TruyenFull.Me

My Own Got7 Verse 2


Lấy cảm hứng từ bức ảnh ở trên. Cre: Eternal Verse

Dựa trên câu chuyện về Medusa (với một vài biến đổi)

Bị căm hận, bị ruồng bỏ, bị đổ tội, bị hãm hại...

Đó là câu chuyện đau lòng của Medusa...

Có người nói rằng là do Poisedon cưỡng hiếp Medusa khiến cô ta rơi vào tình cảnh khốn khổ, có người nói do chính bản thân Medusa là một kẻ không ra gì nên mới bị đáng trừng phạt. Dù là gì, dù là như thế nào, Medusa vẫn là người bị khiển trách và hàng đời sau còn nêu mãi một con quỷ hung tợn với cái đầu rắn đáng sợ, còn kẻ bức ép cô tới đường cùng vẫn là một vị thần vĩ đại được tôn vinh tột bậc.

Tên là Medusa, nữ thần rắn, kẻ hóa đá những ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta...

***

Bạn không nhớ đã là lần thứ bao nhiêu bạn đi ngang qua đống hoang tàn này, nhưng khung cảnh vẫn là như vậy không bao giờ thay đổi như mỗi lần bạn đặt chân đến. Đôi chân trần của bạn bước lên sàn đá lạnh lẽo, tiếng chuông lắc gắn dưới cổ chân vang tiếng kêu thanh thoát vang vọng khắp không gian trống rỗng. Những ngón tay của bạn đặt lên những bức tượng đá với nhiều khuôn mặt khác nhau, những kẻ đã cố gắng giết bạn đều chỉ có một kết cục dành cho hắn.

- 1... 2...3...4...

Hôm nay có thêm 4 kẻ tiến tới đây hô hào sẽ chặt đầu bạn xuống, bọn chúng mang giáo và gươm tới trước mặt bạn đòi tiêu diệt bạn. Kết cục?

Bạn cười khoái trá.

Trên sảnh đường đổ vỡ của bạn lại có thêm 4 bức tượng đá với biểu cảm khác nhau, bạn lại thu thập được thêm vài vũ khí nữa để vứt xó. Không kẻ nào còn hơi thở sự sống, không một kẻ nào có thể được nhìn ánh sáng mặt trời thêm một lần nào nữa.

Một giọt lệ trong suốt rơi trên gương mặt bạn, chảy xuống sàn và tan đi. Mái tóc vang lên tiếng xì xì của động vật bò sát khát máu, bạn xoa bàn tay lên xoa dịu cơn tức giận của chúng. 

- Ngoan nào, chúng đã hóa đá hết rồi.

Lũ rắn trở về dáng vẻ tĩnh lặng, để lại một người ngồi trên những bậc thang cẩm thạch cô đơn nhìn về những bức tượng vô hồn. 

Cô đơn và bị đuổi giết. Đây chính là số mệnh của bạn.

Haha... Số mệnh của một người phụ nữ, còn đàn ông bọn họ vẫn sống tốt... Hahaha...

Mỗi ngày cử một đoàn tới tiêu diệt quỷ dữ thì lại mất luôn người không thấy xác, nhà vua đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Từ khi con quỷ đó xuất hiện, biết bao nhiêu quân lính đã không trở về và đã tốn biết bao tiền bạc để thuyết phục người khác đi giết con quỷ đó. Ông sợ rằng một ngày nào đó con quỷ đó sẽ tới đây giết hết mọi người và quan trọng hơn hết là giết chết chính bản thân ông. Muốn giữ ngôi vương thì phải tiêu diệt được con quỷ đó.

- Còn ai có thể đi tiêu diệt con quỷ đó? Ta sẽ đặt giá 200 khối vàng.

Những chiến sĩ ưu tú nhất đứng trong hàng ngũ quân đội của nhà vua nhìn nhau chần chừ, không ai có ý định bước lên. Họ đã có đủ cơm ăn áo mặc, họ không cần thêm tiền bạc khi đã chu cấp từ hoàng tộc. Hơn nữa họ đã biết chuyện những đồng đội của họ đã mất tích như thế nào, họ không muốn gia đình chịu cảnh mất người thân tương tự như vậy. Nhà vua biết không thể thuyết phục những người lính này được nữa, phải tìm ra một cách khác để bảo toàn tính mạng của mọi người, của hắn ta.

