My Cuong Dm Viet Hieu Ung Canh Buom
"Anh à..." Nhật Dương tựa cằm lên vai anh, giọng nói khẽ khàng như gió thoảng, "anh làm việc vất vả thật đấy."An Khuê hơi nghiêng đầu, không lên tiếng, chỉ xoa nhẹ lưng hắn như phản xạ."Làm nhiều công việc vậy, còn thức khuya... mấy hôm trước em thấy mắt anh đỏ hoe luôn đó," hắn nói tiếp, ngập ngừng một chút rồi cười nhạt, "..mà khi kể về công việc, anh cứ tránh hết mấy từ cần thiết, nói quanh nói co, kiểu như... không muốn em biết nhiều."An Khuê dừng tay.Nhật Dương nhúc nhích trong vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn nghiêng nét mặt kia — không lạnh lùng, nhưng có một thứ hắn không tài nào chạm tới. Một kiểu thói quen tự cô lập, tự cắn răng gồng lên mà không cần ai thương hại."Em không cần anh kể hết ngay," hắn nói, giọng trầm xuống, "...chỉ cần anh biết là... em sẵn sàng ngồi nghe, bất kể chuyện gì, bất cứ lúc nào."An Khuê thoáng yên lặng, rồi thở dài. Anh cũng không phải không muốn kể cho hắn, cơ bản anh cũng không biết bắt đầu tư đâu, và hơn nữa anh không muốn người khác thương hại mình, Đèn vàng trong phòng khách hắt xuống nền nhà một lớp sáng dịu như mộng. Ấm mà không chói, như thể thế giới cũng hiểu rằng có những vết thương chỉ có thể nhìn bằng ánh sáng dịu dàng nhất.Giọng anh chậm rãi như kể một câu chuyện của người khác không phải của mình.Giọng anh khi ấy rất nhẹ, nhẹ đến mức nếu không để tâm sẽ tưởng như một cơn gió đầu đông lướt qua phố cổ, vô tình mà lạnh lẽo."Ba anh từng yêu mẹ anh thật lòng."Câu nói mở đầu như tiếng chuông ngân giữa chiều muộn, không dài dòng, không biện minh.
Chỉ có sự thật trần trụi, rơi xuống như chiếc lá vàng cuối mùa."Yêu một cách cuồng nhiệt như cách chứng minh cho quãng thời gian buông mình của tuổi trẻ. Mẹ anh là ca sĩ phòng trà, đẹp, nói giọng Huế mềm như gió sông Hương. Còn ba là con nhà quan chức, dân gốc phố cổ, người ta gọi là 'công tử Hà Nội'.Họ yêu nhau trong một mùa hè ngắn ngủi... và anh được sinh ra vào mùa đông năm ấy."Ngoài hiên, tiếng còi tàu từ ga Long Biên vọng về, cũ kỹ và kéo dài, như tiếng thở dài không bao giờ dứt."Nhưng rồi mọi chuyện không đi đến đâu cả. Mẹ anh bị ép rời đi — không phải vì lỗi của mẹ, mà vì bà quá... không hợp với cái gia đình đó.
Họ cần một người vợ có gia thế, cần môn đăng hộ đối, và nhất là... có hậu thuẫn đủ lớn để giúp ba anh len lỏi vào thế giới của tiền bạc và quyền lực."Anh im lặng một lúc lâu, bàn tay đặt trên đùi khẽ siết lại, rồi lại buông ra."Mẹ anh rời đi khi anh còn nhỏ. Không đem theo gì, cũng không để lại lời nhắn."Sau đó, căn nhà phố cổ ngập trong mùi gỗ mục và những khung cửa sổ không còn mở ra ánh sáng.
Ba anh lấy vợ. Một tiểu thư mà theo lời mọi người là "rất hợp với ông".
Và từ đó, tuổi thơ của anh — một cậu bé không biết mình có từng được mẹ ôm lần nào chưa — trôi đi giữa những cái tát, những vết bầm, và những bữa cơm chan nước mắt."Anh nhớ có hôm mùa đông rét cắt da, mẹ kế bắt anh ngồi ngoài hành lang cả buổi chỉ vì làm vỡ cái bát. Ba anh từ đó không thường xuyên ở nhà, ông lao vào công việc vì một mục đích duy nhất ấy, ông không biết. Hoặc là... cố tình không muốn biết."Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống gương mặt anh, viền quanh hàng mi một vệt u buồn lặng lẽ.
