My Cuong Dm Viet Hieu Ung Canh Buom
Tối hôm đó, trời Melbourne lành lạnh, gió lùa nhẹ qua những con phố rực ánh đèn. Nhật Dương đứng trước sảnh khách sạn, tay nhét hờ vào túi quần, chân gõ nhẹ xuống nền đá hoa cương như để xua đi cảm giác hồi hộp.Hắn không mặc sơ mi như thường lệ. Thay vào đó là một chiếc áo thun trắng cổ tròn, khoác ngoài bằng bomber jacket màu xanh than, quần jeans tối màu ôm vừa vặn, giày sneakers trắng sáng đến không vết bẩn. Một tay hắn đeo đồng hồ, tay kia lén vuốt tóc, rồi lại rút điện thoại ra mở bản đồ... rồi lại tắt đi.Đèn xe bật pha một cái rồi dừng lại trước khách sạn. Nhật Dương vừa ngẩng lên thì cửa xe đã mở.An Khuê bước xuống từ ghế lái.Vẫn là chiếc sơ mi trắng gài khuy tới cổ, cà vạt mảnh cùng vest xám lạnh ôm gọn vóc dáng cao gầy, ống tay áo gập gọn đến khuỷ. Có lẽ anh vừa rời khỏi công ty cách đây chưa đầy 20 phút.Ánh đèn đường rọi xuống sống mũi cao, tạo thành những mảng sáng tối rõ rệt — một vẻ đẹp khiến người đi đường phải ngoái nhìn.An Khuê dựa nhẹ vào thân xe, mắt dừng lại trên người Nhật Dương, hơi cau mày một chút rồi bật cười:"Trông em như sinh viên năm cuối mới tan học vậy."Nhật Dương bĩu môi: "Còn hơn đi ăn mà mặc như sắp họp cổ đông."An Khuê bước tới, tay khẽ chạm vào lưng hắn đẩy nhẹ: "Được rồi, sinh viên, lên xe. Trễ đặt bàn giờ đó."Khi hắn ngồi vào ghế phụ, An Khuê liếc sang một cái, rồi nói nhỏ, rất khẽ, như một lời cảm thán lọt qua hơi thở:"...Nhưng mà đẹp trai thật."Nhật Dương chưa kịp phản ứng thì An Khuê đã quay mặt đi, giọng đều đặn tiếp tục buông câu trêu đùa:"Đi thôi. Đưa em đi ăn khắp cái đất nước Úc này luôn."Melbourne về đêm như một bản nhạc jazz chậm rãi — không ồn ào, không phô trương, nhưng từng chi tiết đều có gu và nhịp điệu.Qua cửa kính ô tô, ánh đèn vàng rải xuống mặt đường ướt sau cơn mưa sớm, phản chiếu thành những vệt sáng lấp lánh. Xe lướt qua khu Carlton tĩnh lặng, nơi những quán rượu nhỏ bên góc phố vẫn còn mở cửa, người ta ngồi ngoài hiên, rì rầm tiếng nói giữa làn khói thuốc mơ hồ.Nhật Dương tựa đầu vào lưng ghế, tay chống cằm nhìn ra ngoài. Đèn neon của một cửa hàng tạp hóa vừa lướt qua, rồi khuất dần sau một hàng cây.Hắn chợt hỏi, giọng nhẹ như sợ phá vỡ nhịp điệu của đêm:"Anh thấy ở đây thế nào, so với Việt Nam?"An Khuê không trả lời ngay. Anh rẽ trái ở ngã tư rồi mới khẽ đáp, mắt vẫn nhìn về phía trước:"Anh không biết... Rất lâu rồi anh không còn so sánh mỗi nơi anh từng đến với nhau, vì anh nhận ra, mọi thành phố — dù yên tĩnh hay ồn ào, dù hiện đại hay cũ kỹ — cuối cùng cũng đều như nhau khi mình sống đủ lâu. Cũng là những con phố quen, quán cà phê quen, và một lối đi về quen thuộc."Một đoạn đường vắng mở ra trước mặt, ánh đèn đường kéo dài thành từng vệt. Trong xe chỉ còn tiếng nhạc nhẹ phát ra từ hệ thống loa — bản jazz cũ của Norah Jones, ngân nga như tiếng thở dài của thời gian.An Khuê tiếp lời, giọng chậm rãi hơn:"Nhưng em biết không, Dương... Khoảnh khắc anh về quê em, anh mới nhận ra sự khác biệt thực sự khiến mình ấn tượng không nằm ở cảnh vật.""Là gì ạ?" – Nhật Dương quay sang, giọng trầm hơn hẳn."Là con người."Ánh mắt An Khuê vẫn không rời khỏi kính chắn gió, nhưng vẻ mềm mại dần hiện trong khóe môi anh:"Là cậu trai dắt anh ra cánh đồng chăn trâu, bảo ở đây là nơi bình yên nhất thế giới, còn ngồi đu đưa trên bờ ruộng nói chuyện về đủ thứ không đâu...""...là người nằm cùng anh đếm đom đóm, vừa đếm vừa bảo 'đứa nào bay cao là đứa đó có ước mơ lớn', rồi cười như thể cả bầu trời đêm là của riêng hai đứa mình."Giọng anh nhẹ hẳn xuống, như thể chỉ dành riêng cho một mình Nhật Dương nghe:"Anh chưa từng sống ở đâu có một đêm đơn giản đến vậy... nhưng lại khiến anh nhớ lâu đến thế."Nhật Dương quay đi, nhìn ra ngoài cửa kính. Không phải để tránh ánh mắt người kia, mà vì mắt hắn đã hoe đỏ từ lúc nào chẳng rõ. Cảnh Melbourne về đêm vẫn nhấp nháy ánh đèn vàng, nhưng trong lòng hắn, hình ảnh cánh đồng và những con đom đóm quê nhà bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết."Anh nhớ thật à?" – hắn hỏi, giọng khàn khàn.An Khuê gật, lần đầu tiên buông tay khỏi vô lăng, chậm rãi nắm lấy tay hắn giữa bệ cần số, như một cách xác nhận:"Ừ. Nhớ lắm.""Anh còn nhớ cái đứa nhỏ vai dài tới hơn 50cm mà cứ tưởng mình nhỏ con lắm..."
