anh cao hơn một chút và đã ở mức 18 năm cuộc đời nhưng nhìn anh vẫn ngon như hồng hài nhi 14 tuổi. Y/n : Aaa!!!! Mất cuốn album ảnh rồi... Đã một tháng bạn không kiểm tra lại balo của mình từ khi ở Điệp Phủ.
Bạn đã nghĩ rằng cuốn album đã bị rớt ở đâu đó trong Điệp Phủ, nhưng hỏi tới thì không ai biết cả. Bạn đã hỏi Muichirou, nhưng may mắn là anh ấy không biết thứ đó là thứ gì, nếu để cuốn album đó cho ai nhìn thấy thì bạn chết mất. Đặc biệt là không thể để Muichirou thấy được. Một tháng trời tìm mãi cũng không ra, bạn điên tiếc lăn lộn trên tấm nệm mà la hét điên cuồng. Hà Phủ có lạnh lẽo đến đâu, thì cũng không lạnh bằng tâm trạng của bạn.
Điện thoại thì vẫn còn một ít pin do bạn tắt nguồn liên tục để giữ pin điện thoại.
Không có mạng cũng chẳng có sóng mà bắt 4G nữa cơ... Y/n : không gian lại yên tĩnh nữa rồi... ở đây không nóng nên mình cũng chẳng cần quạt làm gì... đúng là chán quá mà... Lạch cạch* ... Bạn đứng tim, cái âm thanh gì vậy? Chẳng phải hôm nay trong Hà Phủ không có ai hay sao. Bạn lo lắng ra ngoài hành lang kiểm tra, thì mới thở phào nhẹ nhõm vì đó là Muichirou. Y/n : Sư phụ. Hôm nay em tưởng ngài đi làm nhiệm vụ xuyên đêm... Muichirou : Không còn thứ gì dơ bẩn thì về thôi. Y/n : à vâng... Vậy ngài nghỉ ngơi sớm đi nhé, em về phòng trước. Muichirou : tại sao hôm đó em lại ở rừng cây rẻ quạt vậy? Y/n : hả? Hôm đó? Muichirou : nơi đầu tiên ta gặp em đấy. Y/n : à, chắc ngài cũng biết em là người đi lạc rồi nhỉ. Nhưng mà nếu nói ra mà ngài tin em, thì em là du khách từ thế giới khác. Muichirou : vậy à... Y/n : ngài tin em sao? Nhận được cái gật đầu của Muichirou, bạn liền yên tâm đi về phòng.
Sư phụ là cách xưng hô bạn nghĩ ra để dễ nói chuyện với Muichirou hơn. Hôm đó mới gặp Muichirou tại Điệp Phủ, bạn đã xém gọi anh là chồng rồi. Muichirou thì dễ tính, nên cho bạn gọi là sư phụ cũng không tệ. Xưng hô vừa không khó gần, lại vừa thể hiện sự tôn trọng đối với bề trên. Bạn không thích gọi là đại nhân hay chủ nhân gì đâu, vì nghe nó quá phô trương. . Muichirou lẳng lặng nhìn bóng dáng bạn đi về phòng... Chỉ thấy anh âm thầm lấy trong túi áo ra một cuốn album nhỏ.
Vạch ra trang nào, trang nấy đều... Có ảnh của anh khi luyện tập, đổ mồ hôi cởi áo. Có bức ảnh thì vừa vuốt tóc, vừa không có áo, có tấm ảnh thì vừa ngâm mình trong hồ nước vừa để lộ thân hình săn chắc. Liếm môi, mái tóc ướt sẫm. Anh cười nhếch mép nhẹ một cái, rồi lại cất cuốn album vào túi áo của mình.
Khi Y/n bị ngất, trong lúc định vác bạn lên để đưa về Điệp Phủ thì anh liếc qua cái balo của bạn kéo khóa chưa được kín, nhặt điện thoại của bạn bỏ vào balo, nhưng trong balo của bạn lại có mấy món đồ khá kỳ lạ.
Hôm đó anh chỉ nhớ khu rừng nơi hai anh em sống cùng nhau, khi làm xong nhiệm vụ thì tấp qua để hóng mát một chút...
