Nam X Nam Nhiet Dong Luc Hoc
Chương 16: Tôi thích cậuÁnh sáng buổi sớm còn ngái ngủ, lặng lẽ len qua những khe rèm lấp lánh bụi nắng. Trong căn phòng nhỏ, tiếng đồng hồ tích tắc hòa cùng tiếng quạt quay đều đều, mọi thứ đều yên ả, cho đến khi một gương mặt phóng to cấp độ vũ trụ từ từ hiện ra, lơ lửng phía trên mép giường.Trương Nguyên Phong đứng lặng ở đó, mái tóc còn hơi rối sau giấc ngủ, một tay đút túi quần, tay kia thong thả vén nhẹ một bên rèm để ánh sáng hắt xuống. Lâm Lâm nằm nghiêng, chăn đạp tung một nửa, tay ôm lấy chiếc gối ôm xẹp lép, miệng nhè nhẹ khò khè như con mèo con.Trương Nguyên Phong khẽ nghiêng đầu, khóe miệng như bất giác cong lên.Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ đứng đây, nhìn một đứa con trai, mà lại là thằng nhóc hay cãi cùn, nói dai như Hoàng Lâm Lâm với ánh mắt dịu dàng đến vậy. Nhưng lúc này, cái vẻ mơ màng lơ mơ khi ngủ, tóc rối lòa xòa, chăn quấn lệch, lại khiến hắn cảm thấy cậu giống như một sinh vật nhỏ cần được bảo vệ, chứ không phải cái thằng mồm mép không biết sợ trời sợ đất ngày thường.Trương Nguyên Phong nghiêng người, cúi thấp xuống sát mép giường. Gần thêm một chút.Ngay lúc này, Hoàng Lâm Lâm cũng từ từ tỉnh dậy. Ánh mắt mơ màng của cậu chớp chớp vài cái. Quanh cảnh trước mắt hiện rõ dần.Rất sát.Rất to.Rất Phong.“Dậy đi.”“Áááá!!”Như một bản năng, Lâm Lâm hét toáng lên. Cậu bật dậy như bị điện giật, ôm ngực thở hồng hộc. “M-m-mày bị điên hả?! Đừng có dí cái mặt vô nữa! Không tao sẽ tố cáo mày xâm phạm giấc ngủ người khác!”Trương Nguyên Phong khẽ cười, rồi khôi phục lại vẻ mặt lạnh tanh như bình thường.“Dậy ăn sáng, không thì trễ học.” Hắn ung dung nói, như thể chuyện "chồm mặt vào mặt người ta" là thói quen hàng ngày.Hoàng Lâm Lâm còn đang lầm bầm rủa xả cái tên nào đó dám đánh thức cậu bằng cách “dí mặt như phim kinh dị” thì một mùi thơm nghi ngút từ bếp len vào từng ngóc ngách phòng. Mùi trứng chiên vàng ươm, thêm chút cháy cạnh quyến rũ hòa cùng hương bánh mì nướng thơm ngậy khiến cậu hít lấy hít để như con chó phát hiện ra đồ ăn.Đôi mắt Lâm Lâm lập tức đảo quanh. Cậu cào đầu ngồi dậy, mặt vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, nhưng hai chân thì đã theo bản năng rón rén tiến về phía mùi thơm.Một lúc sau, hai người ngồi vào bàn ăn nhỏ giữa căn bếp đơn sơ. Không gian đột nhiên lắng lại, không một lời nói, không cả tiếng quạt máy, chỉ còn âm thanh lách cách của muỗng đụng đĩa. Thêm tếng Lâm Lâm vừa ăn vừa suýt xoa như đang thi bình luận viên ẩm thực: “Trứng này ngon nè.” Cậu nói, miệng còn phồng ra như hamster.Trương Nguyên Phong ngồi đối diện, điềm nhiên cắt miếng bánh mì của mình. “Cảm ơn.”Hoàng Lâm Lâm nhai thêm một miếng, rồi lườm bánh mì như thể đang chấm điểm sản phẩm của thí sinh “MasterChef”:“Còn bánh mì cảm giác hôm nay hơi cháy, nhưng cũng được.”Trương Nguyên Phong không phản ứng gì. Hắn chỉ gật nhẹ đầu. Rồi đột nhiên, rất đột ngột, rất không phù hợp với hoàn cảnh trứng cháy và bánh mì giòn.Trương Nguyên ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc đến kỳ lạ:“Lâm.”“Gì?”“Tôi thích cậu.”