Nagumo X Shin Sakamoto Days Loi The Khong Ai Nghe Thay
Vài ngày sau, Shin ở nhà dưỡng thương. Cậu bắt đầu luyện tập lại những động tác cơ bản, nhưng cơ thể không còn phản xạ như trước. Cậu bực mình, khó chịu với chính mình, xong được Sakamoto và mọi người ở cửa hang tạp hóa động viên, cậu cũng phần nào phấn chấn hơn.
Đêm hôm đó, khi Shin chuẩn bị đi ngủ, vừa đặt đầu xuống gối cậu liền cảm giác có vật lạ. Lật gối lên mới nhận ra đó là một con dao nhỏ, ai đó đã lặng lẽ đặt nó dưới gối cậu, góc lưỡi được mài sắc lại như mới. Shin ngơ ngác, đầu đầy hỏi chấm: "Ủa? Mình đâu có mang theo con dao này à?..."
Sáng hôm sau, mang trong mình sự nghi hoặc lạ lùng đó, Shin cho rằng Lu đã vào phòng mình vì có thể cô nàng lại muốn tìm quyển truyện nào đó từ phòng cậu, xong khi hỏi đến Lu cũng ngơ ngác bảo chắc là Heisuke đã làm. Heisuke cũng chẳng biết gì đến chuyện đó, cả ba ngồi chụm lại đầu đầy dấu chấm hỏi, xong cuối cùng kết luận là anh chú Sakamoto đã làm vậy để bảo vệ cậu ấy. Và đêm đó, trên mái nhà đối diện, Nagumo ngồi vắt vẻo, chân đung đưa, mắt vẫn dõi theo ánh đèn phòng Shin. Tay hắn xoay chiếc bật lửa cũ, miệng cười như chẳng có gì quan trọng. "Nhóc con này mất cảnh giác thật đấy, có người đột nhập vào phòng cũng không nhận ra nữa, làm sao mà bảo vệ bản thân đây."
Hắn nói xong liền tự cười, tay vòng qua gối đầu nằm ngả ra sau.
"Mà thôi, chỉ cần có tôi, chẳng ai có thể làm nhóc bị thương cả."
Đêm hôm đó, khi Shin chuẩn bị đi ngủ, vừa đặt đầu xuống gối cậu liền cảm giác có vật lạ. Lật gối lên mới nhận ra đó là một con dao nhỏ, ai đó đã lặng lẽ đặt nó dưới gối cậu, góc lưỡi được mài sắc lại như mới. Shin ngơ ngác, đầu đầy hỏi chấm: "Ủa? Mình đâu có mang theo con dao này à?..."
Sáng hôm sau, mang trong mình sự nghi hoặc lạ lùng đó, Shin cho rằng Lu đã vào phòng mình vì có thể cô nàng lại muốn tìm quyển truyện nào đó từ phòng cậu, xong khi hỏi đến Lu cũng ngơ ngác bảo chắc là Heisuke đã làm. Heisuke cũng chẳng biết gì đến chuyện đó, cả ba ngồi chụm lại đầu đầy dấu chấm hỏi, xong cuối cùng kết luận là anh chú Sakamoto đã làm vậy để bảo vệ cậu ấy. Và đêm đó, trên mái nhà đối diện, Nagumo ngồi vắt vẻo, chân đung đưa, mắt vẫn dõi theo ánh đèn phòng Shin. Tay hắn xoay chiếc bật lửa cũ, miệng cười như chẳng có gì quan trọng. "Nhóc con này mất cảnh giác thật đấy, có người đột nhập vào phòng cũng không nhận ra nữa, làm sao mà bảo vệ bản thân đây."
Hắn nói xong liền tự cười, tay vòng qua gối đầu nằm ngả ra sau.
"Mà thôi, chỉ cần có tôi, chẳng ai có thể làm nhóc bị thương cả."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me