Muoii X Lamoon Lang
hằng chết lặng mất một giây.chỉ một giây.rồi nàng bỗng trợn tròn mắt, gối cà rốt tuột khỏi tay rơi bịch xuống nệm. khuôn mặt vốn đã hồng vì ánh nắng chiếu xiên qua rèm, nay đỏ lựng tới tận vành tai. nàng úp mặt xuống lòng bàn tay, ngồi phệt ra giường“cậu… cậu nói thiệt á hả…” – giọng nàng ngọng nghịu sau bàn tay – “nói ba lần luôn…”thảo khẽ nghiêng đầu nhìn nàngdiễm hằng thì vẫn chưa hết sốc.nàng chụp lấy cái gối cà rốt, ôm siết vào ngực như tấm lá chắn, chỉ để thò nửa khuôn mặt ra khỏi mép vải, nói nhỏ như mèo bị dọa:“hồi nãy… cậu nói là thích thiệt đó nha. không được rút lại đâu đó.”thảo ra dấu:“dạ.”
hằng cắn môi, cười khúc khích.nàng chồm tới, dùng cái gối cà rốt đánh yêu nhẹ vào vai thảothảo nghiêng người tránh cái gối, nhưng lại để tay mình trượt nhẹ qua khuỷu tay nàng. cô giữ lấy cổ tay hằng, không mạnh, không kéo, chỉ chạm vào, đủ để nàng ngừng trêu và quay sang nhìn cô.lần này, nàng không nói gì nữa. mắt mở lớn nhìn thảo, rồi thu hẳn người lại, chui vô chăn. chỉ chừa lại mỗi cái đỉnh đầucô cúi người xuống, kéo mép chăn ra một chút, thấy gò má đỏ bừng của nàng ló ra kèm đôi mắt đang cụp xuống, không dám nhìn lại.“cậu… nói lại lần nữa được không?” – giọng hằng rất nhỏ.thảo ký hiệu: “không.”“sao vậy…” – hằng xị mặt.“chỉ nói một lần thôi.”hằng lập tức trồi hẳn khỏi chăn, xích lại gần thảo như thể lời từ chối kia là một mũi kim bé xíu mà vẫn khiến nàng nhột nhạt tận sống lưng.“gì kỳ vậy. lúc nãy còn nói ba lần rõ ràng luôn á!” – nàng cãi, giọng cao vút, mắt tròn xoe, bàn tay nhỏ chụp lấy tay thảo như thể sợ cô chạy mất.thảo không nói gì. cô chỉ ngồi yên, đưa tay ra sau gáy gãi nhẹ, mắt lảng đi nơi khác.hằng nheo mắt.rồi như nhớ ra điều gì đó, nàng chồm tới, nhìn sát vào mặt thảo:"ngại gì chứ, thảo thích được tớ ôm thì nói thôi, bày đặt sĩ diện gớm cơ?”thảo giật nhẹ vai.hằng càng được đà, vặn người chọc thêm:“trời ơi, hồi nãy ai ký hiệu ‘thích hằng ôm’, rồi ‘thích ôm hằng’, rồi còn ‘thích’ nữa…”nàng vừa nhại lại vừa dùng tay tạo hình giống ký hiệu lúc nãy, động tác vụng về nhưng đáng yêu không tả. thảo liếc nhìn một cái, suýt thì bật cười, nhưng cô cố nén lại, môi mím lại thành một đường cong nhỏ.“mà khoan đã,” – hằng ngừng lại, nheo mắt nhìn kỹ cô “ý là cậu thích được tớ ôm, hay là…”giọng nàng kéo dài, tỏ vẻ ngờ vực.“...hay là… thích tớ?”thảo quay sang nhìn nàng, đầu lắc liên tục"cậu ảo tưởng quá hằng ơi"thảo vừa ký hiệu vừa nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt đỏ hồng vì sốc của hằng.hằng há hốc miệng. nàng nhìn thảo, mặt như thể vừa bị ai dội cho gáo nước lạnh. nụ cười trên môi đông cứng giữa chừng, đôi mắt tròn xoe chớp liên tục mấy cái chưa kịp xử lý dữ liệunàng hỏi lại, giọng run run như bị lừa tình.