TruyenFull.Me

My Nhan Ngang Tang Pha Phan Kich Cuoi Cung Cua Nu Chinh Xui Xeo Ba Tuc

15

Khương tần bị đưa đi.

Hôm sau, Lý Tuân tới tìm ta, sau khi đút ta uống thuốc, hỏi ta có muốn làm hoàng hậu không.

Hắn không dám đối diện với ta, dường như đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ta từ chối.

Nhưng ta không cự tuyệt.

Ta gật đầu: "Được."

"Nàng nói gì?"

"Thần thiếp nói, thần thiếp muốn."

Hắn không dám tin vào tai mình, hỏi ta lại mấy lần, kích động đến tay chân luống cuống.

Đã lâu rồi ta không cho hắn sắc mặt tốt, lần này ta nở nụ cười.

Hốc mắt hắn đỏ lên, ôm chặt lấy ta: "Đông Châu, đã lâu rồi nàng không cười với ta."

Hắn thật sự cho rằng ta đã vượt qua việc này, vui vẻ sống cùng hắn.

Mãi cho đến đêm phong hậu, hắn cuối cùng mới hiểu ta mãi mãi sẽ không tha thứ cho hắn.

Ta đưa cho hắn danh sách thị tẩm, bên trên có tên tất cả phi tần, chỉ không có ta.

Ta nói với hắn: "Hoàng thượng phải mưa móc khắp nơi, thần thiếp là trung cung hoàng hậu, không thể độc sủng."

Hắn nhận danh sách, ánh mắt từ kinh ngạc đến suy sụp.

Hắn biết ta đang trả thù hắn, mà hành động trả thù của ta, hắn đón nhận tất cả.

"Được, ta đi."

Hắn cô đơn cười cười, xoay người rời đi.

Tối đó, hắn đến cung của Vinh tần.

Đèn sáng cả đêm, Ngọc Dung nói hắn và Vinh tần chơi cờ cả tối.

Sáng hôm sau, hắn xuất hiện trước cửa cung của ta, mệt mỏi tiều tụy, trong mắt toàn tơ máu.

Hắn nói: "Đông Châu, nàng bảo ta làm gì cũng được, chỉ cần nàng có thể mở cửa cho ta, chỉ cần nàng chịu để ta gặp mặt."

Ta đồng ý, nhưng chỉ giới hạn ngồi cùng nhau vào ban ngày, không cho hắn buổi tối ngủ lại.

Đó là khoảng thời gian phi tần trong cung thoải mái nhất.

Mỗi ngày Lý Tuân sẽ đến chỗ của một phi tần ngủ lại, không vắng vẻ ai.

Dù không được sủng hạnh, nhưng chỉ cần hắn tới, ngày tháng của các nàng sẽ tốt hơn nhiều.

Bọn họ khen ta không dứt miệng, nhất là những người mấy năm không được gặp mặt Lý Tuân, đối với ta có thể nói là mang ơn đội nghĩa.

Lý Tuân thỏa mãn tất cả yêu cầu của ta, cái gì cũng nghe ta, có một thời gian ta thật sự cho rằng hắn đã tốt trở lại.

Cho đến một ngày ta vô tình biết được Khương tần còn chưa tới Tô Châu đã bị giết.

Tất cả cung nữ thái giám từng hầu hạ nàng cũng đều chết.

Đó là nhiêu mạng người chứ?

Để vùi lấp gièm pha bản thân tạo thành, hắn giết hết tất cả bọn họ.

Trong mắt hắn, nếu so với uy danh, mạng người chẳng là gì cả.

Mùa hè năm sau, Lý Tuân dẫn ta đến hành cung tránh nóng.

Để săn cho ta một con lộc, hắn ngã ngựa, bị nhánh cây đâm xuyên bả vai.

Hôm sau, hắn bắt đầu sốt, sốt đến mơ mơ màng màng.

Hắn rất ít khi bị bệnh, đây là lần đầu tiên hắn bệnh đến mức không xuống giường được.

Ngày kế ta mới đi thăm hắn.

Hôm đó hắn nắm tay ta, khổ sở, không cam lòng.

Hắn nói: "Đông Châu, ngày xưa ta bị phụ hoàng đánh, nàng đều sẽ cho ta một viên kẹo mạch nha, nói là ăn kẹo lòng sẽ không đắng nữa, nhưng mấy năm nay lòng ta cay đắng như vậy, nàng lại chẳng thèm nhìn ta một cái, nàng đúng là tuyệt tình."

So về tuyệt tình, ai sánh bằng hắn?

Ta nhìn hắn, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Tay áo Thừa An trống rỗng.

Hồng anh thương của Thừa Trạch bị bẻ gãy

Đôi mắt Lâm Vãn Nghi đầy huyết lệ.

Ta sờ đầu hắn, nhẹ giọng, ánh mắt lại quyết tuyệt: "Không đắng, thần thiếp làm mạch nha cho ngài."

Tối đó, đuổi tất cả mọi người đi, một mình ta đi nấu đường mạch nha.

Rạng sáng, ta bưng nước đường đến, ngồi bên mép giường.

Nước đường nóng hổi, tay ta nóng đến tê dại nhưng ta vẫn đờ đẫn không phát hiện.

Ta mở miệng Lý Tuân, rót nước đường vào.

Hắn từ trong mộng bừng tỉnh, trợn tròn hai mắt, lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nước đường lập tức làm phỏng cổ họng hắn khiến hắn không thể nói gì.

Vì kinh sợ, hắn há to miệng muốn kêu, nhưng lại càng uống nhiều nước đường.

Sát khí ngọt ngào từ yết hầu chảy vào trong bụng đốt cháy lục phủ ngũ tạng của hắn.