Một con tốt thích hợp để đi hiến tế, một con tốt có thể lợi dụng để cứu rỗi hắn.

- Hãy treo giải thưởng lên dưới thị trấn, để người dân có thể đọc được. Bất cứ ai muốn tự nguyện đi giết quỷ dữ đều đưa lên gặp ta.

Người hầu tuân mệnh mang thị cáo treo dán khắp nơi, lắc đầu cầu nguyện cho kẻ ngu ngốc nghèo khổ nào chấp nhận chui vào chỗ chết.

***

Jaebeom xách cây cung của mình vào rừng, dắt tay em gái mới 7 tuổi của mình tên Evelyn đi dạo xung quanh. Anh dự định hôm nay sẽ bắn một con hươu về lấy sừng bán đi kiếm vài đồng, còn thịt thì đưa cho mẹ nấu ăn, nhưng Evelyn bám lấy anh vòi đi nên giờ anh nghĩ chỉ nên săn vài con gà rừng hay thỏ để ăn qua ngày hôm nay thôi. Con bé bầu bĩnh mặt búng ra sữa, mái tóc đen ngắn đến ngang vai hơi xoăn lên nhìn trông rất xinh xắn, con bé giơ đôi bàn tay mũm mĩm của mình vòi anh cho con bé ngồi lên vai. Anh đâu thể từ chối em gái xinh đẹp của mình, một bóng hình nhỏ trên vai bóng hình lớn hát vang bài hát vui vẻ. 

Mép bìa rừng khá là an toàn, chỉ có những sinh vật nhỏ vô hại thường tới đây để uống từ hồ nước ngay gần đó. Nơi này chỉ có Jaebeom biết vì chúng phải đi qua một vài hàng cây che khuất đường, xung quanh hồ nước là ngàn bông hoa khoe sắc, bóng cây liễu ngả xuống mặt hồ tĩnh lặng mà gợn nhẹ một làn sóng. Nơi này cũng có cá, nhưng Jaebeom không hay bắt cá cho lắm. Anh để Evelyn ngồi trong hốc cây , còn anh chầm chậm tiến sát gần một con gà rừng đang thơ thẩn gần đó. Ít ra khi anh đi săn, anh có thể biết được em gái mình không gặp nguy hiểm.

Evelyn nghe lời ngồi yên trong hốc cây, ngước đôi mắt to tròn của mình ngắm nhìn thế giới tự nhiên mà cô bé chưa từng được nhìn thấy trong ngôi làng bé nhỏ của mình. Được anh trai đồng ý đưa tới đây thật sự là rất hiếm hoi, cô bé phải vòi mãi anh mới chịu mang Evelyn đi cùng. Giờ hai anh em chỉ có nhau, Evelyn thích ở cạnh anh hơn là bác hàng xóm lúc nào cũng cau có khi Jaebeom đưa cô bé sang nhờ trông giúp. Bé đã nghe anh dặn rằng rừng rất nguy hiểm không được chạy loạn, con bé ngồi trong hốc cây ngắm cảnh như này cũng đã đủ rồi.

"Loạt soạt"

Có tiếng cành cây phát ra từ xa, tiếng động cách chỗ con bé càng ngày càng gần. Con bé co rúm người lại, nắm chặt trong tay cỏ đuổi mùi mà anh trai đã đưa cho bé, mong rằng không phải con hổ nào đó đang đi kiếm mồi giờ này.

- Đám bọ phiền phức...

Evelyn nghe thấy tiếng người, một giọng nói nghe rất dịu dàng và êm tai. Con bé hé mắt nhìn ra ngoài, trông thấy một dáng người nữ trong váy vải xanh như lá cây đang bước gần tới hồ nước. Không rõ được mặt chị gái ấy nhưng Evelyn để ý mái tóc đằng sau trùm kín lại không lộ một sợi, trên chỗ mắt còn quấn một lớp vải trắng mỏng. Chị ấy bị mù sao? Evelyn tự hỏi. Con bé đã từng thấy người mù hay đeo vải trắng để che đi khiếm khuyết của mình, nhưng họ đều di chuyển rất chậm chạp chứ không nhanh nhẹn như chị gái này. 

