Najun 4shots Trans The Flower Between Your Nose And Chin
Nhà của Renjun chỉ là một căn nhà tranh bé tí tẹo đến mức đáng thương với hai căn phòng và một khu vườn trơ trụi ở đằng sau. Dù được dựng lên bằng những khúc gỗ tuyết tùng cứng cáp, ngôi nhà đã cách xa thời hoàng kim của nó; mấy tấm ván lợp đã lung lay, và lớp nước sơn thì đã bắt đầu bong tróc như lớp da khô vào mùa đông.
Dù cho vẻ ngoài có hơi xuềnh xoàng, đây vẫn là nơi cậu gọi là nhà. Nó nằm giáp với rừng Emeraldspire, chỉ cần đi bộ một chút là có thể đến thị trấn gần nhất nên Renjun không cần phải lo về việc thiếu nguyên liệu. Đất đai thì phì nhiêu màu mỡ, cậu tưởng tượng rằng đến mùa hè năm tới khu vườn của mình sẽ xum xuê các loại thảo mộc và rau củ. Đằng sau vườn có một cái giếng giúp cậu lấy được nước ngọt từ con suối rì rào gần đó, và thời tiết thì gần như dễ chịu quanh năm. Có nằm mơ cậu cũng không tưởng tượng được nơi nào tốt hơn ở đây.Là một bán phù thủy được sinh ra giữa một cơn bão mặt trời, mối quan hệ của Renjun với phép thuật đòi hỏi cậu phải tự cô lập bản thân khỏi những người xung quanh. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm đến điều đó lắm khi đẩy nhẹ cánh cửa màu đỏ dâu tây kêu cót két và tiến vào căn nhà mà cuối cùng cũng đã được trang bị đầy đủ đồ đạc và lau chùi sạch sẽ. Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, nhấn chìm vạn vật trong sắc vàng trong lúc cậu đặt đống đồ tạp hóa mua ở khu chợ trong thị trấn xuống. Căn bếp nhỏ chỉ vỏn vẹn một chiếc tủ lạnh, một quầy nhỏ để chuẩn bị đồ ăn, một cái bồn rửa, và một cái bếp lò kiểu cũ bằng gỗ có thêm chức năng làm lò sưởi trong mùa đông, nhưng Renjun thích nó lắm.Cậu đựng thảo mộc khô và gia vị trong những cái hũ thủy tinh xếp trên một cái chạn gỗ ọp ẹp, và chuyển những quả dâu, hoa quả và nấm vào trong tủ lạnh. Cậu để cái giỏ của mình cạnh cửa ra vào với ý định sẽ đi vào trong rừng để kiếm thêm nguyên liệu. Renjun thắp một cây nến thơm hương oải hương mà cậu đã mua từ một nghệ nhân địa phương và để nó lên trên kệ, rồi bố trí chiếc bàn hai chỗ ngồi bé tí để ăn nhẹ một chút và đọc qua cuốn sách độc dược mới.Pha chế độc dược là một trong những ngón phép mà cậu thực sự làm được. Là một bán phù thủy, những câu thần chú, bùa rủa, lời nguyền - tất cả những thứ đó đều không dễ dàng gì với cậu. Nhưng pha chế độc dược thì chỉ yêu cầu những nguyên liệu chính xác và một chút phép thuật, và đó là lý do cậu đầu tư nhiều thời gian và công sức vào việc nghiên cứu nó. Cậu cũng thông thạo thuật chiêm tinh, và khá mát tay trong việc trồng những loài thực vật huyền bí.Vừa ngâm nga một mình vừa cẩn thận bóc một quả quýt, Renjun lật mở một quyển sách công thức được đóng bìa da với những hình vẽ minh họa tuyệt đẹp và dành thời gian để chiêm ngưỡng những mép sách được mạ vàng và những dòng chữ viết tay nghiêng ngay ngắn. Trong lúc những ngón tay mảnh khảnh tách quả quýt thành từng múi nhỏ, cậu đọc qua bảng mục lục và cảm thấy hài lòng với thứ mình tìm được. Có đủ loại độc