Nam X Nam Nhiet Dong Luc Hoc
Chương 15: Nhiệt động lực họcĐồng hồ tường khẽ kêu "tích... tắc..." như đang đếm từng giây trôi đi trong sự im lặng kỳ lạ.Hoàng Lâm Lâm đã ngủ gục từ lúc nào. Một tay cậu vẫn còn nắm lỏng chiếc bút, đầu nghiêng sang một bên, chạm nhẹ vào trang giấy chi chít chữ. Lồng ngực phập phồng đều đều, gương mặt lúc ngủ ngoan ngoãn đến lạ, không còn vẻ nghịch ngợm, cũng không còn dáng vẻ bướng bỉnh thường ngày.Trương Nguyên Phong ngồi im nhìn cậu, bàn tay vô thức siết nhẹ cạnh bàn.Có một cảm giác khó gọi tên len lỏi vào trong tim. Không phải thương hại. Không phải là tình bạn đơn thuần..Trương Nguyên Phong đứng dậy, bước thật khẽ lại gần. Cẩn thận như thể chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ phá vỡ sự yên bình mong manh ấy. Hắn mở ngăn tủ, rút ra chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng phủ lên vai Lâm Lâm, rồi lùi về sau một chút.Động tác quen thuộc. Như thể hắn đã từng làm điều đó nhiều lần trong đầu mình.Như cái lần Lâm Lâm ngủ gật trong lớp.Hắn nhớ rất rõ. Hôm đó, gió lùa vào cửa sổ khiến tóc cậu bay lòa xòa trước trán. Người thì khom xuống bàn, ngủ mà vẫn cau mày như đang tức ai trong mơ. Hắn ngồi cạnh, nhìn một lúc, rồi cởi áo khoác của mình đắp tạm lên vai cậu. Xong quay đi, không dám nhìn thêm nữa.Lúc ấy, Trương Nguyên Phong không biết cậu đã tỉnh. Càng không biết rằng người kia đã vì hành động nhỏ đó mà im lặng quay lưng đi, đỏ mặt như vừa bị đánh úp.Cũng giống như hôm đó, cái buổi tối mưa tầm tã, khi cậu ngồi sau xe hắn, không nói câu nào, chỉ khẽ tựa đầu lên lưng hắn.Rồi cái lúc trong phòng khách, khi Trương Nguyên Phong bước ra và thấy cậu ngủ gục, má còn ửng hồng vì tắm nước nóng.Đêm ấy, hắn không định làm gì. Chỉ định đứng nhìn một lúc.Nhưng ánh mắt cứ lỡ quẩn quanh trên gương mặt ấy, gương mặt vừa kiêu ngạo vừa yếu đuối đến đáng ghét. Để rồi, chẳng hiểu sao, ngón tay hắn đã lướt qua tóc cậu. Mắt khẽ khép lại.Và hắn đã cúi xuống. Đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán Lâm.Chỉ một cái chạm thoáng qua.Nhẹ thôi..Chỉ là một cái hôn nhẹ.Trương Nguyên Phong cắn môi, lùi một bước.Người đó giống như một vết xước.Một vết xước, không sâu, nhưng cứ hiện diện dai dẳng.Không đáng kể, mà lại khiến người ta thấy rát, thấy khó chịu, thấy nhớ mãi dù cố quên.Đáng lý, chỉ là quan tâm bạn bè.Đáng lý, chỉ là trông cậu ấy đáng thương, cần giúp đỡ.Ban đầu là ghét.Cái kiểu nói nhiều, vụng về, lạc quan một cách phi lý. Ghét vì cậu ta làm hắn cảm thấy phiền phức, làm đảo lộn trật tự vốn có của cuộc sống.Sau đó thì cứ bận tâm mãi.Càng định lờ đi, lại càng không thể rời mắt được.Trương Nguyên Phong đưa mắt nhìn đồng hồ. Bây giờ đã muộn.Hắn chỉnh ánh sáng đèn, kéo ghế ra cách xa thêm chút nữa, rồi ngồi xuống, chống cằm nhìn vào khoảng trống mờ mờ sáng của màn hình laptop đang ngủ.Trương Nguyên Phong siết nhẹ tay thành nắm đấm.Hắn tự trách. Tự phủ nhận. Tự dằn lòng rằng đây chỉ là do mình quan tâm quá mức, do cậu ta "khác người", do lòng tốt, không hơn.Nhưng không, không phải vậy.Lòng tốt không khiến người ta nhớ từng ánh mắt, từng câu nói.Lòng tốt không khiến người ta giật mình mỗi lần đối phương cười thật tươi hay tỏ ra buồn bã.Lòng tốt không khiến người ta nửa đêm ngồi