An Khuê bật cười nhẹ, mắt vẫn nhìn đường.
"Lúc nào cũng thích nằm gọn lỏn trong lòng anh, ngủ say tới mức... chảy nước dãi luôn."Nhật Dương nghe xong thì suýt nghẹn, đập vào vai anh một cái nhẹ:
"Là ai mới là người chủ động kéo người ta vào lòng ôm chặt không cho nhúc nhích!""Ừa ừa, là anh chủ động ôm em." – An Khuê liếc hắn cười. "To con cỡ nào, về nhà em lúc nào cũng là em bé của anh hết."Ánh đèn thành phố lướt qua từng mảng trên gương mặt hắn — rõ là ngượng nhưng không nỡ giấu.
Và phía sau tay lái, An Khuê lại khẽ nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh, ánh mắt dịu đi, như đang nhìn một điều gì đó vô cùng quý giá đang hiện hữu trong chính khoảnh khắc rất đỗi bình thường này.Dưới ánh đèn vàng ấm của nhà hàng Ý ven sông, mọi thứ như chậm lại một nhịp.Nhật Dương bước vào trước, còn chưa kịp định thần thì đã thấy người bên cạnh – An Khuê – khẽ gật đầu với nhân viên lễ tân, nở một nụ cười đúng mực nhưng đầy khí chất."Bàn đã đặt, dưới tên Serene," giọng anh trầm và vừa đủ nghe, phát âm rõ từng chữ như thể đã quen với việc được phục vụ.Cô nhân viên trẻ chưa kịp đáp lời thì đã thoáng ngẩn người một chút sau đó vội vàng đáp lại:"À... vâng, mời anh theo lối này." – Giọng cô phục vụ lắp bắp một chút.Melbourne buổi tối dịu mát, tiếng gió thổi nhẹ qua những khóm hoa lavender đặt sát cửa kính, hương thơm thoảng trong không gian. Trong một góc bàn hai người, nơi ánh nến nhỏ lập lòe như chớp mắt, Nhật Dương ngồi đối diện An Khuê, tay cầm ly nước lọc, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng người phía ngoài cửa sổ.An Khuê dáng vẻ thư thả. Anh không vội gọi món, chỉ lật qua vài trang thực đơn, rồi ngẩng lên nhìn người đối diện như đã quen thuộc từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt ấy."Vẫn thở phì phò sau vụ buổi sáng sao?" – An Khuê hỏi khẽ, môi cong cong.Nhật Dương đặt ly nước xuống, làm ra vẻ nghiêm nghị:
"Em đang tiêu hoá thông tin là bạn trai em là giám đốc tài chính, đồng thời là khách hàng khó tính nhất từng gặp, còn giả bộ dùng tên giả để tra khảo em suốt năm trời."An Khuê bật cười, nhẹ đến mức không ai xung quanh để ý. "Anh không dùng tên giả, chỉ là dùng tên cho công việc.""Nghe còn tệ hơn á." – Nhật Dương đáp, cắm nĩa vào miếng bánh mì trên đĩa appetizer như trút giận.Khoảnh khắc ấy, phục vụ mang tới món chính — mì fettuccine sốt kem nấm và beef steak chín vừa. Hơi nóng bốc lên trong đĩa sứ trắng, hương thơm lan ra khiến không khí giữa họ cũng dịu lại."Ngoan," – An Khuê cắt nhẹ phần bò, đẩy nửa phần sang đĩa của Nhật Dương – "Hôm nay em mệt rồi, ăn chút đi. Không cần giận nữa, được không?"Nhật Dương trừng mắt, nhưng vẫn nhận lấy.
Không nói gì thêm. Hắn cúi đầu ăn, cố tình không nhìn thẳng vào người kia.Nhưng đến miếng thứ ba thì hắn thở ra một hơi, nho nhỏ: "...Ngon."An Khuê mỉm cười, không nói gì.
Chỉ là trong ánh mắt đó, có một thứ dịu dàng đã nhẫn nại chờ suốt bao năm.Một bữa tối yên ắng, nhưng đủ mọi cung bậc: có giận, có trêu, có buồn cười, và có cả thứ cảm xúc không cần diễn giải thành lời.Nhật Dương đặt nĩa xuống đĩa, ngả nhẹ người về sau ghế, ánh mắt nhìn An Khuê không còn gay gắt, nhưng vẫn đậm vẻ đề phòng."Anh không giấu hay lừa em gì nữa chứ?" – Hắn nghiêng đầu, giọng đều đều, không cố làm ra vẻ tức giận, nhưng cũng chẳng dễ buông tha.
