TruyenFull.Me

Najun Never Gonna Give You Up

Màn hình phát sáng hiện lên hình vòng quay hình tròn màu xanh dương, được điều khiển xoay mòng mòng theo hình số Tám mà tiền thân của nó là chiếc mũi tên trắng đen đơn điệu - đặc trưng của con chuột hiện trên màn hình máy tính. Jaemin khẽ nhíu mày, vừa nhìn chằm chằm vào tập tài liệu màu vàng chói mắt đặt chễm chệ giữa màn hình máy tính, đề dòng chữ [BẢN NHẠC CÓ MỘT KHÔNG HAI ÀI GÔ!] in đậm gạch chân to tổ bố choáng hết cả thanh đặt tên, vừa đưa tầm mắt chạy lung tung theo vòng quay xanh dương nọ với ý niệm đang hình thành thành một đám mây đen cùng hàng nghìn tia chớp bắn xối xả vào mặt thằng bé Jisung - người ngồi trên chiếc ghế tựa lưng ăn đứt hai chiếc xe đạp của Jeno rê con chuột một cách chán nản.

Anh không biết bản thân có lựa chọn đúng đắn để quyết định dành thời gian ra để giúp thằng bé Jisung làm bài tập không. Rõ ràng điều này quá sức bất hợp lý khi Jisung thì đang cắm mặt tại khoa Biên đạo nhảy, và thằng bé có vẻ được giao một đoạn nhạc có tiết tấu khá khoai dành cho học viên khoa Soạn nhạc - đương nhiên là thế mạnh của người anh cả toàn năng Mark Lee. Jisung không nói rõ vì sao nhóc phải nhận loại bài tập gây khó dễ như vậy vào năm học thứ Nhất, nhưng với đống thành tích lẫn tiền sử thích trườn mặt vào khoa Soạn nhạc thổi kèn Harmonica mỗi cuối buổi học, có lẽ lí do cũng dễ hiểu hơn đống bài tập Toán cao cấp của anh phần nào.

Và Jaemin đã thắng cược với tờ mười đô la mới toanh cùng với năm bàn thắng Punch-out! mang tính chất nhường nhịn đến mức nổi gân trán xanh của Donghyuck về chuyện này, rằng trong nửa học kì đầu hoặc trong cuối học kì, thằng bé sẽ phải trải qua ít nhất một chuyện không hay. Chuyện cá cược một cách ngẫu nhiên vẫn luôn được diễn ra thường xuyên, đối tượng xấu số chỉ bao gồm trong Dream Squad mà thôi; đến cả Chenle - ôi, Jaemin gạt đi hàng nước mắt không có thật của mình một cách cường điệu, đứa em trai tội nghiệp - thậm chí đã phải nhăn mày thốt lên yếu ớt "Nhảm nhí vãi lờ!" trong ngày đầu tiên đề xuất trò cá cược này.

Rất tiếc cho Chenle, cả nhóm đều là những con nghiện ngày xanh đúng nghĩa bóng, chỉ khác là chúng nó không bao giờ chơi cần (*). Hoan hô! Một việc làm hết sức nhảm nhí và hoàn toàn không phạm pháp.

Mà có thêm mười đô đi chăng nữa, nó vẫn chẳng khiến cho tình hình tốt hơn chút nào. Jaemin đành thở dài thườn thượt, nhìn dải thước màu xanh rực rỡ thẳng tắp của thanh thông báo mà chỉ muốn cắp mông ra khỏi phòng ngay và luôn. Không đời nào và cũng không bao giờ anh biết được, bản thân lại nghe thằng bé nhờ vả với hàng nước mắt chảy dài mà buông bỏ lon nước cà phê chứa đựng toàn bộ sự tỉnh táo của mình nhanh đến mức món bánh kếp ngày cuối tuần lật mặt rán lại cũng chào thua.

Đôi khi tốt bụng quá lại hại mình đến thế, Jaemin thầm nghĩ, chẳng thà anh để cho Jisung bơi với mấy quả trứng ngỗng bự chảng ném vỡ đầu bất cứ thằng con nào đi dạo ngoài đường lớn cho rồi. Một người thuộc khoa Kinh doanh như anh lại ngỏ lời giúp đỡ viết nhạc sao? Quả bóng bơm đầy sự tự tin ngút trời của Jaemin đã bay cao đến mức độ tiếng gà trống gáy buổi sáng còn phải cách xa ngàn vạn dặm mất rồi, phần tỉnh táo trong một cú nhấp môi với cà phê không giúp cho anh chút nào cả.