dược cho mọi mục đích; tình yêu, tình dục, hạnh phúc, sức mạnh, chữa bệnh - quyển sách này đúng là một phát hiện tuyệt vời, và Renjun thấy thật may mắn khi chỉ phải trả bảy đồng xu bạc cho nó. Khi Renjun đã xơi xong quả quýt, vị ngọt và chua vẫn còn đọng lại trên môi, cậu cất chỗ vỏ vào một thùng ủ ở bên ngoài trước khi đi đôi bốt đã mòn và đeo chiếc giỏ lên tay. Cậu khóa cửa nhà, chiếc chìa khóa sắt được treo trên dải ruy băng cậu đeo quanh cổ, và bắt đầu đi vào rừng. Cậu buông lời chào hỏi với những chú chim bay qua lối đi của cậu, lấy làm thích thú trước bộ lông xanh màu trời và trắng màu mây của chúng. Cậu có thể cảm nhận được phép thuật của chúng - thứ phép thuật có trong mọi sinh vật của rừng - ngân vang trong không gian như một bản nhạc mừng vui.Rừng Emeraldspine có những hàng cây xanh tươi mơn mởn, vươn cao đến mức những cành cây có thể đặt những chiếc hôn lên bầu trời. Những cành lá xum xuê tạo nên một vòm lá hoàn hảo trong lúc Renjun mò mẫm nhặt nhạnh qua đống cây cối um tùm, cẩn thận từng bước để không giẫm lên khóm cây nào. Cậu cảm thấy vui sướng trước sự dồi dào của những loại nấm ăn được mà cậu tìm thấy trên nền rừng, những tiết nấm học tỏ ra hữu ích trong việc giúp cậu phân biệt được chúng.Cậu đang hái cỏ giáp trạng để phơi khô và dự trữ thì nghe thấy tiếng nước chảy xiết. Cậu nhận ra rằng chắc hẳn phải có một con suối ở gần đây, và sau khi bỏ cỏ giáp trạng vào trong giỏ, cậu đi theo thanh âm nhịp nhàng của dòng chảy cho đến khi bắt gặp một dòng nước nhỏ. Nó mang một vẻ tinh khôi, dòng nước trong veo chảy qua những phiến đá. Cậu có thể thấy cá bơi lội xung quanh, và cậu cẩn thận để không tiến đến quá gần. Renjun tìm thấy một tảng đá lớn với bề mặt khá bằng phẳng và trèo lên đó, đặt chiếc giỏ xuống bên cạnh. Ánh nắng chiếu trên khuôn mặt cậu thật ấm áp, và thỉnh thoảng một cơn gió mát lành lại mơn trớn da mặt cậu. Mọi thứ hoàn mỹ đến mức cậu thấy thỏa mãn với việc chỉ ngồi đó và ngâm mình trong ánh nắng. Không biết bao lâu đã trôi qua, và Renjun mở mắt dù cậu còn không nhận ra là mình đã nhắm mắt lại. Bảng màu của thiên nhiên ùa ra chào đón cậu; sắc màu của cánh chuồn chuồn, màu xanh ngọc và lục bảo của lá cây, màu nâu đậm của vỏ cây. Những ngón tay của cậu ngứa ngáy muốn chạm vào màu vẽ và sổ phác họa đã bị bỏ lại ở căn nhà tranh.Một chuyển động vụt qua đập vào mắt cậu, và cậu quay lại nhìn, mong đợi một chú hươu đến bên dòng suối uống nước. Nhưng thay vào đó, cậu nhìn thấy một con người. Cụ thể hơn là một chàng trai, dù cậu không nhìn rõ khuôn mặt của chàng. Chàng chắc chắn cao hơn Renjun, mặc một miếng vải trắng mỏng bồng bềnh được quấn quanh những đường cơ bắp gọn gàng và làn da bánh mật. Bên trên mái tóc mảnh màu nâu sáng đeo một chiếc vòng lá được bện bằng những cành cây non. Tầm mắt của Renjun di chuyển đến đôi tai của chàng, lấp ló sau những lọn tóc màu hung. Chúng dài và nhọn ở đầu, và hình ảnh của chúng khiến cậu phải nín thở. Vậy là không phải con người rồi. Là một tiên rừng.Cậu