TruyenFull.Me

Nagumo X Y N Trai Tim Cung Biet Dau

Ánh nắng ban mai rọi nhẹ vào căn phòng khách sạn. Những tia sáng xuyên qua tấm rèm trắng mỏng manh, đổ lên làn da trần của Y/n như những sợi chỉ vàng vương vấn trên tấm lụa mềm. Cô không cựa mình. Trái tim vẫn còn đập nhanh, nhịp đập ấy không phải vì bối rối, mà là vì... yên bình.

Bàn tay của Nagumo vẫn đặt trên eo cô, ấm áp và dịu dàng, như thể anh sợ nếu rời tay ra, cô sẽ biến mất.

Cô khẽ xoay người lại, mắt đối mắt với anh. Gương mặt Nagumo khi ngủ yên lặng hơn mọi lần, không còn lạnh lùng hay gắt gỏng như những lúc ghen tuông. Lúc này đây, anh như một cơn gió dịu trong mùa hè, không vội vàng, không dữ dội, mà nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí cô.

"Anh tỉnh rồi," Nagumo cất giọng trầm, khàn khàn vì vừa tỉnh dậy, đôi mắt nửa mở nhìn cô như thể đang ngắm một điều gì đó quý giá nhất đời.

Y/n khẽ gật đầu, môi cong nhẹ thành nụ cười mỏng. "Ừm... Em biết. Tại vì anh ôm em chặt quá, không thể nào không cảm nhận được."

Nagumo cười khẽ. Tay anh di chuyển, vuốt nhẹ những sợi tóc vương trên má cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt ấy. "Anh muốn em biết... tối qua không chỉ là một đêm. Anh không thể quay lại như cũ được nữa."

Y/n nhìn anh. Trong ánh mắt ấy không có ngờ vực, chỉ là một sự chấp nhận dịu dàng. "Em cũng không thể quay lại như cũ được nữa."

Hai người im lặng trong vài giây. Nhưng đó không phải là sự im lặng ngượng ngùng hay xa cách. Đó là thứ im lặng đẹp đẽ, giống như khoảng lặng trong một bản nhạc tình - để trái tim kịp ngân lên, để cảm xúc được lắng xuống mà đọng lại sâu hơn.

Nagumo nhẹ nhàng hôn lên trán Y/n, rồi vòng tay siết cô sát lại hơn nữa. Hơi thở anh luồn qua gáy cô, khiến tim cô lỡ một nhịp. "Anh biết anh sai, vì đã ghen theo cách quá khắt khe. Nhưng anh không muốn em rời đi. Không bao giờ."

Y/n cười. "Em ở lại rồi mà. Anh có thể ngừng dằn vặt bản thân được chưa?"

Nagumo siết chặt tay hơn. "Chỉ khi nào em thực sự biết, em không phải một phần của cuộc đời anh - mà là tất cả."

Cô chôn mặt vào ngực anh, nghe rõ từng tiếng tim đập bên tai. Một thứ âm thanh đầy an toàn, như một bản nhạc cô có thể nghe mãi không chán.

Sau một lúc im lặng, anh lên tiếng: "Hôm nay đừng ra ngoài nữa. Ở đây với anh."

"Cả ngày?"

"Ừm. Đắp chăn, ôm nhau, ngủ tiếp cũng được. Hoặc anh có thể đặt bữa sáng tại phòng, bật nhạc, rồi cùng em nằm nghe nhạc."

Y/n bật cười. "Có ai biết Nagumo cũng có thể ngọt ngào vậy không nhỉ?"

"Không ai ngoài em."

Anh ngồi dậy, mặc chiếc áo sơ mi để lộ phần ngực săn chắc rồi quay lại giường, kéo cô vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô.

Một bản nhạc nhẹ vang lên từ chiếc loa bluetooth anh vừa kết nối. "I just want you, nothing more, nothing less..." - tiếng Clara La San ngân nga như trộn vào không khí trong lành sau một cơn mưa đêm.

Y/n thì thầm: "Nếu ngày nào cũng bắt đầu thế này, chắc em không bao giờ rời Paris."

Nagumo đáp lại bằng một nụ hôn dài lên trán cô. "Vậy thì anh sẽ khiến mỗi ngày bên anh... đều đáng để ở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me