Muichirou X Y N Trai Tim Giua Bong Toi
Hoàng hôn buông xuống, phủ lên Hà Phủ một lớp ánh sáng vàng cam dịu dàng. Sau cuộc trò chuyện vui vẻ với Mitsuri, bạn bước ra hiên, hít sâu làn không khí trong lành, lòng nhẹ nhõm nhưng vẫn muốn tìm Muichirou. Bạn đi khắp nơi, từ sân vườn đến các hành lang gỗ, nhưng không thấy bóng dáng cậu đâu. Cuối cùng, khi đứng trước cửa phòng tập luyện, tiếng va chạm của những thanh kiếm gỗ vang lên rõ mồn một. Bạn khẽ đẩy cửa, và khung cảnh bên trong khiến bạn khựng lại.Muichirou đứng giữa sân, tay cầm kiếm gỗ, ánh mắt xanh biếc lạnh lùng quan sát các kiếm sĩ trẻ đang luyện tập. Những đòn đánh của cậu nhanh như sương mù, mạnh mẽ và chính xác, khiến không ai đỡ nổi. Một kiếm sĩ cố chặn kiếm của cậu, nhưng chỉ sau nhát thứ hai, anh ta đã ngã xuống, thở hổn hển. Điều đáng nói là bạn biết rõ: Muichirou chỉ dùng một tay, cầm kiếm một cách hờ hững, như thể chưa hề nghiêm túc. Cậu ấy chỉ dùng một phần sức mạnh thôi, bạn thầm nghĩ, nhưng nhìn các kiếm sĩ bầm dập, bạn không khỏi lo lắng. Tập thế này... khắc nghiệt quá rồi. Họ mới luyện, làm sao quen được nhịp độ của Muichirou?Tiếng xì xào cắt đứt dòng suy nghĩ của bạn. Một kiếm sĩ trẻ thì thầm với người bên cạnh: "Đại Trụ huấn luyện khắc nghiệt quá... Cảm giác như sắp chết tới nơi!" Bạn ngơ ngác nhìn họ, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Muichirou. Cậu đứng cách đó vài bước, khoanh tay, ánh mắt lạnh băng. Một học viên chém hụt, lảo đảo, và Muichirou bước tới, giọng đều đều nhưng sắc lẹm: "Chỉ một cú trượt như thế... cậu đã chết mười lần rồi."Anh chàng kiếm sĩ siết chặt chuôi kiếm, mồ hôi rịn đầy trán. Muichirou không để tâm, quét mắt sang người khác. Một học viên vung kiếm quá rộng, mất thăng bằng. Cậu chặn lưỡi kiếm bằng vỏ kiếm, ánh mắt hờ hững: "Cậu nghĩ quỷ sẽ kiên nhẫn chờ cậu điều chỉnh động tác sao? Trong trận chiến, sơ hở chỉ tồn tại trong một nhịp thở... và cậu đã phung phí nó rồi."Không khí sân tập trở nên nặng nề, tiếng nuốt nước bọt vang lên khe khẽ. Muichirou quay lưng, giọng lạnh tanh: "Nếu các cậu muốn sống sót, đừng để tôi phải nhắc lại những sai lầm ngu ngốc này lần nữa." Bạn đứng ở cửa, nghe từng lời của cậu, bất giác nhớ đến câu nói của Mitsuri: Cậu ấy nói chuyện với mọi người mà câu nào cũng sát thương câu đấy, em biết không? Bạn khẽ mỉm cười, nhưng cũng cảm thán sự nghiêm khắc của Muichirou.Lúc này, cậu mới để ý đến bạn. Ánh mắt lạnh lùng lập tức dịu đi, cậu bước đến, giọng nhẹ nhàng: "Sao em đến đây?"Bạn mỉm cười, giọng vui vẻ: "Em nói chuyện xong với chị Mitsuri, nên đi tìm anh. Trời tối rồi, mà tìm mãi không thấy, hóa ra anh ở đây."Các kiếm sĩ trẻ đồng loạt ngoảnh lại, ánh mắt đổ dồn vào bạn. Một số người đỏ mặt, vội quay đi khi thấy bạn trong bộ kiếm sĩ Mitsuri tặng. Bạn ngượng ngùng, kéo áo choàng chặt hơn. Rồi bạn nhìn Muichirou, nói nhỏ: "Em nghĩ cũng tối rồi. Hay dừng tại đây, mai tập tiếp được không? Em chuẩn bị nấu ăn rồi."Muichirou nhìn bạn, rồi quay lại