Evelyn nhướn đầu mình ra một chút để nhìn rõ chị gái này hơn. Chị ấy đang cầm hai cái bình múc nước bên dưới, sau đó bước tới gần một góc nhỏ ở hồ lôi lên một cái lưới chứa cá ở đó. Cá được bỏ vào trong một cái bình nước. Xong xuôi mọi việc, chị gái ngồi xuống bên mép hồ ngâm nga một giai điệu nào đó. Bình thường mấy chị gái lấy nước ở đài nước giữa làng hay thả búi tóc xuống chải mượt mà ngắm hình bóng mình dưới làn nước trong veo, nhưng chị gái này không bỏ vải thả tóc xuống mà chỉ chạm nhẹ ngón tay lên, giai điệu chị ấy hát cũng bắt đầu buồn bã hơn. 

Evelyn dường như im lặng tới nín thở, con bé đã được dặn là không được bước ra ngoài, con bé phải ở trong hốc cây này đợi anh của bé về, nhưng trí tò mò của một đứa trẻ vẫn cứ tăng cao lên khi có một người che mặt bí ẩn trước mắt nó như thế này. Một bé thỏ rừng nhảy tới gần chân chị gái, nhận một cái vuốt ve dịu dàng từ bàn tay chị ấy. Evelyn chưa từng thấy con thỏ rừng nào nằm yên cho người vuốt như vậy, con bé từng phát hiện thỏ rừng ở đồng cỏ chỗ con bé sống, vậy mà lần nào nó muốn vươn tay ra chạm vào người lũ thỏ thôi chúng nó đã phi xa rồi. Evelyn nghểnh cổ ra một chút nữa, bàn tay mũm mĩm của con bé đặt xuống đất chợt nghe tiếng "tách" thật nhẹ, một cành cây nhỏ gãy làm đôi nằm thật gọn gàng dưới lòng bàn tay của Evelyn.

- Ai?

Chị gái giật mình quay người lại, Evelyn có thể nghe thấy giọng hơi run run của chị gái và tay của chị đang chuẩn bị tháo khăn bịt mắt ra. Chị ấy sẽ để lộ gương mặt sao? Evelyn nhìn những đường nét thanh tú trên gương mặt chị gái, chỉ thiếu mỗi đôi mắt của chị ấy trông như thế nào là con bé chưa biết được. Nếu con bé bước ra thì chị ấy sẽ cho con bé xem đúng không? Evelyn trong phút chốc quên mất lời anh trai dặn, tự mình chui ra hốc cây tiến gần tới nơi chị gái ngồi.

***

Jaebeom bắt được hai con gà rừng đủ cho hai bữa ăn của hai anh em, trên đường còn bắt được cả một con thỏ rừng chạy loạn khắp nơi để tăng thêm lương thực của hai người. Evelyn không ăn nhiều, chủ yếu vẫn là anh ăn lấy sức đi làm nhưng anh vẫn muốn em gái mình ăn đầy đủ, không có mẹ ở bên anh càng phải chăm sóc con bé cẩn thận hơn. 

- Vậy mắt của chị có màu gì? - Tiếng Evelyn lảnh lót bên tai anh.

Anh trông thấy bên kia hồ dưới tàng cây liễu xanh rủ bóng có hai dáng hình, một người nhỏ bé ngồi gọn trong lòng một người lớn cười vui vẻ, đôi tay mũm mĩm nhỏ lắc lắc bàn tay của đôi tay lớn.

- Chị cũng không nhớ nữa, lâu rồi chị không ngắm mình trong làn nước.

- Sao chị không ngắm mình, em thấy chị gái nào trong làng cũng làm vậy hết.

- Vì chị không thể thôi...

