TruyenFull.Me

Najun Dich Quang Doi Con Lai

Bên trong yên tĩnh mấy giây sau đó cửa mở, La Tại Dân đang đứng đối mặt với bồn cầu, quay đầu ra nói: "Anh vào xem cái này đi."

Cái gì thế, lòng Hoàng Nhân Tuấn chợt hốt hoảng, lại sợ trong nhà vệ sinh xảy ra chuyện, chẳng lẽ bị nổ bồn cầu? Nghĩ đến đây anh nhấc chân bước vào, đứng ngay cạnh La Tại Dân chân kề chân, gian vệ sinh được xây không rộng lắm, hai người đứng hơi chật, hai cái đầu nhanh chóng dí sát vào nhau, cùng nhìn chằm chằm thứ trong bồn cầu không hề chớp mắt.

"Vãi." Hoàng Nhân Tuấn cũng không khỏi buột miệng thốt ra một câu, thứ trong bồn cầu ngước đôi mắt tròn nhìn anh, kêu một tiếng: "Gâu!"

"Chó nhà ai vậy?" La Tại Dân vịn tường gian vệ sinh, hết hồn chưa yên: "Làm em sợ gần chết."

Vừa rồi mở nắp bồn cầu, quần cởi ra rồi đang chuẩn bị giải quyết nỗi buồn, nào ngờ một cái đầu nhỏ ướt sũng bên trong nhô lên, bốn chân ngắn ngủn liều mạng muốn nhảy ra ngoài, nhưng rơi vào bồn cầu có nhảy thế nào cũng không thoát ra nổi, tạo hình vô cùng đặc biệt, trên đầu còn thắt một cái nơ bướm màu đỏ.

"Đây là... chắc là chó của bạn anh..." Hoàng Nhân Tuấn duỗi tay ra lại rụt tay về lại duỗi tay ra, cuối cùng ánh mắt phức tạp túm cổ Daegal xách lên: "Làm phiền rồi, em tiếp tục đi."

"..." La Tại Dân nhìn thấy nơ bướm trên đầu chó bị Hoàng Nhân Tuấn nắm xiêu vẹo, thì ra là cái cặp, chỉ kẹp có mấy sợi lông, lỏng lẻo sắp rơi, hắn nhấn mạnh: "Ra ngoài rửa ráy đi." Không biết chạy từ đâu vào, lại còn chui trong nhà vệ sinh chơi, nói xong thì đóng cửa.

Hoàng Nhân Tuấn xách cổ Daegal, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, chó con giương đôi mắt nhìn anh chăm chú, móng vuốt quơ quào giữa không trung trong vô thức, toàn thân bị nước tẩy bồn cầu làm bẩn, lông chuyển từ màu trắng sang màu xanh lam, Hoàng Nhân Tuấn nhìn mà buồn cười, tay kia lấy điện thoại ra chụp bức ảnh gửi cho Chung Thần Lạc, đính kèm một câu: [Công chúa chơi đùa phạm quy, phụ huynh nhận được khẩn cấp đón về.]

Nói thì nói như vậy chứ anh cũng không thể ngồi im đợi Chung Thần Lạc về, đến lúc đó nước tẩy trên người Daegal đã được hong khô, nhưng từ bé đến lớn anh chưa từng động vào thú cưng, cứ thế thả vào bồn rửa tay rồi tắm hay phải mua cái gì khác, không biết, thế là anh gọi điện thoại cho Tiểu Châu nói nhà vệ sinh có chuyện mau qua đây, để người biết việc lo liệu đi, chỗ anh còn một chú chó to chưa chăm nổi đây này.

Tin nhắn gửi đi chưa bao lâu đã nhận được hồi âm của Chung Thần Lạc: [Mau mau gửi đến bệnh viện thú y gần đó, đại ân đại đức không thể đền đáp.]

Hoàng Nhân Tuấn chịu thua, không trả lời nữa, đi làm còn mang theo chó nghịch nước thì cũng chỉ có Chung Thần Lạc làm ra được, đến thời điểm quan trọng người đáng tin nhất vẫn là Tiểu Châu, gọi điện thoại xong chỉ hai phút sau đã kịp thời xông đến nhà vệ sinh, vịn khung cửa hỏi: "Ống nước bị vỡ ạ?"

Ào~ Tiếng xả nước từ trong gian vệ sinh truyền ra, Tiểu Châu cực kỳ hiểu chuyện, đầu óc nhanh nhạy: "Em hiểu rồi, nhà vệ sinh hết giấy chứ gì, em đi lấy ngay đây."

"Dừng lại." Hoàng Nhân Tuấn xách công chúa trong tay đến trước mặt Tiểu Châu: "Tìm một bệnh viện thú y tắm rửa sạch sẽ, xong thì gửi lại đấy, đợi anh Thần Lạc nhà mày đến tìm."

"Con..." Trong đôi mắt nhỏ nhỏ của Tiểu Châu có nghi ngờ to to: "Con chó này từ đâu ra vậy? Anh đào đâu ra thế?"

Hoàng Nhân Tuấn điều chỉnh biểu cảm trên mặt, không trả lời.

Cửa gian vệ sinh mở ra, La Tại Dân vịn tường chậm rãi đi hai bước, ánh mắt Tiểu Châu lướt qua đôi chân La Tại Dân nhìn thấy một góc bồn cầu, quay đầu nhìn chằm chằm con chó, thoáng rụt người ra sau, kinh hoàng nói: "Không phải nó vừa mới ăn phân đấy chứ?"

"Ăn cái gì, mày ăn nó cũng không ăn, đây là chó quý tộc, là công chúa, mau đưa người ta đi bệnh viện, đừng để bị cảm." Hoàng Nhân Tuấn đặt Daegal vào lòng Tiểu Châu đang run lẩy bẩy: "Lát nữa khỏi cần về đây, anh giải quyết chuyện bên này."

"Hả?" Tiểu Châu đang ôm chó, ôm rất không thoải mái: "Bên này chẳng được mấy người nghe lời anh, không cần em thật hả? Mấy đứa công cụ vẫn đang đợi đấy, anh định xử lý thế nào?"

"Mày đi đi, anh tự biết lo liệu." Hoàng Nhân Tuấn xua tay, Tiểu Châu cảm giác chó con trong lòng đang run nên cũng không tiện nói thêm nhiều, gật đầu với La Tại Dân sau lưng Hoàng Nhân Tuấn rồi mang chó rời đi.

"Tiểu Châu nhìn có vẻ là người rất đáng tin." La Tại Dân vừa đi vừa nói.

"Nó đáng tin? Thôi dẹp đi! Em sao rồi? Tình hình thế nào?" Hoàng Nhân Tuấn xoay người sờ đến cổ áo măng tô của La Tại Dân: "Anh xem nào."

"Không sao." La Tại Dân nói: "Lúc nãy trong nhà vệ sinh em xem rồi, không vấn đề."

"Tự em xem làm sao được? Sau lưng có mắt à." Hoàng Nhân Tuấn không tin.

"Sờ thấy, không sao thật mà." La Tại Dân khẽ nhếch khóe môi lên cười, còn xoay một vòng rồi nói: "Anh nhìn đi."

Nhíu mày rồi nhưng không nhíu quá mức, Hoàng Nhân Tuấn thấy mấy câu miêu tả trong tiểu thuyết rất tài tình, mắt hoa đào cái gì đó, mắt La Tại Dân thực sự như một cánh hoa đào, viền mắt thường dễ đỏ, nhưng không biết trong lòng có cảm xúc nặng nề thế nào mà lại đến mức này, hoặc giả trời sinh đã có tướng mạo như vậy, chỉ là bên trong đôi mắt có một dạng hàm súc, nhất là khi nhìn người khác, hắn nhìn đồ đạc không có cảm giác ấy mà chỉ nhìn người mới có.

