Nam X Nam Nhiet Dong Luc Hoc
Chương 12: Phản ứng hoá học đầu tiênQuán trà sữa nhỏ nằm trong con hẻm khuất gần trường đã lên đèn. Ánh vàng hắt xuống mặt bàn gỗ tróc sơn khiến mọi thứ như già đi vài tuổi. Mưa vẫn rơi lấm tấm ngoài cửa kính, để lại những vệt nước mờ nhòe như một bức tranh không muốn ai nhìn rõ.Trong góc quán, nơi thường dành cho mấy cặp đôi không muốn ai làm phiền, có hai đứa con trai ngồi đối diện nhau. Một ly đá xay vẫn còn đầy, lớp kem phía trên bắt đầu chảy xuống thân ly. Còn ly trà nóng bên kia đã bớt khói.Hoàng Lâm Lâm chống cằm, nhìn ra ô cửa kính lấm tấm nước mưa."Xin lỗi."Trương Nguyên Phong nhíu mày: "Xin lỗi cái gì?"Hoàng Lâm Lâm cúi đầu, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn, như đang tìm cách sắp xếp những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. "Hồi xưa ghét mày vì mày báo tao vụ phao thi. Giờ nghĩ lại, cũng không oan."Trương Nguyên Phong không trả lời. Hắn đặt cốc trà xuống, ánh mắt quan sát Lâm Lâm, cái thằng nhóc ồn ào, bướng bỉnh, lúc nào cũng như con nhím xù lông sẵn sàng đâm bất cứ ai dám lại gần. Nhưng hôm nay lại khác. Cậu ngồi đó, vai hơi rụt, đầu cúi thấp, như vừa để rơi một mảnh lớp vỏ gai góc mà cậu đã mang suốt bao năm.Trương Nguyên Phong dựa lưng ra sau ghế, thở khẽ:"Lúc đó tôi tưởng cậu là loại người vô trách nhiệm.""Còn bây giờ?" Hoàng Lâm Lâm hỏi, mắt không nhìn thẳng vào hắn."Bây giờ..." Hắn ngập ngừng một chút "Tôi nghĩ cậu là kiểu người cắn răng sống sót bằng mọi giá. Không dễ chịu, nhưng cũng không xấu."Lâm Lâm bật cười:"Nghe cứ như kiểu được khen mà như bị chửi."Trương Nguyên Phong không phủ nhận. Chỉ cúi mặt nhấp ngụm trà, rồi nhẹ nhàng đáp: "Nếu muốn được khen thật, hãy học hành tử tế, đừng để ý tới người kia."Hoàng Lâm Lâm im lặng.Không khí giữa hai người rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ, không hẳn là lúng túng, nhưng cũng chẳng thoải mái.Bỗng nhiên, điện thoại Hoàng Lâm Lâm rung lên. Cậu liếc nhìn màn hình, là một số máy lạ không lưu tên.Không cần nghe, không muốn nghe. Cậu đã biết là ai.Cậu tắt nguồn, nhét điện thoại vào túi, rồi quay sang nhìn Phong:"Mày thấy chưa, thằng như tao là thằng không ai muốn dính vào mà."Trương Nguyên Phong đặt ly trà xuống bàn. "Tôi là ngoại lệ."Nói rồi, hắn chỉ nhếch môi. Trương Nguyên Phong đứng dậy, lấy áo khoác vắt trên ghế, rồi nói, giọng bình thản nhưng đầy sức thuyết phục: "Qua nhà tôi ở tạm vài hôm đi. Nhà tôi không có ai, bố mẹ làm việc bên nước ngoài, rộng rãi, không phiền."Hoàng Lâm Lâm ngẩng phắt lên, ánh mắt tròn xoe, cậu không biết phải trả lời như thế nào.Quả thật là cậu cũng không muốn về nhà, nhưng cậu cũng không muốn làm phiền tới hắn.Hoàng Lâm Lâm cắn môi, rồi cậu đáp khẽ một câu: "Ừm."Lúc cả hai rời khỏi quán trà sữa, trời vẫn mưa lắc rắc, ánh đèn vàng nhạt từ quán hắt lên mặt đường ướt át, loang loang như một bức tranh thủy mặc. Lâm Lâm đội mũ bảo hiểm, còn Phong ngồi phía trước, dáng lưng thẳng tắp. Xe lăn bánh, tiếng lốp nghiến nhẹ trên đường nhựa, hòa lẫn với tiếng mưa tí tách rơi trên mũ bảo hiểm, trên áo mưa.Lâm Lâm ngồi sau, lần đầu tiên không xòe tay làm gió, không nghêu ngao hát nhảm.
