TruyenFull.Me

[Muichirou x Y/n] Trái tim giữa bóng tối

Chap 45: Ngại ngùng

nii0605

Bầu trời đêm dần nhạt, nhường chỗ cho ánh bình minh lấp ló nơi chân trời, nhuộm vàng những tán cây thưa thớt. Hành trình từ khu rừng sâu trở về Điệp Phủ của bạn và Muichirou là một chặng đường dài, kéo dài qua những con đường mòn quanh co, nơi tiếng chim hót xen lẫn tiếng gió nhẹ như một lời chào buổi sáng. Vết thương trên vai và ngực bạn vẫn âm ỉ đau, mỗi bước đi như kéo căng từng thớ thịt, nhưng bàn tay vững chãi của Muichirou đỡ lấy bạn, không rời dù chỉ một khoảnh khắc, khiến cơn đau dường như dịu đi phần nào. Cậu đi bên cạnh, bước chân đều đặn, ánh mắt xanh lam không ngừng quan sát bạn, như thể chỉ cần bạn khẽ nhăn mặt, cậu sẽ lập tức dừng lại.

"Chỉ còn một đoạn nữa thôi," Muichirou nói, giọng trầm thấp, nhưng bạn nhận ra một tia lo lắng hiếm hoi ẩn trong đó. "Đừng cố quá sức. Shinobu sẽ xử lý vết thương của em."

Bạn gật nhẹ, cố nở một nụ cười để trấn an cậu, dù mồ hôi lấm tấm trên trán bạn đã phản bội sự mạnh mẽ ấy. "Em ổn mà, Muichirou. Cảm ơn anh... vì đã luôn ở bên em."

Cậu không đáp, chỉ siết nhẹ tay bạn, ánh mắt thoáng dịu đi, như thể lời nói của bạn đã chạm vào một góc sâu kín trong trái tim cậu. Khoảnh khắc dưới ánh trăng đêm qua, khi cậu kéo bạn vào lòng, vẫn còn sống động trong tâm trí bạn—cách cậu thì thầm rằng không muốn bạn khiến cậu phải sợ lần nữa, cách hơi ấm từ cậu xua tan cái lạnh của rừng sâu. Và giờ đây, dù cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng, sự quan tâm của cậu hiện rõ qua từng cử chỉ: từ cách cậu điều chỉnh bước chân để khớp với nhịp đi chậm chạp của bạn, đến ánh mắt luôn dõi theo, như muốn đảm bảo bạn không gặp thêm bất kỳ nguy hiểm nào.

Khi hai người cuối cùng đặt chân đến Điệp Phủ, ánh nắng sớm đã tràn ngập khu vườn, làm những cánh hoa bướm lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Shinobu Kocho, với nụ cười dịu dàng và ánh mắt tinh nghịch, đã chờ sẵn ở hiên nhà, như thể cô biết trước rằng hai người sẽ trở về trong tình trạng này. Cô khoanh tay, nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua bạn rồi dừng lại ở Muichirou, một nụ cười mỉm đầy ý nghĩa nở trên môi.

"Ôi, nhìn xem, cặp đôi chiến binh của chúng ta đây mà," Shinobu lên tiếng, giọng ngọt ngào nhưng không giấu được nét trêu chọc. "Muichirou, em trông lo lắng hơn cả khi đối mặt với Thượng Huyền đấy. Có phải cô gái này quan trọng với em hơn cả nhiệm vụ không?"

Muichirou nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh liếc qua Shinobu, nhưng bạn nhận ra một tia bối rối thoáng qua trên gương mặt cậu—một biểu cảm hiếm hoi mà chỉ những người thân thiết mới nhận ra. "Đừng nói linh tinh," cậu đáp, giọng trầm nhưng không đủ thuyết phục để che giấu sự lúng túng. "Cô ấy bị thương. Chị cần chữa trị ngay."

Shinobu che miệng cười, bước đến gần bạn, kiểm tra vết thương trên vai và ngực với sự cẩn trọng của một y sĩ lành nghề. "Ồ, Muichirou, cậu không cần phải che giấu đâu," cô nói, mắt lấp lánh tinh nghịch. "Cách cậu dìu cô ấy từ rừng về đây, cứ như thể cậu sẵn sàng chiến đấu với cả thế giới để bảo vệ cô ấy. Thật đáng yêu làm sao!"