Ánh mắt phải xông vào trong, phải có thời khắc giao hòa với ánh mắt của anh, một người không hề bận tâm thế nào cũng sẽ thoáng giật mình, cảm giác trong lòng xuất hiện một con ngựa hoang.

Chẳng rõ tại dạo này nhiều việc quá hay tại mới thổ lộ xong nên tâm trạng tương đối kích động, Hoàng Nhân Tuấn bước đến ôm La Tại Dân, đặt vai hắn ngay dưới cằm mình, không dùng sức mà khẽ vỗ lưng hắn.

La Tại Dân nào biết tự dưng anh lại làm như vậy, tình thế xoay chuyển khiến đầu óc choáng váng, vô thức dựa vào Hoàng Nhân Tuấn để tránh ngã ra sau, đồng thời nắm thật chặt bồn rửa tay.

Nhưng Hoàng Nhân Tuấn không ngã, ôm hắn rất vững vàng, cằm đè lên vai hắn, có lẽ sợ vết thương của hắn bị rách nên không siết mạnh tay, cánh tay vòng ra sau ôm lấy, nhưng hai lồng ngực dựa sát vào nhau, La Tại Dân cảm nhận được phập phồng từ đằng trước.

Rất gần.

Hoàng Nhân Tuấn nghiêng đầu ghé mũi đến bên cổ La Tại Dân, khẽ gõ gõ vào mạch máu đang đập, sau đó môi di chuyển đến bên tai hắn, nhẹ hôn một cái lên đó.

Trên người La Tại Dân có một mùi thơm, là người đàn ông rất chú trọng ngoại hình, dù sao thì cũng chú trọng hơn anh, hai người không thuộc cùng một loại người, một người sống rất có quy tắc, một người sống rối loạn ngổn ngang.

Hoàng Nhân Tuấn chưa ngửi thấy mùi thơm ấy bao giờ, có lẽ là xịt nước hoa trong thời gian dài, nhưng ngửi không có cảm giác nhân tạo mà giống mùi thơm cơ thể tự nhiên, là mùi thơm có thể khơi gợi ham muốn.

Chắc không ai có dục vọng với mùi hương nhân tạo từ hoa cỏ trái cây đâu, thế nên Hoàng Nhân Tuấn mới thấy trên người La Tại Dân có một mùi thơm, là mùi đặc biệt của riêng hắn.

Không rõ vì sao tự dưng anh ôm mình nên La Tại Dân chỉ đứng im tại chỗ, đến khi cổ và tai đều được chạm vào mới bất giác thấy sai sai, ngoài kia còn có cả đống chuyện cần giải quyết, Hoàng Nhân Tuấn đang làm gì vậy?

Xưa nay Hoàng Nhân Tuấn luôn rất quan tâm việc làm ăn, chú ý đến khách hàng, vậy mà lúc này chặn hắn trước cửa nhà vệ sinh, ôm hắn, lãng phí mỗi giây mỗi phút. Chuyện này khiến hắn thấy hơi hoài nghi, nhưng dường như xúc giác thần kinh của hai người được nối với nhau, hắn có thể cảm nhận phần nào tâm trạng của Hoàng Nhân Tuấn.

"Anh đang lo nghĩ gì sao?" La Tại Dân hỏi.

"Không." Hoàng Nhân Tuấn đỡ gáy hắn.

Lo nghĩ cái gì, mấy thằng nhóc chưa trưởng thành có thể lật tung nóc nhà nơi này hay sao? Nhưng Trương Thanh Sơn thì hơi phiền phức, bị đập cho như thế, nếu không nhanh chóng gọi xe cứu thương có thể sẽ toi mạng vì mất máu quá nhiều, nhưng anh chẳng còn sức mà cầm điện thoại lên gọi điện nữa, chỉ có thể bám vào người La Tại Dân.

Không biết cảm giác tĩnh mịch từ đâu ra, La Tại Dân nghĩ có thể là ảo giác.