Chỉ khẽ tựa đầu vào lưng người trước."Ê Phong.""Gì?""Lần sau nếu tao gặp chuyện nữa...""...""...Cho tao bám mày một chút nữa được không?"Trương Nguyên Phong không trả lời ngay. Hắn vẫn nhìn thẳng, ánh mắt lướt qua con đường phía trước, nhưng khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười hiếm hoi, gần như không ai nhận ra. Xe chạy chậm lại, như thể Phong đang cố ý kéo dài thời gian, để khoảnh khắc này không trôi qua quá nhanh."Ừ."Hoàng Lâm Lâm không nói thêm gì, chỉ cúi đầu, ánh mắt lấp lánh dưới vành mũ bảo hiểm. Cậu siết chặt mép áo của Phong như bấu víu vào một điểm tựa mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có.Chiếc xe máy của Trương Nguyên Phong dừng lại trước một căn nhà hai tầng nhỏ nhắn trong khu phố yên tĩnh, ánh đèn đường mờ nhạt hắt lên cánh cổng sắt sơn xanh đã hơi phai màu. Hoàng Lâm Lâm ngồi sau, tháo mũ bảo hiểm, tóc bết mưa dính vào trán, ánh mắt lướt qua căn nhà với chút tò mò pha lẫn ngượng ngùng. Cậu nhảy xuống xe, rồi cảm thán:"Nhà mày... đẹp phết." Lâm Lâm lẩm bẩm, cố ra vẻ tự nhiên, nhưng giọng lại thoáng chút gượng gạo. Cậu đứng khựng trước cổng, tay đút túi quần, như thể không chắc mình có nên bước vào hay không.
Trương Nguyên Phong tắt máy xe, liếc sang cậu, giọng đều đều: "Vô đi. Đừng đứng đó làm ma giữa đường." Hắn mở cổng, đẩy xe vào sân, động tác gọn lẹ nhưng không vội vàng, như thể đã quen với việc tự lo mọi thứ.Hoàng Lâm Lâm chép miệng, lững lờ bước theo, ánh mắt đảo quanh. Bên trong nhà, không gian không rộng, nhưng sạch sẽ và ngăn nắp đến mức gần như vô hồn. Một bộ sofa xám đơn giản, một kệ sách đầy ắp sách giáo khoa và tiểu thuyết, vài bức ảnh gia đình treo trên tường, và một chiếc tivi nhỏ hiếm khi được bật. Không có tiếng ồn ào của người lớn, không có mùi thức ăn từ bếp, chỉ có sự tĩnh lặng của một ngôi nhà mà chủ nhân của nó thường xuyên vắng mặt.Trương Nguyên Phong cởi giày, đặt mũ bảo hiểm lên kệ, rồi quay sang Lâm Lâm, ánh mắt lướt qua bộ dạng ướt nhẹp của cậu. "Đi tắm trước đi, tôi tắm sau." Hoàng Lâm Lâm sững người, ánh mắt tròn xoe như vừa nghe điều gì kỳ quái: "Tao... tao không mang đồ."Trương Nguyên Phong không đáp ngay, chỉ bước vào phòng trong, lục lọi một lúc, rồi quay ra với một bộ quần áo thể thao cũ, áo thun đen và quần ngắn màu xám: "Mặc tạm cái này." Hắn nói, ném bộ đồ về phía Lâm Lâm. "Của tôi hồi lớp 9, chắc vừa cậu."Hoàng Lâm Lâm chép miệng, lẩm bẩm gì đó không rõ, nhưng vẫn ôm bộ đồ bước về phía phòng tắm. Cậu dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn Phong, ánh mắt thoáng chút do dự. "Này, cấm nhìn lén tao tắm."Trương Nguyên Phong thay drap giường, bật nước nóng, rồi đi pha thêm trà gừng. Hắn nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, thi thoảng vang lên vài tiếng bịch bịch như thể Lâm đang làm rơi khăn hay đạp nhầm xô nước, chỉ biết thở dài, tưởng tượng cảnh bừa bộn trong đó mà vừa thấy phiền vừa buồn cười.Mười phút sau, cửa