Myphai Chung Ta At Se Trung Phung
【 Vạn Ách 】【 MyPhai 】 Chúng Ta Ắt Sẽ Trùng Phùng (end)-"Phải dạy anh cách khắc phục nỗi sợ cuối cùng mới được." Mydei cất giọng trầm khàn, bình thản phán quyết."...... Cậu định làm gì?"Mydei lui lại nửa bước, kéo giãn khoảng cách: "Lại đây, thử giết tôi đi." Hắn bình tĩnh đến lạnh lùng: "Rút vũ khí của anh ra.""Cậu điên rồi sao?!" Phainon siết chặt nắm tay, tiếng nói gần như vỡ vụn: "Cậu biết rõ tôi đối với cậu ——"Chưa kịp nói hết, Mydei đã đột ngột ra tay, ép người y vào vách tường, chóp mũi kề sát đến mức hô hấp hòa lẫn: "Tôi không nói đùa với anh......""Anh phải tỉnh táo, phải thật sự trải qua cái cảm giác giết chết người quan trọng nhất của mình.""...... Tựa như một ngày nào đó trong tương lai, khi anh không còn lựa chọn nào khác." Hắn cố tình tăng thêm ngữ khí."......!" Phainon mở to hai mắt, kinh hãi đến nghẹn thở."Cậu có biết...... Cậu đang nói cái gì không?"Mydei nắm lấy tay y đặt lên ngực trái mình: "Rồi sẽ có một ngày, tôi chết đi, sau lưng đầy vết máu."Lòng bàn tay Phainon khẽ run, y chạm vào tiếng tim đập nặng nề dưới làn da nóng rực. Y nhìn thẳng vào đôi mắt Mydei, ánh mắt hắn bình tĩnh đến nhẫn tâm, như thể đã chuẩn bị từ rất lâu. Mydei khẽ cười, môi cong lên nhè nhẹ: "Người có thể giết chết 'mũi giáo trời phạt'... chỉ có kẻ tự tay rèn nên thanh kiếm đó."Phainon nghiến chặt răng, móng tay cào sâu vào khe tường đá, trong đôi mắt bang lam, cảm xúc cuồn cuộn dâng lên như vũ bão: "Cậu cứ nhất định phải dồn tôi đến bước này sao....""Tôi không muốn ép anh, nhưng anh phải học được điều đó." Mydei buông tay lùi lại, giọng nói vẫn không gợn một tia chần chừ: "Nếu anh không có đủ quyết tâm trở thành kẻ đối đầu với cả tôi, với Thủy Triều Đen, với cả thế giới này...... thì anh không xứng mang danh Đấng Cứu Thế."Phainon trượt dọc theo vách tường, y khuỵu gối ngồi xuống, nhất thời không nói được lời nào.Mydei đứng yên nhìn y, giọng nói như đang kể lại một chân lý hiển nhiên: "Bởi vì chúng ta đều biết rõ Hành Trình Săn Đuổi Lửa vốn là một hành trình không ngừng đánh mất...... Đến khi bình minh thực sự tới, rất có thể bên cạnh anh chẳng còn một ai."Tiếng tiên đoán vang vọng trong đầu như sấm động, khiến cả người Phainon bất chợt run lên dữ dội. Những lời từng cố quên giờ đây hóa thành rắn độc gặm cắn lấy từng thớ thần kinh:【Tất cả bọn họ đều rời xa cùng một người —— để người đó chứng kiến điều kỳ tích.】Trong lòng Mydei khẽ thở dài, hắn thầm nghĩ, Phainon, tôi thật sự hy vọng người sống đến cuối cùng để chứng kiến cuộc [Tái Sáng Thế] sẽ là anh.Lúc này, hắn chợt cảm thấy biết ơn căn phòng này —— nơi đầu tiên buộc Đấng Cứu Thế phải nếm trải cảm giác tuyệt vọng, nhưng cũng là nơi mà một con kén vô vọng trong vĩnh hằng đã bắt đầu lột xác."Anh tưởng mấy lời tiên tri ấy chỉ là chuyện cổ tích sao?" Mydei xoay người lại, lần nữa ép y lên tường, chóp mũi gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. Phainon mở to mắt, đồng tử y co rút, những ký ức trong ngày kế thừa ngọn lửa phân tranh và buổi gần như tận thế kia trào dâng không kịp ngăn cản.Ngọn lửa phán xét thiêu rụi Aedes Elysiae, trước mắt y, thiếu nữ tóc hồng bị một thanh hắc kiếm hình thù dị dạng xuyên thủng ngực, máu vàng kim rơi xuống như hạt châu, văng đầy bàn tay y đang tuyệt vọng đưa ra. Phainon đứng chết lặng, lần đầu tiên trong đời, đối diện với những dòng chữ bạc trên phiến đá tiên đoán, trong lòng y dấy lên một cảm xúc gần như có thể gọi là "căm ghét".".... Tôi.... tôi không thể......" Vài sợi tóc màu bạc rũ xuống, khuôn mặt từng mang ánh sáng giờ nhợt nhạt như tro bụi."Không thể cũng phải làm được!" Tiếng nói gần như là rít lên: "Tôi đã nói với anh rồi, đâm từ sau lưng, giữa đốt sống ngực thứ mười, đó là điểm yếu duy nhất có thể giết chết tôi."Nhìn Phainon lặng lẽ rơi lệ, Mydei thoáng cảm thấy một cảm xúc xa lạ trào lên nơi đáy tim, một sự xót xa cay đắng khôn nguôi: "Người có thể giết chết tôi chỉ có anh, và anh phải tập quen với điều đó trước tiên."Ngón tay hắn lướt qua nơi đuôi mắt Phainon đọng nước, để lại một vệt đỏ ẩm ướt nơi làn da tái nhợt: "Nếu đến cả dũng khí vung kiếm anh cũng không có, thì làm sao anh có thể bảo vệ thứ ngày mai mà anh mong muốn?""Hiện tại, hãy cho tôi xem sự giác ngộ của Đấng Cứu Thế."Làn hơi lạnh từ định mệnh bắt đầu len lỏi từ xương sống bò lên, khiến Phainon cuối cùng cũng nhìn thấy rõ: Sau cái vẻ dịu dàng và hung bạo, Mydei đang dùng cách tàn nhẫn nhất để đổ bê tông cho dũng khí cuối cùng mà y cần phải có.......Thanh kiếm từng dễ dàng múa vung một tay, giờ đây nặng như ngàn cân. Đôi tay Phainon run rẩy, y gần như không thể giữ chặt chuôi kiếm. Rốt cuộc, y gần như bật khóc, đánh rơi thanh kiếm trên sàn đá, tiếng "loảng xoảng" chát chúa vang lên như một lời đánh thẳng vào lớp vỏ phòng ngự của y.Thật là...... chẳng hề tiến bộ chút nào cả. Mydei cười nhạo trong lòng, nhưng nơi cổ họng hắn lại vô thức nghẹn lại.Hắn quá hiểu người thiếu niên này, một thân xác tưởng như mạnh mẽ nhưng bên trong lại chứa đựng một linh hồn nhạy cảm dễ vỡ như pha lê trong suốt. Lại tựa như những thanh kiếm bị tôi luyện quá độ qua nước lạnh, bên ngoài lấp lánh ánh thép nhưng chỉ cần một cú va nhẹ cũng có thể nứt toác.Mydei cúi xuống nhặt thanh kiếm, mạnh mẽ nhét vào tay Phainon, rồi hắn dắt tay y đặt lên lưng mình. Đầu ngón tay hai người dừng lại đúng nơi đốt sống ngực thứ mười, nơi làn da mỏng hơn bình thường, ở đó có thể cảm nhận cả đường khớp xương lồi lên."Nơi này." Tóc vàng bán thần cất giọng như đang đọc lời khắc lên bia mộ của chính mình: "Dựa mũi kiếm vào đó, nghiêng 45 độ, đâm thật