Em gái Jaebeom ngồi trong lòng của một người lạ, hơn nữa người đó lại bịt khăn kín mít trên đầu như vậy lại càng trông nguy hiểm. Jaebeom ho một tiếng, Evelyn nhìn thấy anh liền rời lòng chị gái mà chạy òa tới chỗ anh.

- Cô là ai?

Jaebeom nhìn cô gái kìa lạ kia, tay vẫn nắm lấy con dao dắt ngay sau lưng của mình chờ đối phương động thủ sẽ phản công lại. Cô gái điềm nhiên nhìn anh không nói gì, cúi người bê lấy hai bình nước nhẹ tênh như không có chuyện gì mà bước đi.

- Đừng lo, tôi sẽ không làm hại bé Evelyn đâu. 

Cô gái quay lại nhoẻn miệng cười, dù không trông rõ mắt cô như thế nào, anh cũng tưởng tượng ra được đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm xinh xắn. Cô gái ấy cứ thế men theo lối đi sâu vào rừng bỏ lại hai anh em Jaebeom thẫn thờ đứng đó.

- Anh đuổi chị ấy đi mất rồi! - Evelyn tay chống nạnh, miệng chu lên tức giận. - Em còn chưa nhìn mắt chị ấy nữa.

- Anh xin lỗi được chưa nào, nhưng anh đã nhắc em là không được đi ra khỏi hốc cây đó cơ mà.

- Nhưng chị ấy không phải người xấu.

- Làm sao em biết được? Em còn chẳng biết tên chị ấy.

- Em có biết. Chị ấy tên là __, chị ấy hát rất hay, chị ấy quý em nữa. Và chị ấy rất xinh nữa, chắc chắn mắt của chị ấy cũng đẹp...

Evelyn nhao nhao kể những điều tốt đẹp về người bạn mới của mình, Jaebeom bế em mình trong lòng nhưng vẫn không an tâm. Cô gái đó chắc chắn không phải người dân trong làng của anh, vậy thì cô ta từ đâu đến?

***

Bạn đổ bình nước vào trong vại nước, xử lý lũ cá rồi đem phơi khô ăn dần. Hiếm khi nào bạn đi ra hồ nước kiếm đồ, bạn có thể sống bất tử nên không cần phải ăn uống để sinh hoạt như con người. 

Bạn tháo vải che mắt của mình xuống, bỏ tấm vải bọc mái tóc mình xuống nghe tiếng xì xì quen thuộc của lũ rắn. Chúng bò lên vai bạn kêu những tiếng xì xì nhức tai, những con không có sức lực sẽ chỉ thõng người dài xuống giống như những lọn tóc thực sự. Bạn đưa ngón tay lên vuốt chúng, một con rắn mảnh mai luồn qua kẽ tay của bạn chạm tín xà trên những đốt ngón tay. Bạn nhìn chúng trườn bò trên bàn tay mình, khẽ cười lạnh. Đây từng là mái tóc bạn kiêu hãnh, đây từng là dòng suối suôn mượt khiến thần linh ghen tị, đây là lời nguyền bạn phải mang theo suốt quãng thời gian bạn còn sống trên đời này. 

"Vậy mắt chị có màu gì?"

Giọng nói lanh lảnh của cô bé đáng yêu kia vang bên tai của bạn. Mắt bạn màu gì? Bạn không nhớ lầ cuối mình soi gương là khi nào, có lẽ sau khi lời nguyền được thực thi trên cơ thể bạn. Bạn hoảng sợ với bề ngoài của chính mình, bạn nhớ cảm giác tuyệt vọng đó đau khổ tâm can như thế nào. Bạn biết từ giây phút đó, chính bản thân mình sẽ cô đơn mà sống, không thuộc về bất cứ nơi nào trên thế giới này nữa. 

Ở giữa đại sảnh nơi các bức tượng vạn biểu cảm đứng nguyên với thời gian có đài nước vẫn tuôn trào dòng nước mát, chỉ là không ai uống được nó bởi nó có độc. Máu của bạn dính vào dòng nước vô số lần, tự bản thân bạn biết giọt máu trong người mình nhiễm lời nguyền mà thành chất kịch độc không ai có thể chữa nổi. Bạn biết điều này vì chính kẻ đầu tiên muốn giết bạn đã để máu chạm vào đài nước, chính hắn cũng đã chết vì uống dòng nước từ đài này. Nước vẫn trong vắt tựa thuở ban đầu, nhìn qua sẽ chẳng ai ngờ được tử thần chờ đợi bên trong làn nước.