phòng tắm bật mở.Hoàng Lâm Lâm bước ra, tóc còn nhỏ nước, bết lại thành từng lọn, ống tay áo thun dài hơn cả cổ tay nên cậu phải kéo kéo lên cho khỏi vướng. Áo rộng, người gầy, trông như đứa nhỏ mượn đồ anh hai mặc tạm. Trên da còn vương hơi nước, mùi sữa tắm thoang thoảng trong không khí, sạch sẽ, ấm ấm, dịu như mùi của một buổi sáng không có gió.Trương Nguyên Phong đứng lặng. Ánh mắt lỡ chạm vào cái cổ hơi đỏ vì nước nóng, rồi trượt xuống vạt áo in mờ vài giọt nước mưa chưa kịp khô.Hoàng Lâm Lâm bước đến gần, tiện tay cầm ly trà gừng hắn đặt sẵn trên bàn, ngồi xuống giường:"Tắm xong rồi, thơm lắm. Phòng tắm sạch ghê."Phong vẫn đứng nguyên. Như thể cơ thể chưa bắt kịp suy nghĩ.Một bước. Rồi một bước nữa. Hắn chậm rãi đi tới, cúi đầu xuống, rất khẽ, đủ để mũi chỉ cách gáy cậu vài phân.Hắn hít vào.Một mùi sữa tắm vị đào, lẫn chút mùi giấy giặt cũ, rất quen thuộc.Trương Nguyên Phong khựng lại."Gì vậy?" Hoàng Lâm Lâm gặng hỏi, quay đầu lại, hai mắt trợn tròn.Trương Nguyên Phong rút lại nhanh như chạm điện."Không, tới lượt tôi tắm."Nói rồi, hắn quay đi.Nhưng trong đầu vẫn vương lại thứ mùi đó, cái mùi ngốc nghếch, ồn ào, dễ bực mình.Và hoà với mùi của hắn.Căn phòng im ắng đến mức nghe rõ cả tiếng đồng hồ treo tường tích tắc. Ngoài kia, mưa đã tạnh, chỉ còn hơi nước mờ phủ trên lớp kính cửa sổ. Ánh đèn vàng rọi xuống giường, nơi Hoàng Lâm Lâm đang ngủ quên, người co lại như con mèo nhỏ, chiếc chăn mỏng phủ đến cằm, chỉ lộ ra gương mặt nghiêng nghiêng và vài lọn tóc rối.Trương Nguyên Phong bước ra từ phòng tắm, khăn trắng vắt trên vai, mái tóc vẫn còn ướt. Hắn đi nhẹ về phía phòng mà Hoàng Lâm Lâm ở trong, thấy đèn vẫn bật và cửa chưa đóng, hắn bước tới xem thử.Trương Nguyên Phong định tắt bớt đèn cho đỡ chói mắt. Nhưng rồi, bước chân dừng lại, ánh mắt như bị hút chặt vào khung cảnh trước mắt.Hoàng Lâm Lâm lúc ngủ yên tĩnh lạ lùng, khác hẳn với cái vẻ ồn ào thường ngày.Gò má trắng ngần còn vương ửng đỏ vì tắm nước nóng. Hàng mi dài khẽ rung theo từng nhịp thở. Nhìn gần mới thấy, bờ môi hơi hé kia không phải kiểu cong lên cợt nhả, mà là mỏng manh, tựa như đang run rẩy.Trương Nguyên Phong đứng đó thật lâu. Đầu óc hắn không nghĩ được gì rõ ràng, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đè nén bởi điều gì rất lạ. Một sự thôi thúc. Một thứ dịu dàng chưa từng biết đến.Hắn cúi xuống, rất chậm.Đầu tiên là đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc rối lòa xòa trên trán cậu.Hoàng Lâm Lâm không động đậy.Trương Nguyên Phong ngồi xuống mép giường, hơi cúi người sát hơn, gần như có thể nghe rõ hơi thở cậu phả ra khẽ khàng.Rồi hắn khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn rất nhẹ lên trán Lâm Lâm.Chỉ thoáng qua. Như chạm vào ánh sáng, rồi rút lại.Ngay khi ngẩng lên, hắn khựng lại.