Đôi vai kia không cong xuống, nhưng giọng anh lúc nói tiếp gần như vỡ ra:"Anh lớn lên như thế. Giữa một thành phố không ai biết cậu bé mười tuổi đêm nào cũng mở cửa sổ để nhìn ra phố — chỉ để hy vọng mẹ sẽ quay lại đón mình. Nhưng bà không quay lại.""Sau đó anh lớn lên, đi du học theo yêu cầu của ba," An Khuê khẽ nói, "rồi anh đi tìm mẹ."Giọng anh vẫn đều, chậm, như từng lời phải đi qua lớp bụi thời gian phủ dày trong ký ức."Thì ra, sau khi bị gia đình bên nội anh gây áp lực, mẹ không còn cách nào khác ngoài việc rời đi. Bà ngoại anh lúc ấy đang làm thủ tục bảo lãnh con gái sang Pháp. Mẹ theo bà sang đó... đi mà không mang theo anh."Nhiều phụ nữ Việt Nam trong thời kỳ Pháp thuộc và cả thời Mỹ sau này đã bị lợi dụng, cưỡng hiếp hoặc rơi vào hoàn cảnh cực kỳ khó khăn — trở thành vợ bé không danh phận, hoặc buộc phải "quan hệ" để tồn tại. Những đứa con sinh ra từ đó, nếu là con lai, rất dễ bị phân biệt đối xử, bị gọi là "bụi đời lai" hay những cái tên miệt thị khác, và gần như không có chỗ đứng trong xã hội.Mẹ anh là con lai được sinh ra với quá khứ như vậy."Ba anh... cũng là con lai," An Khuê nói, giọng chậm rãi như đang kể chuyện người khác.
"Ông đẹp, mắt xám, mũi cao, du học ở Pennsylvania. Lớn lên ở khu nhà gạch vàng trên phố Trần Hưng Đạo, bên trong có giàn hoa giấy leo quanh lan can trắng."Nhật Dương hơi ngẩng lên khỏi vai anh, nhìn anh như muốn nghe rõ hơn."Cuộc đời ông ấy... yên bình hơn nhiều người khác. Có lẽ vì bên nhà nội anh là một gia đình trí thức nền nếp, có cả bác sĩ, luật sư, có cả người từng giảng dạy ở đại học Đông Dương cũ."Anh quay mặt đi một chút, nhìn ra phía khung cửa sổ, nơi ánh sáng nhạt đang nhuộm vàng bậu cửa cũ kỹ."Ba anh không giữ mẹ anh, cũng không cản. Có lẽ trong lòng ông lúc ấy... mọi thứ đã an bài theo ý người lớn."Gió xào xạc ngoài tán cây, thổi qua khung cửa để mở. Mùi chè sen thoảng nhẹ trong không khí, thứ mùi hương khiến người ta nhớ đến những mùa hè năm cũ trên phố Quán Thánh."Suốt bao nhiêu năm, anh không biết mẹ ở đâu. Cho tới khi học xong, anh tự bỏ tiền đi Pháp, lần theo vài mối quen cũ... rồi gặp bà."An Khuê ngừng lại một nhịp, khóe môi khẽ cong lên, nhưng chẳng hề mang dáng dấp của nụ cười.An Khuê vừa dứt lời, không gian rơi vào một khoảng lặng rất mỏng.Nhật Dương không hỏi gì thêm. Hắn chỉ đưa tay ra, rồi ôm lấy anh.Một cái ôm chặt, siết đến mức như sợ nếu buông ra thì quá khứ kia sẽ lại ùa về và cuốn anh đi mất.Cằm hắn tựa nhẹ lên vai An Khuê, nơi mùi hương thơm mát của cơ thể anh và cả mùi của nỗi buồn mà hắn cảm nhận sâu trong tim.Không nói gì cả, nhưng từng nhịp thở sau gáy anh lại khiến anh cảm nhận rõ: người này vẫn đang ở đây, thật sự ở đây, không rời đi.
Chỉ có sự thật trần trụi, rơi xuống như chiếc lá vàng cuối mùa."Yêu một cách cuồng nhiệt như cách chứng minh cho quãng thời gian buông mình của tuổi trẻ. Mẹ anh là ca sĩ phòng trà, đẹp, nói giọng Huế mềm như gió sông Hương. Còn ba là con nhà quan chức, dân gốc phố cổ, người ta gọi là 'công tử Hà Nội'.Họ yêu nhau trong một mùa hè ngắn ngủi... và anh được sinh ra vào mùa đông năm ấy."Ngoài hiên, tiếng còi tàu từ ga Long Biên vọng về, cũ kỹ và kéo dài, như tiếng thở dài không bao giờ dứt."Nhưng rồi mọi chuyện không đi đến đâu cả. Mẹ anh bị ép rời đi — không phải vì lỗi của mẹ, mà vì bà quá... không hợp với cái gia đình đó.
Họ cần một người vợ có gia thế, cần môn đăng hộ đối, và nhất là... có hậu thuẫn đủ lớn để giúp ba anh len lỏi vào thế giới của tiền bạc và quyền lực."Anh im lặng một lúc lâu, bàn tay đặt trên đùi khẽ siết lại, rồi lại buông ra."Mẹ anh rời đi khi anh còn nhỏ. Không đem theo gì, cũng không để lại lời nhắn."Sau đó, căn nhà phố cổ ngập trong mùi gỗ mục và những khung cửa sổ không còn mở ra ánh sáng.