Bên tai ngưa ngứa, Hoàng Nhân Tuấn dụi dụi trên vai hắn, cảm giác khoảng cách này gần hơn trước đây, thật ra cũng đâu thân mật mấy, chỉ đơn giản là ôm một cái thôi, trước đó còn từng làm tình rồi, chuyện này thì có gì đáng kể.

Không đáng kể, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ thầm hoàn toàn không phải chuyện to tát, nhưng thấy yên lòng, thấy đã bắt được người này một cách chắn chắn chân thực.

Hai người dính lấy nhau trong nhà vệ sinh hơi kỳ quái, ôm một lúc, Hoàng Nhân Tuấn dẫn hắn ra ngoài, đến phòng tiếp khách nhỏ hỏi mấy đứa công cụ vị thành niên lần này tới có mục đích gì.

La Tại Dân ngồi trên ghế sofa bên cạnh, khuỷu tay chống xuống đỡ nửa người trên, không dám dựa lưng ra sau, vì thế ngồi rất nghiêm chỉnh ngay ngắn, trên mặt không có cảm xúc, thi thoảng còn khẽ cười một tiếng, khiến cho mấy đứa công cụ bị quát mấy câu chợt nhìn La Tại Dân như thể nhìn thấy cứu tinh, phóng ánh mắt cầu cứu.

"Nói! Nhanh! Lên!" Hoàng Nhân Tuấn hỏi rất không kiên nhẫn.

"Bọn tôi không biết, chỉ đến lấy ấm gì đó." Một cậu trai mặc áo khoác đỏ nói: "Trương Thanh Sơn nói lấy được thì chia tiền, mỗi người một nghìn tệ, chỉ đi một chuyến này thôi."

"Đúng thế." Một người khác nói đế theo với thái độ thành khẩn.

"Lấy ấm thì lấy ấm, tại sao nói dối?" Hoàng Nhân Tuấn hỏi.

"Không nói dối mà, Trương Thanh Sơn nói cái ấm đó là đồ giả, phải lấy được đồ thật mới có tiền."

"Cậu ta còn nói gì nữa?" La Tại Dân nghe mãi, không nhịn được bèn cất tiếng hỏi, hắn nghĩ hình như mấy người này cũng chẳng hề hay biết, bị coi như công cụ thật sự.

"Không..." Cậu trai mặc áo khoác đỏ nói chuyện khá tỉnh: "Tôi nhớ anh ta chỉ nói chúng ta đi một chuyến này để lấy đồ cổ, lấy được thì chia tiền, không lấy được thì bỏ chạy."

"Bỏ chạy?" Hoàng Nhân Tuấn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cậu trai: "Các cậu không lấy được thì không lấy được, có phải làm việc gì lấy mạng người đâu, sao có khả năng đến mức bỏ chạy."

"Chuyện này..." Cậu trai mặc áo khoác đỏ cúi đầu trốn tránh ánh mắt Hoàng Nhân Tuấn.

"Không nói có lẽ phải bỏ chạy thật sự đấy." La Tại Dân cười.

Cậu trai ngẩng đầu nhìn La Tại Dân, sau đó rụt rè nhìn sang Hoàng Nhân Tuấn: "Thật ra cũng không có gì, Trương Thanh Sơn bảo tôi lúc lấy được ấm thì không cẩn thận, không cẩn thận..."

"Không cẩn thận làm vỡ?" Hoàng Nhân Tuấn tiếp lời, La Tại Dân và anh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu đại khái tình hình, thế nên hoàn toàn là đến gây sự, nhưng không chỉ mỗi gây sự, anh lấy điện thoại ra, cậu trai lập tức trở nên căng thẳng, hô to: "Anh đừng báo cảnh sát!"

"Đừng báo cảnh sát." Hoàng Nhân Tuấn đặt điện thoại xuống nhìn đối phương: "Đại ca của các cậu sắp chết rồi mà không cho tôi gọi 120?"

"Thế, thế thì gọi đi." Cậu trai nhìn sang bên, chỗ Trương Thanh Sơn ngã xuống.

