Muoii X Lamoon Lang
chủ nhật
sáng chủ nhật, trời không mưa, nhưng không nắng. mây trắng nhạt phủ đều, gió nhẹ và không khí thì se se, kiểu thời tiết chỉ muốn ở nhà đắp chăn và nghe nhạc buồn một chút.
thảo thức dậy trễ hơn thường ngày. cô không đặt báo thức. hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi mà cô không cần đến trường, không cần chuẩn bị bài, không cần giả vờ mạnh mẽ. nhưng thay vì ngủ thêm, cô dậy, rửa mặt bằng nước lạnh rồi mở sách ra ôn lại môn sinh.
mấy hôm nữa có kiểm tra một tiết, và cô không thể để điểm số tụt được.
vì học bổng. vì tương lai. vì giấc mơ mặc blouse trắng.
điện thoại rung nhẹ một lần.một tin nhắn đến từ diễm hằng:
[hằng gửi]: "nèeee, dậy chưa đó ? hôm nay rảnh hong, đi ăn bánh mì ốp la hongg"
thảo thấy thông báo hiện lên ở mép màn hình. cô đọc lướt qua. môi mím lại thành một đường thẳng, lòng hơi rung nhẹ. nhưng cô không mở ra trả lời. vì lúc ấy tay đang cầm bút, đầu còn đang nghĩ tới cấu tạo của bộ xương người
cô tự nhủ: "xíu nữa trả lời cũng được."
nhưng rồi hết giờ này qua giờ khác, từ buổi sáng trôi sang giữa trưa, thảo vẫn không đụng đến điện thoại. cô bận lau lại kệ sách, cẩn thận ghi chép lại từng công thức khó, rồi lật xem lại bài cũ. đôi lúc, cô ngồi thừ ra, mắt dán vào cuốn sổ dày, toàn là những lời xàm xí trong quyển nhật ký
điện thoại lại rung thêm lần nữa.tin nhắn thứ hai:
[hằng gửi]: "ủa alo alo alo, thảo đâu ròi thế? hôm nay cậu giận tớ đó hả..."
thảo vẫn không mở xem.
không phải vì giận, cũng không phải vì phũ phàng gì cả, mà chỉ là... cô không biết nên trả lời thế nào. không biết nên nói mình bận, hay nói thật là mình đang sợ nếu nói chuyện với hằng, mình sẽ lại muốn nhiều hơn một người như mình được phép.
còn hằng, ở nhà, đang ôm gối ngồi bật nhạc lofi, gác cằm lên thành cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại như thể nó sẽ reo lên nếu mình nhìn đủ lâu.
nàng nghĩ:
"ủa... hôm qua mình đi ăn với tụi kia, bỏ thảo về một mình... có khi nào cậu ấy buồn không?"
"hay mình cười với tụi nó nhiều quá? quên không hỏi thảo có muốn ăn gì không? trời ơi không lẽ cậu ấy giận mình thiệt rồi sao?"
nàng vò đầu. rồi lại bấm tiếp một tin nữa, kèm emoji xin xỏ:
[hằng gửi]: "thảo ơi, nếu hôm qua tớ làm cậu buồn thì xin lỗi mò, thiệt tình là không cố ý quên cậu đâu huhuu tớ đền sandwich hai trứng lòng đào nha, tha lỗi tớ đi điiiiii :<"
nàng gửi xong thì nằm úp mặt vào gối.
rồi lại bật dậy, cầm điện thoại xem có đã xem chưa.
chưa.
nàng thở ra, ôm điện thoại, thầm nghĩ:
"thảo ơi, đừng giận tớ thật mà... tớ nhớ cậu đó."
thảo đọc tin nhắn khi kim đồng hồ chỉ gần ba giờ chiều.
lúc ấy, cô vừa ngồi dậy sau khi ngả lưng xuống một lát vì đau đầu. mở điện thoại ra chỉ để xem giờ, nhưng rồi ánh mắt lại dừng ngay ở dòng tin nhắn cuối của diễm hằng:"thảo ơi, nếu hôm qua tớ làm cậu buồn thì xin lỗi mò.."
cô chạm nhẹ vào phần thông báo, màn hình chuyển sang khung chat quen thuộc, ba dòng tin nhắn hiện rõ cùng cái sticker mèo con ôm trái tim to tướng đang chớp mắt xin lỗi.
cô nhìn tin nhắn hồi lâu, mi mắt rũ xuống. rồi bật cười
hôm qua?có buồn một chút. vì thấy hằng đi với người khác, vì cảm giác mình bị bỏ lại phía sau.
nhưng... bảo là giận thì không. thật sự là không.
thảo chỉ thấy hơi chạnh lòng. như khi nhìn thấy một bữa ăn ngon, nhưng biết chắc mình không có phần.
