(NaguShin)Đừng nghĩ ai khác Shin
Ngoại truyện
Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở khò khè của cậu bé đang nằm trên giường. Gương mặt đỏ bừng vì sốt, đôi môi khô khốc mấp máy gọi một cái tên trong vô thức.“Ba… Shin…”Nagumo ngồi bên giường, ánh mắt trầm lặng nhìn con trai.Từ khi Shin rời đi, thằng bé chưa từng khóc, chưa từng làm nũng, chỉ im lặng như một người lớn bé nhỏ. Nhưng hôm nay, trong cơn sốt mê man, nó lại gọi tên người mà nó nhớ nhất.Nagumo thở dài, lòng quặn thắt.Hắn không thể thay thế Shin. Không ai có thể thay thế Shin trong lòng con trai hắn.Hắn vươn tay, nhẹ nhàng đặt khăn mát lên trán con trai. Cậu bé khẽ cựa mình, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm lấy tay hắn.“Ba sẽ đưa con đến gặp ba Shin…”Nagumo thì thầm, như đang hứa với con và với chính bản thân mình.Nếu Shin không về, hắn sẽ đưa con đến gặp cậu ấy.Dù có phải dùng cách nào đi nữa, hắn cũng sẽ khiến Shin quay về—về với hắn, về với con, về với gia đình này.Nagumo bế con trai trên tay, cậu bé vẫn còn hơi sốt, nhưng đôi mắt to tròn mở ra, ánh lên chút mong đợi.Suốt quãng đường dài, thằng bé không hỏi gì, không khóc, chỉ lặng lẽ siết chặt áo ba mình.Khi xe dừng lại trước căn hộ nhỏ, Nagumo hít một hơi sâu rồi bế con trai xuống. Cánh cửa trước mặt hắn không chỉ là một cánh cửa bình thường—mà là ranh giới giữa quá khứ và hiện tại, giữa mất mát và đoàn tụ.Hắn gõ cửa.Một lát sau, cánh cửa mở ra.Shin đứng đó, trên tay bế một đứa bé nhỏ xíu, đôi mắt mở to khi nhìn thấy Nagumo và con trai.Không ai lên tiếng trong khoảnh khắc ấy.Cậu bé trong vòng tay Nagumo cựa mình, đôi mắt mệt mỏi nhìn thấy Shin. Trong chớp mắt, đôi mắt ấy đỏ hoe.“Ba Shin…” Giọng thằng bé nghẹn lại, nhưng nó không khóc thành tiếng.Shin sững người.Chỉ một tiếng gọi ấy đã khiến cậu không thể đứng vững.Cậu tiến đến, giang tay đón con trai từ tay Nagumo. Vừa chạm vào, cậu bé đã lập tức ôm chặt lấy Shin, vùi mặt vào ngực cậu.Nagumo nhìn cảnh tượng đó, không nói gì. Hắn đã từng sợ Shin sẽ rời bỏ mình mãi mãi. Nhưng giờ phút này, hắn biết, Shin chưa bao giờ thực sự biến mất.Trong vòng tay cậu là con trai họ. Và trong lòng cậu, vẫn còn có hắn.Còn đứa bé gái trong tay Shin—đứa con thứ hai của họ—như một minh chứng rằng sợi dây liên kết giữa họ chưa bao giờ đứt đoạn.Nagumo bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy cả hai mẹ con.Lần này, hắn sẽ không để Shin rời đi nữa.Sau khi được ba dẫn đến gặp Shin, cậu bé đã không rời mẹ dù chỉ một giây.Shin cũng vậy, cậu không ngừng ôm lấy con trai, như thể bù đắp cho những tháng ngày xa cách.Nhưng điều khiến cậu bé ngạc nhiên nhất là… cậu có thêm một đứa em gái.Lúc đầu, cậu bé hơi e dè khi nhìn sinh linh nhỏ nhắn trong vòng tay mẹ. Đứa bé có đôi mắt to tròn, làn da trắng mịn và mái tóc mềm. Nó khẽ cựa mình, rồi chớp mắt nhìn cậu bé, bàn tay bé xíu vươn ra như muốn chạm vào anh trai.Nagumo ngồi xuống bên cạnh, xoa nhẹ đầu con trai. “Con có vui không?”Cậu bé ngước lên nhìn ba, rồi nhìn mẹ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên em gái. Một lát sau, cậu bé chậm rãi gật đầu.“Vui ạ.”Shin mỉm cười, kéo con trai vào lòng. “Từ nay con có thêm một người để yêu thương rồi.”Cậu bé nhìn em gái lần nữa, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào bàn tay nhỏ xíu của em. Bất ngờ, đứa bé nắm lấy ngón tay anh trai, khẽ siết chặt.Cậu bé mở to mắt, rồi bật cười.Tiếng cười trong trẻo ấy vang lên, xua tan những ngày tháng xa cách, xua tan nỗi cô đơn đã từng bủa vây gia đình này.Nagumo nhìn vợ con, cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ ấm áp đến vậy.Hắn vươn tay, ôm lấy cả ba người vào lòng.Lần này, gia đình họ đã thực sự trọn vẹn.
