Nagushin Dung Nghi Ai Khac Shin
Bụng Shin đã lớn đến mức cậu khó có thể tự cúi xuống buộc dây giày. Từng cử động đều phải cẩn thận, và mỗi đêm, cậu cảm nhận được những cú đạp nhẹ từ sinh linh bé nhỏ trong bụng.Nagumo chưa bao giờ rời cậu quá lâu. Anh sắp xếp lại công việc để có thể làm việc ở nhà nhiều hơn, luôn dõi theo từng hành động của cậu như một kẻ gác ngục tận tụy.Dù vậy, Shin vẫn luôn giữ trong lòng một ý nghĩ: Cậu phải trốn thoát.Không phải vì cậu ghét Nagumo. Ngược lại, tình yêu mà anh dành cho cậu quá mãnh liệt, quá điên cuồng, đến mức bóp nghẹt cậu. Cậu không thể thở nổi. Và hơn hết… cậu không muốn con mình lớn lên trong một chiếc lồng như thế.Nhưng làm sao để rời đi, khi ngay cả bước ra khỏi nhà cũng phải có người đi theo giám sát?“Shin, uống sữa đi. Em không được bỏ bữa.” Giọng Nagumo vang lên, kéo cậu về thực tại.Cậu nhìn ly sữa nóng trên bàn, cảm nhận được sự chu đáo trong từng chi tiết nhỏ của anh. Một sự dịu dàng bị vấy bẩn bởi sự chiếm hữu.Shin siết chặt nắm tay. Không thể tiếp tục như thế này. Cậu phải tìm cách rời đi.Đêm hôm đó.Shin đợi cho đến khi Nagumo chìm vào giấc ngủ. Cậu đã uống ít thuốc an thần nhẹ trước đó để đảm bảo anh ngủ sâu.Cẩn thận bước ra khỏi giường, cậu khẽ siết lấy tấm vé máy bay giấu trong túi áo. Một chiếc vé chỉ có một chiều.Nhưng khi cậu vừa đặt tay lên chốt cửa…“Em định đi đâu?”Cả cơ thể Shin đông cứng lại.Giọng Nagumo vang lên ngay sau lưng, không có chút buồn ngủ nào.Tim cậu đập thình thịch. Cậu quay lại, bắt gặp đôi mắt u tối đầy nguy hiểm của anh.“Nagumo… Em…”Cậu chưa kịp nói hết câu, cổ tay đã bị anh siết chặt, kéo mạnh trở lại.“Tôi đã nói rồi, đúng không?” Giọng anh thấp và lạnh lẽo. “Em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao?”Shin run rẩy. Cậu cảm thấy như bị mắc kẹt giữa tình yêu và nỗi sợ hãi.Nagumo nhìn cậu chằm chằm, rồi bất ngờ kéo cậu vào lòng, vùi mặt vào cổ cậu, giọng nói vỡ vụn:“Shin… Đừng làm thế với tôi.”Cậu cảm nhận được cơ thể anh run lên. Đây không phải là sự giận dữ, mà là sự hoảng loạn.Shin nhắm mắt. Cậu biết…Xiềng xích này, cậu sẽ không bao giờ có thể cắt đứt.Sau đêm hôm đó, mọi thứ thay đổi.Nagumo không còn để Shin một mình dù chỉ một phút. Nếu trước đây anh chỉ âm thầm giám sát, thì bây giờ, anh thẳng thừng thể hiện sự kiểm soát. Điện thoại của Shin bị thu lại. Cửa ra vào lắp thêm khóa vân tay – chỉ có dấu vân tay của Nagumo mới mở được.“Tôi sẽ không để em rời xa tôi lần nữa.”Shin biết. Cậu đã thất bại.Bụng cậu ngày một lớn hơn, những cú đạp của đứa bé trong bụng ngày càng rõ ràng. Một phần trong cậu muốn trốn thoát, nhưng một phần lại sợ hãi. Nếu rời đi, liệu Nagumo có điên cuồng đến mức làm tổn thương cậu không?Shin không dám đánh cược.Nhưng rồi, một cơ hội xuất hiện.Một buổi sáng nọ, khi Nagumo rời khỏi nhà để họp gấp, Shin phát hiện ra chùm chìa khóa dự phòng mà anh vô tình để quên trên bàn.Cậu không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Đây là cơ hội duy nhất.Cậu lập tức cầm lấy, lao nhanh ra cửa. Tim đập thình thịch, từng giây trôi qua như kéo dài vô tận.Cậu mở khóa.Cạch!Cánh cửa bật mở. Cơn gió lạnh lùa vào, mang theo cảm giác tự do mà đã lâu cậu không cảm nhận được.Shin bước ra, chạy thật nhanh. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết rằng phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.Nhưng khi vừa chạy ra đến cổng…“Em nghĩ mình có thể đi đâu?”Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ngay phía sau.Cậu đông cứng lại.Nagumo đứng đó, ánh mắt tối sầm. Anh vốn dĩ không rời đi. Anh chỉ đợi.Shin quay người lại, ánh mắt đầy tuyệt vọng.“Nagumo… Xin anh, đừng làm thế này nữa…”Nagumo bước đến gần, siết chặt cằm cậu, ánh mắt đỏ ngầu.“Tôi đã nói rồi, Shin. Em là của tôi. Em không có quyền rời đi.”Shin run lên.Trong giây phút đó, cậu nhận ra—mình sẽ không bao giờ thoát khỏi Nagumo.Dù có trốn bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ tìm thấy cậu.Bởi vì tình yêu này… đã trở thành một chiếc lồng giam vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me