cô thả điện thoại xuống bàn, ngồi thừ ra, nhìn trần nhà và nghĩ:"giờ nhắn gì lại nhỉ? 'tớ không giận đâu'? nghe sến chết.'tớ bận học'? nói dối.'tớ nhớ cậu'? xong luôn."
trong lúc thảo còn đang phân vân nên trả lời câu nào ít dở nhất, bên kia màn hình, diễm hằng đã thấy dòng "đã xem".
nàng búng tay cái "tách!", ngồi bật dậy như lò xo:
"xem rồi kìa! xem rồi đấy! thảo đọc rồi!!!"
nàng lập tức lăn qua lăn lại trên giường, ôm điện thoại áp vào ngực, cười như con ngốc.
nhưng chỉ được đúng hai phút. vì... không thấy tin nhắn trả lời.
nàng trố mắt nhìn chằm chằm màn hình, bấm ra bấm vào cửa sổ chat tới lui. rồi miệng mím lại, tâm trạng tụt xuống
"ủa? đọc rồi sao không rep...sao không rep ta...giận thiệt hả ta...hổng lẽ là mình làm quá thiệt hả...hổng lẽ thảo buồn thiệt luôn hả...trời ơi tớ hỏng có cố ý đâu mà..."
rồi lại bấm máy gõ tiếp:
[hằng gửi]:"hôm qua đi ăn tại bị tụi nó kéo quá đông nên tớ ngại...tớ đâu có quên cậu màaaatớ nhớ cậu chớ bộ..."
rồi chưa kịp dừng tay, lại thêm:
[hằng gửi]: "nếu giờ rủ đi ăn bánh mì ốp la rồi mua thêm trà đào mang tới tận nhà thì có được tha thứ hong (TvT)?nếu giờ tớ tới đứng trước cửa phòng luôn thì cậu có chịu mở cửa hongnếu giờ tớ nhắn thêm một tin nữa thì cậu có chịu rep hong huhu"
nàng nhấn gửi xong, rồi nằm lăn ra thảm, tay ôm gối, thở dài
thảo mở điện thoại lên lại. chưa kịp vào ứng dụng, đã thấy một tràng noti hiện ra dọc màn hình.
...5 tin nhắn mới. từ cùng một người.
cô cắn môi, ngập ngừng một chút rồi bấm vào. từng dòng tin hiện ra, dàn đều như mưa rơi trên màn hình:
> "hôm qua đi ăn tại bị tụi nó kéo quá đông nên tớ ngại...""tớ đâu có quên cậu màaaa""tớ nhớ cậu chớ bộ...""nếu giờ rủ đi ăn bánh mì ốp la rồi mua thêm trà đào mang tới tận nhà thì có được tha thứ hong 😭"
đến dòng "tớ nhớ cậu chớ bộ..." thì tay thảo khựng lại. ánh mắt cô dừng lâu hơn một nhịp.
đầu tim như bị nhéo nhẹ. tim đập loạn lên, không theo bất kỳ phản xạ sinh học nào cô từng học trong sách giáo khoa.
cô ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại bằng hai tay, nhìn dòng chữ nhỏ xíu đó thêm mấy lần nữa như để chắc chắn mình không đọc nhầm.
rồi... cười hớn hở lên
cô gõ một dòng, ngắn thôi,
> "nhớ thật hong ạ?"
rồi gửi đi.
...
bên kia màn hình.
điện thoại hằng ting một tiếng.
nàng bật dậy như có lò xo gắn dưới mông. mở máy ra, nhìn thấy dòng tin nhắn mới nhất từ thanh thảo.
"nhớ thật hong ạ?"
hằng đơ mất ba giây.
rồi lăn lộn trên thảm, úp mặt vào gối, chân đạp loạn lên không khí.
"trờiiiii ơi trời ơiiiiii quê quá đi mấttttt!!!"
nàng ôm gối, la trong cổ họng:
"ai kêu nói nhớ người ta chứ!!! xin lỗi thì xin lỗi đi lại còn bày đặt nhớ này nhớ nọ, trời ơi lộ hết trơn rồi còn gì nữa"
đôi má đỏ ửng. tay thì vẫn không ngừng bấm điện thoại, gõ mà ngón tay run run, chả biết trả lời gì nàng gửi tạm một sticker
thảo thấy mặt bí xị xuống, chỉ muốn nghe hằng nói nhớ mình thôi mà khó vậy sao
> "nè đừng có đánh trống lãng nhá, giận tiếp bây giờ"
> "xí, nãy nhắn nhầm thui chứ ai thèm nhớ cậu"
hằng sĩ đó , chứ nhớ muốn chết rồi đây này
gửi xong rồi, nàng úp mặt xuống gối lần nữa.