Shin lặng lẽ nhìn con trai lớn, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Cậu bé đang chơi cùng em gái, vẻ mặt vui vẻ nhưng vẫn có chút gì đó dè dặt.Cậu biết… con trai vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận sự trở về của mình.Shin cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé. "Con có giận mẹ không?"Cậu bé ngước lên nhìn cậu, đôi mắt đen láy giống hệt Nagumo. Một lúc lâu sau, cậu bé khẽ lắc đầu."Không giận… nhưng con buồn."Câu nói ấy như một nhát dao cứa vào lòng Shin.Cậu kéo con trai vào lòng, ôm chặt. "Mẹ xin lỗi… Vì sự ích kỷ của mẹ mà mẹ đã rời đi, để con phải chịu thiệt thòi."Cậu bé không nói gì, chỉ im lặng để Shin ôm. Một lúc sau, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:"Con sợ lắm. Khi con sốt, con chỉ muốn mẹ thôi… Nhưng mẹ không ở đó."Shin cắn chặt môi, vòng tay càng siết chặt hơn. "Mẹ biết, mẹ biết… Mẹ sai rồi. Từ giờ mẹ sẽ không rời xa con nữa."Cậu bé chậm rãi giơ tay, ôm lấy Shin. "Mẹ hứa nhé?"Shin mỉm cười, nước mắt rơi xuống vai con. "Mẹ hứa."Từ giây phút này, cậu sẽ dùng cả cuộc đời để bù đắp cho con trai mình.
Shin lặng lẽ nhìn con trai lớn, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Cậu bé đang chơi cùng em gái, vẻ mặt vui vẻ nhưng vẫn có chút gì đó dè dặt.Cậu biết… con trai vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận sự trở về của mình.Shin cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé. "Con có giận mẹ không?"Cậu bé ngước lên nhìn cậu, đôi mắt đen láy giống hệt Nagumo. Một lúc lâu sau, cậu bé khẽ lắc đầu."Không giận… nhưng con buồn."Câu nói ấy như một nhát dao cứa vào lòng Shin.Cậu kéo con trai vào lòng, ôm chặt. "Mẹ xin lỗi… Vì sự ích kỷ của mẹ mà mẹ đã rời đi, để con phải chịu thiệt thòi."Cậu bé không nói gì, chỉ im lặng để Shin ôm. Một lúc sau, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:"Con sợ lắm. Khi con sốt, con chỉ muốn mẹ thôi… Nhưng mẹ không ở đó."Shin cắn chặt môi, vòng tay càng siết chặt hơn. "Mẹ biết, mẹ biết… Mẹ sai rồi. Từ giờ mẹ sẽ không rời xa con nữa."Cậu bé chậm rãi giơ tay, ôm lấy Shin. "Mẹ hứa nhé?"Shin mỉm cười, nước mắt rơi xuống vai con. "Mẹ hứa."Từ giây phút này, cậu sẽ dùng cả cuộc đời để bù đắp cho con trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me