Không ngờ nghe ai đó gọi tên mình, lại còn vô tình cứu được một mạng người, đã vậy còn thấy người đó sưu tập những bức ảnh nóng của mình.
Vì lý do đó mà Muichirou mới ghé Điệp Phủ để nhận bạn làm hầu nữ trong Hà Phủ, chứ anh thường không quan tâm những người mà anh cứu, cũng không quan tâm người ta có trả ơn hay không. 3 tháng sau khi ở Hà Phủ, bạn có cảm giác Muichirou quan tâm bạn hơn bình thường.
Muichirou không khó gần như Yuichirou, nhưng không thể hiểu Muichirou được, bạn không hiểu anh muốn gì và có mục đích gì.
Buổi sáng thì ngồi ăn cùng bạn, buổi trưa thì kêu bạn đi nghỉ trưa, anh nói vì Hà Phủ ít người nên không có nhiều việc, buổi chiều mỗi khi rãnh rỗi, Muichirou sẽ ngỏ ý muốn đi chợ cùng bạn. Nhưng mà mỗi lần đi chợ cùng nhau về, Muichirou đều sẽ đưa cho bạn một túi đồ nhỏ.
Nào là quần áo Kimono, nào là vòng tay, rồi có khi lại có thêm trâm cài tóc, đôi lúc lại mua cho bạn mấy món đồ ngọt ăn vặt, tuần trước lại còn mua rất nhiều khăn tay cho bạn nữa, dù bạn không dùng nhiều đến thế...
Đúng là kỳ lạ, không thể hiểu được Muichirou đang làm vậy để làm gì nữa mà, thân thiết với bạn hơn chăng?Buổi tối thì hôm nào làm xong nhiệm vụ sớm Muichirou đều về vào lúc khuya.
Mỗi tối đều phải thức khuya ra đón Muichirou, còn phải xem Muichirou có muốn ăn gì không, có muốn tắm không để chuẩn bị nước nóng. Dù mệt, nhưng nghĩ lại Muichirou tốt với mình như vậy thì mình cũng phải đền đáp lại xứng đáng. Hơn nữa có Muichirou thì đỡ sợ ma hơn đó... . Y/n : lại mất nữa rồi... 5 tháng sau khi ở Hà Phủ, bạn đã sống một cuộc sống yên bình thư thái. Không áp lực học hành, không nghe những lời nói có hại cho tai, không lo sợ bởi sự đe dọa của gã thầy giáo đó...
Nhưng bù lại thêm cái việc sợ ma... Bạn còn nhớ đống khăn tay Muichirou mua cho bạn vào 2 tháng trước chứ?
Cứ cách một tuần, bạn lại bị mất một cái khăn tay. Bạn muốn phát điên lên rồi, trộm ở thế giới này thiếu thốn đến mức mà có mấy cái khăn tay "chồng" bạn tặng bạn mà bọn chúng cũng có thể trộm được.
Nếu để Muichirou biết được đồ anh mua cho bạn liên tục bị mất như vậy, thì bạn rất sợ anh sẽ nổi giận. Ở thời này lụa tơ tằm đắt đỏ lắm đó, lần trước anh mua hẳn 20 cái khăn tay lụa tơ tằm, không thể để anh biết được... Nghe thấy tiếng mở cửa của Muichirou, bạn liền rời khỏi chăn và đi ra đón anh về như mọi khi.
Hôm nay trông Muichirou có vẻ trầm hơn mọi khi, sắc mặt của anh không được tốt lắm. Y/n : Sư phụ? Hôm nay nhiệm vụ nguy hiểm lắm sao ạ? Ngài có bị thương ở đâu không? Muichirou : không. Y/n : ngài có muốn ăn gì không? Muichirou : em đi nghỉ ngơi đi. Y/n : nhưng mà sắc mặt ngài nhìn không ổn... Muichirou : ta nói em mau đi nghỉ ngơi đi. Giọng nói Muichirou trầm xuống, như kiểu ra lệnh cho bạn vậy. Nhưng mà bạn nào sợ!?
Càng nói càng làm tới, tính cách cứng đầu, chẳng kiêng dè điều gì. Chính vì lẽ đấy nên bạn mới tự đẩy bản thân vào thế nguy hiểm nhiều lần...