đã từng nghe những câu chuyện về những sinh vật xinh đẹp với hình dáng giống con người sinh sống trong rừng sâu, được ca tụng bởi mọi thi sĩ trong những quán rượu trên khắp xứ sở, nhưng cậu chưa từng tận mắt nhìn thấy họ. Cho tới bây giờ. Cậu như bị hớp hồn khi vị tiên bước xuống làn nước, lội xuống cho đến khi nước sâu đến thắt lưng. Renjun nín thở, và cứ như thể dòng suối cũng làm vậy, nó chậm lại cho đến khi chỉ còn là một dòng chảy dịu dàng. Cậu trợn tròn mắt trước cảnh những bông hoa màu hồng nhạt đang bắt đầu xuất hiện trên mặt nước, tạo thành một làn sóng hoa vây quanh vị tiên, người vừa nâng một bông hoa trong lòng bàn tay.Một bông trôi đến gần chân Renjun, chỉ cách khoảng một bước. Cậu biết rằng mình không nên làm vậy, nhưng dòng máu phù thủy thôi thúc cậu vươn tay ra cố bắt lấy nó. Thật khó để cưỡng lại những cánh hoa hồng mềm mại và những chiếc lá xanh đậm, chúng gần như đang mời gọi cậu. Cậu tưởng tượng mình sẽ mang nó về nhà để nghiên cứu, và có thể sẽ dùng nó trong một hoặc hai loại độc dược, và cậu quyết định phải có được nó. Ngón tay của cậu thiếu chút nữa là chạm được đến bông hoa, và cậu trượt xuống tảng đá để tiến đến gần hơn.Một cành cây gãy răng rắc dưới chân cậu, và cậu sững lại.Khi cậu dám ngước lên nhìn, vị tiên đang quan sát cậu. Renjun run rẩy, vừa vì sợ hãi vừa vì choáng ngợp; vô thức về những gì sắp xảy nhưng bị cuốn đi bởi vẻ đẹp của vị tiên. Bờ môi hồng như cánh hoa, tàn nhang lấm tấm như những vì sao, và đôi mắt to tròn màu hổ phách là tất cả những gì cậu nhìn thấy trước khi vị tiên lặn xuống dưới mặt nước. Cậu hồi hộp chờ đợi, nhưng vị tiên không quay trở lại, và đến lúc này cậu mới nhận ra - tinh linh này sợ cậu.Cảm giác tội lỗi và xấu hổ trào dâng trong lòng cậu, và Renjun nhanh chóng quay gót rời đi. Cậu vội vã chạy đi, hi vọng rằng một khi cậu không còn ở đó, vị tiên sẽ thấy đủ an toàn để quay trở lại. Dù sao thì, khu rừng này là địa phận của chàng. Renjun chỉ là một vị khách không mời mà thôi.Cậu đi không ngừng cho đến khi về lại căn nhà tranh của mình, đóng sầm cửa lại và dựa người vào tấm gỗ. Tim của cậu đang đập nhanh hơn cả nhịp đập cánh của con chim ruồi, nhưng cuối cùng thì nó cũng chậm lại khi cậu thở hổn hển với một tay đặt lên trước ngực. Cậu còn không hiểu tại sao mình lại cư xử như thế này - vị tiên còn không hề bước về phía cậu, và có lẽ chàng cũng đã hoảng hốt y như cậu vậy.Thở dài, Renjun bỏ đôi bốt ở cửa và bước vào căn bếp để chuẩn bị bữa trưa. Cậu làm qua loa một đĩa salad với rau diếp cừu, cà chua bi và nấm mỡ áp chảo. Cậu mang theo cái bát gỗ ra đằng sau ngôi nhà, vừa ăn vừa nhổ cỏ dại trong vườn. Cử động đào lớp đất lên rồi cẩn thận nhổ những cây cỏ dại đã được cơ thể cậu khắc ghi, và cậu tiếp tục làm việc cho đến trong bát không còn gì. Cậu dành phần còn lại trong ngày ở trong khu vườn, cho đến tận khi mặt trời chỉ còn là một mảnh nhỏ trên chân trời, nhưng toàn bộ khoảng thời gian đó được dành để nghĩ về vị tiên xinh đẹp ở sâu trong khu rừng đó.