“cậu vừa thừa nhận thích tớ ôm... mà giờ lại bảo là tớ ảo tưởng hả? thảo ơi… cậu không thể gieo tương tư cho người ta xong rồi phủi tay kiểu đó được!!!"thảo nhún vai.hằng xụ mặt, kéo gối cà rốt che tới tận mũi, mắt nhìn cô đầy uất ức:“vậy là sao... cậu nói thích tớ ôm, nhưng lại không thích tớ?”thảo lắc đầu"nè, tớ khóc đấy. dụ người ta ngủ lại nhà rồi người ta cho ôm eo chặt thế mà giờ lại bảo không hề thích người ta hả?"hằng đang làm bộ giận, trùm kín chăn đến tận mũi, chỉ để hở đôi mắt long lanh lúng túng lẫn dỗi hờn.thảo hơi nghiêng đầu. cô không cười, cũng chẳng vội xoa dịu. chỉ lặng lẽ đưa tay ra, vén nhẹ mép gối cà rốt mà hằng đang ôm trước ngực, rồi khẽ ký hiệu từng chữ, tay di chuyển nhịp nhàng"nè, ai dụ cậu chứ.tự cậu xin mẹ ngủ lại nhà tớ mà.cậu cũng tự bắt lấy tay tớ,cho tớ ôm mà?"mỗi ký hiệu chạm khẽ vào khoảng không như rơi nhẹ xuống lòng bàn tay hằng. nàng nhìn, môi chu ra, lặng thinh một lúcrồi nàng nhỏ giọng "hic hic mau chịu trách nhiệm đi"cô nhìn nàng đang ôm cái gối cà rốt xẹp lép vào lòng như vật thế thân, mắt cụp xuống, môi mím lại như cố nhịn cười mà không thành. rõ ràng là đang giận dỗi kiểu “muốn được dỗ”, chứ chẳng phải giận thật.hằng òa khóc thật.không báo trước, không tiếng nấc nào mở màn. nước mắt nàng cứ thế trào ra, ướt rượt đôi mi rồi rơi xuống cằm, nhỏ lách tách lên áo thun của mình ( thật ra là áo mượn của thảo ). gối cà rốt rớt khỏi tay, nằm chỏng chơ trên nệm.thảo chết lặng.nhưng khi thấy môi hằng mím lại, vai khẽ run, hai tay siết lấy mép áothảo luống cuống. cô giơ tay ra rồi lại rụt về, định đưa tay xoa lưng mà lại sợ làm hằng khóc to hơn. cuối cùng, cô lặng lẽ vòng tay qua vai nàng, kéo nàng lại gần, ôm trọn vào ngực."thôi thôi mà, nín đi nín đi..hằng ngoan nào"hằng úp mặt vào ngực thảo, mùi áo giặt thơm thoang thoảng quen thuộc làm tim nàng như mềm ra. nàng không còn gồng nữa, không còn làm bộ khóc nhè để được dỗ, kiểu khóc nghẹn, nấc một tiếng rồi im lặng, nước mắt chảy dài xuống cổ áo của cô bạn đang ôm mình.thảo vẫn ngồi yên, giữ nguyên cái ôm, không siết chặt quá, chỉ vừa đủ để hằng biết rằng cô không định rời đi."thảo có thích hằng đâu hức hức, đáng ghét"thảo hơi cứng người lại.giọng hằng nghèn nghẹn, chen giữa tiếng thút thít lẫn nhịp thở gấp gáp vì vừa khóc vừa nói. nàng dụi mặt vào áo thảo như mèo con tìm chỗ giấu mặt, vừa nói vừa hít mùi hương thân thuộc kia như thể đang tự dỗ mình"nhìn này" - thảo đụng vào vai hằng kéo hằng quay sang nhìn tay mìnhhằng ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng mọng vì khóc nhìn chằm chằm vào bàn tay đang ký hiệu của thảo."thanh thảo thích diễm hằng nhất mà" - vừa kí hiệu vừa run , mắc cỡ chết đi được . nhưng mà để dỗ con mèo con này thì đành chịu thôi"cậu… cậu nói lại lần nữa đi…” – nàng thì thào, giọng run run, hai bàn tay nhỏ níu lấy cổ tay thảohằng nhìn cô trân trối, đôi môi mím lại"tớ thích nguyễn lê diễm hằng nhất"rồi bất ngờ, nàng nhào tới, quấn hai tay ôm cổ thảo, dụi đầu vô vai cô thật mạnh như muốn chui rúc cả người vào lòng cô gái ấy"yêu quá đi mất, nói lại nhiều lần nữa đi"thảo không trả lời liền.cô vẫn để mặc hằng quấn lấy mình, hai cánh tay mảnh mai siết cổ nhẹ như một sợi ruy băng, không thắt chặt đến nghẹt thở, nhưng cũng chẳng thể gỡ ra. hơi ấm từ trán nàng đang áp lên vai thảo cứ thế thấm dần vào da thịt, len lỏi vào tận trong lòng ngựcnàng lại dụi đầu lần nữa, lần này khẽ rúc vào cổ thảo, giọng thì thào như nũng nịu:“nói lại lần nữa điiii. lần cuối cùng, thiệt đó.”thảo khẽ lắc đầu, môi mím lại.nhưng rồi… lại ký hiệu.một lần nữa.