TruyenFull.Me

Muichirou X Y N Trai Tim Giua Bong Toi

Sau khi rời khỏi chỗ luyện tập, bạn và Muichirou bước đi trên con đường nhỏ. Tiếng búa gõ từ các lò rèn vẫn vang vọng, hòa cùng hơi nước bốc lên từ dòng suối nước nóng, tạo nên một không gian vừa thanh bình vừa nhộn nhịp. Muichirou im lặng, ánh mắt xanh biếc nhìn xa xăm, như thể đang chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình. Bạn đi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, lòng vẫn còn vương vấn sự căng thẳng từ cuộc đối đầu với Kotetsu và Tanjirou.

Đi được một đoạn, bạn bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc phía trước. "Eh? Đã xong rồi sao?" Tanjirou Kamado đứng đó, bên cạnh cậu bé Kotetsu, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía bạn và Muichirou. Cậu vẫn đeo chiếc hộp gỗ chứa Nezuko trên lưng, mái tóc đỏ buộc cao tung bay nhẹ trong gió.

Muichirou quay lưng lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Tanjirou. "Xong rồi," cậu đáp, giọng đều đều nhưng mang chút thoải mái. "Buổi tập luyện tuyệt lắm." Rồi, bất ngờ, ánh mắt cậu trở nên mơ hồ. "Là ai vậy nhỉ?" cậu lẩm bẩm, vẻ ngây ngốc hiện rõ trên khuôn mặt.

Bạn đứng bên cạnh, ngơ ngác chẳng hiểu cậu đang nói gì. "Muichirou, cậu ấy là Tanjirou mà," bạn khẽ nói, cố nhắc nhở. Nhưng Muichirou dường như không để tâm, ánh mắt trở lại bình thường. Cậu giơ thanh kiếm mới mượn từ hình nhân, tuy lưỡi kiếm không được tốt như cây kiếm của cậu nhưng cậu vẫn nói. "À, đúng rồi. Vì kiếm của tôi đang được rèn lại, nên tôi mượn thanh kiếm này."

Kotetsu, đứng cạnh Tanjirou, nghe vậy thì mặt mày tối sầm. Cậu bé quay đầu, chạy thật nhanh, rõ ràng đang giận dữ và tổn thương vì Muichirou đã phá huỷ con hình nhân đã vậy còn lấy thanh kiếm từ di vật quý giá của gia đình mình. Bạn định gọi theo: "Kotetsu, đợi đã!" Nhưng chưa kịp bước tới, Tanjirou bất ngờ kêu lên: "Kotetsu!"

Đúng lúc đó, một vỏ kiếm rơi xoảng xuống đất, trúng vào người Tanjirou. Muichirou, không thèm quay lại, nói với giọng lạnh lùng: "Vứt thứ đó giúp tôi." Rồi cậu tiếp tục bước đi, dáng vẻ như chẳng bận tâm đến bất kỳ ai.

Bạn nhìn Tanjirou, thấy cậu nhặt vỏ kiếm lên với vẻ mặt vừa bối rối vừa tức giận. Ánh mắt Tanjirou chạm vào bạn, và bạn cảm thấy cần phải lên tiếng. "Tanjirou, mình xin lỗi thay cho Muichirou," bạn nói, giọng chân thành. "Cậu ấy... không cố ý đâu. Mình sẽ nói chuyện với cậu ấy."

Tanjirou gật đầu, ánh mắt dịu lại . "Cảm ơn cậu," cậu đáp, giọng trầm. "Chỉ là... cậu ấy không nên đối xử với Kotetsu như vậy."

Bạn mỉm cười nhẹ để xoa dịu, rồi vội quay đầu chạy theo Muichirou, người đã đi được một đoạn xa. "Mui! Anh chờ em với!" bạn gọi, hơi thở gấp gáp.

Muichirou đi chậm lại, quay đầu nhìn bạn, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. "Xin lỗi, anh không để ý," cậu nói, giọng trầm nhưng không còn lạnh lùng như trước.

Bạn bắt kịp cậu, đứng lại để lấy hơi, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng pha chút tức giận: "Muichirou, anh không được làm như vậy nữa! Lời nói của anh có vẻ đỡ lạnh lùng rồi, nhưng thái độ thì cần sửa. Kotetsu chỉ là một đứa trẻ, và thanh kiếm đó là di vật gia truyền của cậu bé. Anh không nên đối xử như thế!"

Muichirou nhìn bạn, ánh mắt xanh biếc thoáng ngạc nhiên, như thể không ngờ bạn sẽ nghiêm túc đến vậy. Rồi cậu cúi đầu, đôi mắt nhìn bạn gần hơn. "Được rồi," cậu nói, giọng trầm và có chút hối lỗi. "Anh xin lỗi. Sau này anh sẽ chú ý."

Bạn thở dài, cảm giác nhẹ nhõm hơn, rồi bước nhanh tới, nắm lấy tay cậu. "Được rồi, không sao," bạn nói, giọng dịu lại, kèm một nụ cười. "Anh rất tốt rồi, Muichirou. Chỉ cần nói chuyện nhẹ nhàng với mọi người hơn một chút thôi. Với lại, anh nên học cách giúp đỡ và đồng cảm với người khác. Đôi khi, điều đó sẽ có ích với anh đấy."

Muichirou nắm chặt tay bạn, ngón tay đan xen, ánh mắt dịu dàng hơn thường lệ. "Được rồi, anh nghe em," cậu nói, giọng chân thành, một nụ cười nhẹ hiếm hoi thoáng qua trên môi.

Cả hai tiếp tục bước đi, rời khỏi khu vực nhộn nhịp để đến chỗ nghỉ ngơi. Tiếng búa gõ và hơi nước từ suối nước nóng dần xa, nhưng cảm giác gắn kết giữa bạn và Muichirou lại càng rõ rệt. Dù cậu vẫn còn những khoảnh khắc lạnh lùng và ngây ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me