đây, nhìn một thằng nhóc lười học ngủ gật, mà tim lại đập loạn như thiếu oxy.Không phải lòng tốt. Là cảm tình. Hắn cúi người, định đứng dậy. Nhưng rồi lại ngồi xuống ghế, mắt vẫn dõi theo khuôn mặt kia. Nhẹ nhàng hơn. Dịu dàng hơn. Cảm giác có chút bất lực.Ngón tay hắn lặng lẽ trượt khỏi mép chăn, rơi xuống bàn tay Lâm Lâm đang buông lơi. Không chạm. Chỉ gần thôi. Gần đến mức muốn nắm lấy, nhưng lại không dám.Trương Nguyên Phong cứ thế ngồi đó.Trước mặt là một đứa con trai lắm mồm, cục cằn, thô lỗ, lười học, cứng đầu, ngang ngược, nhưng lại luôn cười toe mỗi khi trời mưa, luôn ồn ào một cách lạc quan đến lạ, luôn làm hắn bất an mỗi khi bóng dáng ấy biến mất khỏi tầm mắt.Trương Nguyên Phong nghiêng đầu, ánh mắt không rời khỏi gương mặt nghiêng nghiêng kia.Trái tim hắn cứ đập thình thịch trong lồng ngực như gõ trống.Không phải vì lo. Không phải vì mệt.Mà là vì, ngay tại khoảnh khắc ấy, hắn biết mình không thể tiếp tục lừa dối bản thân.Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy trong phòng giám thị, tóc rối, mặt nhăn, cãi nhau với thầy như chợ vỡ.Từ khoảnh khắc hắn nộp bài thi sớm, vô tình thấy cậu giấu mảnh phao trong máy tính, đã không do dự lên phòng báo cáo.Trương Nguyên Phong từng nghĩ mình ghét loại người như thế.Nhưng giờ thì sao?Giờ thì hắn đang ngồi đây, tự tay đắp chăn cho một người từng coi hắn là đồ đáng ghét, từng chửi thẳng vào mặt hắn không kiêng nể.Từng.Giờ thì không.Giờ thì trái tim hắn đã chệch hướng hoàn toàn.Một cảm giác vừa mềm vừa nhói, vừa muốn né tránh vừa muốn tiến tới. Trương Nguyên Phong nghiêng người sát lại, dừng cách khuôn mặt ấy vài gang tay.Cậu ấy thở đều, lông mi rung nhẹ, môi khẽ mím.Trương Nguyên Phong muốn rời mắt, nhưng không làm được.Một giọng nói rất nhỏ vang lên trong đầu hắn:Muốn hôn nữa không?Trương Nguyên Phong mím môi. Câu hỏi ấy không có lời đáp. Hoặc đúng hơn, hắn không dám trả lời.Chỉ biết tim vẫn đập, tay vẫn run, mắt thì không thể dứt khỏi người trước mặt.Hắn tự cười nhạt trong lòng.Đến nước này rồi mà còn cố phủ nhận nữa thì đúng là thằng hèn.Trương Nguyên Phong khẽ ngẩng lên, ngồi thẳng lại. Tay chống lên trán, mắt nhìn trần nhà, nhưng tâm trí đang quay cuồng dữ dội.Thích thật rồi.Mẹ kiếp.Thích thật rồi.Mà còn thích cái kiểu rõ ràng biết sẽ rắc rối, biết sẽ phiền, biết sẽ mệt mà vẫn không tài nào ngừng lại được.Hắn nhìn xuống Lâm Lâm một lần nữa, ánh mắt đầy dịu dàng, dịu dàng đến mức chính hắn cũng nhận ra bản thân không còn là "Trương Nguyên Phong lạnh lùng, tỉnh táo" thường ngày nữa.Chỉ là một thằng con trai mười bảy tuổi đang thầm thích một thằng con trai khác, ồn ào, ngang bướng, lại còn khiến tim hắn đập như trống hội.Trương Nguyên Phong đứng dậy, đi tắt đèn, rồi trở lại bàn. Hắn không chạm vào cậu nữa, chỉ ngồi cạnh, lặng lẽ dựa lưng ra sau ghế, nhìn ánh đèn ngủ vàng dịu hắt lên khuôn mặt người kia.Mọi thứ trong tim hắn, dù cố nén đến đâu, cuối cùng cũng vượt qua ngưỡng cân bằng, tựa như một hệ kín đang âm ỉ tăng entropy, chỉ chờ giây phút bùng nổ, không vì ai, mà vì chính hắn không còn chịu nổi nữaCứ như vậy, không ngủ, không rời mắt.Chỉ lặng thinh mà thừa nhận lần đầu tiên trong đời.Tôi thích cậu mất rồi, Hoàng Lâm Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me