"Các cậu ở đây đợi." Hoàng Nhân Tuấn gọi 120 xong còn gọi cả đồ ăn cho bốn cậu trai. La Tại Dân và anh đi lên phòng làm việc trên tầng hai nghỉ ngơi, vừa ngồi xuống đã nhìn thấy một cái tủ hình dáng đặc biệt, đặt ngay sau ghế của Hoàng Nhân Tuấn, cực to, kê sát mép tường, rộng chừng hơn một mét.

"Đây là cái gì?" La Tại Dân hỏi nhưng không đến chạm vào, hắn chỉ hơi tò mò chứ không có thói quen đi xem trực tiếp.

"Tủ." Hoàng Nhân Tuấn nói, nói xong đi tới ngồi xuống ghế làm việc, bảo La Tại Dân ngồi nghỉ trên ghế sofa bên cạnh.

"Là tủ đựng đồ cổ à?" La Tại Dân nhìn khắp xung quanh, so với lần trước đến đây thì đã có thêm một vài thứ hắn không biết.

"Ừ." Hoàng Nhân Tuấn lấy túi lá chè trong ngăn kéo ra, hỏi: "Trà Long Tỉnh được không?"

"Gì cũng được." La Tại Dân không quan trọng.

Hắn nhìn Hoàng Nhân Tuấn quay lưng về phía mình cầm ấm đun nước pha trà, đứng dưới cái tủ gỗ đen đồ sộ đó, nhìn người có vẻ dễ vỡ.

Như bình gốm đặt dưới mảnh vải phông nền màu đen, có lẽ chạm đổ là vỡ.

Nhưng nói như vậy không phải trong lòng anh yếu đuối, mà chỉ có ngoại hình mong manh.

La Tại Dân thấy đẹp.

"Lát nữa anh phải đến Cục Cảnh sát một chuyến, em ở đây nghỉ đi, đã gần chín giờ rồi, muốn ăn gì anh gọi shipper mua rồi đưa đến đây cho em." Hoàng Nhân Tuấn đặt một cốc trà nóng vừa pha xong lên bàn uống nước, ngồi xuống ghế sofa.

"Em đi cùng anh." La Tại Dân nói. Chẳng biết thế nào mà hắn không yên tâm để Hoàng Nhân Tuấn đi một mình, nhưng người không phải do anh đánh, đồ cũng không phải hàng nhái, không cần thiết phải lo lắng.

Khả năng quan tâm dễ rối.

"Em đi theo anh cũng chẳng ích gì." Hoàng Nhân Tuấn nói thẳng, nói xong lại hơi hối hận, bèn bổ sung một câu: "Em đến đó thì cảnh sát cũng chỉ hỏi anh, anh mới là đương sự."

"Ở bên anh." La Tại Dân nói.

Không có ích gì, chỉ ở bên thôi.

Đôi khi Hoàng Nhân Tuấn thật sự không hiểu nổi mình, là một phút bốc đồng hay tinh thần hưng phấn? Không có câu trả lời.

La Tại Dân còn muốn nói thêm, đang định mở miệng thì Hoàng Nhân Tuấn quay người sang chặn miệng hắn lại, dùng cách đơn giản thô bạo, hàm răng được tách ra, Hoàng Nhân Tuấn trườn vào như con thú dữ, nếu không phải tạm thời đánh mất lý trí vì sắc đẹp thì suýt chút nữa nước bọt cũng bị khơi ra, cảm giác môi bị va vào phát đau.

Dù có giữ vững lý trí đến mức nào thì La Tại Dân vẫn không nhịn được vòng tay ôm cổ Hoàng Nhân Tuấn, hắn cũng hiểu hiện tại không phải lúc, nhưng hôn cũng hôn rồi, quan tâm chó gì Trương Thanh Sơn hay Lý Hận Thủy, chẳng muốn nhắc đến ai hết.