"Giờ xâu chuyện lại mọi sự việc... thì em mới nhận ra anh cao tay thật đấy."An Khuê mím môi, vẻ mặt như vừa nín cười vừa bất lực. Nhật Dương nhìn thấy vậy, càng cảm thấy uất ức:"Anh không hề nói dối. Nhưng cách anh nói... luôn lấp lửng, vừa đủ để người ta không nhận ra mùi lừa đảo.""Em hỏi anh làm việc gì, anh vừa đi hát vừa làm cho công ty nước ngoài.""Rồi kể về công việc thì toàn kể mấy cái số liệu tài chính gì nhức cả não.""Còn lúc em nói xấu Serene, anh cũng hùa theo như không." – Nhật Dương nheo mắt – "Biết rõ người đó là chính mình mà còn hùa theo, không sợ bị trời đánh hả?""Rồi lúc gặp em lần đầu, mặt cũng tỉnh bơ như người lạ thật chứ đùa."An Khuê bật cười khẽ, giọng bình tĩnh:
"Anh không muốn nói dối. Nhưng lúc đó, anh cũng chưa chắc mình có thể tiến xa được với em.""Cho nên... anh chọn cách im lặng. Để có cơ hội được ở gần em một chút nữa."Nhật Dương trừng mắt.
Im lặng một lúc lâu mới khẽ cất tiếng, nhỏ như thở: "...Người gì đâu mà nguy hiểm."An Khuê chỉ nhìn hắn, không nói gì thêm.
Bàn tay dưới gầm bàn khẽ nhích tới, chạm vào mu bàn tay hắn một cách dè dặt.Nhật Dương định rụt lại, nhưng rồi không làm vậy. Chỉ quay sang lườm, khẽ gầm gừ:"Em vẫn còn cầm tài sản của anh đó, anh mà còn lừa em vố nữa thì coi chừng..."An Khuê gật đầu, tỏ ra thành khẩn đến lạ:"Anh biết mà. Em cứ dằn vặt anh từ từ cũng được. Nhưng đừng bỏ mặc anh. Em biết anh không thể sống thiếu em mà. Em mà lạnh luôn thì... chắc anh không chịu nổi thật."...Sau bữa tối, họ không vội vã rời nhà hàng mà ngồi thêm một lúc, nghe tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên từ góc phòng, ánh nến đã tàn một nửa.Mọi khúc mắc đều đã được gỡ bỏ, từng nút thắt nhỏ trong lòng được mở ra bằng một cách không quá ồn ào, không cần cãi vã. Chỉ là, sự thật sau tất cả khiến Nhật Dương chấn động nhiều hơn là giận.Nhưng sau khi nghĩ ngợi, thân phận của An Khuê được rõ ràng, chỉ là toàn là điều tốt, đó chẳng phải điều càng khiến hắn tự hào hay sao. Chỉ là...Nhật Dương chống cằm, im lặng nhìn ra ngoài cửa kính. Hắn không còn giận, chỉ thấy trong lòng có chút nhoi nhói không gọi thành tên. An Khuê nhận ra điều đó, nhưng không ép. Anh chỉ ngồi yên một lúc, rồi khẽ nghiêng đầu hỏi:"Muốn về luôn không?"Nhật Dương lắc đầu.An Khuê mỉm cười, đứng dậy giúp hắn khoác áo, giọng dịu:"Vậy đi với anh chỗ này. Anh nghĩ... em sẽ thích."Chiếc xe lăn bánh ra khỏi bãi đỗ, lặng lẽ rời nhà hàng trong ánh đèn vàng rọi xuống từ những cột đèn ven đường. Trên xe, cả hai không nói gì, chỉ để radio bật khẽ, là bản Moonlight Sonata không lời nhẹ như sương.Khoảng hơn mười phút sau, họ dừng trước Melbourne Star. Vòng quay khổng lồ rực sáng giữa đêm, ánh đèn đổi màu liên tục soi xuống mặt nước yên tĩnh.Nhật Dương bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên: "Anh định cho em leo thứ cao chót vót kia thật đấy à?"An Khuê khóa xe, nắm tay hắn, giọng nhẹ như cười: "Yên tâm. Không rớt đâu, nếu có rớt thì mình cũng rớt cùng nhau mà.""?"Khu vực bán vé của Melbourne Star vào buổi tối tương đối yên tĩnh, ánh đèn tím dịu từ vòng quay phản chiếu xuống nền gạch tạo thành những mảng sáng lấp lánh như bầu trời thu nhỏ. Phía quầy vé, một nhân viên nam trẻ tuổi đang đứng, vừa gõ máy tính vừa ngáp khẽ – cho tới khi cánh cửa kính trượt mở ra và An Khuê bước vào.Chiếc áo vest dài màu than tro vừa vặn, bên trong là sơ mi trắng cài cúc gọn gàng. Ánh đèn trần hắt lên mái tóc khiến những sợi tóc đen óng ánh như có lớp sương mỏng phủ lên.Anh bước tới quầy, tay đút túi áo, ánh mắt điềm đạm nhưng vẫn như mang theo điện tích vô hình."Cho tôi mua hai vé cabin riêng," giọng anh trầm, thấp, ngắn gọn mà rõ ràng.Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên — và hơi khựng lại. Cặp kính trên sống mũi suýt trượt xuống, bàn tay cầm chuột cũng lỡ nhấn nhầm."À, vâng... cabin riêng... để em xem..." – cậu ta bối rối quay lại màn hình, gõ một cách loay hoay đến buồn cười. Một giây sau mới nhớ ra hỏi tiếp – "Anh chọn thời gian quay ngay bây giờ, đúng không ạ?"Tất cả đều được Nhật Dương thu vào mắt.An Khuê khẽ gật đầu, rồi hơi nghiêng đầu về phía Nhật Dương đang đứng sau mình nửa bước:"Em thấy ổn chứ?"Nhật Dương có chút bối rối vội đáp:"À vâng."Cabin bắt đầu nhấc khỏi mặt đất, chậm rãi trôi lên giữa trời đêm.Không gian bên trong kín đáo và yên tĩnh, ánh đèn trắng dịu hắt nhẹ lên mặt kính trong suốt bốn phía, tách họ khỏi thế giới ồn ào phía dưới.Từ trên cao, Melbourne về đêm mở ra như một tấm bản đồ sống động đang phát sáng. Những dải đường cao tốc uốn lượn như những dải ruy băng ánh vàng, vắt ngang thành phố như vẽ bằng nét cọ mềm mại trên nền vải đen thẫm. Mỗi dòng xe chạy qua đều để lại một vệt sáng li ti đang chuyển động – như ánh đom đóm lặng lẽ trôi.