nhanh." Hắn nắm bàn tay đang run rẩy của Phainon, dịu dàng hướng dẫn động tác: "Làm nhanh, nếu không sẽ rất đau."Móng tay Phainon gần như bấm sâu vào mu bàn tay Mydei: "Đừng như vậy... tôi xin cậu......"Chuôi kiếm mang theo hơi ấm đến mức kinh người, Phainon nhìn tay mình bị Mydei kéo đặt lên sống lưng hắn, nơi mũi kiếm đang khẽ rung, dao động bên cạnh cột sống. Ngay lúc ấy, cơ thể Mydei đột ngột căng cứng, kiếm phong liền xé rách lớp da mỏng, một giọt máu đỏ ánh kim theo rãnh lưng uốn lượn trượt xuống, tựa như ánh bình minh nhỏ xuống vực sâu.Tay Phainon run đến mức đáng sợ, mũi kiếm trong tay y vẽ lên lưng Mydei một vệt máu nhạt, gương mặt y trắng bệch như giấy, trán rịn đầy mồ hôi mịn: "Mydei, đừng như vậy......" Giọng y như một lời thì thầm nghẹn ngào, van xin, yếu đuối đến mức khiến người khác phải rùng mình: "Cậu biết tôi làm không được......"Phainon run rẩy lắc đầu, nước mắt lẫn máu loãng nhỏ xuống nơi hai bàn tay đang giao nhau, nó rơi lặng lẽ, từng giọt ấm áp và dính ướt chảy qua từng kẽ ngón tay như muốn níu lại điều gì đang trượt xa mãi mãi.Một tiếng thở dài rất khẽ vang lên nhẹ như gió cuối mùa đông, rồi một bàn tay ấm áp chạm lên mắt y, dịu dàng che lại tất cả ánh sáng: "Vẫn sợ đến thế sao? Vậy thì lần này cũng đừng nhìn nữa." Giọng Mydei gần sát bên tai, trầm khàn và ấm áp như một lời ru u sầu: "Hãy nghe tiếng tim tôi đập." Mi mắt ướt át nhẹ chạm vào lòng bàn tay hắn: "Đếm đến ba thì hãy dùng lực."Trong bóng tối ép buộc ấy, Phainon chỉ có thể tiếp tục run rẩy lắc đầu. Nhưng sau gáy đã bị một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy như sợ rằng y sẽ tan vỡ mất. Tiếng tim đập của bán thần, trầm ổn và mạnh mẽ truyền qua lòng bàn tay, xuyên thấu vào thớ thịt, vững chãi đến mức khiến người tuyệt vọng."Một."Phainon nấc lên, âm khóc nghẹn ngào trong cổ họng."Hai."Tay y nắm chuôi kiếm bị đan chặt bởi mười ngón tay từ phía sau, sống lưng dán sát vào lồng ngực đang nóng rực như lửa."Ba. "Âm thanh xuyên thủng cơ thể vang lên trầm đục, cùng với tiếng tim đập điên cuồng như muốn nổ tung. Phainon cảm thấy chất lỏng nóng rẫy bắn lên sau cổ mình, rồi theo sống lưng tràn vào bên trong cổ áo. Cằm Mydei gục mạnh xuống vai y, hơi thở dốc và lẫn mùi máu tanh nồng vang ở bên tai: "Đúng rồi... Chính là như vậy."Đau đớn phía sau lưng ngày một dữ dội, thế nhưng trên môi Mydei lại là một nụ cười mong manh gần như là thỏa mãn.Con ngươi Phainon chợt mở to, bàn tay nắm kiếm gần như không chịu nổi mà muốn buông rơi nhưng cổ tay y bị giữ chặt, Mydei cưỡng ép y nắm lấy thanh kiếm đang ngập sâu trong cơ thể hắn. Một làn nóng rát đột ngột lan dọc cổ tay Phainon —— là máu của Mydei, như đang sôi sục. Y hoảng loạn muốn rút tay lại, nhưng lại bị một lực mạnh hơn nhiều ấn xuống. Mũi kiếm tiến sâu thêm nửa tấc, lần