Ánh mắt cậu mở ra. Không rõ tỉnh từ lúc nào, chỉ biết giờ đây đang nhìn hắn chằm chằm trong im lặng.Trương Nguyên Phong không nói được lời nào. Cả người như đông cứng lại.Một giây.Hai giây.Rồi Lâm Lâm từ từ quay mặt đi, kéo chăn lên cao hơn, giọng khàn khàn:"...Mày làm gì vậy?"Trương Nguyên Phong cắn nhẹ môi dưới:"Tưởng cậu ngủ."Hoàng Lâm Lâm không trả lời. Nhưng cái cách cậu kéo chăn che mặt, cái cách vành tai đỏ ửng, tất cả đều tố cáo một điều, cậu đã tỉnh rất lâu rồi.Một lúc sau, giọng Hoàng Lâm Lâm rì rầm trong chăn:"Nếu là người khác, tao đá văng từ lâu rồi đấy."Phong nhướn mày, cố lấy lại vẻ bình tĩnh:"Vậy sao không đá?""Vì đang mang ơn mày."Hắn bật cười khẽ. Hoàng Lâm Lâm lăn người, quay lưng lại với hắn, giọng nhỏ dần:"Mày không cần giải thích. Nhưng lần sau... nhớ báo trước.""Để làm gì?""Biết thế."Trương Nguyên Phong sững người, rồi bật cười khẽ, ánh mắt dịu dàng không giấu được.Một lúc sau, giọng cậu vang lên, nhỏ như tiếng gió thoảng, nhưng rõ từng chữ:"Mày thích tao à?"Một câu hỏi buông xuống, nhẹ như bâng.Trương Nguyên Phong hơi khựng lại, bàn tay vô thức siết lấy khăn trên vai.Một khoảnh khắc trôi qua.Hắn không trả lời.Chỉ đi về phía công tắc đèn, bấm tắt.Căn phòng chìm trong ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ. Mọi thứ dịu lại, chỉ còn lại tiếng tích tắc đồng hồ và hơi thở của hai người không cùng nhịp.Trước khi khuất sau khung cửa, Trương Nguyên Phong dừng chân, không quay đầu lại. Giọng nói vang lên, rất khẽ:"Ngủ đi. Mai còn phải đi học."Cánh cửa khép lại sau lưng hắn, nhẹ đến mức tưởng như chưa từng có người bước ra.Hoàng Lâm Lâm vẫn nằm im, mắt mở to trong bóng tối. Một hồi lâu sau, cậu mới chậm rãi đưa tay chạm lên trán mình, nơi vừa có một nụ hôn nhẹ như sương.Má cậu bỗng nhiên nóng bừng.Đệch.Cậu lẩm bẩm, vùi mặt vào gối.Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh hẳn.
Chỉ khẽ tựa đầu vào lưng người trước."Ê Phong.""Gì?""Lần sau nếu tao gặp chuyện nữa...""...""...Cho tao bám mày một chút nữa được không?"Trương Nguyên Phong không trả lời ngay. Hắn vẫn nhìn thẳng, ánh mắt lướt qua con đường phía trước, nhưng khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười hiếm hoi, gần như không ai nhận ra. Xe chạy chậm lại, như thể Phong đang cố ý kéo dài thời gian, để khoảnh khắc này không trôi qua quá nhanh."Ừ."Hoàng Lâm Lâm không nói thêm gì, chỉ cúi đầu, ánh mắt lấp lánh dưới vành mũ bảo hiểm. Cậu siết chặt mép áo của Phong như bấu víu vào một điểm tựa mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có.Chiếc xe máy của Trương Nguyên Phong dừng lại trước một căn nhà hai tầng nhỏ nhắn trong khu phố yên tĩnh, ánh đèn đường mờ nhạt hắt lên cánh cổng sắt sơn xanh đã hơi phai màu. Hoàng Lâm Lâm ngồi sau, tháo mũ bảo hiểm, tóc bết mưa dính vào trán, ánh mắt lướt qua căn nhà với chút tò mò pha lẫn ngượng ngùng. Cậu nhảy xuống xe, rồi cảm thán:"Nhà mày... đẹp phết." Lâm Lâm lẩm bẩm, cố ra vẻ tự nhiên, nhưng giọng lại thoáng chút gượng gạo. Cậu đứng khựng trước cổng, tay đút túi quần, như thể không chắc mình có nên bước vào hay không.