Ở phía xa, bến cảng Docklands phản chiếu ánh đèn lung linh xuống mặt nước tĩnh lặng, từng dãy nhà kính, quán cafe và bến du thuyền nhỏ sáng rực như chuỗi hạt thủy tinh. Mặt nước đen nhánh như gương, phẳng lặng đến mức dường như không có thật, chỉ phản chiếu lại một thành phố thứ hai – yên ắng và mộng mị hơn.Nhìn về trung tâm, tháp Eureka cùng các tòa nhà chọc trời như những ngọn bút chì bạc đâm lên bầu trời, rải rác ánh đèn từ các tầng lầu như những đốm sáng lấp lánh. Xa hơn nữa là Royal Botanic Gardens, tối mờ và trầm lặng, như một vùng xanh thở nhẹ giữa lòng đô thị rực rỡ.Nhật Dương im lặng ngắm nhìn, tay đặt nhẹ trên lòng. Ánh đèn từ thành phố phản chiếu lên đôi mắt hắn, long lanh như được phủ thêm một lớp nước.Không ai nói gì. Chỉ có cabin vẫn lặng lẽ trôi, chầm chậm lên cao. Và thành phố phía dưới như được gom lại trong mắt họ – không còn là nơi ồn ào, mà trở thành một cảnh sắc dịu dàng, một tấm chăn ánh sáng, một lời an ủi bằng thị giác dành riêng cho hai người giữa tầng không.Nhật Dương im lặng nhìn ra ngoài. Nhưng An Khuê nhận ra: hắn đang không thật sự ngắm cảnh."Khó chịu à?" – anh hỏi khẽ.Hắn khẽ lắc đầu, nhưng không quay lại:
"Không. Em không sao."An Khuê đang ngồi đối diện hắn liền đứng lên chuyển sang vị trí ngồi bên cạnh. Khẽ tìm bàn tay có chút mướt mồ hôi vì căng thẳng của hắn, ôm lấy thật chậm rãi.Nhật Dương cúi đầu nhìn bàn tay của An Khuê đang đan chặt vào tay mình.Nếu là ban ngày, dưới ánh sáng mặt trời rõ ràng, hẳn sẽ thấy ngay sự khác biệt — da An Khuê trắng hơn, sắc lạnh như sứ còn tay hắn lại rám nắng, gân guốc và thô ráp. Nhưng giờ đây, trong không gian cabin lặng như thở, ánh đèn thành phố phía dưới hắt lên từng mảng sáng loang loáng qua mặt kính, làm mờ mọi ranh giới.Nhật Dương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt sang vai An Khuê bên cạnh.Vai anh khá gầy, chắc chỉ khoảng 45 hay 46cm, nhưng sống lưng lại dài hơn hắn một chút. Thế nên khi An Khuê ngồi xuống, dù vóc dáng thanh mảnh hơn, đầu lại cao hơn. Và khoảnh khắc Nhật Dương nghiêng người tựa vào vai ấy — vừa vặn đến ngạc nhiên.Không lấn át. Không dư thừa.Chỉ là... vừa đủ.Nhật Dương luôn là người không giỏi che giấu cảm xúc. Hắn có thể không nói rõ ràng, nhưng chỉ cần để ý một chút là sẽ thấy hắn đang nghĩ gì, đang buồn đến đâu, đang tự mình quay cuồng như thế nào.Lúc này cũng vậy.Hắn không nhìn An Khuê, chỉ nhìn ra thành phố lấp lánh ánh sáng phía dưới, rồi chậm rãi nói, như đang độc thoại:"Em nhận ra... thế giới này thật rộng lớn biết bao, Khuê à."Giọng hắn nhỏ và đều, không cố làm ra vẻ bi kịch, nhưng có một thứ chùng xuống ở đáy âm thanh khiến lòng người rung nhẹ."Ra khỏi mấy cái giới hạn em quen thuộc, đi xa một chút, em mới càng nhận thấy mình thật nhỏ bé... như bị giấu đi giữa hàng nghìn người."Hắn cười khẽ, nhưng không vui."Mỗi ngày nhìn người ta giỏi giang, giỏi hơn em rất nhiều. Đi đứng cũng tự tin hơn em, nói chuyện cũng biết giữ hình ảnh hơn em. Tự nhiên lại thấy bản thân mình... chẳng có gì đáng tự hào cả."Lần này, An Khuê không cắt lời.Anh chỉ yên lặng nghe, ngón tay khẽ siết lại trong lòng bàn tay hắn như một cách nói: Nói tiếp đi, anh ở đây mà.Nhật Dương rút mắt khỏi thành phố, quay sang nhìn người bên cạnh. Dưới ánh sáng mờ, mắt hắn long lanh như phủ một lớp nước, không hẳn là sắp khóc, nhưng đủ để thấy trong lòng đang rung lên rất thật."Cho nên khi em biết... anh là giám đốc tài chính, là khách hàng lớn, là cái người Serene giỏi giang nghiêm túc mà em từng ngồi nói xấu.""Giờ nghĩ lại mới thấy em buồn cười thật đấy, may là anh không đá em ra khỏi dự án vì tội chửi khách hàng." Hắn khẽ hít vào một hơi."Buồn cười... rồi buồn thật."Một khoảng lặng kéo dài.Rồi hắn nghiêng đầu, tựa lại vào vai An Khuê, giọng như lẩm bẩm giữa tiếng cabin chuyển động: "Em không giận anh. Là em may mắn vì lòng bao dung của anh mới đúng. Nhưng em sợ. Em sợ không giữ được anh."An Khuê nghiêng nhẹ đầu, để má mình chạm vào tóc hắn, thì thầm: "Tại sao lại sợ không giữ được anh?""Thì bởi anh quá hoàn hảo đi..." – Nhật Dương lí nhí, không dỗi cũng chẳng cười.An Khuê hơi nhướng mày, cố giấu nụ cười nơi khóe môi: "Hoàn hảo đến mức nào..."Nhật Dương cau mày như thể đang tính toán, rồi đáp rất nghiêm túc: "Anh đẹp, nhiều tiền, khí chất tốt. Đi đến đâu cũng khiến người ta nhìn. Harper này, đến cả người qua đường như cô nhân viên phục vụ nhà hàng, cậu bán vé vừa nãy — cũng đều bị hớp hồn. Em thấy cả."An Khuê bật cười thật nhỏ, khẽ cúi xuống vai hắn:"Em ghen à?""Em bình thường." – Nhật Dương đáp, nhanh như phản xạ, mặt vẫn quay đi nhìn ra ngoài cửa kính."Chỉ là... em thấy anh xa quá..." – Nhật Dương khẽ nói, mắt vẫn nhìn ra mặt kính mờ đèn.