“thích.”hằng vùi mặt sâu hơn, bàn tay nhỏ siết nhẹ áo thảo:“không đủ. nói hết câu kìa.”thảo thở ra, mắt khẽ nhắm lại như đang gom hết can đảm, rồi lặp lại động tác, lần này rõ ràng từng chữ:“thích nguyễn lê diễm hằng nhất.”thảo ngại quá, gục đầu xuống gối, hai tay ôm lấy mặt"aaaaaaaaa…” – hằng rít lên, nhảy cẫng khỏi nệm, rồi xoay vòng vòng đến chóng mặtthảo úp mặt vào gối, lắc đầu nguầy nguậy. tai cô đỏ hết cả lênhằng lảo đảo một vòng như con búp bê bị lên dây cót quá tay, rồi… phịch, nàng ngã sóng soài xuống nệm, tay chân dang ra, tóc tai rối bù như tổ quạ, gối cà rốt bị đè bẹp dưới lưng.trong khi đó,thảo úp mặt vào gối, lắc đầu nguầy nguậy. tai đỏ hết rồi. cô không ngờ mình lại vừa làm cái chuyện dở người đến thếtrời ơi.cô muốn độn thổ.“ê, nói nữa đi mà~” – nàng kéo kéo tay áo thảo, giọng vừa nũng nịu vừa có chút… tham lam.thảo lắc đầu dữ dội, chôn mặt sâu hơn vào gối.“một lần nữa thôi. thiệt đó. lần này là lần cuối cùng.”“không.”“năn nỉ…”“không. cậu được vòi đòi tiên hả?"hằng nghiêng người, áp mặt sát lại, hơi thở của nàng phả nhẹ lên má thảo. khoảng cách giữa hai người chỉ còn một cái nhắm mắt.“nói thêm một lần thôi,” – nàng thì thầmthảo lặng im.cô không trả lời, cũng không nhìn nàng. chỉ úp mặt vào gối thêm một giây, rồi ngồi dậy, bước xuống giường. chân trần chạm sàn lạnh“dậy đi,” – cô vừa ký hiệu, mắt không nhìn nàng – “ra đợi tớ nấu bữa sáng.”hằng còn chưa kịp phản ứng gì thì thảo đã mở cửa phòng, đi ra ngoài mất rồi“ê… đợi đã…”nàng lật đật bật dậy, tóc tai bù xù, chạy theo như một chú mèo con vừa bị bỏ lại giữa phòng. gối cà rốt rơi lại đằng sau.
hằng cắn môi, cười khúc khích.nàng chồm tới, dùng cái gối cà rốt đánh yêu nhẹ vào vai thảothảo nghiêng người tránh cái gối, nhưng lại để tay mình trượt nhẹ qua khuỷu tay nàng. cô giữ lấy cổ tay hằng, không mạnh, không kéo, chỉ chạm vào, đủ để nàng ngừng trêu và quay sang nhìn cô.lần này, nàng không nói gì nữa. mắt mở lớn nhìn thảo, rồi thu hẳn người lại, chui vô chăn. chỉ chừa lại mỗi cái đỉnh đầucô cúi người xuống, kéo mép chăn ra một chút, thấy gò má đỏ bừng của nàng ló ra kèm đôi mắt đang cụp xuống, không dám nhìn lại.“cậu… nói lại lần nữa được không?” – giọng hằng rất nhỏ.thảo ký hiệu: “không.”“sao vậy…” – hằng xị mặt.“chỉ nói một lần thôi.”hằng lập tức trồi hẳn khỏi chăn, xích lại gần thảo như thể lời từ chối kia là một mũi kim bé xíu mà vẫn khiến nàng nhột nhạt tận sống lưng.“gì kỳ vậy. lúc nãy còn nói ba lần rõ ràng luôn á!” – nàng cãi, giọng cao vút, mắt tròn xoe, bàn tay nhỏ chụp lấy tay thảo như thể sợ cô chạy mất.thảo không nói gì. cô chỉ ngồi yên, đưa tay ra sau gáy gãi nhẹ, mắt lảng đi nơi khác.hằng nheo mắt.rồi như nhớ ra điều gì đó, nàng chồm tới, nhìn sát vào mặt thảo:"ngại gì chứ, thảo thích được tớ ôm thì nói thôi, bày đặt sĩ diện gớm cơ?”thảo giật nhẹ vai.hằng càng được đà, vặn người chọc thêm:“trời ơi, hồi nãy ai ký hiệu ‘thích hằng ôm’, rồi ‘thích ôm hằng’, rồi còn ‘thích’ nữa…”nàng vừa nhại lại vừa dùng tay tạo hình giống ký hiệu lúc nãy, động tác vụng về nhưng đáng yêu không tả. thảo liếc nhìn một cái, suýt thì bật cười, nhưng cô cố nén lại, môi mím lại thành một đường cong nhỏ.