Được rồi, không cần phải lên án anh mạnh mẽ đến thế chứ. Dù sao, với sự tự hào của một người anh em đạt mức tuyệt vời ông mặt trời của hội Dream Squad kiêm luôn chức 'Người bạn có tố chất trở thành mẹ bạn' của năm, không giúp đỡ thằng bé thì tự giác Jaemin sẽ gỡ đống ảnh tự sướng của Jisung trong sự ngậm ngùi bất tận chảy nhão cả căn phòng mất. Và thế là, anh bỏ qua thứ tự xếp hàng thang máy, xốc nhẹ chiếc túi vải đựng tài liệu bên hông khiến cho chúng va vào người một cách đau điếng trong lúc hộc tốc bỏ qua ba bước cầu thang kí túc, lướt đến tầng Năm với tốc độ đến cả vận động viên cũng phải thở phì phò.

Khỏi phải nói, Jisung đã hoảng loạn đến mức nào khi phải đón một cái xác thở không ra hơi tựa đầu lên cửa phòng bên ngoài tên Na Jaemin.

"Em có nghĩ là việc này quá sức với em không Sung-ie?" Con trỏ chuột vừa chuẩn bị nhấp vào thanh tùy chỉnh bass của loại ứng dụng chỉnh sửa nhạc thằng bé tậu về hai hôm trước với giá hai mươi đô liền khựng lại, và anh nhìn hàng mi của thằng bé cụp xuống rồi lại nhảy lên nhanh chóng, giống như chờ đợi Jaemin nói thêm gì đó. Gì cũng được, miễn là trì hoãn thời gian càng nhiều càng tốt.

Nhưng chẳng có gì xảy ra sau đó. Cứ thế vô tình tạo ra sự yên lặng ngượng ngùng lần đầu Jaemin được diện kiến, khiến cho anh phải tự hỏi rằng anh đã đánh trúng vào mạch nhánh nào trong đầu Jisung để cậu nhóc phải suy nghĩ lâu đến thế.

Hoặc đơn giản hơn, Jaemin không nhận ra được là bản thân anh đọc vị khuôn mặt dở tệ như món súp bí ngô của Mark mà anh phải nếm thử với tư cách người đứng bếp mỗi chiều thứ Sáu. Không bao giờ đoán ra được điều gì hay ho xảy ra tiếp theo cả, và bạn sẽ nhận ra món súp đó sẽ bị tráo lẫn đường với muối một cách khó hiểu, tương đương với việc suy nghĩchờ đợi là hai đường thẳng song song chẳng bao giờ liên quan đến nhau.

"Rất nhiều, anh Jaem ạ." Rồi dường như không thể chờ đợi được nữa, Jisung ngẩng đầu lên, đảo đôi mắt ti hí của nhóc một cách láo toét cùng với cái khịt mũi chẳng thể nào rõ ràng hơn nữa. Nhóc chỉ tỏ thái độ một cách tiêu cực như vậy nếu như bạn vô tình chọc trúng chỗ ngứa mà thôi. "Anh có gợi ý gì không, quý ngài Bộ trưởng hờ Đầu to?"

Thật ra Jaemin đã suýt ngỏ lời với thằng bé rằng nhóc nên nhờ đến sự giúp đỡ của cả hai người nọ, nhưng lập tức im bặt ngay khi câu chữ đầu tiên sượt khỏi môi, để lại cho nhóc một dấu chấm hỏi to đùng đoàng trên đầu.

Đó là nếu như bạn không có một cái tôi to lớn tỉ lệ thuận với chiều cao như Jisung, bạn có thể thoải mái xách laptop qua và ném vào mặt Donghyuck như thể ném cả chục cọc tiền đô la mời thằng bạn hưởng sái cả tủ toàn là Gatorade trọn đời. Và nếu như bạn chịu được việc Donghyuck - một thằng bạn đa zi năng đầy nhiệt huyết với mái tóc tím đỏ nhìn vào là cháy rực cả trường - sẽ giành làm hết,  khuyến mãi kèm theo hàng loạt tiếng chửi thề như súng liên thanh của Donghyuck rằng ngôi trường cả bọn theo học chẳng rõ mất ốc vít chỗ nào trên đầu, kết thúc bằng việc phải ghi thêm tên Donghyuck vào hầu hết phần Credit (việc mà chắc chắn sẽ đánh rớt bạn trong một giây vì không hề làm việc nhóm) thì cứ đến và gõ cửa phòng cậu bạn này.

Còn Mark Lee ấy hả?