Bạn ngồi xuống cạnh mép đài nước, thở một hơi dài nhìn xuống hình ảnh phản chiếu của bản thân. Đôi mắt xanh xám lạnh lẽo như cơn giá rét mùa đông ngập tràn cô đơn tủi hận, mất đi cái vẻ trong veo yêu đời của thiếu nữ đôi mươi năm ấy còn tự hào với vẻ đẹp tuyệt nhất của mình. Mái tóc màu hung đỏ rực rỡ như ánh mặt trời nay đã thành hình rắn hung dữ ngọ nguậy chờ đợi con mồi tới gần mà ngoặm một cái chết không kịp ngáp. Thiếu nữ khi đó khiến Athena nổi giận nay đã trở thành một con quái vật không ai dung thứ.

Bạn từng là người... Chữ "từng" ấy thật biết đâm vào chỗ đau... Bạn nay là thần... Thần bất tử, bạn cũng bất tử, vậy sao bạn không thể sống cùng với thần linh? Vì bạn có thể chết bất cứ lúc nào. Đúng vậy, nửa thần nửa không phải thần, chẳng phải á thần cũng chẳng phải con người, sống bất tử cô đơn một đời nhưng có thể bị giết bất cứ lúc nào không hay. Bạn bật cười trước số phận trớ trêu của mình, nước mắt muốn rơi xuống nhưng lại chẳng thế nào làm được.

Rắn đâu có khóc...

***

Jaebeom đưa em mình trở về nhà, anh vẫn phải nhờ bà hàng xóm khó ưa trông Evelyn một lúc để anh chạy ra chợ bán ít đồ. Còn lại thảo dược khô mới bữa trước anh hái được có thể kiếm được vài bộ quần áo cho Evelyn qua mùa đông sắp tới, anh bỏ chúng cẩn thận vào trong túi rồi đi vào khu buôn bán sầm uất nhất trong thành. Hôm nay mọi người có vẻ xôn xao hơn mọi lần, nghe nói nhà vua mới ban cáo thị xuống muốn thưởng cho ai đó giết được con quỷ trong rừng.

Đa phần người dân hiếu kỳ muốn biết vì sao nhà vua lại trao thưởng nhiều tới vậy, số còn lại đứng xem có ai dám bước ra để diệt con quỷ kia không. Tất nhiên trong đám đông ồn ào bàn tán chẳng có ai chịu đứng ra hô hào đi giết quỷ cả. Họ là dân thường còn phải lo mưu sinh cho cuộc sống vốn đã chẳng ưu ái họ, lại nói đến cả binh lính trong hoàng tộc không thể xử lý nổi một con quỷ thì họ làm sao có thể giết nó. Với cả, họ bao lần đi lại trong rừng bình an vô sự nào có thấy con quỷ nào hại dân hại nước, chưa nguy tới nhà họ thì việc gì họ phải lo.

Đám đông tản ra dần khi họ đã hết tò mò, họ còn nhiều việc phải làm nữa. Jaebeom bán được toàn bộ chỗ thảo dược xong cầm chỗ tiền mới có đi mua quần áo mới cho Evelyn. Anh không cần mua đồ cho bản thân, tự anh thấy mình đã có đủ cho mùa đông này rồi. Evelyn còn bé, nó thích khoe đồ mới với bạn bè thì nên dành hết ưu tiên cho con bé. Anh mua được một cái áo lông thỏ được may lại tinh tế trắng muốt như tuyết, tưởng tượng đứa em gái bé bỏng của mình nô đùa với tuyết trong cái áo này thật là đáng yêu hết mức.

Anh mang chiếc áo về nhà trong tâm trạng vui sướng, thật sự không chờ được thấy cảnh Evelyn diện áo mới anh mua, thế nhưng ngay khi về anh đã nghe thấy tiếng hét thất thanh từ phía ngoài cánh đồng gần nhà anh.

