TruyenFull.Me

Nagushin Dung Nghi Ai Khac Shin

Shin biết, nếu muốn thoát khỏi Nagumo, cậu không thể hành động một cách liều lĩnh. Anh ta là người không bao giờ chấp nhận thất bại. Một khi đã xác định muốn giữ cậu bên cạnh, dù có phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, anh ta cũng sẽ không buông tay.

Cậu cần một kế hoạch hoàn hảo.

Suốt những ngày tiếp theo, Shin tỏ ra ngoan ngoãn hơn. Cậu ăn uống đầy đủ, không phản kháng trước sự kiểm soát của Nagumo. Dù Nagumo vẫn có chút nghi ngờ, nhưng thấy cậu dần chấp nhận cuộc sống ở đây, anh ta cũng dần lơi lỏng cảnh giác.

Đêm hôm đó, khi Nagumo quay về sau một cuộc họp dài, Shin chủ động đến bên anh, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh. "Nagumo… Em xin lỗi vì đã làm anh đau lòng."

Nagumo thoáng bất ngờ, nhưng ngay lập tức ánh mắt anh dịu lại. Anh ta kéo cậu vào lòng, thì thầm bên tai: "Chỉ cần em hiểu điều đó, tôi sẽ không bao giờ để em rời xa tôi nữa."

Shin mỉm cười, một nụ cười mang theo sự tính toán.

Đêm hôm đó, khi Nagumo chìm vào giấc ngủ sâu, Shin lặng lẽ rời khỏi giường, bước đến tủ quần áo nơi anh ta thường để chìa khóa xe và ví. Cậu mở nhẹ ngăn kéo, tim đập thình thịch khi thấy chìa khóa xe vẫn ở đó.

Cậu nắm chặt chìa khóa trong tay, hít sâu một hơi. Đây là cơ hội duy nhất của cậu.

Nhưng ngay khi cậu vừa quay đi, một bàn tay lạnh lẽo đã siết chặt lấy cổ tay cậu.

"Em nghĩ mình đang làm gì vậy, Shin?"

Tim Shin như ngừng đập. Nagumo đứng đó, ánh mắt tối sầm, tràn ngập sự nguy hiểm. Anh ta đã tỉnh dậy từ bao giờ?

Shin cắn môi, cố giữ bình tĩnh. "Nagumo, em…"

Anh ta siết chặt cổ tay cậu hơn, kéo cậu vào lòng, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự uy hiếp đáng sợ. "Em thực sự nghĩ rằng tôi sẽ để em rời đi một lần nữa sao?"

Cậu run lên.

Nagumo cúi xuống, ghé sát tai cậu, giọng nói tràn ngập chiếm hữu: "Em là của tôi, Shin. Dù em có muốn hay không… tôi sẽ không bao giờ để em chạy thoát."

Cánh cửa tự do vừa mở ra, đã bị đóng sầm lại ngay trước mắt cậu.

Shin tỉnh dậy vào sáng sớm với cảm giác nôn nao trong người. Cậu đưa tay ôm bụng, cảm giác quen thuộc này khiến tim cậu run lên. Không thể nào…

Cậu vội vàng bước vào phòng tắm, nắm chặt thành bồn rửa khi từng cơn buồn nôn ập đến. Hơi thở gấp gáp, cậu nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương—mệt mỏi, xanh xao, và… hoang mang tột độ.

Không thể nào... Cậu không thể nào lại mang thai được.

Cậu cố gắng trấn tĩnh, nhưng những dấu hiệu trên cơ thể không cho phép cậu phủ nhận. Nhịp tim đập loạn, cậu run rẩy bước ra ngoài, cố gắng che giấu sự bất an trong lòng.

Nagumo ngồi trên sofa, ánh mắt sắc bén lướt qua người cậu ngay khi cậu bước ra.

"Em không khỏe sao?" Anh ta hỏi, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lại đầy sự dò xét.

Shin lắc đầu, cố gắng che giấu sự lo lắng. "Không có gì… Chắc do hôm qua ngủ không ngon giấc thôi."

Nhưng Nagumo không dễ bị qua mặt. Anh ta đứng dậy, bước đến gần cậu, bàn tay nâng cằm cậu lên, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

"Shin," giọng anh ta trầm xuống, mang theo sự nguy hiểm. "Em đang giấu tôi chuyện gì?"

Shin cắn môi, cố gắng né tránh ánh mắt đó. Cậu không thể để Nagumo biết… Nếu đúng là cậu đã mang thai một lần nữa, cậu cần phải chắc chắn trước khi nói ra.

"Không có gì đâu." Cậu thì thầm, rồi nhanh chóng quay đi.