Học sinh cấp ba mà, chưa ra xã hội nên tính cách ương ngạnh, không biết kiêng dè như vậy cũng là lẽ đương nhiên. Y/n : Nếu như mà ngài khó chịu như vậy thì em cũng không nghỉ ngơi được đâu. Muichirou : ... Muichirou cất thanh kiếm lên kệ ở trong phòng, sau đó quay lưng ra nhìn bạn đang đứng ngoài cửa phòng rồi anh nói. Muichirou : ta đã làm nhiệm vụ và bị dính huyết quỷ thuật của một con quỷ nữ. Y/n : có nguy hiểm lắm không? Muichirou : không, anh Yuichirou đã cùng Kochou nghiên cứu ra thuốc giải ngay trong tối hôm nay... Vậy nên ta có chút mệt. Y/n : "( Dính huyết quỷ thuật mà lại bình thản như vậy sao!? )"... Muichirou : sáng mai họ sẽ mang thuốc giải đến... nên em không phải lo mấy chuyện vô bổ vậy đâu. Đi về phòng đi. Y/n : cái gì mà vô bổ chứ... dù ngài là trụ cột, nhưng cũng phải cẩn trọng. Em hiểu rồi, em sẽ lui xuống trước. Bạn đóng cửa phòng lại. Ngay khi cánh cửa phòng của Muichirou được đóng lại, anh ngồi gục xuống đất.
Nhìn xuống đũng quần đang cương lên rồi chật cứng của mình, mặt anh đỏ lên, hơi thở gấp gáp. Tay Muichirou lấy ra trong túi áo cuốn album của bạn, anh vứt sang một bên, lại tiếp tục thò tay vào trong túi, lấy ra chiếc khăn tay mà bạn hay dùng.
Muichirou khó khăn cởi dây nịt, cái thứ trong quần cương lên một cách khó chịu. Anh lấy khăn tay của bạn ra, lụa tơ tằm mịn và êm chà sát lên cây gậy thẳng đứng của anh.
Đây không phải lần đầu anh tự sướng, nhưng mà huyết quỷ thuật của con quỷ nữ tối nay lại là một loại tà thuật của dục vọng. Dù anh đã giết con quỷ kỹ nữ ấy trong tình trạng đang nứng đi chăng nữa, thì huyết quỷ thuật cũng không biến mất khi con quỷ ấy tan thành tro. Nhất định phải là khăn tay có mùi của bạn... Nhất định phải là như vậy để mỗi lần anh tự thủ dâm thì đều đạt đến một loại khoái cảm sướng hơn những lúc anh tự thủ bằng tay của mình. Không hiểu sao khi tự thủ bằng tay và so với việc tự thủ bằng khăn tay có mùi của Y/n. Anh lại thấy khăn tay của Y/n sướng hơn.
Muichirou không biết tại sao bản thân lại như vậy, tuy anh cũng là phái nam, nhưng nhu cầu sinh lý của Muichirou không có mãnh liệt giống đàn anh Giyu hay Sanemi...
Ấy vậy mà khi có mùi của Y/n trong Hà Phủ, một tuần Muichirou ở trong Hà Phủ 5 ngày, là hết 5 ngày này anh tự sướng.
Muichirou bán tính bán nghi nên mới thử mua khăn tay, loại vải mà mịn, êm, chà sát không cảm thấy rát. Anh tặng cho Y/n 20 cái, đúng như dự đoán.
Cái thứ có mùi của Y/n thật sự khiến mức độ nhu cầu của anh tăng cao, đồng thời khi anh xuất tinh thì khoái cảm lại sướng hơn lúc tự xử bằng tay. Đến nay anh đã vứt đi 5 cái khăn, vì chúng đã bị anh chơi đến mòn và sứt chỉ, cái anh đang cầm trên tay là cái thứ 6.Y/n : nếu có việc gì cần giúp, ngài hãy gọi em nhé. Muichirou sững người... Y/n vẫn chưa đi hay sao? Không biết bạn có nghe thấy tiếng thở dốc khó khăn của anh không.