này Phainon cảm nhận rõ rệt những sợi cơ co giật khi bị xé toạc."Urg......" Tiếng kêu rên bật ra từ Mydei khiến Phainon như choàng tỉnh. Y lập tức vội vàng lùi về sau như bị thiêu cháy, và chuôi kiếm cũng theo đà đó bật ra khỏi cơ thể hắn, một chuỗi hoa máu tung lên trong không trung, đỏ tươi và tĩnh lặng. Mydei loạng choạng xoay người lại, nét mặt trắng bệch nhưng môi hắn vẫn thấp thoáng một nụ cười nhạt."Tôi thu lại lời lúc nãy..." Hắn thở khò khè, nhếch môi: "Vừa rồi suýt nữa đã khen anh cuối cùng cũng giống một Đấng Cứu Thế rồi đấy."Phainon điên cuồng lắc đầu, nước mắt lại lần nữa tuôn trào: "Tại sao... tại sao cứ nhất định phải ép tôi...!" Giọng y nứt vỡ như tiếng băng vỡ dưới chân người chết đuối."Thật nực cười." Mydei vẫn giữ nguyên tư thế, cúi người sát lại: "Anh có thể vì những kẻ tị nạn chưa từng quen biết mà liều mạng, nhưng lại không dám cho kẻ địch một cái chết nhanh gọn?" Hắn cúi sát, đầu lưỡi liếm đi giọt nước mắt đọng trên mi của Phainon, mặn chát, tanh mặn và chua xót hơn bất cứ lời tiên đoán nào."Hay là......" Mydei khẽ nhếch môi: "Anh đang chờ đợi tôi sa đọa trở thành Vị Vua Điên trong những lời sấm truyền kia?"Vua điên...? Không... Không thể nào... Y đã hứa với Mydeimos... Nếu ngày ấy đến, nếu y đứng ở phía đối lập với Hậu Duệ Chrysos, y sẽ... sẽ......Bàn tay đang run rẩy không khống chế được nữa, lưỡi kiếm đột nhiên lại đâm sâu thêm nửa tấc.Mydei bật ra một tiếng rên, nhưng lại bật cười, một tràng cười nghẹn đẫm máu. Máu bắn tung trên mặt Phainon, nóng rực như thiêu cháy da thịt: "Tốt lắm..." Hắn hướng dẫn bàn tay kia dẫn kiếm đi dọc giữa các khe xương, như đang dạy kẻ lần đầu cầm vũ khí bước vào buổi học kiếm thuật đầu tiên: "Đốt sống thứ mười, đốt thứ ba nhô lên... Đúng rồi, xoay ngược chiều kim đồng hồ mười lăm độ..."Phainon cảm thấy đầu óc mình như bị xé thành hai nửa, một nửa vẫn còn đang vật lộn với ký ức, nơi mà y và Mydei từng cãi nhau đến cùng cực rồi lại lặng lẽ tha thứ....... Một nửa kia là âm thanh của máu thịt bị cắt rời vang vọng trong đầu, rỉ rả cùng hơi thở đang yếu dần của người ấy. Y giờ đây chẳng khác nào một con rối bị giật dây, vô hồn và tuyệt vọng.Đột nhiên, chuôi kiếm trong tay trở nên nóng bừng.Phainon như bừng tỉnh, linh hồn rốt cuộc cũng bị kéo giật về thân xác. Y nhào tới đỡ lấy thân thể đang đổ xuống, bàn tay run rẩy cố bịt lấy vết thương ở sau lưng, nơi máu trào ra cuồn cuộn như muốn nuốt cạn hơi thở cuối cùng của người ấy. Tấm lưng ấm nóng ấy đang dần lạnh đi dưới lòng bàn tay, và đôi mắt vàng rực từng sáng rỡ như Mặt Trời giờ đây phủ đầy sương hoàng hôn mịt mờ."