My Nhan Tan Khoc Phong Than Trong Tro Choi Vo Han
Độ Xuyên bị người ta lắc tỉnh, mơ màng mở mắt liền thấy một khuôn mặt trắng bệch dưới ánh đèn pin."Đm..."Độ Xuyên bật dậy như lò xo, chộp lấy cái gối ném mạnh về phía trước."Là tôi, là tôi đây."Lộ Bác Văn - gã đeo kính bị đánh choáng váng, vội tắt đèn pin. Trong bóng tối dần lộ ra khuôn mặt thanh tú của hắn.Giọng nói quen thuộc khiến Độ Xuyên bớt hoảng sợ, ngã vật xuống giường.Cậu đỏ mắt, thở hổn hển: "Hu hu, Bác Văn ca, nửa đêm nửa hôm không ngủ lại đi giả ma hả anh?"Người cùng phòng với Độ Xuyên là Lộ Bác Văn, tiến sĩ, trước đây là một giảng viên đại học.Bề ngoài hắn mang vẻ nho nhã, hiền lành nhút nhát.Lúc này Lộ Bác Văn đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng: "Bên ngoài có tiếng động."Độ Xuyên run giọng: "Tiếng... tiếng gì vậy?"Lộ Bác Văn: "Tiếng bước chân."Độ Xuyên: "Quản gia không phải đã nói buổi tối cấm đi lại sao?"Lộ Bác Văn chỉ ra cửa: "Nghe này."Trong phòng yên ắng, tiếng giày cao gót "táp táp" trên sàn cùng với giai điệu kỳ quái càng ngày càng rõ rệt.Giày cao gót...Độ Xuyên nhớ rõ trong 11 người bọn họ không có ai mang giày cao gót.Nếu không phải là người của họ, vậy thì chỉ có thể là..."Nghe giọng hẳn là một phụ nữ trung niên." Lộ Bác Văn đẩy kính, phân tích theo thói quen nghề nghiệp: "Hệ thống bảo phải tìm tên của công tước phu nhân, nhưng từ khi vào đây tôi chưa từng thấy bà ấy. Tôi nghĩ người ngoài cửa chính là công tước phu nhân."Độ Xuyên vỗ vai hắn: "Tỉnh lại đi! Ai lại nửa đêm nửa hôm không ngủ đi lang thang như thế? Dù là công tước phu nhân thì cũng chắc chắn không phải là người sống."Lộ Bác Văn: "... Chúng ta phải tin vào khoa học."Độ Xuyên: "Khoa học bị chó ăn rồi."Lộ Bác Văn định tranh luận thì tiếng thét thảm thiết vang lên bên ngoài cửa.Tiếng kêu cứu đứt quãng trong đêm tối nghe càng thêm rợn người.Độ Xuyên bưng miệng.Lộ Bác Văn sợ đến mức tắt phụt đèn pin.Căn phòng chìm trong bóng tối, Độ Xuyên cuộn mình trong chăn chỉ thò mỗi cái đầu ra.Cậu nghĩ, chắc lại có người chết rồi.Hình ảnh tên gầy gò chết hôm trước khiến cậu nổi da gà.May là đã phân phòng theo cặp, nếu ở một mình hẳn cậu sẽ điên mất.Nhưng nếu có anh cậu nữa thì tốt biết mấy...Hu hu.Không biết sau bao lâu, mọi thứ mới yên ắng trở lại.Độ Xuyên chui ra khỏi chăn: "Đi rồi à?"Lộ Bác Văn đẩy kính: "Tôi ra xem."Độ Xuyên nhảy xuống giường: "Đừng... đừng bỏ tôi, tôi... tôi cũng đi cùng."Lộ Bác Văn cũng sợ, nhưng là người lớn tuổi hơn, không thể để Độ Xuyên 20 tuổi xông pha. Nghe cậu ta nói vậy hắn cũng an tâm phần nào: "Được, cùng đi."Hai người tiến sát cửa, Lộ Bác Văn áp tai nghe ngóng: "Hình như đã đi rồi."Độ Xuyên nghi ngờ, cũng áp tai vào cửa.Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên."Đm!!!!"Độ Xuyên bật lùi, suýt ngã may mà có Lộ Bác Văn đỡ.Tong phòng tối, tiếng gõ cửa trở nên quỷ dị - tình huống kinh điển trong phim ma.Lộ Bác Văn: "Đừng sợ, quản gia nói nếu không ra khỏi phòng thì vẫn an toàn."Độ Xuyên: "Không ra, tuyệt đối không ra."Lộ Bác Văn run rẩy lẩm bẩm: "Phú cường dân chủ văn minh hài hòa..."Độ Xuyên: "..."Hai thằng trong phòng mà không gom đủ một cái gan!!!Độ Xuyên sợ đến muốn khóc.Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mở cửa, là tôi."Độ Xuyên nhìn Lộ Bác Văn: "Tôi... nghe thấy giống như giọng anh tôi."Lộ Bác Văn: "...Tôi cũng nghe thấy."Hai người nhìn nhau, Độ Xuyên ra cửa hỏi nhỏ: "Anh?"Kỳ Mộ Bạch: "Mở cửa."Độ Xuyên biết có loài yêu quái có thể bắt chước giọng nói của người quen, run rẩy hỏi: "Anh... anh chứng minh là anh tôi đi?"Kỳ Mộ Bạch: "Mày muốn chết à?"Độ Xuyên: "..."Chuẩn giọng anh hắn rồi.Độ Xuyên mở phắt cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Kỳ Mộ Bạch đang đứng ở ngoài."Anh!!!!" Độ Xuyên đỏ mắt lao tới: "Anh đúng là ân nhân cứu mạng!!!!"Kỳ Mộ Bạch: "Dám để nước mắt nước mũi dính lên người tôi là cậu xuống dưới đó với thằng kia đấy."Độ Xuyên nhìn sang xác chết bên cạnh, ôm tường nôn thốc nôn tháo.Kỳ Mộ Bạch: "..."Hắn nhìn Lộ Bác Văn bước ra.Người này cũng đứng bên cạnh nôn theo.Kỳ Mộ Bạch: "..."Thật là chuyện không đâu.Độ Xuyên nôn đến mật xanh mật vàng, có người đưa khăn giấy: "Cảm ơn anh."Vừa ngẩng đầu đã thấy An Tháp Liệt đứng bên cạnh, Độ Xuyên trượt chân may mà có Lộ Bác Văn đỡ.An Tháp Liệt cười gượng: "Giấy... đủ không? Cần thêm không?"Độ Xuyên núp sau Kỳ Mộ Bạch: "Anh... anh đừng tới gần, anh tôi ở đây, nếu dám động vào tôi..."An Tháp Liệt: "Tôi đến để xin lỗi."Độ Xuyên: "Anh điên rồi???"An Tháp Liệt cũng thấy mình điên thật rồi.Thằng nhãi ranh này dám...Hắn chợt cảm nhận một ánh mắt lạnh lẽo đang dán vào người.Nén giận, An Tháp Liệt cúi đầu: "Chuyện trước đó là tôi sai, xin lỗi cậu."Độ Xuyên: "Thiếu chân thành quá."An Tháp Liệt: "Cậu nói cái gì?"Độ Xuyên nắm tay áo của Kỳ Mộ Bạch: "...Anh ơi, em sợ."Kỳ Mộ Bạch nhìn An Tháp Liệt: "Ngươi..."An Tháp Liệt lập tức hạ mình: "Hiểu lầm, toàn là hiểu lầm... tôi sai rồi, xin lỗi."Có người chống lưng, Độ Xuyên bỗng dưng đĩnh đạc hơn hẵn: "Anh... vừa nói gì? Tôi không nghe rõ, nói to lên."An Tháp Liệt: "Thằng nhóc này..."Độ Xuyên: "Hả?"An Tháp Liệt: "Xin... lỗi..."Độ Xuyên: "Ngoan."An Tháp Liệt: "..."