Nhưng Muichirou cũng thấy an tâm vì Y/n cũng biết điều, không tự tiện bước chân vào phòng anh khi anh chưa cho phép. Nhìn bóng bạn rời đi được chiếu lên cái cửa sượt Shoji nhờ ánh nến. Lại nhìn xuống dưới chiếc khăn tay dính đầy tinh trùng...
Muichirou bò dậy, chống một tay xuống sàn gỗ rồi thở dốc, sau đó đứng dậy, chỉnh lại trang phục và rời khỏi phòng. ... Y/n : lạnh quá... sao không khí lại rùng rợn vậy chứ. Bạn vừa than vừa lấy điện thoại ra rồi chui vào trong chăn nằm.
Đâu phải chỉ có cuốn album mới chứa ảnh của Muichirou đâu, trong điện thoại bạn có đầy, chẳng qua là chưa in hết thôi. Y/n : nhìn ngon quá.... Cười một cách nham hiểm đến bạn còn sợ cái tính cách mất kiểm soát khi thấy cơ ngực của Muichirou nữa mà. Soạt*Đang lướt ngon ơ thì đột nhiên lại thấy lạnh, nhìn lên thì thấy Muichirou đã dở tấm chăn của bạn ra. Y/n : Á!!!!Giật mình mà làm rơi cả điện thoại, cứ tưởng ma, ai dè khi ngước lên thì thấy gương mặt của Muichirou. Y/n : sư... sư phụ? Căn phòng tối tăm, bạn chỉ nhìn thấy mờ mờ ảo ảo gương mặt vô cảm của Muichirou.
Anh lại không nói gì, vươn tay nhặt cái cục màu đen đen bên cạnh bạn. Anh quay màn hình lên xem, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mặt anh. Bạn lại nhìn rõ được hai bên má ửng đỏ, ánh mắt thờ ơ.
Cái biểu cảm này... Là biểu cảm gợi tình sao, thật là biết cách làm người ta rạo rực. Ủa mà khoan đã... Có gì đó sai sai... !!! Y/n : Ngài Đừng Xem Cái Đó!!!! Khi bạn kịp nhận ra, thì Muichirou đã xem được bức ảnh mà bản thân anh đang có hành động vừa cởi áo, vừa liếm môi... Muichirou : ... Bạn nhanh chóng ngồi dậy và quay lưng định chạy, nhưng lại bị Muichirou nắm lấy cổ chân, ngã sấp xuống tấm trải sàn.
Muichirou kéo bạn trượt từ tấm trải sàn vào trong tấm nệm Futon.Muichirou : mấy thứ này là gì đây...?Y/n : sư... sư phụ, nghe em giải thích đã... Muichirou : đừng sợ, nếu em thích, có thể nói với tôi mà. Một tay anh lật ngửa người bạn lại, sau đó cởi áo, nắm tay bạn và đặt tay bạn sờ vào ngực anh.
Cơ thể Muichirou rất nóng, sức nóng lan đến cả cổ tay bạn.
Bạn cũng không tự chủ được mà cũng sờ nhẹ, nhưng lại vẫn cố giữ bình tĩnh mà rút tay ra. Y/n : sư phụ, ngài bị dính huyết quỷ nặng quá rồi... Muichirou : em không thích à?... Y/n : kh... không thích... À... Cũng có một chút... Muichirou : vậy... em muốn nhiều hơn không? Y/n : !? Anh nói vậy là có ý gì vậy chứ? Bạn thích, rất thích luôn ấy chứ. Nhưng bạn chưa đủ tuổi, dù cho có xuyên không, nhưng mà bạn vẫn phải tuân thủ theo quy tắc của bản thân. 18 tuổi trở lên mới được xem là lúc thích hợp. Y/n : em chưa đủ tuổi. Muichirou : ? Muichirou khó hiểu ra mặt, ở thời đại này, 15 tuổi là đẻ con được rồi ấy chứ. Vậy mà Y/n lại nói chưa đủ tuổi.
Theo như anh thấy thì 16 tuổi mà chưa lấy chồng thì đã ế đến nơi luôn rồi chứ đùa. Muichirou : rõ ràng là em không thích ta rồi... Nhìn bộ dạng đáng thương của anh, bạn rất khó xử. Chuyện này không đùa được đâu, anh lại còn làm ra vẻ mặt ấm ức đó, làm sao bạn có thể từ chối được chứ.