Trương Nguyên Phong tắt máy xe, liếc sang cậu, giọng đều đều: "Vô đi. Đừng đứng đó làm ma giữa đường." Hắn mở cổng, đẩy xe vào sân, động tác gọn lẹ nhưng không vội vàng, như thể đã quen với việc tự lo mọi thứ.Hoàng Lâm Lâm chép miệng, lững lờ bước theo, ánh mắt đảo quanh. Bên trong nhà, không gian không rộng, nhưng sạch sẽ và ngăn nắp đến mức gần như vô hồn. Một bộ sofa xám đơn giản, một kệ sách đầy ắp sách giáo khoa và tiểu thuyết, vài bức ảnh gia đình treo trên tường, và một chiếc tivi nhỏ hiếm khi được bật. Không có tiếng ồn ào của người lớn, không có mùi thức ăn từ bếp, chỉ có sự tĩnh lặng của một ngôi nhà mà chủ nhân của nó thường xuyên vắng mặt.Trương Nguyên Phong cởi giày, đặt mũ bảo hiểm lên kệ, rồi quay sang Lâm Lâm, ánh mắt lướt qua bộ dạng ướt nhẹp của cậu. "Đi tắm trước đi, tôi tắm sau." Hoàng Lâm Lâm sững người, ánh mắt tròn xoe như vừa nghe điều gì kỳ quái: "Tao... tao không mang đồ."Trương Nguyên Phong không đáp ngay, chỉ bước vào phòng trong, lục lọi một lúc, rồi quay ra với một bộ quần áo thể thao cũ, áo thun đen và quần ngắn màu xám: "Mặc tạm cái này." Hắn nói, ném bộ đồ về phía Lâm Lâm. "Của tôi hồi lớp 9, chắc vừa cậu."Hoàng Lâm Lâm chép miệng, lẩm bẩm gì đó không rõ, nhưng vẫn ôm bộ đồ bước về phía phòng tắm. Cậu dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn Phong, ánh mắt thoáng chút do dự. "Này, cấm nhìn lén tao tắm."Trương Nguyên Phong thay drap giường, bật nước nóng, rồi đi pha thêm trà gừng. Hắn nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, thi thoảng vang lên vài tiếng bịch bịch như thể Lâm đang làm rơi khăn hay đạp nhầm xô nước, chỉ biết thở dài, tưởng tượng cảnh bừa bộn trong đó mà vừa thấy phiền vừa buồn cười.Mười phút sau, cửa phòng tắm bật mở.Hoàng Lâm Lâm bước ra, tóc còn nhỏ nước, bết lại thành từng lọn, ống tay áo thun dài hơn cả cổ tay nên cậu phải kéo kéo lên cho khỏi vướng. Áo rộng, người gầy, trông như đứa nhỏ mượn đồ anh hai mặc tạm. Trên da còn vương hơi nước, mùi sữa tắm thoang thoảng trong không khí, sạch sẽ, ấm ấm, dịu như mùi của một buổi sáng không có gió.Trương Nguyên Phong đứng lặng. Ánh mắt lỡ chạm vào cái cổ hơi đỏ vì nước nóng, rồi trượt xuống vạt áo in mờ vài giọt nước mưa chưa kịp khô.Hoàng Lâm Lâm bước đến gần, tiện tay cầm ly trà gừng hắn đặt sẵn trên bàn, ngồi xuống giường:"Tắm xong rồi, thơm lắm. Phòng tắm sạch ghê."Phong vẫn đứng nguyên. Như thể cơ thể chưa bắt kịp suy nghĩ.Một bước. Rồi một bước nữa. Hắn chậm rãi đi tới, cúi đầu xuống, rất khẽ, đủ để mũi chỉ cách gáy cậu vài phân.Hắn hít vào.Một mùi sữa tắm vị đào, lẫn chút mùi giấy giặt cũ, rất quen thuộc.Trương Nguyên Phong khựng lại."Gì vậy?" Hoàng Lâm Lâm gặng hỏi, quay đầu lại, hai mắt trợn tròn.Trương Nguyên Phong rút lại nhanh như chạm điện."Không, tới lượt tôi tắm."Nói rồi, hắn quay đi.Nhưng trong đầu vẫn vương lại thứ mùi đó, cái mùi ngốc nghếch, ồn ào, dễ bực mình.Và hoà với mùi của hắn.Căn phòng im ắng đến mức nghe rõ cả tiếng đồng hồ treo tường tích tắc. Ngoài kia, mưa đã tạnh, chỉ còn hơi nước mờ phủ trên lớp kính cửa sổ. Ánh đèn vàng rọi xuống giường, nơi Hoàng Lâm Lâm đang ngủ quên, người co lại như con mèo nhỏ, chiếc chăn mỏng phủ đến cằm, chỉ lộ ra