- Cỏ giáp trạng (bugleweed): một loại dược liệu có tác dụng cải thiện tuần hoàn, điều hoà hơi thở, nhịp đập, huyết áp.
Dù cho vẻ ngoài có hơi xuềnh xoàng, đây vẫn là nơi cậu gọi là nhà. Nó nằm giáp với rừng Emeraldspire, chỉ cần đi bộ một chút là có thể đến thị trấn gần nhất nên Renjun không cần phải lo về việc thiếu nguyên liệu. Đất đai thì phì nhiêu màu mỡ, cậu tưởng tượng rằng đến mùa hè năm tới khu vườn của mình sẽ xum xuê các loại thảo mộc và rau củ. Đằng sau vườn có một cái giếng giúp cậu lấy được nước ngọt từ con suối rì rào gần đó, và thời tiết thì gần như dễ chịu quanh năm. Có nằm mơ cậu cũng không tưởng tượng được nơi nào tốt hơn ở đây.Là một bán phù thủy được sinh ra giữa một cơn bão mặt trời, mối quan hệ của Renjun với phép thuật đòi hỏi cậu phải tự cô lập bản thân khỏi những người xung quanh. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm đến điều đó lắm khi đẩy nhẹ cánh cửa màu đỏ dâu tây kêu cót két và tiến vào căn nhà mà cuối cùng cũng đã được trang bị đầy đủ đồ đạc và lau chùi sạch sẽ. Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, nhấn chìm vạn vật trong sắc vàng trong lúc cậu đặt đống đồ tạp hóa mua ở khu chợ trong thị trấn xuống. Căn bếp nhỏ chỉ vỏn vẹn một chiếc tủ lạnh, một quầy nhỏ để chuẩn bị đồ ăn, một cái bồn rửa, và một cái bếp lò kiểu cũ bằng gỗ có thêm chức năng làm lò sưởi trong mùa đông, nhưng Renjun thích nó lắm.Cậu đựng thảo mộc khô và gia vị trong những cái hũ thủy tinh xếp trên một cái chạn gỗ ọp ẹp, và chuyển những quả dâu, hoa quả và nấm vào trong tủ lạnh. Cậu để cái giỏ của mình cạnh cửa ra vào với ý định sẽ đi vào trong rừng để kiếm thêm nguyên liệu. Renjun thắp một cây nến thơm hương oải hương mà cậu đã mua từ một nghệ nhân địa phương và để nó lên trên kệ, rồi bố trí chiếc bàn hai chỗ ngồi bé tí để ăn nhẹ một chút và đọc qua cuốn sách độc dược mới.Pha chế độc dược là một trong những ngón phép mà cậu thực sự làm được. Là một bán phù thủy, những câu thần chú, bùa rủa, lời nguyền - tất cả những thứ đó đều không dễ dàng gì với cậu. Nhưng pha chế độc dược thì chỉ yêu cầu những nguyên liệu chính xác và một chút phép thuật, và đó là lý do cậu đầu tư nhiều thời gian và công sức vào việc nghiên cứu nó. Cậu cũng thông thạo thuật chiêm tinh, và khá mát tay trong việc trồng những loài thực vật huyền bí.Vừa ngâm nga một mình vừa cẩn thận bóc một quả quýt, Renjun lật mở một quyển sách công thức được đóng bìa da với những hình vẽ minh họa tuyệt đẹp và dành thời gian để chiêm ngưỡng những mép sách được mạ vàng và những dòng chữ viết tay nghiêng ngay ngắn. Trong lúc những ngón tay mảnh khảnh tách quả quýt thành từng múi nhỏ, cậu đọc qua bảng mục lục và cảm thấy hài lòng với thứ mình tìm được. Có đủ loại độc dược cho mọi mục đích; tình yêu, tình dục, hạnh phúc, sức mạnh, chữa bệnh - quyển sách này đúng là một phát hiện tuyệt vời, và Renjun thấy thật may mắn khi chỉ phải trả bảy đồng xu bạc cho nó. Khi Renjun đã xơi xong quả quýt, vị ngọt và