Ba anh lấy vợ. Một tiểu thư mà theo lời mọi người là "rất hợp với ông".
Và từ đó, tuổi thơ của anh — một cậu bé không biết mình có từng được mẹ ôm lần nào chưa — trôi đi giữa những cái tát, những vết bầm, và những bữa cơm chan nước mắt."Anh nhớ có hôm mùa đông rét cắt da, mẹ kế bắt anh ngồi ngoài hành lang cả buổi chỉ vì làm vỡ cái bát. Ba anh từ đó không thường xuyên ở nhà, ông lao vào công việc vì một mục đích duy nhất ấy, ông không biết. Hoặc là... cố tình không muốn biết."Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống gương mặt anh, viền quanh hàng mi một vệt u buồn lặng lẽ.
Đôi vai kia không cong xuống, nhưng giọng anh lúc nói tiếp gần như vỡ ra:"Anh lớn lên như thế. Giữa một thành phố không ai biết cậu bé mười tuổi đêm nào cũng mở cửa sổ để nhìn ra phố — chỉ để hy vọng mẹ sẽ quay lại đón mình. Nhưng bà không quay lại.""Sau đó anh lớn lên, đi du học theo yêu cầu của ba," An Khuê khẽ nói, "rồi anh đi tìm mẹ."Giọng anh vẫn đều, chậm, như từng lời phải đi qua lớp bụi thời gian phủ dày trong ký ức."Thì ra, sau khi bị gia đình bên nội anh gây áp lực, mẹ không còn cách nào khác ngoài việc rời đi. Bà ngoại anh lúc ấy đang làm thủ tục bảo lãnh con gái sang Pháp. Mẹ theo bà sang đó... đi mà không mang theo anh."Nhiều phụ nữ Việt Nam trong thời kỳ Pháp thuộc và cả thời Mỹ sau này đã bị lợi dụng, cưỡng hiếp hoặc rơi vào hoàn cảnh cực kỳ khó khăn — trở thành vợ bé không danh phận, hoặc buộc phải "quan hệ" để tồn tại. Những đứa con sinh ra từ đó, nếu là con lai, rất dễ bị phân biệt đối xử, bị gọi là "bụi đời lai" hay những cái tên miệt thị khác, và gần như không có chỗ đứng trong xã hội.Mẹ anh là con lai được sinh ra với quá khứ như vậy."Ba anh... cũng là con lai," An Khuê nói, giọng chậm rãi như đang kể chuyện người khác.
"Ông đẹp, mắt xám, mũi cao, du học ở Pennsylvania. Lớn lên ở khu nhà gạch vàng trên phố Trần Hưng Đạo, bên trong có giàn hoa giấy leo quanh lan can trắng."Nhật Dương hơi ngẩng lên khỏi vai anh, nhìn anh như muốn nghe rõ hơn."Cuộc đời ông ấy... yên bình hơn nhiều người khác. Có lẽ vì bên nhà nội anh là một gia đình trí thức nền nếp, có cả bác sĩ, luật sư, có cả người từng giảng dạy ở đại học Đông Dương cũ."Anh quay mặt đi một chút, nhìn ra phía khung cửa sổ, nơi ánh sáng nhạt đang nhuộm vàng bậu cửa cũ kỹ."Ba anh không giữ mẹ anh, cũng không cản. Có lẽ trong lòng ông lúc ấy... mọi thứ đã an bài theo ý người lớn."Gió xào xạc ngoài tán cây, thổi qua khung cửa để mở. Mùi chè sen thoảng nhẹ trong không khí, thứ mùi hương khiến người ta nhớ đến những mùa hè năm cũ trên phố Quán Thánh."Suốt bao nhiêu năm, anh không biết mẹ ở đâu. Cho tới khi học xong, anh tự bỏ tiền đi Pháp, lần theo vài mối quen cũ... rồi gặp bà."An Khuê ngừng lại một nhịp, khóe môi khẽ cong lên, nhưng chẳng hề mang dáng dấp của nụ cười.An Khuê vừa dứt lời, không gian rơi vào một khoảng lặng rất mỏng.Nhật Dương không hỏi gì thêm. Hắn chỉ đưa tay ra, rồi ôm lấy anh.Một cái ôm chặt, siết đến mức như sợ nếu buông ra thì quá khứ kia sẽ lại ùa về và cuốn anh đi mất.Cằm hắn tựa nhẹ lên vai An Khuê, nơi mùi hương thơm mát của cơ thể anh và cả mùi của nỗi buồn mà hắn cảm nhận sâu trong tim.Không nói gì cả, nhưng từng nhịp thở sau gáy anh lại khiến anh cảm nhận rõ: người này vẫn đang ở đây, thật sự ở đây, không rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me