gương mặt nghiêng nghiêng và vài lọn tóc rối.Trương Nguyên Phong bước ra từ phòng tắm, khăn trắng vắt trên vai, mái tóc vẫn còn ướt. Hắn đi nhẹ về phía phòng mà Hoàng Lâm Lâm ở trong, thấy đèn vẫn bật và cửa chưa đóng, hắn bước tới xem thử.Trương Nguyên Phong định tắt bớt đèn cho đỡ chói mắt. Nhưng rồi, bước chân dừng lại, ánh mắt như bị hút chặt vào khung cảnh trước mắt.Hoàng Lâm Lâm lúc ngủ yên tĩnh lạ lùng, khác hẳn với cái vẻ ồn ào thường ngày.Gò má trắng ngần còn vương ửng đỏ vì tắm nước nóng. Hàng mi dài khẽ rung theo từng nhịp thở. Nhìn gần mới thấy, bờ môi hơi hé kia không phải kiểu cong lên cợt nhả, mà là mỏng manh, tựa như đang run rẩy.Trương Nguyên Phong đứng đó thật lâu. Đầu óc hắn không nghĩ được gì rõ ràng, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đè nén bởi điều gì rất lạ. Một sự thôi thúc. Một thứ dịu dàng chưa từng biết đến.Hắn cúi xuống, rất chậm.Đầu tiên là đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc rối lòa xòa trên trán cậu.Hoàng Lâm Lâm không động đậy.Trương Nguyên Phong ngồi xuống mép giường, hơi cúi người sát hơn, gần như có thể nghe rõ hơi thở cậu phả ra khẽ khàng.Rồi hắn khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn rất nhẹ lên trán Lâm Lâm.Chỉ thoáng qua. Như chạm vào ánh sáng, rồi rút lại.Ngay khi ngẩng lên, hắn khựng lại.Ánh mắt cậu mở ra. Không rõ tỉnh từ lúc nào, chỉ biết giờ đây đang nhìn hắn chằm chằm trong im lặng.Trương Nguyên Phong không nói được lời nào. Cả người như đông cứng lại.Một giây.Hai giây.Rồi Lâm Lâm từ từ quay mặt đi, kéo chăn lên cao hơn, giọng khàn khàn:"...Mày làm gì vậy?"Trương Nguyên Phong cắn nhẹ môi dưới:"Tưởng cậu ngủ."Hoàng Lâm Lâm không trả lời. Nhưng cái cách cậu kéo chăn che mặt, cái cách vành tai đỏ ửng, tất cả đều tố cáo một điều, cậu đã tỉnh rất lâu rồi.Một lúc sau, giọng Hoàng Lâm Lâm rì rầm trong chăn:"Nếu là người khác, tao đá văng từ lâu rồi đấy."Phong nhướn mày, cố lấy lại vẻ bình tĩnh:"Vậy sao không đá?""Vì đang mang ơn mày."Hắn bật cười khẽ. Hoàng Lâm Lâm lăn người, quay lưng lại với hắn, giọng nhỏ dần:"Mày không cần giải thích. Nhưng lần sau... nhớ báo trước.""Để làm gì?""Biết thế."Trương Nguyên Phong sững người, rồi bật cười khẽ, ánh mắt dịu dàng không giấu được.Một lúc sau, giọng cậu vang lên, nhỏ như tiếng gió thoảng, nhưng rõ từng chữ:"Mày thích tao à?"Một câu hỏi buông xuống, nhẹ như bâng.Trương Nguyên Phong hơi khựng lại, bàn tay vô thức siết lấy khăn trên vai.Một khoảnh khắc trôi qua.Hắn không trả lời.Chỉ đi về phía công tắc đèn, bấm tắt.Căn phòng chìm trong ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ. Mọi thứ dịu lại, chỉ còn lại tiếng tích tắc đồng hồ và hơi thở của hai người không cùng nhịp.Trước khi khuất sau khung cửa, Trương Nguyên Phong dừng chân, không quay đầu lại. Giọng nói vang lên, rất khẽ:"Ngủ đi. Mai còn phải đi học."Cánh cửa khép lại sau lưng hắn, nhẹ đến mức tưởng như chưa từng có người bước ra.Hoàng Lâm Lâm vẫn nằm im, mắt mở to trong bóng tối. Một hồi lâu sau, cậu mới chậm rãi đưa tay chạm lên trán mình, nơi vừa có một nụ hôn nhẹ như sương.Má cậu bỗng nhiên nóng bừng.Đệch.Cậu lẩm bẩm, vùi mặt vào gối.Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me