chua vẫn còn đọng lại trên môi, cậu cất chỗ vỏ vào một thùng ủ ở bên ngoài trước khi đi đôi bốt đã mòn và đeo chiếc giỏ lên tay. Cậu khóa cửa nhà, chiếc chìa khóa sắt được treo trên dải ruy băng cậu đeo quanh cổ, và bắt đầu đi vào rừng. Cậu buông lời chào hỏi với những chú chim bay qua lối đi của cậu, lấy làm thích thú trước bộ lông xanh màu trời và trắng màu mây của chúng. Cậu có thể cảm nhận được phép thuật của chúng - thứ phép thuật có trong mọi sinh vật của rừng - ngân vang trong không gian như một bản nhạc mừng vui.Rừng Emeraldspine có những hàng cây xanh tươi mơn mởn, vươn cao đến mức những cành cây có thể đặt những chiếc hôn lên bầu trời. Những cành lá xum xuê tạo nên một vòm lá hoàn hảo trong lúc Renjun mò mẫm nhặt nhạnh qua đống cây cối um tùm, cẩn thận từng bước để không giẫm lên khóm cây nào. Cậu cảm thấy vui sướng trước sự dồi dào của những loại nấm ăn được mà cậu tìm thấy trên nền rừng, những tiết nấm học tỏ ra hữu ích trong việc giúp cậu phân biệt được chúng.Cậu đang hái cỏ giáp trạng để phơi khô và dự trữ thì nghe thấy tiếng nước chảy xiết. Cậu nhận ra rằng chắc hẳn phải có một con suối ở gần đây, và sau khi bỏ cỏ giáp trạng vào trong giỏ, cậu đi theo thanh âm nhịp nhàng của dòng chảy cho đến khi bắt gặp một dòng nước nhỏ. Nó mang một vẻ tinh khôi, dòng nước trong veo chảy qua những phiến đá. Cậu có thể thấy cá bơi lội xung quanh, và cậu cẩn thận để không tiến đến quá gần. Renjun tìm thấy một tảng đá lớn với bề mặt khá bằng phẳng và trèo lên đó, đặt chiếc giỏ xuống bên cạnh. Ánh nắng chiếu trên khuôn mặt cậu thật ấm áp, và thỉnh thoảng một cơn gió mát lành lại mơn trớn da mặt cậu. Mọi thứ hoàn mỹ đến mức cậu thấy thỏa mãn với việc chỉ ngồi đó và ngâm mình trong ánh nắng. Không biết bao lâu đã trôi qua, và Renjun mở mắt dù cậu còn không nhận ra là mình đã nhắm mắt lại. Bảng màu của thiên nhiên ùa ra chào đón cậu; sắc màu của cánh chuồn chuồn, màu xanh ngọc và lục bảo của lá cây, màu nâu đậm của vỏ cây. Những ngón tay của cậu ngứa ngáy muốn chạm vào màu vẽ và sổ phác họa đã bị bỏ lại ở căn nhà tranh.Một chuyển động vụt qua đập vào mắt cậu, và cậu quay lại nhìn, mong đợi một chú hươu đến bên dòng suối uống nước. Nhưng thay vào đó, cậu nhìn thấy một con người. Cụ thể hơn là một chàng trai, dù cậu không nhìn rõ khuôn mặt của chàng. Chàng chắc chắn cao hơn Renjun, mặc một miếng vải trắng mỏng bồng bềnh được quấn quanh những đường cơ bắp gọn gàng và làn da bánh mật. Bên trên mái tóc mảnh màu nâu sáng đeo một chiếc vòng lá được bện bằng những cành cây non. Tầm mắt của Renjun di chuyển đến đôi tai của chàng, lấp ló sau những lọn tóc màu hung. Chúng dài và nhọn ở đầu, và hình ảnh của chúng khiến cậu phải nín thở. Vậy là không phải con người rồi. Là một tiên rừng.Cậu đã từng nghe những câu chuyện về những sinh vật xinh đẹp với hình dáng giống con người sinh sống trong rừng sâu, được ca tụng bởi mọi thi sĩ trong những quán rượu trên khắp xứ sở, nhưng cậu chưa từng tận mắt