Nhưng cậu không hề biết, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Nagumo đã tối sầm lại. Anh ta nhìn theo bóng lưng cậu, trong đầu đã có một suy đoán—và nếu điều anh ta nghĩ là thật… thì lần này, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không để cậu rời xa anh ta một lần nào nữa.

Shin đứng trước quầy thuốc, bàn tay siết chặt chiếc que thử thai vừa mua. Cậu không thể để Nagumo biết—ít nhất là chưa phải bây giờ. Cậu cần chắc chắn, cần một chút thời gian để suy nghĩ.

Khi về đến nhà, Shin nhanh chóng bước vào phòng tắm, khóa cửa lại. Hơi thở cậu nặng nề khi nhìn que thử thai dần hiện lên kết quả. Một vạch… rồi hai vạch…

Hai vạch rõ ràng.

Bàn tay cậu run lên, tim đập mạnh đến mức tưởng như có thể nổ tung. Lại một lần nữa… cậu lại mang thai con của Nagumo.

Shin ngã ngồi xuống sàn, đầu óc trống rỗng. Cậu chưa chuẩn bị cho điều này. Lần trước, cậu đã phải trải qua quá nhiều đau đớn và áp lực. Liệu lần này có khác không?

Cậu không biết mình đã ngồi đó bao lâu, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

"Shin?" Giọng Nagumo vang lên, trầm thấp và đầy nghi hoặc. "Em làm gì trong đó lâu vậy?"

Shin giật mình, nhanh chóng giấu que thử thai vào túi áo khoác. Cậu hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước khi mở cửa.

"Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi." Cậu mỉm cười, nhưng ánh mắt lại tránh đi.

Nagumo nheo mắt, rõ ràng không tin. Nhưng anh ta không ép cậu, chỉ đưa tay lên chạm nhẹ vào má cậu. "Em giấu tôi chuyện gì sao?"

Shin khẽ lắc đầu, nhưng bàn tay Nagumo siết chặt eo cậu, kéo sát vào anh.

"Shin… nếu em thực sự có bí mật, em nghĩ mình có thể giấu tôi được bao lâu?" Giọng Nagumo đầy nguy hiểm, nhưng cũng có chút dịu dàng.

Shin nuốt khan, cảm giác như mình đang đi trên dây. Nếu anh ta biết sự thật… cậu không thể tưởng tượng được Nagumo sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng điều cậu chắc chắn là—một khi Nagumo đã biết, cậu sẽ không còn con đường để chạy trốn nữa.

Shin cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh khi đối diện với Nagumo, nhưng ánh mắt sắc bén của anh không bỏ sót bất cứ dấu hiệu bất thường nào.

"Shin, em đang giấu tôi chuyện gì?" Giọng anh trầm thấp, nhưng lại mang theo sự nguy hiểm ẩn giấu.

Cậu lùi lại một bước, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. "Không có gì đâu, chỉ là dạo này em hơi mệt thôi."

Nagumo không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, như thể đang suy xét điều gì đó.

Sau một hồi im lặng đáng sợ, anh bất ngờ cúi xuống, siết lấy eo Shin và nhẹ nhàng vùi mặt vào hõm cổ cậu.

"Shin… em không giỏi nói dối đâu." Giọng anh thì thầm, mang theo hơi thở nóng rực phả lên da thịt cậu.

Shin cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng Nagumo càng siết chặt hơn, như thể anh sợ cậu sẽ biến mất ngay lúc này.

"Bác sĩ báo cho tôi… dạo gần đây em đến khám khá thường xuyên." Nagumo nói tiếp, bàn tay anh trượt xuống, nhẹ nhàng áp lên bụng cậu. "Tại sao vậy?"

Shin giật mình, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Nagumo đã điều tra cậu từ trước rồi sao?

Cậu nắm chặt áo mình, cố gắng đẩy anh ra. "Đó là chuyện riêng của em. Anh không cần phải—"

"Không cần phải quan tâm?" Nagumo cắt ngang, ánh mắt anh tối sầm lại. "Shin, em thật sự nghĩ rằng tôi sẽ để em giấu tôi chuyện này sao?"

Tim Shin như bị bóp nghẹt. Cậu biết rõ tính cách của Nagumo—anh chưa bao giờ chịu từ bỏ bất cứ thứ gì thuộc về mình. Và nếu anh ta biết sự thật…

Nagumo siết cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt anh.

"Em lại mang thai, đúng không?"

Shin cứng đờ, đôi mắt mở lớn vì kinh ngạc. Cậu chưa kịp phản ứng thì Nagumo đã nở một nụ cười đầy nguy hiểm.

"Vậy thì… lần này, em đừng mong có thể rời xa tôi thêm một lần nào nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me