Má bạn nóng bừng, và bạn cúi đầu, cố giấu nụ cười ngượng ngùng. Muichirou, ngược lại, chỉ im lặng, ánh mắt lảng tránh Shinobu, nhưng tay cậu vẫn nắm chặt tay bạn, như thể không muốn buông ra dù chỉ một giây. Sự quan tâm của cậu, dù không được diễn đạt thành lời, lại hiện rõ qua từng hành động: từ cách cậu đứng sát bên bạn, sẵn sàng đỡ bạn nếu bạn chao đảo, đến cách cậu khẽ nhíu mày mỗi khi Shinobu chạm vào vết thương, như thể chính cậu là người đang cảm nhận cơn đau.

Trong lòng Muichirou, một cơn sóng cảm xúc đang cuộn trào. Cậu không giỏi thể hiện tình cảm, không quen với việc để trái tim mình phơi bày trước ánh mắt tinh quái của Shinobu. Nhưng mỗi khi nhìn bạn—với vết thương thấm máu, với nụ cười yếu ớt nhưng kiên cường—cậu cảm thấy một nỗi sợ sâu sắc, không phải vì lũ quỷ hay trận chiến, mà vì ý nghĩ rằng cậu có thể mất bạn. Khoảnh khắc dưới ánh nắng chiều, khi cậu trao bạn nụ hôn đầu tiên, và khoảnh khắc dưới ánh trăng, khi cậu ôm bạn trong vòng tay, đã khiến cậu nhận ra rằng bạn không chỉ là đồng đội, mà là ánh sáng duy nhất trong thế giới đầy bóng tối của cậu. Và giờ đây, dù Shinobu có trêu chọc thế nào, cậu không thể phủ nhận rằng trái tim mình đã thuộc về bạn, hoàn toàn và không thể thay đổi.

Shinobu dẫn bạn vào trong, đặt bạn ngồi trên một chiếc giường sạch sẽ, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên những lọ thuốc và dụng cụ y tế được sắp xếp gọn gàng. Cô bắt đầu xử lý vết thương, động tác nhẹ nhàng nhưng chính xác, miệng không ngừng trêu chọc: "Muichirou, em có muốn ở lại cầm tay cô ấy không? Trông em như thể muốn làm điều đó cả ngày đấy."

"Chị Kocho, đủ rồi." Muichirou đáp, giọng lạnh nhưng má cậu thoáng hồng—một dấu hiệu mà Shinobu không bỏ qua, khiến cô bật cười khẽ.

Bạn nhìn Muichirou, ánh mắt cậu vẫn sắc bén nhưng giờ đây ngập tràn cảm xúc, như thể cậu đang cố gắng che giấu cả thế giới bên trong mình. "Cảm ơn anh," bạn thì thầm, giọng nhỏ nhưng chân thành, "vì đã đưa em về đây... và vì luôn bảo vệ em."

Muichirou không đáp ngay, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên bạn, tay cậu khẽ chạm vào tay bạn, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. "Tôi đã hứa," cậu nói, giọng trầm nhưng kiên định, ánh mắt nhìn thẳng vào bạn, như muốn khắc sâu từng lời. "Tôi sẽ không để em chịu tổn thương nữa. Không bao giờ."

Shinobu, đứng bên, giả vờ thở dài, nhưng nụ cười trên môi cô lại dịu dàng hơn bao giờ hết. "Thôi được, chị sẽ để hai người có khoảnh khắc riêng," cô nói, nháy mắt với bạn trước khi quay đi. "Nhưng Muichirou, cậu nên học cách nói lời yêu thương một chút, thay vì chỉ thể hiện qua ánh mắt như thế!"

Khi Shinobu rời đi, không gian trong phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn ánh nắng sớm len qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Muichirou, làm nổi bật đôi mắt xanh lam sâu thẳm của cậu. Bạn nắm lấy tay cậu, cảm nhận hơi ấm từ những ngón tay thon dài, và mỉm cười. Dù vết thương vẫn đau, dù hành trình phía trước còn đầy hiểm nguy, bạn biết rằng bên cạnh Muichirou, bạn sẽ luôn tìm thấy sự an toàn và một tình cảm sâu sắc, không cần lời nói để chứng minh. Ánh sáng từ Điệp Phủ, như ánh nắng chiều hôm ấy, như ánh trăng đêm qua, là minh chứng cho lời hứa giữa hai tâm hồn—một lời hứa sẽ mãi trường tồn, bất chấp mọi gió sương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me