Jaemin lặng lẽ liếc nhìn mớ hỗn độn chồng chất toàn là giấy bút, tấm khăn choàng trắng nhúng nước quấn lên cả người người nọ hệt như xác ướp Ai Cập vừa chuyển chỗ mộ thất lên đóng đô tại chiếc đi-văng duy nhất ở kí túc xá. Có thể thấy được một nhúm tóc xanh biển thò ra khỏi kẽ khăn, rối tung và xù xì như đống cỏ xanh ngoài vườn mười tuần chưa cắt, và cả bàn tay là là cách mặt thảm vài xăng-ti-mét một cách vô hồn kia.

Có lẽ không nên đụng đến thì hơn.

"Anh đoán là không." Jaemin kéo chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh, ngồi phịch xuống rồi bắt chéo chân dựa lưng ra sau. Điệu bộ giống hệt phiên bản hàng lậu của các quý ông Kingsman trong lúc ngồi uống trà trong khi đạp ga tốc độ một trăm ki-lô-mét trên một giờ. "Nhưng em có thể để cho anh thử?"

"Anh đùa em chắc?" Jisung nhăn cặp chân mày của nhóc tít lại thành một đường, trông hoảng hốt cực kì với cường độ lún sâu vô ghế càng lúc càng nhiều, như thể đang cố gắng tránh xa Jaemin vậy. "Thà em để anh Renjun làm còn hơn."

Khóe môi Jaemin giật giật cực mạnh, dường như muốn trượt khỏi ghế ngay sau đó.

Đó gần như là một sự xúc phạm không hề nhẹ đối với anh. Đừng hiểu nhầm, Jaemin ngã sụp dưới mũi giày Renjun như điếu đổ - có thể là hôn lên mũi giày nữa nếu cậu ấy muốn, nhưng không phải ai cũng chịu được mớ suy nghĩ rối mù của anh - và đó là sự thật không thể chối cãi, nhưng vấn đề sẽ rất khác biệt nếu như Jisung không cố tình chỉa mũi dao về hướng điểm yếu đang đắp chăn nằm chắn cả đường hô hấp của anh.

Thứ nhứt, anh chẳng lạ gì nếu như từng đứa một trong Dream Squad nhận ra được chuyện gì đang xảy ra giữa anh và Renjun - nguyền rủa tất cả những món chơi khăm thường nhật như sự thật hay thử thách. Có thể đó là cách cả đám đều đối xử với nhau khá công bằng. Anh thừa hiểu Jisung quá, thằng nhóc chỉ đang cố tình khích tướng anh mà thôi.

(Thứ nhứt. Jaemin nhại lại kiểu cách viết note của Donghyuck như lẽ thường tình, và anh sẽ không thừa nhận rằng với tiêu chuẩn đánh giá tên Na Jaemin mạ vàng, việc chẳng bao giờ sử dụng từ địa phương ở ngoài đời như Donghyuck thì điều đó chứa rất nhiều sự mỉa mai.)

Thứ hai, Renjun học về Môi trường, một ngành mà chắc chắn nhìn vào đống lý thuyết thanh nhạc và hàng dài các nút bấm chỉnh âm sẽ mù tịt như phải dạo bước cùng chiếc đèn pin tắt ngúm trong lớp sương mù Ba giờ sáng ở Mississippi vậy - cái vùng ngoại ô chết tiệt lúc nào cũng ngốn hàng nghìn sinh mạng tội nghiệp với những câu chuyện tâm linh dành cho người yếu bóng vía. Nếu đem so sánh điều đó với cách nhìn đời của Renjun, cá năm đô la là cậu sẽ bước khỏi phòng trước khi Jisung lên tiếng nhờ giúp đỡ, đính kèm theo câu "Bảo trọng!" hằm hằm khó chịu.

Thứ ba, bởi vì đơn giản đó là Renjun.

Xin lỗi vì trở nên ích kỉ.

Và anh chỉ thở dài một cái. Nhóc con này vẫn có lí do chính đáng về khả năng của Jaemin, nhưng càng nghĩ chỉ càng thấy khó chịu. Jaemin có mặt trong Dream Squad chẳng phải là chuyện chỉ ngày một ngày hai, đương nhiên vốn trình độ cảm nhạc chưa thể bằng với Mark hay Donghyuck, nhưng làm gì tệ đến mức phải nhờ đến cả Renjun cơ chứ.

"Chú mày không tin anh hả?" Rồi Jaemin khẽ nhướn hàng lông mày, dùng chất giọng lên lớp của một ông thầy dạy Toán cầm thước vỗ chan chát lên lòng bàn tay với mục đích thị uy, khoanh tay nghiêng đầu nhìn thằng bé. Khi chỉ cần tính toán đúng độ nghiêm trọng của vấn đề - ví dụ như sẵn sàng đem danh dự của mình để đánh cược niềm tin của Jisung - thì việc biểu lộ cảm xúc hăm dọa của anh như tình huống hiện tại đủ để khiến cho thằng bé phải cuống quýt một cách buồn cười. 