“mà khoan đã,” – hằng ngừng lại, nheo mắt nhìn kỹ cô “ý là cậu thích được tớ ôm, hay là…”giọng nàng kéo dài, tỏ vẻ ngờ vực.“...hay là… thích tớ?”thảo quay sang nhìn nàng, đầu lắc liên tục"cậu ảo tưởng quá hằng ơi"thảo vừa ký hiệu vừa nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt đỏ hồng vì sốc của hằng.hằng há hốc miệng. nàng nhìn thảo, mặt như thể vừa bị ai dội cho gáo nước lạnh. nụ cười trên môi đông cứng giữa chừng, đôi mắt tròn xoe chớp liên tục mấy cái chưa kịp xử lý dữ liệunàng hỏi lại, giọng run run như bị lừa tình.“cậu vừa thừa nhận thích tớ ôm... mà giờ lại bảo là tớ ảo tưởng hả? thảo ơi… cậu không thể gieo tương tư cho người ta xong rồi phủi tay kiểu đó được!!!"thảo nhún vai.hằng xụ mặt, kéo gối cà rốt che tới tận mũi, mắt nhìn cô đầy uất ức:“vậy là sao... cậu nói thích tớ ôm, nhưng lại không thích tớ?”thảo lắc đầu"nè, tớ khóc đấy. dụ người ta ngủ lại nhà rồi người ta cho ôm eo chặt thế mà giờ lại bảo không hề thích người ta hả?"hằng đang làm bộ giận, trùm kín chăn đến tận mũi, chỉ để hở đôi mắt long lanh lúng túng lẫn dỗi hờn.thảo hơi nghiêng đầu. cô không cười, cũng chẳng vội xoa dịu. chỉ lặng lẽ đưa tay ra, vén nhẹ mép gối cà rốt mà hằng đang ôm trước ngực, rồi khẽ ký hiệu từng chữ, tay di chuyển nhịp nhàng"nè, ai dụ cậu chứ.tự cậu xin mẹ ngủ lại nhà tớ mà.cậu cũng tự bắt lấy tay tớ,cho tớ ôm mà?"mỗi ký hiệu chạm khẽ vào khoảng không như rơi nhẹ xuống lòng bàn tay hằng. nàng nhìn, môi chu ra, lặng thinh một lúcrồi nàng nhỏ giọng "hic hic mau chịu trách nhiệm đi"cô nhìn nàng đang ôm cái gối cà rốt xẹp lép vào lòng như vật thế thân, mắt cụp xuống, môi mím lại như cố nhịn cười mà không thành. rõ ràng là đang giận dỗi kiểu “muốn được dỗ”, chứ chẳng phải giận thật.hằng òa khóc thật.không báo trước, không tiếng nấc nào mở màn. nước mắt nàng cứ thế trào ra, ướt rượt đôi mi rồi rơi xuống cằm, nhỏ lách tách lên áo thun của mình ( thật ra là áo mượn của thảo ). gối cà rốt rớt khỏi tay, nằm chỏng chơ trên nệm.thảo chết lặng.nhưng khi thấy môi hằng mím lại, vai khẽ run, hai tay siết lấy mép áothảo luống cuống. cô giơ tay ra rồi lại rụt về, định đưa tay xoa lưng mà lại sợ làm hằng khóc to hơn. cuối cùng, cô lặng lẽ vòng tay qua vai nàng, kéo nàng lại gần, ôm trọn vào ngực."thôi thôi mà, nín đi nín đi..hằng ngoan nào"hằng úp mặt vào ngực thảo, mùi áo giặt thơm thoang thoảng quen thuộc làm tim nàng như mềm ra. nàng không còn gồng nữa, không còn làm bộ khóc nhè để được dỗ, kiểu khóc nghẹn, nấc một tiếng rồi im lặng, nước mắt chảy dài xuống cổ áo của cô bạn đang ôm mình.thảo vẫn ngồi yên, giữ nguyên cái ôm, không siết chặt quá, chỉ vừa đủ để hằng biết rằng cô không định rời đi."thảo có thích hằng đâu hức hức, đáng ghét"thảo