Trên lưng hắn có vết thương, Hoàng Nhân Tuấn lo nghĩ cho hắn nên chỉ mạnh môi còn tay không dám đưa lung tung, La Tại Dân thì khác, sờ ra sau lưng Hoàng Nhân Tuấn, đầu ngón tay lành lạnh, Hoàng Nhân Tuấn bị lạnh khẽ run rẩy người, sau đó vẫn không dừng lại.

Muốn làm gì, mày muốn làm gì thế La Tại Dân? Hắn kiểm điểm bản thân, kiểm điểm ra được cái trứng chim, tay cũng luồn vào trong áo sờ đến eo và bụng dưới rồi, còn có thể muốn làm gì.

Cửa đã khóa trái ngay khi vào, trong phòng có hệ thống sưởi nên nhiệt độ không thấp, thật ra hắn vừa bước vào đã bắt đầu nóng, không phải bây giờ mới nóng.

Hoàng Nhân Tuấn không thể ra tay làm gì, La Tại Dân nhân cơ hội lợi dụng sờ mó lung tung, hắn luồn tay vào trong vuốt ve làn da đã lâu lắm rồi chưa được chạm vào và cả vòng eo nhỏ kia. Cảm giác hai bàn tay lạnh ngắt đang ngao du trên chỗ khó nói, Hoàng Nhân Tuấn vẫn nhịn được, không ngờ sau đó đầu vú đau nhói.

Một tay La Tại Dân ôm eo Hoàng Nhân Tuấn vòng ra sau lưng, tay kia sờ đến những chỗ mình thích, xoa bóp vuốt ve, thế là cương. Mặc dù hắn bị thương nhưng vóc người Hoàng Nhân Tuấn vẫn nhỏ hơn hắn, bế lên nhấc đến sát người là đủ để nhét gọn vào lòng, cuối cùng Hoàng Nhân Tuấn hôn đến ngạt thở, giơ tay lau môi, còn chưa kịp hít thở đều đặn: "Em đừng bóp, có bóp cũng không phải con gái, không có thứ kia đâu."

"Có đấy." La Tại Dân cởi khóa áo khoác của Hoàng Nhân Tuấn, hành động này khiến cả hai đều hơi sững người, lập tức đỏ mặt, rõ ràng đã từng làm chuyện đó với nhau rồi, cởi cúc áo thôi mà cũng có thể thấy xấu hổ?

Hoàng Nhân Tuấn thẳng thắn nhắm mắt: "Em nhanh lên."

Nếu còn lề mề thì đừng trách anh bắt nạt "người tàn tật".

Giọng điệu bất ổn, rất bất ổn, tai La Tại Dân bị âm cuối của hai chữ "nhanh lên" gãi cho gần như nổ tung cả đầu, thoắt cái nửa người dưới vừa nóng vừa bí, hắn cởi áo khoác của Hoàng Nhân Tuấn ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, vải sợi bông, sờ rất mềm, rất thuận tay, hắn ôm Hoàng Nhân Tuấn đến sát trước người mình, vùi mũi vào trong áo phông hít hà, vừa ngửi vừa vén áo lên từng chút một, cũng không quên hỏi: "Có lạnh không?"

Lạnh thì thế nào, Hoàng Nhân Tuấn lại không dám cử động, thật ra trên bụng và eo đã nổi da gà, chủ yếu là vì lạnh, nhưng không phải ngón tay La Tại Dân lạnh mà chóp mũi lạnh, môi cũng lạnh.

Môi dần dần hôn từ giữa ngực xuôi xuống, anh được đặt nằm ngửa trên ghế sofa, bụng dưới không thể đoán được khi nào sẽ có những đụng chạm khiến anh mềm nhũn, môi La Tại Dân rất đẹp, mắt cũng rất đẹp, anh nhìn từ trên xuống dưới, hai rèm mi quét qua làn da anh, thoạt nhìn mặt mày vô cùng dịu dàng, nhưng trên bụng anh bỗng đau nhói một cái, La Tại Dân không phải người rộng lượng, cung Sư Tử, lúc trước bị từ chối nhiều lần nên hôm nay tuyệt đối không hiền lành.