"Không phải..." Thái độ hằm hằm của thằng bé liền thay đổi một trăm tám mươi độ, giống như bị đâm một nhát kim và xẹp xuống như quả bóng xì hơi. Nhóc lí nhí đáp lời, bỗng dưng cảm thấy da đầu hơi tê dại vì cảm giác căng thẳng dần chiếm lấy, hai bàn tay to lớn lặng lẽ chụm vào nhau mà đảo lộn các ngón tay liên tục một cách bối rối. "Em không muốn để ai đụng vào bài của em cho lắm. Tự túc thì vẫn sẽ tốt hơn chứ anh..."

"Xem ai gian lận Mortal Kombat nói kìa." Jaemin đảo mắt, khịt mũi một cái rõ to, nhoài người tới gõ nhẹ lên đầu thằng bé. Màu tóc hồng đào của nhóc dần ngả sang một loại màu sắc sáng hơn mà Jaemin chẳng đủ từ vựng để diễn tả, có chút cảm giác xơ xác của rơm khô khi các sợi tóc cọ qua làn da trên ngón tay. Nó khiến Jaemin nhớ tới những ngày ngả người nằm ngoài rìa giường mỗi khi ghé qua phòng kí túc của Jisung, thằng bé luôn cầm trên tay chai nhuộm tóc rỗng tuếch, và không đùa được đâu, màu sắc dính nhớp trên bàn tay nhóc thậm chí còn đậm đặc hơn màu tóc mới ra lò. "Không phải sở trường của mày thì cứ để anh giúp cho, chẳng phải lí do anh mày có mặt ở đây đã rõ ràng lắm rồi sao?"

Sau đó, anh cảm nhận được bản thân nhận lại một cái liếc muốn đốt cháy cả mặt mũi. Nhưng bàn tay to lớn nọ đã chụp lấy con chuột rồi rê một lượt trên màn hình máy tính, anh nhìn thằng bé vừa lầm bầm nói gì đó - khá chắc là tuyển tập những câu chửi thề mướt cả mặt - vừa nhấn nút sao lưu tập tin bài nhạc trên máy, nhấn mở ra một trang web trông như quệt cả xô sơn dầu lên theo phong cách emo đặc trưng thường thấy ở thập niên tám mươi. Ở giữa trang chứa toàn là tên rau củ quả, và Jaemin khá chắc rằng thư mục [RAU NGÒ NGUYỀN RỦA] to đến nhức cả mắt chiếm vị trí trung tâm chính là dành cho anh. 

Chỉ cần bạn thả một tập tin vào thư mục bất kì, tập tin đó sẽ lập tức hiện lên trong máy của người nọ. Đứa duy nhất trong nhóm học IT là Jeno dường như đã có ích hơn hẳn, vì thế Jaemin sẽ không nhắc gì đến lần Jeno cầm máy tính bỏ túi lên hỏi Donghyuck cách xài đâu.

Thằng bé luôn có thói quen tạo hàng nghìn thư mục để được đặt tên dựa theo lối suy nghĩ trên trời của nhóc, và nói Jaemin hoàn toàn không có vấn đề chút nào là nói dối. Việc đi tìm đúng thư mục cần tìm trên máy tính của Jisung là một cơn ác mộng giữa ban ngày. Dễ hiểu hơn là hãy tưởng tượng như bạn phải bước lên chuyến tàu bình thường, rồi lại nhận ra vé tàu hô biến thành tàu lượn siêu tốc phiên bản kinh dị; và khi bạn muốn tìm điểm đến thì phải học thuộc ít nhất mười cái tên ngẫu nhiên trong bộ phim Stranger Things được đặt ngẫu nhiên ở lối ra vào.

Ít nhất nhóc con này cũng đã tự giác hơn hẳn.

"Vậy có phải tốt hơn không?" Nở một nụ cười toe toét đến tận mang tai với một sự hài lòng nhất định như được mở cờ trong bụng, Jaemin đưa tay đến, chụm hai ngón lại khi đụng đến một bên má thằng bé, khẽ dùng sức nhéo một cái như thể cơn giận dỗi nhỏ xíu bùng lên trong người muốn nắm tay anh đến chọc ghẹo Jisung cho bõ ghét. "Anh sẽ gửi lại cho chú mày vào ngày mai, giờ thì đi nghỉ đi."

Nhóc xì một tiếng khinh bỉ, nhăn cặp chân mày lại thành một đường. Nhưng nội dung trong câu nói thì đã nhẹ nhàng hơn hẳn. "Cảm tạ ông quá."