nhìn thấy họ. Cho tới bây giờ. Cậu như bị hớp hồn khi vị tiên bước xuống làn nước, lội xuống cho đến khi nước sâu đến thắt lưng. Renjun nín thở, và cứ như thể dòng suối cũng làm vậy, nó chậm lại cho đến khi chỉ còn là một dòng chảy dịu dàng. Cậu trợn tròn mắt trước cảnh những bông hoa màu hồng nhạt đang bắt đầu xuất hiện trên mặt nước, tạo thành một làn sóng hoa vây quanh vị tiên, người vừa nâng một bông hoa trong lòng bàn tay.Một bông trôi đến gần chân Renjun, chỉ cách khoảng một bước. Cậu biết rằng mình không nên làm vậy, nhưng dòng máu phù thủy thôi thúc cậu vươn tay ra cố bắt lấy nó. Thật khó để cưỡng lại những cánh hoa hồng mềm mại và những chiếc lá xanh đậm, chúng gần như đang mời gọi cậu. Cậu tưởng tượng mình sẽ mang nó về nhà để nghiên cứu, và có thể sẽ dùng nó trong một hoặc hai loại độc dược, và cậu quyết định phải có được nó. Ngón tay của cậu thiếu chút nữa là chạm được đến bông hoa, và cậu trượt xuống tảng đá để tiến đến gần hơn.Một cành cây gãy răng rắc dưới chân cậu, và cậu sững lại.Khi cậu dám ngước lên nhìn, vị tiên đang quan sát cậu. Renjun run rẩy, vừa vì sợ hãi vừa vì choáng ngợp; vô thức về những gì sắp xảy nhưng bị cuốn đi bởi vẻ đẹp của vị tiên. Bờ môi hồng như cánh hoa, tàn nhang lấm tấm như những vì sao, và đôi mắt to tròn màu hổ phách là tất cả những gì cậu nhìn thấy trước khi vị tiên lặn xuống dưới mặt nước. Cậu hồi hộp chờ đợi, nhưng vị tiên không quay trở lại, và đến lúc này cậu mới nhận ra - tinh linh này sợ cậu.Cảm giác tội lỗi và xấu hổ trào dâng trong lòng cậu, và Renjun nhanh chóng quay gót rời đi. Cậu vội vã chạy đi, hi vọng rằng một khi cậu không còn ở đó, vị tiên sẽ thấy đủ an toàn để quay trở lại. Dù sao thì, khu rừng này là địa phận của chàng. Renjun chỉ là một vị khách không mời mà thôi.Cậu đi không ngừng cho đến khi về lại căn nhà tranh của mình, đóng sầm cửa lại và dựa người vào tấm gỗ. Tim của cậu đang đập nhanh hơn cả nhịp đập cánh của con chim ruồi, nhưng cuối cùng thì nó cũng chậm lại khi cậu thở hổn hển với một tay đặt lên trước ngực. Cậu còn không hiểu tại sao mình lại cư xử như thế này - vị tiên còn không hề bước về phía cậu, và có lẽ chàng cũng đã hoảng hốt y như cậu vậy.Thở dài, Renjun bỏ đôi bốt ở cửa và bước vào căn bếp để chuẩn bị bữa trưa. Cậu làm qua loa một đĩa salad với rau diếp cừu, cà chua bi và nấm mỡ áp chảo. Cậu mang theo cái bát gỗ ra đằng sau ngôi nhà, vừa ăn vừa nhổ cỏ dại trong vườn. Cử động đào lớp đất lên rồi cẩn thận nhổ những cây cỏ dại đã được cơ thể cậu khắc ghi, và cậu tiếp tục làm việc cho đến trong bát không còn gì. Cậu dành phần còn lại trong ngày ở trong khu vườn, cho đến tận khi mặt trời chỉ còn là một mảnh nhỏ trên chân trời, nhưng toàn bộ khoảng thời gian đó được dành để nghĩ về vị tiên xinh đẹp ở sâu trong khu rừng đó.
🍄
Chú thích:- Cỏ giáp trạng (bugleweed): một loại dược liệu có tác dụng cải thiện tuần hoàn, điều hoà hơi thở, nhịp đập, huyết áp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me