hơi cứng người lại.giọng hằng nghèn nghẹn, chen giữa tiếng thút thít lẫn nhịp thở gấp gáp vì vừa khóc vừa nói. nàng dụi mặt vào áo thảo như mèo con tìm chỗ giấu mặt, vừa nói vừa hít mùi hương thân thuộc kia như thể đang tự dỗ mình"nhìn này" - thảo đụng vào vai hằng kéo hằng quay sang nhìn tay mìnhhằng ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng mọng vì khóc nhìn chằm chằm vào bàn tay đang ký hiệu của thảo."thanh thảo thích diễm hằng nhất mà" - vừa kí hiệu vừa run , mắc cỡ chết đi được . nhưng mà để dỗ con mèo con này thì đành chịu thôi"cậu… cậu nói lại lần nữa đi…” – nàng thì thào, giọng run run, hai bàn tay nhỏ níu lấy cổ tay thảohằng nhìn cô trân trối, đôi môi mím lại"tớ thích nguyễn lê diễm hằng nhất"rồi bất ngờ, nàng nhào tới, quấn hai tay ôm cổ thảo, dụi đầu vô vai cô thật mạnh như muốn chui rúc cả người vào lòng cô gái ấy"yêu quá đi mất, nói lại nhiều lần nữa đi"thảo không trả lời liền.cô vẫn để mặc hằng quấn lấy mình, hai cánh tay mảnh mai siết cổ nhẹ như một sợi ruy băng, không thắt chặt đến nghẹt thở, nhưng cũng chẳng thể gỡ ra. hơi ấm từ trán nàng đang áp lên vai thảo cứ thế thấm dần vào da thịt, len lỏi vào tận trong lòng ngựcnàng lại dụi đầu lần nữa, lần này khẽ rúc vào cổ thảo, giọng thì thào như nũng nịu:“nói lại lần nữa điiii. lần cuối cùng, thiệt đó.”thảo khẽ lắc đầu, môi mím lại.nhưng rồi… lại ký hiệu.một lần nữa.“thích.”hằng vùi mặt sâu hơn, bàn tay nhỏ siết nhẹ áo thảo:“không đủ. nói hết câu kìa.”thảo thở ra, mắt khẽ nhắm lại như đang gom hết can đảm, rồi lặp lại động tác, lần này rõ ràng từng chữ:“thích nguyễn lê diễm hằng nhất.”thảo ngại quá, gục đầu xuống gối, hai tay ôm lấy mặt"aaaaaaaaa…” – hằng rít lên, nhảy cẫng khỏi nệm, rồi xoay vòng vòng đến chóng mặtthảo úp mặt vào gối, lắc đầu nguầy nguậy. tai cô đỏ hết cả lênhằng lảo đảo một vòng như con búp bê bị lên dây cót quá tay, rồi… phịch, nàng ngã sóng soài xuống nệm, tay chân dang ra, tóc tai rối bù như tổ quạ, gối cà rốt bị đè bẹp dưới lưng.trong khi đó,thảo úp mặt vào gối, lắc đầu nguầy nguậy. tai đỏ hết rồi. cô không ngờ mình lại vừa làm cái chuyện dở người đến thếtrời ơi.cô muốn độn thổ.“ê, nói nữa đi mà~” – nàng kéo kéo tay áo thảo, giọng vừa nũng nịu vừa có chút… tham lam.thảo lắc đầu dữ dội, chôn mặt sâu hơn vào gối.“một lần nữa thôi. thiệt đó. lần này là lần cuối cùng.”“không.”“năn nỉ…”“không. cậu được vòi đòi tiên hả?"hằng nghiêng người, áp mặt sát lại, hơi thở của nàng phả nhẹ lên má thảo. khoảng cách giữa hai người chỉ còn một cái nhắm mắt.“nói thêm một lần thôi,” – nàng thì thầmthảo lặng im.cô không trả lời, cũng không nhìn nàng. chỉ úp mặt vào gối thêm một giây, rồi ngồi dậy, bước xuống giường. chân trần chạm sàn lạnh“dậy đi,” – cô vừa ký hiệu, mắt không nhìn nàng – “ra đợi tớ nấu bữa sáng.”hằng còn chưa kịp phản ứng gì thì thảo đã mở cửa phòng, đi ra ngoài mất rồi“ê… đợi đã…”nàng lật đật bật dậy, tóc tai bù xù, chạy theo như một chú mèo con vừa bị bỏ lại giữa phòng. gối cà rốt rơi lại đằng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me