"Còn em thì nhỏ. Nhỏ đến mức có ngày... sợ rằng không giữ được anh nữa.""Khuê à..." – Nhật Dương khẽ cất giọng, mắt vẫn dán vào đèn thành phố lấp lánh phía xa."Anh biết tại sao em yêu anh không?"An Khuê không đáp, chỉ nghiêng đầu nhẹ, mắt không rời khỏi người bên cạnh."Vì... ở bên anh, em có thể làm chính mình. Có thể ngốc, có thể bướng, có thể yếu đuối mà không thấy xấu hổ.""Có thể được yêu thương, nhưng cũng... được bản lĩnh hơn."Giọng hắn nhỏ dần, như sợ nói lớn sẽ làm vỡ điều gì đang run rẩy trong lòng mình."Có lẽ... là cảm giác mà anh mang đến cho em. Em không biết nữa. Không gọi tên được."Hắn mím môi, bàn tay đặt trên đùi vô thức siết nhẹ."Chỉ là, khi anh ôm em, khi anh nhìn em, khi anh nói chuyện tử tế với người khác nhưng quay sang vẫn chỉ dịu dàng hơn với em — những lúc đó, em cảm thấy mình... không cần cố gắng để được công nhận nữa. Em đã là đủ. Chỉ cần vậy thôi."Hắn cũng như người ta bị thu hút bởi khí chất của anh, cảm giác tự hào khi chinh phục được anh, sau đó tình yêu càng bị lún sâu bởi sự dịu dàng và bao bọc... nó giống như được chiều chuộng bởi ba mẹ, nhưng lại khác ba mẹ vì anh có thể rời hắn đi bất kì lúc nào.Con người ta ai chẳng phải luôn tiến lên không chỉ cho mình, mà còn là cảm giác xứng đáng với người bên cạnh.
An Khuê bật cười nhẹ, mắt vẫn nhìn đường.
"Lúc nào cũng thích nằm gọn lỏn trong lòng anh, ngủ say tới mức... chảy nước dãi luôn."Nhật Dương nghe xong thì suýt nghẹn, đập vào vai anh một cái nhẹ:
"Là ai mới là người chủ động kéo người ta vào lòng ôm chặt không cho nhúc nhích!""Ừa ừa, là anh chủ động ôm em." – An Khuê liếc hắn cười. "To con cỡ nào, về nhà em lúc nào cũng là em bé của anh hết."Ánh đèn thành phố lướt qua từng mảng trên gương mặt hắn — rõ là ngượng nhưng không nỡ giấu.
Và phía sau tay lái, An Khuê lại khẽ nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh, ánh mắt dịu đi, như đang nhìn một điều gì đó vô cùng quý giá đang hiện hữu trong chính khoảnh khắc rất đỗi bình thường này.Dưới ánh đèn vàng ấm của nhà hàng Ý ven sông, mọi thứ như chậm lại một nhịp.Nhật Dương bước vào trước, còn chưa kịp định thần thì đã thấy người bên cạnh – An Khuê – khẽ gật đầu với nhân viên lễ tân, nở một nụ cười đúng mực nhưng đầy khí chất."Bàn đã đặt, dưới tên Serene," giọng anh trầm và vừa đủ nghe, phát âm rõ từng chữ như thể đã quen với việc được phục vụ.Cô nhân viên trẻ chưa kịp đáp lời thì đã thoáng ngẩn người một chút sau đó vội vàng đáp lại:"À... vâng, mời anh theo lối này." – Giọng cô phục vụ lắp bắp một chút.Melbourne buổi tối dịu mát, tiếng gió thổi nhẹ qua những khóm hoa lavender đặt sát cửa kính, hương thơm thoảng trong không gian. Trong một góc bàn hai người, nơi ánh nến nhỏ lập lòe như chớp mắt, Nhật Dương ngồi đối diện An Khuê, tay cầm ly nước lọc, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng người phía ngoài cửa sổ.An Khuê dáng vẻ thư thả. Anh không vội gọi món, chỉ lật qua vài trang thực đơn, rồi ngẩng lên nhìn người đối diện như đã quen thuộc từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt ấy."Vẫn thở phì phò sau vụ buổi sáng sao?" – An Khuê hỏi khẽ, môi cong cong.Nhật Dương đặt ly nước xuống, làm ra vẻ nghiêm nghị:
"Em đang tiêu hoá thông tin là bạn trai em là giám đốc tài chính, đồng thời là khách hàng khó tính nhất từng gặp, còn giả bộ dùng tên giả để tra khảo em suốt năm trời."An Khuê bật cười, nhẹ đến mức không ai xung quanh để ý. "Anh không dùng tên giả, chỉ là dùng tên cho công việc.""Nghe còn tệ hơn á." – Nhật Dương đáp, cắm nĩa vào miếng bánh mì trên đĩa appetizer như trút giận.Khoảnh khắc ấy, phục vụ mang tới món chính — mì fettuccine sốt kem nấm và beef steak chín vừa. Hơi nóng bốc lên trong đĩa sứ trắng, hương thơm lan ra khiến không khí giữa họ cũng dịu lại."Ngoan," – An Khuê cắt nhẹ phần bò, đẩy nửa phần sang đĩa của Nhật Dương – "Hôm nay em mệt rồi, ăn chút đi. Không cần giận nữa, được không?"Nhật Dương trừng mắt, nhưng vẫn nhận lấy.