- EVELYN!!!

Anh tìm thấy Evelyn bất động trên đồng cỏ, dưới chân có vệt máu như vừa bị rắn cắn. Jaebeom hốt hoảng hút nọc độc ra khỏi người con bé, ôm con bé trong lòng chạy thật nhanh vào thành, anh không nhận ra trên gương mặt bấy lâu nay không bày tỏ cảm xúc với ai ngoài em gái đã bắt đầu rơi đầy lệ. Anh khóc lóc chạy tới nhà thầy thuốc cầu xin họ hãy cứu lấy em gái của mình, giờ đây con bé là nguồn sống duy nhất, người thân duy nhất anh có ở bên cạnh lúc này. Họ nói sẽ giúp, nhưng thuốc thang sẽ không phải là chuyện nhỏ.

Anh biết tiền nong dành dụm bấy lâu nay sẽ không đủ để cứu con bé, lúc này đứng trên bờ tuyệt vọng anh sẽ phải tìm một cách khác để kiếm tiền. Hoặc anh phải kiếm được sừng nai quý hiếm để đi bán mua thuốc chữa, hoặc anh chấp nhận đi giết quỷ đem đầu nó về nhận tiền vàng từ nhà vua. Săn nai họa hoằn mới thấy được một con sâu trong rừng, giờ kiếm vàng qua một con quỷ có vẻ sẽ dễ dàng hơn. Sự sống của Evelyn giờ chỉ có thể tính đến khi mặt trời lặn, nếu anh có thể mất con bé thì có lẽ bị giết dưới tay quỷ dữ sẽ kết thúc nỗi đau đớn của anh.

Vậy nên anh cầm lấy con dao sắc bén của mình, lấy cung tên mục nát của mình, chuẩn bị lương khô cho vài ngày rồi lên đường tìm kiếm con quỷ trị giá bằng cả mạng sống của em gái anh.

***

Bạn ngồi đung đưa trên tầng 2 của đại sảnh nhìn ngắm toàn bộ những bức tượng tụ tập bên dưới hồi tưởng lại một thời gian nơi đây từng tụ tập thật nhiều người sống. Đại sảnh này từng là một điện thờ của một nữ thần hùng mạnh, nơi đây đã tổ chức thật nhiều lễ cúng, uy nghiêm và thiêng liêng khiến con người sùng bái.

Cho đến khi có kẻ ô uế nó...

Hahaha... Lời bà ta nói là vậy, lời người đời nói là vậy... Họ sẽ chẳng biết cái đêm giông bão đó bạn đã chịu cực cảnh gì, con người vẫn sẽ chỉ chỏ vào bạn mà gọi cái danh xưng quỷ rắn chẳng mấy đẹp đẽ và mù quáng hôn chân một người đàn ông quyền năng không giữ nổi dục tính của mình. Hahaha... Ta là nạn nhân, nhưng người đời gọi ta là tội nhân.

Bạn nghe thấy tiếng lá cây vang động không theo chiều gió đang gần tiến đến mà thở dài phiền muộn. Lại một kẻ ngu ngốc nữa đến để "thực hiện sứ mạng mà nhà vua đã giao". Thật sự tên vua giả tạo đó chỉ nghe lời một mụ già nói nhảm rằng bạn là quỷ dữ đang trực chờ giết hắn để chiếm lấy ngôi vua. Bạn đâu cần vàng bạc hay cái ngôi vàng xỉn màu của hắn, bạn cần một chút bình yên cũng không được sao?

Dù gì thì kẻ mà hắn sai đến cũng sắp đến rồi, bạn cũng nên chuẩn bị tiếp đón thôi nhỉ. Bạn nhìn về phía cửa, người thanh niên trẻ tuổi đã cầm sẵn cây cung chuẩn bị bước vào đối đầu với quỷ rắn...

- To be continued -


Lời lảm nhảm: Mọi người hãy giữ sức khỏe trong cái thời tiết thay đổi thất thường này nhé. Con viết truyện sống đi chết lại với cảm cúm được 1 tuần rồi :( Truyện này (tạm thời) kết mở nhé :P

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me