Nhưng mà bạn vẫn không muốn chấp nhận việc này đâu. Y/n : em từ chối. Muichirou : không sao... Ta cũng không có ý định tha cho em. Y/n : !? Muichirou : vì tội em đã lén nhìn cơ thể của ta. Em nói em là khách phương xa, nhưng mà ở đất nước này, khi nhìn thấy hết cơ thể của ai đó rồi thì phải chịu trách nhiệm đấy. Anh đẩy bạn ngã lưng xuống nệm, bản thân anh thì ngồi lên người bạn, hai bên đùi ép chặt hai bên hông của bạn. Muichirou : ta cũng chưa kết hôn mà, em nhìn thấy hết rồi. Hay là cho ta... Áo Kimono của bạn bị anh mạnh bạo cởi hết ra. Muichirou : cho ta nhìn lại của em nhé... Y/n : kh.. không- uhm! Bạn bị anh khóa môi ngay lập tức, đôi môi nóng hổi, chiếc lưỡi thì lại linh hoạt vô cùng. Bạn chẳng cần làm gì, anh cũng tự động liếm mút một cách điêu luyện. Y/n giãy giụa, bạn hết đẩy anh ra, rồi lại cố gắng quay mặt qua chỗ khác. Nhưng nó không làm anh lung lay dù chỉ một chút, Muichirou vẫn giữ nguyên tư thế.
Dùng sức vừa giữ chặt hai tay bạn, vừa ép môi mình xuống môi bạn một cách mạnh mẽ.
Muichirou như bị thay đổi tính cách vì huyết quỷ thuật. Anh bỏ đi cái khí chất lạnh lùng mạnh mẽ của trụ cột, đổi lại thành một người bình thường với cái tính cách làm nũng nhưng lại không cần bạn đồng ý mà trực tiếp thô bạo cởi hết áo Kimono của bạn ra. Hình như cảm thấy việc bạn giãy giụa kháng cự mạnh mẽ quá, nên Muichirou dứt đi nụ hôn của mình. Muichirou : đừng tỏ ra cái thái độ chống cự nữa. Em thích lắm mà, lại còn giữ nhiều ảnh như vậy. Y/n : ảnh? Anh chỉ mới nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình điện thoại, làm sao anh biết bạn giữ nhiều ảnh chứ.... Chỉ có một khả năng duy nhất... Là anh đã thấy cuốn album đó rồi.
Nhưng bạn nào có thời gian suy nghĩ về cuốn album đó chứ. Việc bây giờ là thoát khỏi anh, dù có thích, nhưng mà bạn chỉ mới 17 tuổi thôi.
Y/n tính tuổi theo ngày sinh nhật, vậy nên chỉ khi đến sinh nhật, mới được tính là 18 tuổi. Y/n : sư phụ hãy dừng lại đi, ngài Yuichirou chắc chắn sẽ mang thuốc giải đến mà... Muichirou : nhưng nếu ta nói ta không thích đợi thì sao... Ánh mắt Muichirou hờ hững, nhìn xuống cơ thể mà anh vừa lột sạch ra.
Dù ở trong bóng tối, nhưng làn da trắng của bạn như có ánh sáng nhẹ. Muichirou : Y/n... em thật đẹp. Y/n : kh... Không! Lần này Muichirou không còn nhẫn nại với bạn nữa. Bạn đã chống cự và giãy giụa quá nhiều rồi, miệng thì nói không nhưng lại lưu trữ cả đống ảnh nóng của anh.
Anh cởi dây nịt ra, dùng nó mà siết chặt cổ tay bạn lại. Hai tay Muichirou luồn xuống sau lưng của bạn, nâng cơ thể bạn lên mà hôn vào bụng của bạn. Cảm giác đôi môi nóng hổi của Muichirou chạm lên làn da lạnh đi vì không khí của Hà Phủ, Muichirou cũng cảm nhận được làn da bạn rất lạnh.