Không nói gì thêm. Hắn cúi đầu ăn, cố tình không nhìn thẳng vào người kia.Nhưng đến miếng thứ ba thì hắn thở ra một hơi, nho nhỏ: "...Ngon."An Khuê mỉm cười, không nói gì.
Chỉ là trong ánh mắt đó, có một thứ dịu dàng đã nhẫn nại chờ suốt bao năm.Một bữa tối yên ắng, nhưng đủ mọi cung bậc: có giận, có trêu, có buồn cười, và có cả thứ cảm xúc không cần diễn giải thành lời.Nhật Dương đặt nĩa xuống đĩa, ngả nhẹ người về sau ghế, ánh mắt nhìn An Khuê không còn gay gắt, nhưng vẫn đậm vẻ đề phòng."Anh không giấu hay lừa em gì nữa chứ?" – Hắn nghiêng đầu, giọng đều đều, không cố làm ra vẻ tức giận, nhưng cũng chẳng dễ buông tha.
"Giờ xâu chuyện lại mọi sự việc... thì em mới nhận ra anh cao tay thật đấy."An Khuê mím môi, vẻ mặt như vừa nín cười vừa bất lực. Nhật Dương nhìn thấy vậy, càng cảm thấy uất ức:"Anh không hề nói dối. Nhưng cách anh nói... luôn lấp lửng, vừa đủ để người ta không nhận ra mùi lừa đảo.""Em hỏi anh làm việc gì, anh vừa đi hát vừa làm cho công ty nước ngoài.""Rồi kể về công việc thì toàn kể mấy cái số liệu tài chính gì nhức cả não.""Còn lúc em nói xấu Serene, anh cũng hùa theo như không." – Nhật Dương nheo mắt – "Biết rõ người đó là chính mình mà còn hùa theo, không sợ bị trời đánh hả?""Rồi lúc gặp em lần đầu, mặt cũng tỉnh bơ như người lạ thật chứ đùa."An Khuê bật cười khẽ, giọng bình tĩnh:
"Anh không muốn nói dối. Nhưng lúc đó, anh cũng chưa chắc mình có thể tiến xa được với em.""Cho nên... anh chọn cách im lặng. Để có cơ hội được ở gần em một chút nữa."Nhật Dương trừng mắt.
Im lặng một lúc lâu mới khẽ cất tiếng, nhỏ như thở: "...Người gì đâu mà nguy hiểm."An Khuê chỉ nhìn hắn, không nói gì thêm.
Bàn tay dưới gầm bàn khẽ nhích tới, chạm vào mu bàn tay hắn một cách dè dặt.Nhật Dương định rụt lại, nhưng rồi không làm vậy. Chỉ quay sang lườm, khẽ gầm gừ:"Em vẫn còn cầm tài sản của anh đó, anh mà còn lừa em vố nữa thì coi chừng..."An Khuê gật đầu, tỏ ra thành khẩn đến lạ:"Anh biết mà. Em cứ dằn vặt anh từ từ cũng được. Nhưng đừng bỏ mặc anh. Em biết anh không thể sống thiếu em mà. Em mà lạnh luôn thì... chắc anh không chịu nổi thật."...Sau bữa tối, họ không vội vã rời nhà hàng mà ngồi thêm một lúc, nghe tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên từ góc phòng, ánh nến đã tàn một nửa.Mọi khúc mắc đều đã được gỡ bỏ, từng nút thắt nhỏ trong lòng được mở ra bằng một cách không quá ồn ào, không cần cãi vã. Chỉ là, sự thật sau tất cả khiến Nhật Dương chấn động nhiều hơn là giận.Nhưng sau khi nghĩ ngợi, thân phận của An Khuê được rõ ràng, chỉ là toàn là điều tốt, đó chẳng phải điều càng khiến hắn tự hào hay sao. Chỉ là...Nhật Dương chống cằm, im lặng nhìn ra ngoài cửa kính. Hắn không còn giận, chỉ thấy trong lòng có chút nhoi nhói không gọi thành tên. An Khuê nhận ra điều đó, nhưng không ép. Anh chỉ ngồi yên một lúc, rồi khẽ nghiêng đầu hỏi:"Muốn về luôn không?"Nhật Dương lắc đầu.An Khuê mỉm cười, đứng dậy giúp hắn khoác áo, giọng dịu:"Vậy đi với anh chỗ này. Anh nghĩ... em sẽ thích."Chiếc xe lăn bánh ra khỏi bãi đỗ, lặng lẽ rời nhà hàng trong ánh đèn vàng rọi xuống từ những cột đèn ven đường. Trên xe, cả hai không nói gì, chỉ để radio bật khẽ, là bản Moonlight Sonata không lời nhẹ như sương.Khoảng hơn mười phút sau, họ dừng trước Melbourne Star. Vòng quay khổng lồ rực sáng giữa đêm, ánh đèn đổi màu liên tục soi xuống mặt nước yên tĩnh.Nhật Dương bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên: "Anh định cho em leo thứ cao chót vót kia thật đấy à?"An Khuê khóa xe, nắm tay hắn, giọng nhẹ như cười: "Yên tâm. Không rớt đâu, nếu có rớt thì mình cũng rớt cùng nhau mà.""