TruyenFull.Me

Nam Khanh In Another Life


Bãi biển Maldives rực rỡ dưới ánh nắng chiều tà. Những chiếc ghế trắng được xếp thành hàng trên cát mịn, hướng về phía bàn thờ cưới được trang trí bằng hoa trắng và lụa bay phấp phới trong gió biển. Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng cho một đám cưới trong mơ.

Anh đã lưỡng lự hàng trăm lần rằng mình có nên đến không. Nhưng có một phần trong anh không thể từ chối - cơ hội cuối cùng để nhìn thấy Khánh, để chúc phúc cho cậu, để đóng lại chương cuối của câu chuyện tình yêu chưa từng được hoàn thành.

Khu vực cử hành hôn lễ được dựng ngay trên bãi cát trắng mịn, nơi những con sóng nhỏ vỗ về bờ như khẽ ngân khúc hát chúc phúc. Jun đã tự tay lên ý tưởng cho toàn bộ buổi lễ – không xa hoa, không cầu kỳ, chỉ tinh tế và đẹp đến nao lòng.

Một khung lễ cưới bằng gỗ trắng được dựng ngay sát mép nước, điểm xuyết hoa lan trắng, mẫu đơn hồng phấn và thược dược tím nhạt – những loài hoa Khánh thích nhất. Vải voan trắng được buộc hững hờ như những dải mây ôm lấy khung gỗ, bay nhẹ trong gió như đang múa. Trên cát, dọc lối đi dẫn ra biển là hàng ghế được phủ vải trắng, buộc nơ cùng màu với hoa, ngăn nắp và tao nhã.

Phía sau lưng khu vực chính, một quầy tiệc nhỏ được dựng bằng gỗ tre tái chế, trải khăn linen màu cát và trang trí bằng những chiếc đèn lồng thủy tinh bên trong thắp nến. Những khay trái cây tươi, bánh macaron, champagne ướp lạnh và hoa văn tinh xảo trên từng chiếc đĩa đều toát lên sự chăm chút tỉ mỉ

Khung cảnh đẹp đẽ này, tất cả đều là chính tay Jun chuẩn bị dành cho Khánh. Còn Nam chỉ là khách mời

"Đến rồi à?"

Giọng nói quen thuộc khiến Nam quay lại. Jun đứng đó, trong bộ vest đen lịch lãm, gương mặt rạng rỡ của một chú rể hạnh phúc

"Chúc mừng anh," Nam nói, giọng chân thành. "Anh xứng đáng có được hạnh phúc này."

Jun gật đầu: "Cảm ơn. Và cảm ơn vì đã đến. Điều này... có ý nghĩa rất lớn với Khánh."

"Em ấy có ổn không?" Nam hỏi, không giấu được sự quan tâm.

"Em ấy hồi hộp," Jun mỉm cười.

Nam hiểu ý. "Em có thể gặp em ấy được không? Chỉ vài phút thôi."

Jun do dự một chút, rồi gật đầu: "Bungalow số 3."

---

Nam gõ nhẹ cửa căn bunglalow số 3. Tiếng "Vào đi" vang lên từ bên trong.

Anh bước vào, và hơi thở như ngừng lại khi nhìn thấy Khánh.

Khánh đang ngồi trước gương, trong bộ vest trắng hoàn hảo, tóc được chải chuốt tỉ mỉ. Cậu trông... tuyệt đẹp. Đúng như những gì Nam đã từng tưởng tượng - Khánh trong ngày cưới, rạng rỡ và hạnh phúc.

Chỉ có điều, ngày cưới này không phải với anh.

"Nam," Khánh quay lại, ánh mắt ngạc nhiên nhưng không tỏ ra khó chịu. "Anh đến rồi."

"Em đẹp lắm," Nam nói, giọng nghẹn lại. "Thực sự rất đẹp."

Khánh mỉm cười nhẹ: "Cảm ơn anh. Em rất vui vì anh đã tới."

"Anh không thể bỏ lỡ ngày quan trọng nhất của em được," Nam nói, bước lại gần. "Cảm ơn đã mời anh đến chứng kiến hôn lễ của em."

Họ nhìn nhau trong im lặng, ba năm khoảng cách như tan biến. Trong căn phòng nhỏ này, chỉ có hai người, với tất cả những kỷ niệm và cảm xúc chưa bao giờ thực sự kết thúc.

"Ngồi xuống đi," Khánh nói nhẹ, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

Nam ngồi xuống, để lại khoảng cách an toàn giữa họ. Nam lại hỏi "Em hạnh phúc chứ?"

"Anh hỏi em câu này lần thứ 2 rồi đấy. Đừng lo, em hạnh phúc mà" Khánh gật đầu, mỉm cười trêu chọc Nam "

Nam cảm thấy như bị ai đó đâm một nhát dao vào tim. "Anh biết. Anh biết anh đã không làm được điều đó cho em."

"Nam," Khánh quay sang nhìn anh, ánh mắt dịu dàng. "Em không nói điều đó để tổn thương anh. Em chỉ muốn anh hiểu rằng em đã đưa ra lựa chọn đúng đắn."

"Anh biết," Nam gật đầu. "Và anh tự hào về em. Em xứng đáng có được tất cả những gì tốt đẹp nhất, Khánh à."

Khánh nhìn xuống đôi tay mình: "Có lúc em vẫn nghĩ về chúng ta, Nam à. Về những gì có thể đã xảy ra nếu..."

"Đừng," Nam ngắt lời nhẹ nhàng. "Đừng nghĩ về những điều đó nữa. Hôm nay là ngày của em và Jun. Em hãy tận hưởng nó."

Họ im lặng một lúc, tiếng sóng vỗ bờ từ bên ngoài như một bản nhạc êm dịu.

