TruyenFull.Me

Muichirou X Y N Trai Tim Giua Bong Toi

Chiều hôm sau ở phủ, ánh sáng hoàng hôn len qua khung cửa sổ, nhuộm vàng sàn gỗ. Bạn đang sắp xếp lại vài dụng cụ luyện tập còn sót lại, tay thoăn thoắt, tâm trạng vui vẻ sau một ngày dài. Vết thương nhỏ trên ngón tay từ tối qua, khi bạn không cẩn thận làm đứt tay trong bếp, đã được băng lại cẩn thận nhờ Muichirou. Nghĩ đến khoảnh khắc cậu chăm sóc bạn, bạn khẽ mỉm cười, cảm giác ấm áp vẫn còn đọng lại.

Bỗng có tiếng bước chân nhẹ vang lên. Bạn ngẩng đầu, bắt gặp Giyuu đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào bạn, điềm tĩnh như mọi khi. "Nghe nói em mới hoàn thành nhiệm vụ gần đây," cậu nói, giọng đều đều nhưng mang chút quan tâm. "Mọi thứ ổn chứ?"

Bạn gật đầu, mắt sáng rỡ. "Vâng, chỉ chút vết thương nhẹ, may mà không gặp trục trặc gì. Với lại gần đây em cũng tiến bộ một chút. Anh có muốn xem em tập luyện không?"

Giyuu bước lại gần, quan sát bạn luyện tập với thanh kiếm gỗ. Thỉnh thoảng, cậu lên tiếng nhắc nhở, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: "Em giữ tay cao hơn một chút. Động tác chân cần dứt khoát hơn." Bạn gật đầu, cố gắng điều chỉnh theo lời cậu. Trong lúc tập, bạn kể vài câu chuyện nhỏ về nhiệm vụ vừa qua, nụ cười hồn nhiên nở trên môi, ánh mắt rạng rỡ khi thấy Giyuu thực sự chú ý.

Nhưng từ đầu hành lang, Muichirou đứng im lặng, quan sát. Đôi mắt xanh lam của cậu híp lại, ánh nhìn sắc lạnh nhưng ẩn chứa một cảm xúc khó gọi tên. Mỗi lần bạn cười với Giyuu, mỗi lần ánh mắt bạn dõi theo cậu ấy, trái tim Muichirou như nhói lên một cảm giác lạ—khó chịu, xen lẫn không vui. Cậu siết chặt tay, cố kìm lại luồng cảm xúc bứt rứt đang dâng lên.

Cuối cùng, Muichirou bước ra, giọng lạnh nhưng sắc bén: "Có lẽ đủ tối rồi. Cậu nên về đi, Tomioka."

Giyuu hơi ngạc nhiên, ánh mắt khẽ chuyển sang Muichirou, nhưng rồi anh chỉ gật nhẹ, không nói thêm. "Được vậy tôi về đây. Anh về nhé." anh nói với Muichirou và bạn , giọng vẫn bình thản, rồi quay lưng bước đi. Bạn đứng đó, hơi bối rối, mắt dõi theo bóng lưng Giyuu, tim đập nhanh hơn bình thường.

Muichirou tiến lại gần bạn, ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng đã dịu đi đôi chút, như cách cậu nhìn bạn tối qua trong căn bếp. "Nghe đây, cô..." cậu nói, giọng trầm nhưng rõ ràng. "Đừng gần gũi Tomioka quá. Anh ấy... đối xử với cô có vẻ khác người khác chú ý đi."

Bạn lặng im, tim đập mạnh. Lời nói của Muichirou sắc bén, nhưng bạn cảm nhận được sự quan tâm ẩn sau đó, xen lẫn một chút ghen tuông được che giấu khéo léo. Bạn mỉm cười, cố làm dịu không khí. "Anh... anh để ý sao? Tụi em chỉ đang luyện tập, và anh ấy hỏi thăm em thôi. Không có gì đâu, anh đừng hiểu lầm."

Giọng bạn nhỏ dần, gần như thì thầm: "Dù sao em cũng chỉ để tâm mỗi Muichirou thôi mà."

Bạn không biết cậu có nghe thấy hay không, nhưng khi ngẩng lên, bạn thấy Muichirou khẽ nhíu mày, khóe môi thoáng nụ cười nhỏ, gần như không thể nhận ra—giống hệt nụ cười cậu dành cho bạn tối qua, khi băng vết thương cho bạn. "Vậy được rồi," cậu nói, giọng nhẹ hơn, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bạn.

Hoàng hôn tràn qua khung cửa, ánh sáng nhạt trải dài trên sàn gỗ. Khoảng cách giữa bạn và Muichirou dường như thu hẹp lại, không gian chỉ còn hai chúng bạn—tự nhiên, ấm áp, đủ để ban nhận ra những cảm xúc thật sự đang dần hé lộ trong lòng cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me