TruyenFull.Me

My Nhan Tan Khoc Phong Than Trong Tro Choi Vo Han

"Vừa rồi tôi có nổi nóng không???"

"Hắn không nghe thấy chứ?"

"Hu hu."

Đại tiểu thư lập tức hết khí thế, đứng nguyên tại chỗ ấp úng giải thích, "Tôi tôi tôi tôi... tôi không cố ý... tôi tưởng là người khác, ngài..."

"Giỡn mặt đủ chưa?"

Giọng nói từ thiết bị đầu cuối trầm thấp, như tuyết mùa đông, phảng phất hơi lạnh.

"Ngài..." Thất Lưu chợt nhận ra điều gì, liếc nhìn đám đông xung quanh, "Ngài... ngài đã tới rồi sao?"

Nếu không tới, sao có thể biết cô đang...

Thất Lưu vội vàng nhìn quanh một lượt, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Cũng phải, dù hắn không tới, bất kỳ động tĩnh nào trong Ảo Giới cũng không thoát khỏi được mắt hắn.

Đại tiểu thư thất vọng rút ánh mắt, mặt mày ủ rũ, "Là hắn từ chối tôi trước..."

Cô - quản lý hạng vàng số một Ảo Giới, bị từ chối trước mặt bao nhiêu người, nói ra thì mặt mũi còn đâu nữa?

Huống hồ, chuyện này...

"Về đi."

Thất Lưu nắm chặt chuôi đao, do dự, "Nhưng Kỳ Mộ Bạch, hắn làm ngài bị thương..."

"Đừng để tôi nói lần thứ hai."

Thất Lưu: "Hả..."

"Tút tút—"

Chưa kịp nói hết, đối phương đã cúp máy.

Đại tiểu thư nhìn tín hiệu bị ngắt, nhún vai.

Thật đúng là, không có chút tình cảm.

Hôm nay cô định đánh nhau một trận, nhưng đã bị phát hiện, đành phải bỏ cuộc.

Thất Lưu thu đao về, đưa tay giật sợi dây chun đen buộc tóc.

Tóc dài xõa xuống, khuôn mặt kiều diễm trong đêm càng thêm rực rỡ. Cô gạt đi vẻ bất mãn trong mắt, ngẩng đầu lên, khóe môi đỏ thắm nhếch lên, "Hôm nay, coi như anh may mắn."

Khi Thất Lưu nói câu này, mọi người cùng Bạch Linh đều thở phào nhẹ nhõm.

Với người ngoài, đại tiểu thư đã nương tay.

Nếu thật sự đánh nhau, người mới này sợ có trăm mạng cũng không đủ.

Nhưng khi mọi người đang chờ Kỳ Mộ Bạch cảm ơn, nào ngờ hắn quay người bỏ đi không nói một lời.

Trong gió đêm, tà áo trắng ánh lên vẻ lấp lánh, như ngọc sáng.

Thất Lưu mặt xanh lét.

"Này!"

"Tôi đang nói chuyện với anh đấy!"

"Ít nhất thì cũng phải lên tiếng chứ?!"

Kỳ Mộ Bạch coi như không nghe thấy, đi thẳng tới chỗ của Độ Xuyên, "Đi thôi."

Độ Xuyên đáp lời, quay lại làm mặt xấu với Thất Lưu.

Thất Lưu: "!!!"

Sắc mặt của đại tiểu thư khó coi, Độ Xuyên sợ bị đánh, vội theo anh mình chuồn mất.

Thất Lưu tức giận đuổi theo hai bước, bị hai người đàn ông mặc đồng phục chặn lại, "Xin lỗi, tiểu thư Thất Lưu, chúng tôi là thành viên của Đội Giám sát."

Thất Lưu: "Tránh ra!"

"Phiền ngài bồi thường thiệt hại cho đại sảnh phòng livestream trước."

Thất Lưu: "........................"

Khi Kỳ Mộ Bạch rời khỏi quảng trường, tin tức lập tức lan khắp Ảo Giới.

Hầu như tất cả mọi người đều biết quản lý hạng vàng Thất Lưu bị một tân thủ từ chối.

Và tên tân thủ đó là Kỳ Mộ Bạch.

Cùng lúc đó, trong con hẻm tối tăm ở khu F của Ảo Giới, một người đàn ông mặc áo choàng dựa vào tường, hỏi: "Điều tra ra chưa?"

Người đứng trước mặt là một tên lùn còng lưng, hắn đếm số tích phân vừa kiếm được, cung kính trả lời: "Rồi rồi, An ca đúng là đã chết trong phòng livestream [Lâu đài cổ trên núi hoang], tên Kỳ Mộ Bạch kia cũng từ đó mà ra."

Người đàn ông trầm ngâm, "Là hắn giết?"

"Ngài cũng biết trong phòng livestream cấm streamer giết nhau, nhưng tôi lén xem bản ghi lại..." Tên lùn nhìn quanh, hạ giọng, "An ca tuy không trực tiếp bị Kỳ Mộ Bạch giết, nhưng cũng coi như là bị hắn hại chết."

Người đàn ông: "Ta biết rồi."

Tên lùn: "Doãn ca, An ca với ngài vốn thân thiết, lần này bị chết oan uổng trong livestream, ngài tính làm sao?"