"Anh có hối hận không?" Khánh hỏi đột ngột.

Nam suy nghĩ một lúc: "Anh hối hận vì đã không đủ can đảm. Vì đã để em phải chịu đau khổ. Vì đã không biết trân trọng điều tuyệt vời nhất trong đời mình khi còn có cơ hội. Nhưng anh không hối hận vì đã yêu em. Không bao giờ."

Nước mắt lăn dài trên má Khánh: "Em cũng không hối hận vì đã yêu anh, Nam à. Mặc dù điều đó đã làm em đau đớn rất nhiều."

Nam đứng dậy, tiến đến gần Khánh, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu: "Em đừng khóc. Hôm nay là ngày hạnh phúc của em."

"Em biết," Khánh nói, cố gắng mỉm cười. "Em chỉ... em chỉ muốn nói với anh rằng em đã tha thứ cho anh rồi. Và em hy vọng anh cũng tha thứ cho chính mình."

Nam cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Khánh - một nụ hôn tạm biệt, một nụ hôn chúc phúc, thì thầm: "Cho anh được ích kỉ một lát"

Nam ôm lấy Khánh: "Anh yêu em, Khánh à. Cảm ơn đã xuất hiện trong cuộc đời. Hãy hạnh phúc thật nhiều nhé."

Khánh không đáp, cậu chỉ lặng lẽ rơi nước mắt

Có tiếng gõ cửa nhẹ, cả 2 rời nhau ra. Jun xuất hiện ở ngưỡng cửa: "Xin lỗi, nhưng đã đến giờ rồi."

Nam quay lại, gật đầu với Jun: "Anh đã chăm sóc cậu ấy rất tốt. Hãy tiếp tục làm điều đó."

"Tất nhiên" Jun nói, ánh mắt chân thành.

Nam quay lại nhìn Khánh lần cuối: "Đi đi em."

Khánh gật đầu, đi về phía Jun nắm lấy tay anh. Cả 2 cùng nhau bước ra khỏi phòng để chuẩn bị làm lễ

Nam mỉm cười nhìn họ, rồi bước ra khỏi phòng. Tay quệt vội hàng nước mắt

——————

Trước khi lễ cưới bắt đầu. Thiên Minh và Thanh Duy đã có ý kêu Nam cùng lên hát một bài để chúc phúc cho Duy Khánh và Jun

Cả ba đã quyết định chọn bài " Dẫu Có Lỗi Lầm " để hát khi Duy Khánh tiến vào lễ đường

Từ cuối con đường hoa, Khánh xuất hiện.

Không ai bảo ai, nhưng tất cả đều đứng lên.

Khánh bước đi chậm rãi, vest trắng, không cầu kỳ. Nét mặt cậu không giấu được sự căng thẳng—không phải lo lắng, mà là một thứ im lặng lạ lùng. Như thể đang bước vào một chương đời mà cậu đã chấp nhận, nhưng chưa hoàn toàn thuộc về.

Và rồi, đúng lúc ấy, Nam hát đến câu:

"Và dù ta đã xa tận chân trời nao,
Lầm lỗi ngày nào làm sao lãng quên...
Em có biết rằng lòng anh mãi luôn trao em..."

Ánh mắt Khánh chạm vào mắt Nam.

Không có gì đặc biệt trong ánh nhìn đó – không nước mắt, không run rẩy. Chỉ có một cái nhìn thẳng, như hai người lần đầu thực sự đối diện nhau sau ngần ấy năm. Như một câu hỏi không cần trả lời, và một câu trả lời đến quá muộn.

Nam vẫn hát. Không có sự vỡ giọng, không có tiếng nấc. Nhưng lời hát sau đó nghe như một thứ gì đó đang rơi chậm bên trong anh – lặng lẽ, không ồn ào, nhưng không thể ngăn lại.

——————

Hôn lễ bắt đầu. Nhưng với Nam, mọi thứ đã kết thúc từ khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau. Không cần ai nói gì thêm.

Nam ngồi ở hàng ghế cuối, nhìn Khánh và Jun trao nhẫn cưới, nói lời thề nguyện, và hôn nhau trong tiếng vỗ tay của mọi người.

Khi Khánh và Jun quay ra nhìn khách mời, ánh mắt Khánh tìm thấy Nam trong đám đông. Một nụ cười nhẹ, một cái gật đầu - cảm ơn vì đã đến, và tạm biệt.

Nam mỉm cười đáp lại, rồi lặng lẽ rời đi khi mọi người đang tập trung chúc mừng cặp đôi mới cưới.

Anh bước về phía bãi biển, nhìn mặt trời lặn xuống đường chân trời. Cuối cùng, anh cũng có thể buông tay. Cuối cùng, anh cũng có thể chúc phúc cho Khánh từ tận đáy lòng, không còn ích kỷ hay tiếc nuối.

Tình yêu đôi khi không phải là việc giữ lại, mà là biết khi nào nên buông tay để người mình yêu tìm thấy hạnh phúc thật sự.

Và trong khoảnh khắc đó, trên bãi biển Maldives nơi từng chứa đựng những giấc mơ tan vỡ của anh, Nam cuối cùng cũng tìm thấy sự bình yên.

- Hết -

————————————
Vừa đọc vừa mở bài Khách Mời của Duy Khánh và Tăng Phúc lên nghe cho toii. x2 sự sát thương 🫠🫠

Cảm ơn mí bà đã đồng hạnh đọc hết cái fic tàn ác này của toi
Toi sắp lên 1 fic Nam Khánh cổ trang, hãy đón chờ nhoé kkkk

Ê mà mấy bà cho toi hỏi sàn cam hay sàn đỏ mới xôm tụ vị, cuzng mún post qua sàn đỏ nhma lười tạo acc 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me