Rất nhanh, hắn ngừng giãy giụa, nhìn ta chằm chằm.

Từ hoảng sợ đến thản nhiên.

Ẩn sâu bên trong là bi thương, có cả cảm giác trút được gánh nặng.

Có lẽ hắn sớm đã biết ta sẽ giết hắn.

Hắn rơi lệ, miệng giật giật.

Không có âm thanh.

Ta nhìn hắn, nước mắt tuôn như mưa.

Là vì hắn, cũng vì hắn mà rất nhiều người không thể sống vui đời này.

"A Tuân, ăn đi, ăn đường rồi, lòng sẽ không đắng nữa."

...

Ta dùng chăn che mặt Lý Tuân, cách màn lụa, tuyên cáo tin hắn băng hà.

Hành cung ít người, đều là cung nữ thái giám, không ai có tư cách vào xem.

Ngự y nghiệm thi là môn sinh của cha ta, từng ở nhà ta mấy năm, xem như là nửa người thân, sau khi ta phong hậu đã đề bạt gã chuyên phụ trách chữa bệnh cho ta.

Lần này gã tới hành cung vốn cũng vì chiếu cố ta.

Thấy Lý Tuân khác thường, gã sợ đến mặt mũi trắng bệch, nhưng bình tĩnh lại liền giấu giếm tất cả, tuyên cáo với bên ngoài Lý Tuân băng hà do thương thế quá nặng, tà độc xâm lấn.

Thời điểm sửa sang lại di vật của Lý Tuân, ta tìm thấy trâm ngọc ngày trước đưa cho Khương tần, nó bị quăng gãy làm hai, chỗ gãy được dùng lá vàng gắn lại.

Ta gần như có thể hoàn nguyên tình hình lúc đó.

Khương tần khóc lóc tháo cây trâm xuống, chê đồ rách nát, không muốn mang.

Lý Tuân tát nàng một cái.

Đó là ngọn nguồn của dấu tay trên mặt Khương tần đêm Lâm Vãn Nghi chết.

Ta nhìn cây trâm, không vui không buồn.

Bọn họ đều chết rồi, chẳng còn ai cả, ta cũng không có gì để bình luận.

Chỉ ném cây trâm xuống hồ, chuyện xưa đời này đến đây là chấm dứt.

Mấy hôm sau, ta đưa Lý Tuân về kinh thành.

Không ai nghi ngờ ta, dù gì chuyện hắn té ngựa trọng thương là thật, khi đó ta cũng không có mặt ở hiện trường.

Huống hồ ta đã là hoàng hậu, hại hắn ta cũng không được lợi gì.

Cái chết của Lý Tuân cứ thế được che lấp.

Sau khi hắn chết, nhị hoàng tử kế vị.

Mẫu thân gã chính là phi tử năm đó bị biếm vào lãnh cung.

Gã rất giống Lý Tuân, thông minh, bình tĩnh, rất giỏi trị quốc, cũng rất mang thù.

Tùy đăng cơ khi mới mười lăm tuổi nhưng trong triều không có ai dám không phục gã.

Gã cung kính với ta, nhưng ánh mắt kia vừa nhìn là biết một con sói con.

Chẳng qua gã mới đăng cơ, ta lại là thái hậu, gã chỉ có thể tạm thời thuận theo ta.

Mãi đến hai năm sau, căn cơ đã ổn, gã mới đột nhiên nhắc tới cái chết của Lý Tuân, gã nói cứ có cảm giác không đúng, muốn điều tra.

Ta nào còn chờ được gã tra tới ta chứ?

Trước khi Lý Tuân chết, sức khỏe ta đã rất yêu, chống cự đến bây giờ đã là cực hạn.

Ngày ta đi, kinh thành đón cơn mưa đầu thu.

Ta ngồi ở cửa nhìn Ngọc Dung dầm mưa xử lý hải đường chết héo ở đình viện.

Trong hốt hoảng, ta hình như trở về năm đó, thời điểm Thừa An và Thừa Trạch còn sống.

Thừa An bình tĩnh nói: "Tương lai nhi thần sẽ làm trị thế năng thần, kế tuyệt học, khai thái bình, bảo vệ giang sơn cho ca ca."

Thừa Trạch múa hồng thương, bay ra tư thế phong lẫm, dùng giọng nói non nớt hét lớn: "Ta phải làm đại tướng quân!"

Gió thu phất phơ, hồng tua trên cây thương của nó bay bay trong gió.

Tốt quá.

Ta nhìn chúng, thỏa mãn cười.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một tia sáng.

Từ tia sáng đó có hai thân ảnh một cao một thấp chạy ra, chúng nhìn ta, cao hứng gọi.

"Mẫu phi!"

"Từ nương nương!"

Ta chăm chú nhìn, thì ra là Thừa An và Thừa Trạch.

Thừa Trạch ôm Thừa An, kiêu ngạo nói: "Từ nương nương, người xem, con đã bảo vệ được Thừa An!"

Ta gật đầu, nước mắt tuôn ra như mưa: "Tốt, tốt, Từ nương nương cảm ơn con."

Thừa Trạch mỉm cười, vội nói: "Từ nương nương, người đừng khóc, người mau tới đây, mau lên, mọi người đều đang đợi người đấy!"

"Mọi người?"

"Đúng vậy, có mẫu hậu, có Khương nương nương, còn có rất nhiều người, tất cả đều đang đợi người, người mau tới đây, chúng ta sẽ cùng nhau sống thật vui vẻ!"

Được, được.

Ta đứng dậy, chạy về phía chúng.

Chúng ta sẽ cùng nhau sống thật hạnh phúc.

[Hết]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me