Thế nên cắn anh? Hoàng Nhân Tuấn vội vàng chặn đầu La Tại Dân: "Đừng!"

"Đau không?" La Tại Dân cụp mí mắt xuống sâu hơn cả bình thường, bị túm hai tai không thể động đậy, nét mặt hơi khó coi.

"A." Hoàng Nhân Tuấn chẳng thể nói được, thật ra cũng không đau lắm, chỉ là vừa đau vừa ngứa nên muốn co rụt người theo phản xạ có điều kiện.

"Không đau thì tốt." La Tại Dân cầm tay Hoàng Nhân Tuấn ra, đè xuống ghế sofa, cả người phủ lên, lông mày Hoàng Nhân Tuấn xem như thuộc dạng cực kỳ thanh tú so với đàn ông bình thường, rất nhạt, màu mắt cũng rất nhạt, môi xinh, nhìn lâu trong lòng luôn có suy nghĩ kỳ quái đâm chồi mạnh mẽ..

Cổ tay bị đè rất chặt, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ tình hình hôm nay hơi mất kiểm soát, thật ra anh không muốn làm đến bước này, chỉ muốn ôm ấp tìm kiếm chút cảm giác yên lòng mà thôi.

Nhưng đã đến đây rồi, anh cũng không khống chế được, chẳng khá hơn La Tại Dân, toàn thân nóng bừng, anh cũng muốn va chạm, muốn phát tiết.

"Cởi ra giúp em." La Tại Dân buông tay anh ra.

Tất nhiên không chỉ là cởi áo, Hoàng Nhân Tuấn nuốt nước bọt, gượng gạo hỏi: "Áo khoác à?"

"Anh nghĩ sao?" La Tại Dân rủ mắt nhìn anh.

Còn chưa làm gì mà tiếng hít thở nặng nề đã bắt đầu quấn quít.

Toàn bộ.

Hoàng Nhân Tuấn sờ đến cúc áo măng tô của La Tại Dân, cởi một cúc, cởi thêm một cúc, không đợi anh tiếp tục, La Tại Dân đã kéo toàn bộ chỗ cúc còn lại, ngồi dậy cởi áo khoác, ném dưới đất, một lần nữa đè xuống nhìn chằm chằm Hoàng Nhân Tuấn: "Vẫn còn nữa."

Vừa rồi tự cởi áo khoác nhanh gọn như thế, bây giờ còn lại áo sơ mi chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Hoàng Nhân Tuấn không nhúc nhích, nhìn hắn chăm chú, ý là em tự cởi đi.

"Anh cởi." La Tại Dân nghiêng đầu, ánh mắt khá lạnh.

Hoàng Nhân Tuấn rất ít khi bị dọa bởi thứ gì đó, nhưng ánh mắt La Tại Dân thật sự đáng sợ, rốt cuộc anh cũng bắt đầu cởi cúc áo sơ mi đối phương, tốc độ rất nhanh.

Bên trong La Tại Dân không mặc gì nữa, Hoàng Nhân Tuấn trợn tròn mắt kinh ngạc, hơi hơi chống người lên: "Em mặc ít như thế không lạnh sao?!"

Lạnh, vốn tưởng chỉ đi ăn cơm xong thì về bệnh viện, trong lúc đi lại chắc sẽ không phải hứng gió lạnh lâu lắm, ai ngờ lại lgặp phải vấn đề của công ty.

"Không lạnh." La Tại Dân cúi đầu dựa gần Hoàng Nhân Tuấn, nắm tay anh trượt xuống dưới: "Còn nữa."

Còn quần, Hoàng Nhân Tuấn sờ đến dây lưng và cơ bụng dính sát dây lưng, hoàn toàn cảm nhận được làn da La Tại Dân phập phồng theo mỗi lần hít thở, và còn thứ húc vào bụng dưới của anh.

Hết chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me