nhìn đám kiếm sĩ đang ngồi bệt dưới sàn, mồ hôi nhễ nhại. Cậu gật đầu, giọng ngắn gọn: "Được."Các kiếm sĩ lập tức reo lên, nhanh chóng thu dọn, rời khỏi phòng với vẻ mặt như trút được gánh nặng. Bạn mỉm cười, dẫn Muichirou trở về căn phòng quen thuộc, nơi hai người thường ngồi trò chuyện. "Anh nghỉ ngơi rồi đi tắm trước đi," bạn nói. "Em sẽ chuẩn bị bữa tối."Muichirou gật đầu, quay đi, còn bạn bước vào bếp, loay hoay chuẩn bị bữa ăn. Khi cậu trở lại, mái tóc xanh lam còn ướt, ánh mắt dịu dàng hơn thường lệ, bạn vừa dọn xong bàn ăn. Cả hai ngồi đối diện nhau, ánh đèn dầu ấm áp chiếu lên gương mặt cậu. Bạn kể lại cuộc trò chuyện với Mitsuri, từ chuyện cô thích Obanai đến những khoảnh khắc hài hước của họ. Muichirou lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu ngắn gọn, ánh mắt chăm chú nhìn bạn.Đột nhiên, bạn chợt nghĩ đến các kiếm sĩ, bèn hỏi: "Muichirou này, bọn họ luyện tập như vậy, đồ ăn thì sao?"Cậu nhìn bạn hồi lâu, rồi đáp: "Họ tự lo." Ánh mắt cậu di chuyển xuống bộ đò bạn vẫn đang mặc, giọng trầm đi: "Bộ đồ này thu hút chú ý quá. Em không thấy ánh mắt họ nhìn em sao? Anh không thích như vậy chút nào."Bạn bất ngờ, rồi bật cười, tiến lại gần, đưa mặt sát cậu, giọng trêu chọc: "Muichirou à, anh chiếm hữu quá đi. Nhưng... em thích vậy." Bạn định lùi lại, nhưng Muichirou nhanh như chớp, đặt tay sau gáy bạn, kéo sát lại. Môi cậu chạm vào môi bạn, nụ hôn sâu và mãnh liệt, chiếc lưỡi khẽ lướt qua, khám phá từng ngóc ngách khiến bạn ngỡ ngàng. Tim bạn đập thình thịch, không khí như bị hút cạn. Khi bạn gần như hết hơi, cậu mới buông ra, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. "Đây là hình phạt vì em trêu chọc anh."Khuôn mặt bạn đỏ bừng, quay đi, lí nhí: "Em ăn xong rồi. Anh rửa bát đi, em đi tắm đây!" Bạn vội chạy ra ngoài, cố giấu sự ngượng ngùng.Khi bạn trở lại, mọi thứ đã được dọn dẹp gọn gàng. Muichirou ngồi ngoài hiên, ngắm bầu trời đêm lấp lánh sao. Bạn lặng lẽ ngồi xuống bên cậu, vai kề vai, cùng nhìn những vì sao sáng. Không ai nói gì, nhưng sự im lặng này lại tràn đầy ấm áp. Bất ngờ, Muichirou quay sang, ánh mắt dịu dàng. "Trời tối rồi. Đi ngủ thôi."Trước khi bạn kịp phản ứng, cậu bế bạn lên, nhẹ nhàng đặt bạn xuống futon trong phòng. Cậu nằm xuống bên cạnh, vòng tay ấm áp qua eo bạn, kéo bạn vào lồng ngực mình. "Ngủ đi," cậu thì thầm, hôn nhẹ lên má bạn. "Mai chúng ta còn luyện tập."Bạn bất ngờ, mặt lại đỏ bừng, nhưng rồi mỉm cười, xoay người nép sát vào cậu. Cảm nhận nhịp tim đều đặn, hơi thở ấm áp của Muichirou, bạn chìm vào giấc ngủ, lòng ngập tràn hạnh phúc. Dù ngày mai có khắc nghiệt thế nào, bạn biết rằng bên Muichirou, mọi thử thách đều trở nên nhẹ nhàng hơn.Từ chap này sẽ là luyện tập nên nếu mọi người khôn g thích cũng có thể lướt qua. Luyện tập nhưng đoạn tình cảm thì vẫn có nhé chỉ là không nhiều lắm thôi mình sẽ cố gắng sắp xếp tình huống để viết một vài chương có thịt. Hehe><
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me