thôi kệ quê cũng được , thảo rep là được rồi. thảo rep rồiiiii
sáng chủ nhật, trời không mưa, nhưng không nắng. mây trắng nhạt phủ đều, gió nhẹ và không khí thì se se, kiểu thời tiết chỉ muốn ở nhà đắp chăn và nghe nhạc buồn một chút.
thảo thức dậy trễ hơn thường ngày. cô không đặt báo thức. hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi mà cô không cần đến trường, không cần chuẩn bị bài, không cần giả vờ mạnh mẽ. nhưng thay vì ngủ thêm, cô dậy, rửa mặt bằng nước lạnh rồi mở sách ra ôn lại môn sinh.
mấy hôm nữa có kiểm tra một tiết, và cô không thể để điểm số tụt được.
vì học bổng. vì tương lai. vì giấc mơ mặc blouse trắng.
điện thoại rung nhẹ một lần.một tin nhắn đến từ diễm hằng:
[hằng gửi]: "nèeee, dậy chưa đó ? hôm nay rảnh hong, đi ăn bánh mì ốp la hongg"
thảo thấy thông báo hiện lên ở mép màn hình. cô đọc lướt qua. môi mím lại thành một đường thẳng, lòng hơi rung nhẹ. nhưng cô không mở ra trả lời. vì lúc ấy tay đang cầm bút, đầu còn đang nghĩ tới cấu tạo của bộ xương người
cô tự nhủ: "xíu nữa trả lời cũng được."
nhưng rồi hết giờ này qua giờ khác, từ buổi sáng trôi sang giữa trưa, thảo vẫn không đụng đến điện thoại. cô bận lau lại kệ sách, cẩn thận ghi chép lại từng công thức khó, rồi lật xem lại bài cũ. đôi lúc, cô ngồi thừ ra, mắt dán vào cuốn sổ dày, toàn là những lời xàm xí trong quyển nhật ký
điện thoại lại rung thêm lần nữa.tin nhắn thứ hai:
[hằng gửi]: "ủa alo alo alo, thảo đâu ròi thế? hôm nay cậu giận tớ đó hả..."
thảo vẫn không mở xem.
không phải vì giận, cũng không phải vì phũ phàng gì cả, mà chỉ là... cô không biết nên trả lời thế nào. không biết nên nói mình bận, hay nói thật là mình đang sợ nếu nói chuyện với hằng, mình sẽ lại muốn nhiều hơn một người như mình được phép.
còn hằng, ở nhà, đang ôm gối ngồi bật nhạc lofi, gác cằm lên thành cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại như thể nó sẽ reo lên nếu mình nhìn đủ lâu.
nàng nghĩ:
"ủa... hôm qua mình đi ăn với tụi kia, bỏ thảo về một mình... có khi nào cậu ấy buồn không?"
"hay mình cười với tụi nó nhiều quá? quên không hỏi thảo có muốn ăn gì không? trời ơi không lẽ cậu ấy giận mình thiệt rồi sao?"
nàng vò đầu. rồi lại bấm tiếp một tin nữa, kèm emoji xin xỏ:
[hằng gửi]: "thảo ơi, nếu hôm qua tớ làm cậu buồn thì xin lỗi mò, thiệt tình là không cố ý quên cậu đâu huhuu tớ đền sandwich hai trứng lòng đào nha, tha lỗi tớ đi điiiiii :<"
nàng gửi xong thì nằm úp mặt vào gối.
rồi lại bật dậy, cầm điện thoại xem có đã xem chưa.
chưa.
nàng thở ra, ôm điện thoại, thầm nghĩ:
"thảo ơi, đừng giận tớ thật mà... tớ nhớ cậu đó."
thảo đọc tin nhắn khi kim đồng hồ chỉ gần ba giờ chiều.
lúc ấy, cô vừa ngồi dậy sau khi ngả lưng xuống một lát vì đau đầu. mở điện thoại ra chỉ để xem giờ, nhưng rồi ánh mắt lại dừng ngay ở dòng tin nhắn cuối của diễm hằng:"thảo ơi, nếu hôm qua tớ làm cậu buồn thì xin lỗi mò.."
cô chạm nhẹ vào phần thông báo, màn hình chuyển sang khung chat quen thuộc, ba dòng tin nhắn hiện rõ cùng cái sticker mèo con ôm trái tim to tướng đang chớp mắt xin lỗi.
cô nhìn tin nhắn hồi lâu, mi mắt rũ xuống. rồi bật cười
hôm qua?có buồn một chút. vì thấy hằng đi với người khác, vì cảm giác mình bị bỏ lại phía sau.
nhưng... bảo là giận thì không. thật sự là không.
thảo chỉ thấy hơi chạnh lòng. như khi nhìn thấy một bữa ăn ngon, nhưng biết chắc mình không có phần.