"Một ly trà táo vào sáng hôm sau." Jaemin nháy mắt, cầm chiếc điện thoại phe phẩy ngay trước mặt thằng bé một cách đểu cáng rồi mở nắm cửa bước ra khỏi phòng.

Đằng sau còn nghe thấy tiếng chửi thề to tiếng của Jisung.

Có vẻ như nhóc phải nhịn dữ lắm, đến mức phải gào thét tên anh như vậy cơ mà.

Căn hộ của Jaemin cách chừng năm trăm mét đi bộ, đủ để tạo những bước chân chậm rãi rảo dọc dưới ánh đèn đường lập lòe, nghiêng mình đánh bóng dáng hình cao ráo dưới màn đêm. Anh liếc nhìn con số Hai mươi ba trên màn hình điện thoại, khẽ tặc lưỡi chán nản. Donghyuck sẽ chẳng bao giờ về nhà trước nửa đêm, ngưỡng giờ luyện tập thanh nhạc hoặc những bữa tiệc tùng chào đón sinh viên của cậu bạn này luôn luôn diễn ra vào những khung giờ oái oăm mà khi kết thúc, việc Jaemin nhìn thấy thân hình đờ đẫn cứng ngắc như người máy bị lập trình nửa vời đứng tần ngần trước cửa phòng vào Hai giờ sáng cũng chẳng còn là chuyện lạ nữa.

Jaemin đoán là câu lạc bộ của Donghyuck luôn xem những ngày mệt mỏi nhất như thứ Tư là một bữa tiệc. Tiệc Giấc ngủ Tử thần, cái tên Jaemin cảm thấy hợp lý nhất, vì Donghyuck sẽ luôn đeo cặp bọng mắt bự bằng nắm tay vào sáng thứ Năm và cư xử như một thằng đần với ly sữa lắc dâu của nó.

Thế nên, khi vặn tay nắm cửa phòng, Jaemin đã muốn quay gót trở lại phòng thằng bé Jisung ngay lập tức. Tiếng chửi thề của thằng bé dù có chói tai đến mức nào vẫn dễ chịu hơn cái sự thật đóng đinh thẳng vào lưng anh tạo cảm giác sợ hãi thường thấy ở thời khắc hiện tại.

Ai đó đã ở trong phòng anh từ trước.

Làm ơn đấy, Mười một giờ đêm rồi.

Không loại trừ khả năng có người đã trộm chìa khóa - hoặc ngu ngốc hơn nữa, Donghyuck tự giao chìa khóa cho người nọ, vì thế có hai khả năng người đang ở phía sau cánh cửa là Mark hoặc Jeno - và mở cửa phòng, nhưng Jaemin sẽ không đánh cược bất cứ giá hời nào, như mạng sống của mình, cho thằng khốn nào đó trốn trong phòng và sở hữu khả năng giết chết anh để bịt đầu mối (khá chắc là một cái đánh lên đầu bằng xà beng cũng đủ để anh chầu trời).

Bạn biết đó, khi đã lâm vào tình huống hoảng loạn cực độ, tốc độ suy nghĩ của bạn sẽ đẩy nhanh hết mức có thể với mức độ sinh tồn cần thiết.

An ninh ngoài khuôn viên lẫn khu vực kí túc xá đều đủ để đem cho bạn trải nghiệm tuyệt vời của một người khốn khổ khóc sướt mướt một tiếng đồng hồ mới thấy được ánh đèn pha cứu hộ, cho nên với nguyên tắc làm việc của mình, Jaemin chọn cách đứng đực ngoài cửa mở luôn tập tin nhạc và làm việc tại chỗ.

Nhưng chỉ vừa mới hoàn thành thao tác sửa bass lại, cánh cửa phòng trước mặt bật mở, để lộ ra mái đầu tím đỏ gần như hòa làm một thành quả mận bồng bềnh được vuốt cao lên, cùng với bên lông mày nhướn lên đầy thách thức, chiếc bàn chải lắc lư dính đầy bọt trắng vương vãi chút ít ở gò má phồng lên, thậm chí còn trải rộng bọt trắng xung quanh miệng. Trông Donghyuck như đeo chiếc râu giả được tạo bằng bọt bong bóng trắng xóa, và tuyệt vời hơn nữa khi có tiếng nhạc Giáng Sinh vang lên ầm ĩ sau cánh cửa phòng.

Một kiểu chào đón khá mới mẻ đấy, Jaemin thầm lặng ghi nhận hình ảnh hại mắt trước mặt một cách sâu sắc, rồi vươn tay gõ lên cánh cửa ba tiếng - phép lịch sự tối thiểu cả hai đã đặt ra từ ngày đầu trở thành bạn cùng phòng.