Đêm đó, cái chết của mặt sẹo đã khép lại màn kịch. Theo Kỳ Mộ Bạch, mặt sẹo chỉ là vật thế thân, mục tiêu thật sự chính là An Tháp Liệt.Hắn tò mò, nếu cứu An Tháp Liệt, hắn ta sẽ làm gì?Trước khi về phòng, Kỳ Mộ Bạch cảm nhận có ánh mắt ai đó đang nhìn mình. Quay lại, thấy cô bé áo đỏ đứng bên cửa đang mỉm cười."Tối qua, cậu không thấy mặt sẹo chết thảm thế nào đâu.""Không phải hắn ở cùng An Tháp Liệt sao? Hắn ta là streamer hạng A mà.""Nghe nói là do chính An Tháp Liệt hại chết đấy.""Thật á?""Suỵt, hắn tới rồi."Sau sự kiện đêm qua, mọi người đều thức trắng đêm, từ sáng sớm đã tụ tập bàn tán. Thấy An Tháp Liệt đi tới, tất cả đều cảnh giác.Có Thánh Thư chữa lành vết thương nhưng An Tháp Liệt vẫn trắng bệch như ma.Hắn ôm ngực, nhìn đám người đang dè chừng, bật cười.Một lũ xu nịnh!Nếu không phải bị Kỳ Mộ Bạch bắt gặp, hắn đã...An Tháp Liệt rủa thầm, nhưng chợt nhớ ra điều gì.Đêm qua quản gia cấm đi lại, vậy thì tại sao Kỳ Mộ Bạch lại ở bên ngoài?Chẳng lẽ hắn thật sự là... thứ đặc biệt bên trong bọn họ?Nghĩ tới đó, An Tháp Liệt nhập tên Kỳ Mộ Bạch vào nhiệm vụ phụ.Chờ hắn hoàn thành nhiệm vụ, để cả lũ này khóc ròng!An Tháp Liệt cười thầm.[Streamer An Tháp Liệt đang xác minh nhiệm vụ phụ...][Xác minh nhiệm vụ phụ thất bại.]Nụ cười của An Tháp Liệt tắt lịm.Đm?Sao lại thế?Không phải là Kỳ Mộ Bạch?Đêm qua người ngủ ngon nhất chính là Độ Xuyên.Trút được giận, lại có anh trai hậu thuẫn, lần đầu tiên cậu được ngủ thẳng giấc tới sáng.Bước ra hành lang, cậu thấy ngay bộ mặt xám xịt của An Tháp Liệt, vỗ vai: "Sáng sớm đừng u uất như thế."An Tháp Liệt: "..."Độ Xuyên bỗng thấy Kỳ Mộ Bạch đang đứng một mình dưới đại sảnh.Gió từ lỗ thủng thổi vào làm áo trắng phất phơ phát quang, thanh tú tuyệt trần.Hắn đứng trước lỗ thủng, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì."Anh?"Độ Xuyên không đợi An Tháp Liệt nói gì, vội chạy xuống.Kỳ Mộ Bạch ngẩng đầu.Độ Xuyên: "Anh nhìn cái gì thế?"Kỳ Mộ Bạch chỉ vào vũng máu: "Cái này."Độ Xuyên: "... Có gì lạ đâu?""Người biến mất rồi." Kỳ Mộ Bạch ngẩng lên nhìn lỗ thủng đen ngòm.Nếu không có ai động vào, hẳn là người phụ nữ kia đã chui vào phế tích. Nhưng nếu... Kỳ Mộc Bạch chợt nghĩ tới điều gì, liếc nhìn cô bé áo đỏ đang đứng giữa đám người trên lầu."Gì cơ? Người chạy mất rồi?""Vậy... tối nay có quay lại không?""Lại có người chết nữa sao?""Hôm nay là ngày thứ hai rồi, nhanh tìm manh mối thoát ra thôi."Tiếng bàn tán xôn xao, Kỳ Mộ Bạch thu lại tầm mắt: "Ăn sáng đi, tôi đói rồi."Độ Xuyên gãi đầu: "Hôm nay không hiểu sao quản gia lại không xuất hiện."Kỳ Mộ Bạch nhướng mày: "Hôm nay hắn sẽ không xuất hiện đâu."Độ Xuyên: "Hả? Vậy thì phải làm sao?"Kỳ Mộ Bạch dừng bước: "Ăn sáng, thì liên quan gì đến hắn?"Độ Xuyên: "Không có quản gia thì ai chuẩn bị đồ ăn sáng?"Kỳ Mộ Bạch: "..."Bây giờ lôi hắn dậy thì có còn kịp không?---
Tiểu Minh
Tiểu Minh
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me