cô thả điện thoại xuống bàn, ngồi thừ ra, nhìn trần nhà và nghĩ:"giờ nhắn gì lại nhỉ? 'tớ không giận đâu'? nghe sến chết.'tớ bận học'? nói dối.'tớ nhớ cậu'? xong luôn."
trong lúc thảo còn đang phân vân nên trả lời câu nào ít dở nhất, bên kia màn hình, diễm hằng đã thấy dòng "đã xem".
nàng búng tay cái "tách!", ngồi bật dậy như lò xo:
"xem rồi kìa! xem rồi đấy! thảo đọc rồi!!!"
nàng lập tức lăn qua lăn lại trên giường, ôm điện thoại áp vào ngực, cười như con ngốc.
nhưng chỉ được đúng hai phút. vì... không thấy tin nhắn trả lời.
nàng trố mắt nhìn chằm chằm màn hình, bấm ra bấm vào cửa sổ chat tới lui. rồi miệng mím lại, tâm trạng tụt xuống
"ủa? đọc rồi sao không rep...sao không rep ta...giận thiệt hả ta...hổng lẽ là mình làm quá thiệt hả...hổng lẽ thảo buồn thiệt luôn hả...trời ơi tớ hỏng có cố ý đâu mà..."
rồi lại bấm máy gõ tiếp:
[hằng gửi]:"hôm qua đi ăn tại bị tụi nó kéo quá đông nên tớ ngại...tớ đâu có quên cậu màaaatớ nhớ cậu chớ bộ..."
rồi chưa kịp dừng tay, lại thêm:
[hằng gửi]: "nếu giờ rủ đi ăn bánh mì ốp la rồi mua thêm trà đào mang tới tận nhà thì có được tha thứ hong (TvT)?nếu giờ tớ tới đứng trước cửa phòng luôn thì cậu có chịu mở cửa hongnếu giờ tớ nhắn thêm một tin nữa thì cậu có chịu rep hong huhu"
nàng nhấn gửi xong, rồi nằm lăn ra thảm, tay ôm gối, thở dài
thảo mở điện thoại lên lại. chưa kịp vào ứng dụng, đã thấy một tràng noti hiện ra dọc màn hình.
...5 tin nhắn mới. từ cùng một người.
cô cắn môi, ngập ngừng một chút rồi bấm vào. từng dòng tin hiện ra, dàn đều như mưa rơi trên màn hình:
> "hôm qua đi ăn tại bị tụi nó kéo quá đông nên tớ ngại...""tớ đâu có quên cậu màaaa""tớ nhớ cậu chớ bộ...""nếu giờ rủ đi ăn bánh mì ốp la rồi mua thêm trà đào mang tới tận nhà thì có được tha thứ hong 😭"
đến dòng "tớ nhớ cậu chớ bộ..." thì tay thảo khựng lại. ánh mắt cô dừng lâu hơn một nhịp.
đầu tim như bị nhéo nhẹ. tim đập loạn lên, không theo bất kỳ phản xạ sinh học nào cô từng học trong sách giáo khoa.
cô ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại bằng hai tay, nhìn dòng chữ nhỏ xíu đó thêm mấy lần nữa như để chắc chắn mình không đọc nhầm.
rồi... cười hớn hở lên
cô gõ một dòng, ngắn thôi,
> "nhớ thật hong ạ?"
rồi gửi đi.
...
bên kia màn hình.
điện thoại hằng ting một tiếng.
nàng bật dậy như có lò xo gắn dưới mông. mở máy ra, nhìn thấy dòng tin nhắn mới nhất từ thanh thảo.
"nhớ thật hong ạ?"
hằng đơ mất ba giây.
rồi lăn lộn trên thảm, úp mặt vào gối, chân đạp loạn lên không khí.
"trờiiiii ơi trời ơiiiiii quê quá đi mấttttt!!!"
nàng ôm gối, la trong cổ họng:
"ai kêu nói nhớ người ta chứ!!! xin lỗi thì xin lỗi đi lại còn bày đặt nhớ này nhớ nọ, trời ơi lộ hết trơn rồi còn gì nữa"
đôi má đỏ ửng. tay thì vẫn không ngừng bấm điện thoại, gõ mà ngón tay run run, chả biết trả lời gì nàng gửi tạm một sticker
thảo thấy mặt bí xị xuống, chỉ muốn nghe hằng nói nhớ mình thôi mà khó vậy sao
> "nè đừng có đánh trống lãng nhá, giận tiếp bây giờ"
> "xí, nãy nhắn nhầm thui chứ ai thèm nhớ cậu"
hằng sĩ đó , chứ nhớ muốn chết rồi đây này
gửi xong rồi, nàng úp mặt xuống gối lần nữa.
thôi kệ quê cũng được , thảo rep là được rồi. thảo rep rồiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me