Anh sẽ đòi quà Giáng Sinh sớm vào ngày mai.

"Tôi thề có Chúa, Nana." Donghyuck nheo cặp mắt đen láy của nó đánh giá một lượt từ trên xuống, đầu bàn chải bị cắn chặt khiến cho câu chữ thốt ra có phần ngắt ngứ, một vài âm tiết còn bị nuốt xuống sâu trong cổ họng. "Ông chọn giờ về cũng sớm quá. Tôi đã mong ít nhất hôm nay chúng ta sẽ quyết định chơi một bản biến tấu Mùa hè năm Sáu mươi chín, thất vọng thật nhé."

"Sớm hơn ai đó đến ba tiếng đồng hồ. Và tôi thích chơi bài của Nirvana hơn." Jaemin nhún vai, chụm hai đầu ngón tay lại đưa lên ngay trước môi, làm một thao tác kéo phéc-mơ-tuya nhẹ nhàng từ trái qua phải. "Kết thúc tranh luận. Giờ thì tránh qua một bên giùm tôi."

Cánh cửa gỗ được đẩy ra ngay lập tức, và Jaemin phải nén cơn buồn cười đang trào ngược cổ họng lên như bão tố một cách khốn khổ vì Chúa ạ, Donghyuck hẳn là rất thích chiếc quần Spongebob Bọt biển ngắn cũn cỡn hơn tận đầu gối nó vô tình tậu được từ năm lớp Chín. Xuề xòa đến mức Jaemin không thể ngừng bật cười vì độ ngẫu hứng của thằng bạn mình, và lực nắm vai kéo sang một bên đầy thô lỗ cũng chẳng thể khiến anh kiềm được mà liếc nhìn Donghyuck một cách thấu hiểu.

Và khá chắc chín mươi chín phầm trăm Donghyuck chịu ở lại căn hộ vào thứ Tư để theo dõi trò chào đón thành viên mới chết dẫm. Anh chợt nghĩ đến danh sách nhạc Spotify của cả hai. Cuộc trò chuyện giữa hai đứa luôn là về âm nhạc, việc nung nấu ý định đổi toàn bộ bài hát của Oasis sang Panic! At The Disco chỉ trong một lần bấm nút hẳn là một điều đáng thử. Thử nghĩ đến việc Donghyuck sẽ gào thét thảm thiết vì Một: Jaemin là đứa duy nhất biết được quá khứ huy hoàng tuổi mười bảy của nó; và Hai, cũng là điều cuối cùng cũng như giới hạn chốt danh sách hàng giới hạn mang tên Chìa khóa tuổi thơ Lee Donghyuck: Nó đã thật sự ngất xỉu trên giường sau khi nốc năm lon bia quá độ trong khi nghe bản House Of Memories một tiếng đồng hồ hơn.

Một phần trăm còn lại, ánh mắt của Jaemin rơi thẳng lên khuôn mặt quen thuộc nọ gần như chìm nghỉm trong chiếc áo hoodie vàng chói lóa - một sự tươi sáng đột ngột xen vào cảm giác trầm mặc nửa vời với những chiếc đàn guitar điện bỏ xó. Phần tóc mái hai màu như hòa mình vào sự cân đối chết tiệt mà Jaemin sẽ luôn gọi tên mỗi lúc bước ra cổng trường, gọi một ly cà phê đen và đổ sữa vào bất cứ lúc nào anh thích, khiến cho những ngón tay anh rân ran một cách kì lạ, như thể toàn bộ vụng về giấu giếm trong cách ứng xử cứ thế mà bộc lộ ra tự nhiên. Anh đưa tay ra sau gáy, gãi gãi đầy bối rối, nhưng rồi lại hạ xuống sau khi cảm giác cứng rắn khó chịu của chiếc điện thoại va vào cần cổ.

Anh lại quên mất lí do của những trò lố lăng mất mặt thường niên trong tuần này là từ đâu ra. Quên luôn cả việc Renjun sẽ hỏi chuyện Donghyuck đầu tiên vì Jaemin là một đứa nhát cáy cả nghĩa đen lẫn bóng. Quên luôn cả việc Renjun sẽ trông đáng yêu đến nghẹt thở trong chiếc hoodie vào những ngày đầu xuân, vành tai hồng hào bởi cơn lạnh chưa tan biến vào cõi không. Và thật vô ý làm sao, ngọn gió xuân đã nhanh chóng được truyền đến cho mùa hạ, và sự hiện diện của một-Renjun-nằm-trên giường-Jaemin cũng góp phần khiến cho cơn gió xuân thổi bay luôn hơi thở của anh. Cạn kiệt. Triệt để.

