TruyenFull.Me

Nam Lay Tay Em

" Lập ơi, mở cửa cho anh."
Tú vừa đập cửa vừa gọi. Đáp lại anh là một mảng im lặng kéo dài. Anh rất sợ, sợ cậu sẽ xa lánh anh, anh không ngừng gọi tên cậu. Mồ hôi ướt đẫm cả áo, dù bên ngoài trời yên ắng đến thế, trong lòng anh lại ầm ầm giông bão.
" Lập, anh xin em, mở cửa cho anh."
Tú tựa lưng vào cửa, hai tay ôm đầu. Anh đã sai đúng không? Anh đã làm cậu tổn thương đúng không? Nếu có thể, anh lựa chọn sẽ giữ im lặng, âm thầm mà bảo vệ cậu... Nếu có thể...
Bên ngoài lạnh lẽo, Tú ngồi tựa lưng vào cửa tìm chút hơi ấm. Bên trong căn phòng ấm áp ấy, Lập tựa lưng vào cánh cửa gỗ mong tìm được chút lý trí còn lại. Hai con người tưởng chừng gần nhau như thế, chỉ cần quay lưng là có thể chạm vào nhau, vậy mà giờ đây sao xa vời quá.
Tú ngủ quên trước cửa phòng Lập lúc nào không hay, anh chỉ biết khi thức dậy, đập vào mắt anh là căn phòng quen thuộc, trống vắng đến lạ.
Tú xoa hai vai đau nhức, bước nhanh xuống giường làm vệ sinh cá nhân rồi chạy vội qua phòng Lập, anh không thể để cậu một mình, vào lúc này được.
Tú bàng hoàng nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, Lập đi rồi, chỉ để lại mảnh giấy trước cửa phòng, từng dòng chữ nắn nót hiện lên trước mắt anh. Vài chữ cuối bị nhòe đi vì nước mắt, Tú cảm nhận trái tim mình dần vỡ tan. Cậu chấp nhận rời xa anh, vẫn không tin lời anh nói...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me