?"Khu vực bán vé của Melbourne Star vào buổi tối tương đối yên tĩnh, ánh đèn tím dịu từ vòng quay phản chiếu xuống nền gạch tạo thành những mảng sáng lấp lánh như bầu trời thu nhỏ. Phía quầy vé, một nhân viên nam trẻ tuổi đang đứng, vừa gõ máy tính vừa ngáp khẽ – cho tới khi cánh cửa kính trượt mở ra và An Khuê bước vào.Chiếc áo vest dài màu than tro vừa vặn, bên trong là sơ mi trắng cài cúc gọn gàng. Ánh đèn trần hắt lên mái tóc khiến những sợi tóc đen óng ánh như có lớp sương mỏng phủ lên.Anh bước tới quầy, tay đút túi áo, ánh mắt điềm đạm nhưng vẫn như mang theo điện tích vô hình."Cho tôi mua hai vé cabin riêng," giọng anh trầm, thấp, ngắn gọn mà rõ ràng.Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên — và hơi khựng lại. Cặp kính trên sống mũi suýt trượt xuống, bàn tay cầm chuột cũng lỡ nhấn nhầm."À, vâng... cabin riêng... để em xem..." – cậu ta bối rối quay lại màn hình, gõ một cách loay hoay đến buồn cười. Một giây sau mới nhớ ra hỏi tiếp – "Anh chọn thời gian quay ngay bây giờ, đúng không ạ?"Tất cả đều được Nhật Dương thu vào mắt.An Khuê khẽ gật đầu, rồi hơi nghiêng đầu về phía Nhật Dương đang đứng sau mình nửa bước:"Em thấy ổn chứ?"Nhật Dương có chút bối rối vội đáp:"À vâng."Cabin bắt đầu nhấc khỏi mặt đất, chậm rãi trôi lên giữa trời đêm.Không gian bên trong kín đáo và yên tĩnh, ánh đèn trắng dịu hắt nhẹ lên mặt kính trong suốt bốn phía, tách họ khỏi thế giới ồn ào phía dưới.Từ trên cao, Melbourne về đêm mở ra như một tấm bản đồ sống động đang phát sáng. Những dải đường cao tốc uốn lượn như những dải ruy băng ánh vàng, vắt ngang thành phố như vẽ bằng nét cọ mềm mại trên nền vải đen thẫm. Mỗi dòng xe chạy qua đều để lại một vệt sáng li ti đang chuyển động – như ánh đom đóm lặng lẽ trôi.Ở phía xa, bến cảng Docklands phản chiếu ánh đèn lung linh xuống mặt nước tĩnh lặng, từng dãy nhà kính, quán cafe và bến du thuyền nhỏ sáng rực như chuỗi hạt thủy tinh. Mặt nước đen nhánh như gương, phẳng lặng đến mức dường như không có thật, chỉ phản chiếu lại một thành phố thứ hai – yên ắng và mộng mị hơn.Nhìn về trung tâm, tháp Eureka cùng các tòa nhà chọc trời như những ngọn bút chì bạc đâm lên bầu trời, rải rác ánh đèn từ các tầng lầu như những đốm sáng lấp lánh. Xa hơn nữa là Royal Botanic Gardens, tối mờ và trầm lặng, như một vùng xanh thở nhẹ giữa lòng đô thị rực rỡ.Nhật Dương im lặng ngắm nhìn, tay đặt nhẹ trên lòng. Ánh đèn từ thành phố phản chiếu lên đôi mắt hắn, long lanh như được phủ thêm một lớp nước.Không ai nói gì. Chỉ có cabin vẫn lặng lẽ trôi, chầm chậm lên cao. Và thành phố phía dưới như được gom lại trong mắt họ – không còn là nơi ồn ào, mà trở thành một cảnh sắc dịu dàng, một tấm chăn ánh sáng, một lời an ủi bằng thị giác dành riêng cho hai người giữa tầng không.Nhật Dương im lặng nhìn ra ngoài. Nhưng An Khuê nhận ra: hắn đang không thật sự ngắm cảnh."Khó chịu à?" – anh hỏi khẽ.Hắn khẽ lắc đầu, nhưng không quay lại:
"Không. Em không sao."An Khuê đang ngồi đối diện hắn liền đứng lên chuyển sang vị trí ngồi bên cạnh. Khẽ tìm bàn tay có chút mướt mồ hôi vì căng thẳng của hắn, ôm lấy thật chậm rãi.Nhật Dương cúi đầu nhìn bàn tay của An Khuê đang đan chặt vào tay mình.Nếu là ban ngày, dưới ánh sáng mặt trời rõ ràng, hẳn sẽ thấy ngay sự khác biệt — da An Khuê trắng hơn, sắc lạnh như sứ còn tay hắn lại rám nắng, gân guốc và thô ráp. Nhưng giờ đây, trong không gian cabin lặng như thở, ánh đèn thành phố phía dưới hắt lên từng mảng sáng loang loáng qua mặt kính, làm mờ mọi ranh giới.Nhật Dương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt sang vai An Khuê bên cạnh.Vai anh khá gầy, chắc chỉ khoảng 45 hay 46cm, nhưng sống lưng lại dài hơn hắn một chút. Thế nên khi An Khuê ngồi xuống, dù vóc dáng thanh mảnh hơn, đầu lại cao hơn. Và khoảnh khắc Nhật Dương nghiêng người tựa vào vai ấy — vừa vặn đến ngạc nhiên.Không lấn át. Không dư thừa.Chỉ là... vừa đủ.Nhật Dương luôn là người không giỏi che giấu cảm xúc. Hắn có thể không