Thế đấy, Renjun luôn có một loại sức mạnh vô hình nào đó có khả năng đả kích trái tim yếu mềm của Jaemin rất nhiều, và thật chó chết làm sao khi Donghyuck cứ liên tục nháy nháy con mắt trái ở cạnh cửa nhà vệ sinh. Thằng quỷ con này, Jaemin khẽ chửi thề trong lòng, nó đã biết quá nhiều.

Dường như nhận ra có người đứng gần mép giường, mái đầu hai màu từ từ ngẩng lên khỏi màn hình điện thoại. Giây tiếp theo, đôi mắt hơi lờ đờ trong cơn buồn ngủ mở to, khuôn miệng hơi bật mở một cách ngạc nhiên.

"Jaemin?"

Và chưa bao giờ Jaemin muốn gục ngã xuống đất mẹ nhiều đến thế.

Anh đảo mắt lần lượt từ những ngón tay nhỏ bé thò ra khỏi gấu áo hoodie vén cao gõ nhẹ lên viền điện thoại, men theo đường viền nhăn nhúm nâng lên cao theo cái gập chân giấu sau chăn. Jaemin đã không nghĩ đến hình ảnh này, cái hình ảnh mà chắc chắn sẽ ám ảnh anh hằng đêm bởi độ mềm mại và nhỏ bé đến mức có thể chìm nghỉm trong màu ga giường trắng xóa, và Jaemin sẽ chẳng bao giờ muốn dỡ bỏ nó ra khỏi đầu một chút nào. Đủ để anh lóng ngóng tay chân như một thằng ngốc. Một thằng đại ngốc nhất thế gian.

"Jaemin ơi?" Renjun chớp mắt một cách bối rối, khẽ thì thầm gọi tên anh. Và Chúa ơi, Jaemin chưa bao giờ muốn nâng niu những vì sao xinh đẹp trên nền trời đen đến mức vậy. "Cậu ổn chứ? Sao lại đứng đực ra vậy?"

Ổn chứ.

Rất ổn luôn, người mình thích nằm trên giường mình.

Không ổn làm sao mà được nhỉ?

"Mình ổn. Không có gì đâu." Cảm giác xấu hổ không biết từ đâu ra lại ươm mầm trên gò má Jaemin cả một vườn cà chua nóng rực. Lòng bàn tay Jaemin cứ xoa vào nhau liên tục sau lưng, tạo nên chút nhớp nháp kì cục từ thứ chất lỏng mằn mặn chạy ra từ tuyến mồ hôi, tạo hiệu ứng đặc biệt đến cả giọng nói run rẩy bất chợt của anh. "S-Sao cậu lại ở đây?"

Được đấy, ghi điểm thẳng vào lòng đất luôn. Xem ai đang lắp bắp trước mặt Renjun này, cá xem thằng ngốc nào đang tỏ ra bình tĩnh nhất thế giới sẽ phải trải qua thêm vài trận châm chọc của anh em nữa đây. 

Chuyện này có vẻ kì lạ đến mức khiến Renjun phải nhướn mày thắc mắc, và Jaemin lập tức hắng giọng. "Ý mình là, không phải mình không muốn cậu ở đây, chỉ là mình khá bất ngờ thôi."

Sơ sẩy quá, lộ liễu quá sức.

"Mình nghe Donghyuck nói hai người muốn tập cho buổi diễn cuối tuần này." May quá, lông mày của Renjun đã quay về hàng ngang vốn có. Và có vẻ quá tự nhiên đến mức Jaemin có thể nhìn thấy được cả cái nhún vai hờ hững trong câu nói. Tuyệt vời làm sao, anh có thể thấy được cả lớp hào quang chói lóa con mắt phát ra xung quanh Renjun. Một thiên thần đúng nghĩa. "Thế nên... Mình muốn nghe thử hai cậu chơi nhạc như thế nào. Mình nghĩ là sẽ rất ngầu đó."

Chuyện Jaemin và Donghyuck là hai tay chơi guitar trong Dream Squad cũng không phải là chuyện lạ nữa. Cứ cách hai tuần, đống guitar điện thử nghiệm đều được mang ra sử dụng triệt để, đủ màu sắc đến cả hình dạng kì dị nhất như tạo khuôn hình cá sấu cỡ đại ôm gần hết cả sải tay dài ngoằng - loại guitar khiến Jaemin từ chối nhìn mặt Donghyuck tận hai tuần liền vì chẳng thể đáp ứng nổi yêu cầu 'Mang lên tầng thượng kí túc làm một buổi busking thường niên' - cũng được đem ra triển lãm.