Chỉ mới cởi áo có vài phút thôi mà đã lạnh như vậy... Anh phải hâm nóng lại mới được. Định dây dưa với cơ thể bạn thêm chút nữa, nhưng cây gậy của anh đã dựng đứng lên như muốn đâm thũng cả cái quần của sát quỷ đoàn.
Dù cho có là vải cao cấp, nhưng nếu đợi thêm, chắc cái quần của anh kiểu gì cũng sẽ bị rách thôi. Lần mò xuống bên dưới, vén vạt váy Kimono qua một bên, kéo quần lót xuống dưới.
À... Đây rồi, cái nơi sẽ ủ ấm "thằng nhỏ" của anh. Anh đã thấy... Y/n : hức... Không, sư... sư phụ. Tiếng lép nhép bên dưới phát ra, là ngón tay của Muichirou đang cố nới lỏng của bạn ra. Muichirou : nới lỏng như vậy sẽ không sao đâu. Y/n vệ sinh rất kỹ, nhưng không đến mức chạm sâu vào bên trong, ấy vậy mà hôm nay là lần đầu bị thứ gì đó chọt ngoáy vào sâu. Khiến bạn ưỡn lưng lên để chịu đựng, hai chân thì gồng lên. Coi bộ học kiến thức từ đàn anh cũng không có gì là lãng phí. Muichirou không có kinh nghiệm làm tình, nhưng chỉ cần có kiến thức thôi thì anh đã thực hành rất giỏi rồi. ... Y/n : Âh... Hah... hức aa... aMuichirou : chưa đủ 18 tuổi à... vậy thì đã sao cơ chứ. Âm thanh nhóp nhép, tiếng rên rỉ như muốn hét lên của bạn.
Anh nâng hông của bạn lên để âm hộ của bạn cắm vào dương vật của anh, thoạt đầu Y/n siết rất chặt, anh cảm giác như sắp bị bạn cắn đứt và nuốt lấy cặc của anh rồi.
Nhưng chỉ cần dùng sức nắm lấy hông bạn kéo ra, rồi dập vào thật mạnh và liên tiếp, bạn sẽ không thể có thời gian để siết chặt lại được vì tốc độ của Muichirou khi mới bắt đầu đã rất nhanh.
Một phần không để bạn có thời gian làm quen, một phần cũng là để bạn không kịp siết chặt lại. Y/n : Ar.... â... har... Aa... Y/n : "( mạnh... Mạnh quá... cảm giác như bên dưới bị ai đó đóng đinh... Đau quá...)"Muichirou cảm thán, thì ra đây là thiên đàng mà Tengen đã nói sao? . Có vợ sướng đến mức này sao? Quả là không sai, chỉ mới bắt đầu mà anh đã muốn tan chảy bên trong bạn như vậy. Y/n : Nóng!!!.... Aah!! Muichirou : "( chết tiệt...)"Anh đã vô tình ra khi chỉ nhấp được mấy phát. Nhưng điều đó chẳng làm Muichirou dừng lại cái công việc xây thiên đàng của anh.
Anh tiếp tục chịch bạn một cách thô bạo, tác dụng của huyết quỷ thuật đã tạm thời được loại bỏ. Nhưng dù cho có loại bỏ thì không hiểu sao Muichirou vẫn cương lên bất chấp bản thân vừa ra.Tinh dịch của anh hòa lẫn vào máu trinh của bạn thành 1 thứ hỗn hợp đỏ đỏ trắng trắng, đầy ắp đường của âm đạo.
Cảm thấy đã quá nhiều nên anh mới rút ra cho nó chảy bớt xuống. Nào ngờ vừa mới rút ra, Y/n đã cố gắng ngồi dậy và bò ra khỏi tấm nệm như muốn trốn. Nhưng cơn đau truyền ở bên dưới khiến bạn bị chậm và ngã quỵ xuống sàn nhà khi chỉ mới vừa bò ra khỏi nệm.
Nhìn thấy bạn đang yếu mà vẫn muốn trốn khỏi mình, Muichirou cũng chẳng cần vội vã bắt bạn lại làm gì. Vì giờ bạn có chạy cũng chẳng được.Muichirou đè lên lưng bạn, ép bạn xuống sàn nhà làm bạn khó thở trước sức nặng của anh.