Người đàn ông cúi đầu vân vê sợi dây điều khiển rối, cười lạnh, "Phòng Livestream không cho giết người, nhưng Ảo Giới thì không cấm."

Tên lùn: "Ý của ngài là..."

"Lại đây." Người đàn ông ghé sát, thì thầm vài câu, sau đó đứng thẳng người, cười khẩy, "Đắc tội với đại tiểu thư, lại trêu chọc vào người của ta, để ta xem tên Kỳ Mộ Bạch này sẽ sống được bao lâu."

Trong căn biệt thự nhỏ xinh xắn ở khu S của Ảo Giới, cánh cửa bị đẩy mở, "Tiêu Dĩnh, cậu có ở đây không? Bà cô hôm nay tức chết đi được!"

Tiêu Dĩnh đang ngồi trên sofa lật tài liệu, ngẩng đầu nhìn đại tiểu thư kiêu ngạo bước vào.

Cùng là quản lý hạng vàng, nhưng tính cách của Tiêu Dĩnh hoàn toàn trái ngược với Thất Lưu.

Cô ấy truyền thống hơn, cũng điềm tĩnh hơn, lúc này thản nhiên đẩy cặp kính đen lên, quen thuộc tiếp tục xem tài liệu, "Nghe nói hôm nay cậu chạy tới đại sảnh phòng livestream."

Thất Lưu cởi mũ beret ném lên sofa, "Tôi đi chiêu mộ một người."

Tiêu Dĩnh: "Rồi sao?"

Thất Lưu: "Bị từ chối."

Tiêu Dĩnh dừng bút, ngẩng lên nhìn Thất Lưu, "Bây giờ ở Ảo Giới còn có người dám từ chối cậu?"

Thất Lưu ngồi xuống ghế sofa, rót ly nước lạnh dập lửa giận, "Cậu không xem diễn đàn?"

Tiêu Dĩnh chỉ vào tài liệu, "Lục ca hôm nay vừa từ phòng livestream trở về, tôi còn phải sắp xếp phòng livestream tiếp theo cho anh ấy, rảnh đâu mà xem."

Thất Lưu xoay ly nước, hừ lạnh, "Cậu không biết đâu, Bạch Linh còn đứng về phía hắn!"

"Streamer vốn có quyền không chọn quản lý, cậu biết mà, chỉ là..." Tiêu Dĩnh nhìn Thất Lưu, "Bao năm nay không có ai dám làm vậy thôi."

"Lòng dạ lớn đấy." Tiêu Dĩnh bình luận.

Thất Lưu cười khẩy.

Lòng dạ đúng là lớn thật, dám làm thương tổn vị kia, nếu không phải hôm nay bị ngăn lại, cô đã cho hắn một bài học.

Tiêu Dĩnh chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu, "Tân thủ đó không biết quyền chọn phòng livestream lớn nhất nằm trong tay cậu, và do cậu phân phối xuống sao?"

Thất Lưu nhướng mày.

Tiêu Dĩnh nhìn một cái liền hiểu đại tiểu thư giấu tay, cô gật đầu, sắp xếp lại tài liệu, "Nhưng... một tân thủ cũng không đến nỗi khiến cậu tức như thế, là ngài ấy xuất hiện sao?"

Thất Lưu siết chặt ly nước, gằn giọng đáp: "Ừ."

Quả nhiên.

Có thể khiến đại tiểu thư này xúc động chỉ có người đó.

Tiêu Dĩnh đặt tài liệu xuống, dựa vào sofa, "Nghe nói dạo này ngài ấy cũng vào livestream, cậu biết ngài ấy đi đâu không?"

Thất Lưu: "Không biết."

Thất Lưu: "Ngài ấy chưa từng nói với tôi."

Tiêu Dĩnh: "Vậy chuyện này cậu tính làm sao?"

Thất Lưu gõ nhẹ ngón tay lên đùi, sau đó lấy thiết bị đầu cuối ra, mở giao diện thông tin của một livestream, một bản đồ 3D hiện ra trước mặt hai người, "Cậu xem livestream này đi."

Tiêu Dĩnh nhìn chằm chằm vào bản đồ, "Đây là?"

"Hôm qua tôi tình cờ thấy cái này trong thư phòng của ngài ấy." Thất Lưu nhướng mày, "Phòng Livestream này là Nam Minh - một ngôi chùa cổ, nghe nói nó cực kỳ nguy hiểm, chưa có ai thông quan."

Tiêu Dĩnh xem kỹ hình chiếu 3D, "Có gì đặc biệt?"

Thất Lưu: "Nó liên kết với phế tích số 396, và không thể giải."

"Phế tích" là một thuật ngữ đặc biệt trong Ảo Giới, một phế tích tương đương một "kết giới", số thứ tự càng nhỏ, sức mạnh kết giới càng lớn, tức là độ nguy hiểm của phòng livestream càng cao.

Phòng Livestream [Lâu đài cổ trên núi hoang] có số phế tích là 453, là phòng livestream 3 sao.

Tiêu Dĩnh trầm ngâm, "Thật sự không thể giải?"

Thất Lưu nhún vai, "Cần có một chút cơ duyên, Lục thần của cậu có hứng thú không? Có thể thử một chút."

Tiêu Dĩnh lắc đầu: "Anh ấy không thích dính vào chuyện này, với lại vừa từ phòng livestream 5 sao đi ra, nên..."

"Tôi đi."

---
Tiểu Minh

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me