Nhưng vì Renjun là người mới, kèm theo lí do to bự được đính ngay đỉnh đầu treo lủng lẳng như thẻ tên quần áo rằng Jaemin không hề muốn trở thành một đứa kì dị thích sưu tập đống quái thú trong nhà. Cái danh xưng Già trước tuổi đã tạo đủ áp lực cho lưng anh rồi, Jaemin sẽ không làm bản thân mất mặt ngay trong lần đầu cho khách xem hàng mới tậu được.

Lí do to bự thứ hai, Jaemin khẽ thở dài, vỗ vỗ lên lồng ngực, nơi trái tim đang đập thình thịch khó kiểm soát. Lần đầu tiên người mình thích muốn xem trực tiếp sở thích cá nhân thì chẳng phải quá sức kì vọng rồi sao? Đủ để nổ tung trái tim và bay lên chín tầng mây xanh không thấy đích đến luôn đấy chứ.

Nhưng hôm nay không phải là ngày để làm điều đó.

"Mình xin lỗi, buổi diễn sẽ được dời lại vào lần sau." Jaemin thở dài một lần nữa, vươn tay ra sau gáy xoa nhẹ, biểu cảm được chuyển đổi một cách vi diệu với khuôn miệng ỉu xìu và cường điệu hơn bằng cách vỗ trán một cái 'bộp!' đau điếng - điều mà chắc chắn Donghyuck nhìn thấy sẽ phun cả ngụm nước súc miệng vào mặt anh ngay lập tức và cười khùng khục như chưa từng được cười lâu đến vậy. "Thay vào đó, cậu muốn nghe thử bài tập của Jisung không? Nhóc ấy nhận một đoạn nhạc khoai ra phết, và đương nhiên là mình phải chìa tay giúp đỡ rồi."

"Nên là?" Giọng Donghyuck oang oang phát ra từ nhà vệ sinh, nghe ra rất nhiều sự ngứa đòn và châm chọc chẳng buồn giấu giếm. "Ông nghĩ đoạn nhạc đó sẽ tốt hơn chắc? Với con mọt chữ số như ông á?"

Và Jaemin quay phắt ra sau, gắt gỏng đáp lại Donghyuck. Cùng lúc màn hình chiếc điện thoại trên tay Jaemin phát sáng sau khi mở khóa bằng vân tay. "Im đi, thiên tài sữa lắc. Bé bi như ông thì đọc được số chắc?"

Cứ thế, Jaemin làm lơ triệt để tiếng thét gào phản đối nhức tai của Donghyuck, chỉ quay đầu lại và nở một nụ cười thật tươi. Mở tập tin nhạc, nhấn gửi qua hộp thư tin nhắn của cả hai, vẫn tiếp tục nở một nụ cười sáng chói mà xoa đầu Renjun một cái. Nhẹ nhàng nhất có thể.

"Cậu nghe luôn trên Bluetooth cũng được."

Tạo luôn cả một vườn hoa nở rộ trên đôi má Renjun, rồi lại mất hút trong tấm chăn nệm vì chính chủ quá sức xấu hổ. Men theo hình dạng của tấm chăn, Jaemin có thể thấy một phần nhỏ lồi ra đang di chuyển chậm rãi cùng với ánh sáng trắng cam mờ nhạt xuyên qua lớp chăn.

Có vẻ như đã nhấp vào tập tin nhạc.

Tiếng nhạc Giáng Sinh êm dịu lập tức tắt ngúm.

Tiếng nhạc đùng đùng mở đầu tiêu chuẩn thập niên Tám mươi vang lớn đến mức chiếc loa Bluetooth muốn nổ tung và bay khắp phòng hệt như pháo hoa năm mới, cùng với điệu nhảy lắc tay ám ảnh toàn nhân loại của Rick Astley dường như được Jaemin tái hiện hoàn hảo và chân thật nhất theo từng nhịp điệu đập đùng đoàng trên cửa kính cửa sổ.

Cũng không có gì lạ lẫm. Chỉ là sẽ có chút khó khăn cho Jaemin để phải chạy đôn chạy đáo xung quanh khuôn viên trường vào buổi tối để thoát khỏi cơn giận dữ của Renjun, cũng như việc Renjun chặn toàn bộ mạng xã hội của cậu như một lời cảnh báo ngọt ngào vào sáng hôm sau.


(*): Ngày xanh - Green day - là một từ lóng được sử dụng để chỉ những ngày ngồi không chẳng để làm gì ngoài hút cần chơi cỏ. Ở đây Jaemin chỉ rằng cả đám chỉ đang ngồi không chứ không hề đụng gì đến cần sa cả.

- @farginos

27/07/2022

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me