Cổ tay bị siết bởi dây nịt đã đỏ lên, làm 2 bàn tay của bạn bị run. Chưa kịp thở ba hơi thì Muichirou lại nâng hông của bạn lên, không nói lời nào mà tiếp tục đụ vào trong.
Không phải âm thanh bạch bạch thô bạo gì cả, mà chỉ có âm thanh nhóp nhép vì tinh dịch của Muichirou và dâm thủy của bạn đang được anh trộn lẫn bên trong mà thôi.
Nhưng điều đó cũng khiến Muichirou tiếp tục bị sướng và dần dần càng mạnh bạo với bạn hơn. Càng làm càng sướng, càng chịch càng đã, Muichirou cứ thế mất kiểm soát mà ra hết lần này đến lần kia. Tư thế chổng hông lên kiểu này... Nó khiến bạn cảm nhận rõ ràng hơn, cảm nhận rõ đầu khấc của Muichirou cạ vào đường âm đạo mỗi lúc đi ra, rồi đầu khấc lại đâm đến tử cung mỗi lúc anh đụ vào.
Cứ như thế rồi cảm giác đau vẫn qua đi. Bạn thấy sướng, đồng thời cũng thấy nhục nhã.
Muichirou là do dính huyết quỷ thuật nên mới như vậy, liệu anh có thật lòng yêu bạn không? Anh có chịu trách nhiệm khi cưỡng hiếp bạn hay không? Dù thế nào thì bạn vẫn chưa tin tưởng Muichirou sẽ chăm sóc mình. Nên bạn không chấp nhận việc bị anh cưỡng hiếp... Nhưng...
Bạn thấy sướng quá, sướng khi cảm giác đau chỉ vừa mới biến mất. Rõ ràng là đang chống đối lại Muichirou, nhưng bản thân lại muốn Muichirou.
Xấu hổ hết sức... Muichirou : hmp... Tiếng rên nhẹ của Muichirou, âm thanh nhão nhoét của mấy cái thứ chất lỏng kia, nó càng làm bạn kích thích.
Đang gục mặt xuống sàn rên thì Muichirou lại nắm tóc bạn, kéo đầu bạn ra đằng sau. Nước dãi kéo từ môi bạn với tấm trải sàn bị đứt đoạn, nước mắt thì ướt một mảng dưới sàn. Tốc độ Muichirou nhanh hơn và kết thúc bằng tiếng tinh trùng lấp đầy vào trong bạn.
Cái lỗ mới bị đâm lần đầu, mới giây trước còn đau đớn siết chặt lấy anh, bây giờ lại co giật và thắt nhẹ lại, được lấp đầy trắng xóa. Y/n : ư a! Muichirou rút ra, xoay người bạn lại và đỡ bạn ngồi dậy.
Nhìn gương mặt đỏ ửng, nước dãi còn đọng trên môi. Anh cuối xuống, liếm môi bạn và hôn vào trong, bạn chẳng còn sức kháng cự lại nụ hôn của anh nữa... Anh hôn bạn ngấu nghiến, như muốn nuốt bạn vào trong, tay lại lần mò xuống bên dưới. Chọc ngoáy vào trong để tinh trùng của anh dính đầy lên các ngón tay. Muichirou : há miệng ra... Không cần để bạn đồng ý, anh đã bóp mạnh cằm bạn rồi chọt ngón tay dính đầy tinh trùng vào miệng bạn. Cái vị mặn nhẹ, cảm giác nghẹt thở làm bạn ngất đi...
... Y/n : uh ưm... Thức giấc lần nữa, bạn đã thấy bản thân ở trong phòng Muichirou.
Anh thì đang thấm ướt khăn, lau mồ hôi trên má bạn, vuốt những cọng tóc bết qua một bên. Sau đó hôn lên trán bạn. Muichirou : còn đau không? Y/n : ... Muichirou chợt nhớ ra tối ngày mai anh phải đi làm nhiệm vụ. Không trở về Hà Phủ trong vòng 2 ngày... Muichirou : em cho tôi một chiếc khăn tay của em được không? Cái mà em hay dùng ấy. Y/n : để làm gì?... Muichirou : ... Muichirou : bí mật. . . . . . . . . . End
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me