Đừng mà... Đừng như vậy..." Phainon gào lên, y cố gắng ngăn máu chảy bằng tay, bằng nước mắt, bằng tất cả những gì còn lại mà y có thể: "Cậu nói rồi mà... Người của Kremnos thà chết vinh quang nơi chiến trường chứ không bao giờ chết như thế này, không thể nào lại... lại như thế này......"Lời nói chưa kịp nói hết thì đã bị âm nghẹn ngào đánh gãy, nước mắt trộn lẫn máu đã tràn đầy khuôn mặt. Phainon luống cuống dùng tay lau, nhưng càng lau lại càng làm máu dính khắp nơi —— môi, má, cằm, cả khóe mắt đều đỏ bừng. Phainon gục vào bờ vai đẫm máu ấy, nức nở đến tê tâm liệt phế, không khí đầy mùi máu tanh, nồng đến ngạt thở. Rồi y đột nhiên bùng nổ, y hét lên, bàn tay nhuốm máu nện mạnh vào hõm vai của Mydei."Các ngươi... Các ngươi tất cả đều như thế này!"Những sợi tóc màu trắng bạc của Phainon lướt qua lồng ngực đầy máu thịt mơ hồ của Mydei khi y gào lên, những sợi dài dính vảy máu sẫm nâu: "Ngươi cũng vậy... Aglaea bọn họ cũng thế... Đều tự mình quyết định điều gì là đúng, tự mình quyết định tương lai của tất cả mọi người..."Máu trào trong cổ họng, Mydei miễn cưỡng nuốt xuống: "... Hận sao? Phẫn nộ sao?" Hắn khẽ hỏi, giọng nói lẫn trong những đợt ho sặc mang mùi sắt gỉ, bàn tay nhiễm máu nhẹ nhàng chạm vào mặt Phainon: "Vậy hãy nhớ kỹ sự phẫn nộ ấy, nếu một ngày tôi thực sự đứng trên con đường ngăn cản cuộc Hành Trình Săn Đuổi Lửa của mọi người......"Mydei ấn nhẹ vào ngực mình, nơi vừa bị lưỡi kiếm xuyên qua: "Hãy dùng lưỡi kiếm của anh đâm vào đây, dung khí thế còn mạnh gấp trăm lần khi nãy."Một giọt nước nóng hổi bất ngờ rơi xuống yết hầu của Mydei, Phainon nghẹn ngào: "Nếu lời tiên tri đó, vốn chỉ là dối trá thì sao?"Mydei nở nụ cười, môi tái nhợt: "Vậy thì hãy nắm chặt lấy kiếm của anh và tự mình viết lại kết cục ấy, Đấng Cứu Thế...." Của tôi.Trong cơn đau thấu xương, Mydei cúi xuống hôn lấy đôi môi run rẩy của Phainon. Một nụ hôn hòa lẫn nước mắt và máu, như mật đường bị trộn chung với những mảnh pha lê vỡ tan. Bàn tay dính máu vuốt qua khuôn mặt đầy nước mắt, để lại một dấu tay vàng kim, đôi mắt mờ đục của Mydei trong khoảnh khắc ấy lại bừng lên chút ánh sáng cuối cùng."Ngươi không cần sợ ta sẽ chết..." Hắn thì thầm: "Bởi vì bình minh sớm muộn cũng sẽ đến, tôi không tin vào tiên đoán, điều tôi tin tưởng chỉ là......"Nhịp tim cuối cùng tan biến trong vũng máu.Và trên võng mạc của Phainon chỉ còn lưu lại hình ảnh đôi môi mấp máy kia, mang theo một nụ cười gần như là dịu dàng vô hạn.Khi Thủy Triều Đen nuốt chửng thành Amphoreus... Khi tất cả đều rời bỏ anh mà đi...... Ngay cả như vậy, anh vẫn phải tiếp tục bước tiếp.Hãy vứt lại sự sợ hãi kia cùng với thân xác này, sau đó để khổ đau tôi luyện anh, tái sinh thành thần.Ngày mai, gặp lại, Phainon.Phainon ngồi quỳ trong vũng máu, nước mắt gần như đã cạn khô."Như vậy...... ta không còn một con đường sống nào có thể lựa chọn nữa sao?""Vậy ai... còn ai có thể đến cứu với ta đây...?"—— END ——
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me