nói rõ ràng, nhưng chỉ cần để ý một chút là sẽ thấy hắn đang nghĩ gì, đang buồn đến đâu, đang tự mình quay cuồng như thế nào.Lúc này cũng vậy.Hắn không nhìn An Khuê, chỉ nhìn ra thành phố lấp lánh ánh sáng phía dưới, rồi chậm rãi nói, như đang độc thoại:"Em nhận ra... thế giới này thật rộng lớn biết bao, Khuê à."Giọng hắn nhỏ và đều, không cố làm ra vẻ bi kịch, nhưng có một thứ chùng xuống ở đáy âm thanh khiến lòng người rung nhẹ."Ra khỏi mấy cái giới hạn em quen thuộc, đi xa một chút, em mới càng nhận thấy mình thật nhỏ bé... như bị giấu đi giữa hàng nghìn người."Hắn cười khẽ, nhưng không vui."Mỗi ngày nhìn người ta giỏi giang, giỏi hơn em rất nhiều. Đi đứng cũng tự tin hơn em, nói chuyện cũng biết giữ hình ảnh hơn em. Tự nhiên lại thấy bản thân mình... chẳng có gì đáng tự hào cả."Lần này, An Khuê không cắt lời.Anh chỉ yên lặng nghe, ngón tay khẽ siết lại trong lòng bàn tay hắn như một cách nói: Nói tiếp đi, anh ở đây mà.Nhật Dương rút mắt khỏi thành phố, quay sang nhìn người bên cạnh. Dưới ánh sáng mờ, mắt hắn long lanh như phủ một lớp nước, không hẳn là sắp khóc, nhưng đủ để thấy trong lòng đang rung lên rất thật."Cho nên khi em biết... anh là giám đốc tài chính, là khách hàng lớn, là cái người Serene giỏi giang nghiêm túc mà em từng ngồi nói xấu.""Giờ nghĩ lại mới thấy em buồn cười thật đấy, may là anh không đá em ra khỏi dự án vì tội chửi khách hàng." Hắn khẽ hít vào một hơi."Buồn cười... rồi buồn thật."Một khoảng lặng kéo dài.Rồi hắn nghiêng đầu, tựa lại vào vai An Khuê, giọng như lẩm bẩm giữa tiếng cabin chuyển động: "Em không giận anh. Là em may mắn vì lòng bao dung của anh mới đúng. Nhưng em sợ. Em sợ không giữ được anh."An Khuê nghiêng nhẹ đầu, để má mình chạm vào tóc hắn, thì thầm: "Tại sao lại sợ không giữ được anh?""Thì bởi anh quá hoàn hảo đi..." – Nhật Dương lí nhí, không dỗi cũng chẳng cười.An Khuê hơi nhướng mày, cố giấu nụ cười nơi khóe môi: "Hoàn hảo đến mức nào..."Nhật Dương cau mày như thể đang tính toán, rồi đáp rất nghiêm túc: "Anh đẹp, nhiều tiền, khí chất tốt. Đi đến đâu cũng khiến người ta nhìn. Harper này, đến cả người qua đường như cô nhân viên phục vụ nhà hàng, cậu bán vé vừa nãy — cũng đều bị hớp hồn. Em thấy cả."An Khuê bật cười thật nhỏ, khẽ cúi xuống vai hắn:"Em ghen à?""Em bình thường." – Nhật Dương đáp, nhanh như phản xạ, mặt vẫn quay đi nhìn ra ngoài cửa kính."Chỉ là... em thấy anh xa quá..." – Nhật Dương khẽ nói, mắt vẫn nhìn ra mặt kính mờ đèn.
"Còn em thì nhỏ. Nhỏ đến mức có ngày... sợ rằng không giữ được anh nữa.""Khuê à..." – Nhật Dương khẽ cất giọng, mắt vẫn dán vào đèn thành phố lấp lánh phía xa."Anh biết tại sao em yêu anh không?"An Khuê không đáp, chỉ nghiêng đầu nhẹ, mắt không rời khỏi người bên cạnh."Vì... ở bên anh, em có thể làm chính mình. Có thể ngốc, có thể bướng, có thể yếu đuối mà không thấy xấu hổ.""Có thể được yêu thương, nhưng cũng... được bản lĩnh hơn."Giọng hắn nhỏ dần, như sợ nói lớn sẽ làm vỡ điều gì đang run rẩy trong lòng mình."Có lẽ... là cảm giác mà anh mang đến cho em. Em không biết nữa. Không gọi tên được."Hắn mím môi, bàn tay đặt trên đùi vô thức siết nhẹ."Chỉ là, khi anh ôm em, khi anh nhìn em, khi anh nói chuyện tử tế với người khác nhưng quay sang vẫn chỉ dịu dàng hơn với em — những lúc đó, em cảm thấy mình... không cần cố gắng để được công nhận nữa. Em đã là đủ. Chỉ cần vậy thôi."Hắn cũng như người ta bị thu hút bởi khí chất của anh, cảm giác tự hào khi chinh phục được anh, sau đó tình yêu càng bị lún sâu bởi sự dịu dàng và bao bọc... nó giống như được chiều chuộng bởi ba mẹ, nhưng lại khác ba mẹ vì anh có thể rời hắn đi bất kì lúc nào.Con người ta ai chẳng phải luôn tiến lên không chỉ cho mình, mà còn là cảm giác xứng đáng với người bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me