“!”Lâm Lâm sặc mém chết.Không phải kiểu nghẹn nhẹ do bất ngờ, mà là kiểu nghẹn nghiêm trọng có nguy cơ tử vong nếu không được vỗ lưng kịp thời.Trương Nguyên Phong bình tĩnh như đã lường trước được phản ứng này. Hắn thản nhiên đưa ly nước sang.Hoàng Lâm Lâm giật lấy, uống một hơi hết sạch như thể vừa chạy bộ năm cây số. Sau đó cậu ngồi thẳng người, hai mắt trợn tròn, tóc rối như tổ quạ, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn đối phương.“M-m-mày nói lại lần nữa coi?” Cậu lắp bắp.“Tôi nói là, tôi thích cậu.”“...”Hoàng Lâm Lâm ngồi đờ ra như cá bị vớt lên khỏi mặt nước, tay vẫn cầm cái muỗng dính lòng đỏ trứng, miệng còn phập phồng như sắp nghẹn đợt hai. Cậu trợn mắt nhìn Trương Nguyên Phong, đầu óc thì quay như chong chóng trước ba từ “Tôi thích cậu” mà tên kia vừa thốt ra bằng tiếng mẹ đẻ, không chối đi đâu được, không phải hiểu nhầm tiếng Anh như “I like rice” hay “I need help”.Không phải “Tôi ghét cậu”.Không phải “Tôi muốn chúng ta làm bạn với nhau”.Mà là “Tôi thích cậu”.Cái đù.Ba từ thôi mà rung chuyển não bộ.Cả đời mười bảy năm lăn lộn với mắm muối cuộc đời, học thì dốt, nhà thì nghèo, đánh nhau thì thua, mà cãi nhau thì thắng mỗi lần “câm mồm”, Lâm Lâm chưa từng được ai nói vậy, nhất là từ cái thằng học giỏi, đẹp trai, đầu lúc nào cũng như chứa ChatGPT bản cao cấp kia!Cậu lập tức vận dụng toàn bộ kỹ năng sinh tồn từ những ngày cúp học, trốn thi, và né đòn cha mình để phân tích tình huống.Biểu cảm của đối phương: không đùa.Giọng nói: trầm, rõ ràng, rành mạch, không vấp váp như cậu đọc văn.Bối cảnh: đang ăn sáng. Mùi thơm, không khí trong lành, không có ai đang livestream hay troll camera.Trông không giống một cú lừa.Hoàng Lâm Lâm: “???”Cậu nhìn Phong. Phong nhìn cậu. Hoàng Lâm Lâm im lặng vài giây. Đến khi không chịu nổi nữa, cậu chép miệng, tay gác lên bàn, ánh mắt lém lỉnh như cáo. Sau đó, cậu bật cười:“Lại kịch bản cũ à? Giống cái lần mày hôn trán tao rồi bảo chỉ là phản ứng phụ? Tưởng tao dễ mắc bẫy lần hai lắm hả?”Trương Nguyên Phong vẫn ngồi đó, lưng thẳng, tay vẫn cầm đũa nhưng không gắp thêm món nào. Ánh mắt hắn trầm tĩnh, rõ ràng, không né tránh, cứ thế khóa chặt lấy Lâm Lâm.Một loại ánh mắt khiến người khác hoặc muốn chạy trốn thật xa, hoặc muốn nhìn lâu thêm chút nữa.“Lần này là thật. Không phải thương hại. Không phải đùa. Tôi nhận ra mình thích cậu. Và tôi muốn theo đuổi.”Cậu chọc chọc muỗng vào miếng xúc xích, nghiêng đầu nhìn đối phương bằng ánh mắt vi diệu: “?”Trương Nguyên Phong từ tốn đặt đũa xuống, ngồi thẳng người nhìn cậu.Giọng hắn dứt khoát: “Lần này tôi nghiêm túc.”Oắt dờ heo?Cái đé* gì đang xảy ra vậy?Hoàng Lâm Lâm ngồi đơ ra như cây xà lách bị sét đánh. Cậu nhìn quanh bàn, nhìn bếp, nhìn chén nước mắm, nhìn trần nhà, như thể đang tìm một “nút EXIT khẩn cấp” để thoát khỏi tình huống vừa ăn sáng vừa nhận lời tỏ tình.Bộ người ta tỏ tình không phải nên diễn ra theo trình tự chuẩn sách giáo khoa ngôn tình à?Bạn nữ viết thư tay mực tím, gấp thành trái tim, hẹn bạn nam ra sau trường lúc hoàng hôn. Gió thổi hiu hiu, cánh hoa bàng rơi lả tả, rồi nhỏ lấy hết can đảm, mặt đỏ bừng như trứng luộc, thỏ thẻ nói: “Tớ… thích cậu.”Ừ thì đó, mới gọi là tỏ tình chứ.Còn đây là cái thể loại gì?Lâm Lâm xin phép dừng ăn 3 giây để suy nghĩ.Không có thư.Không có hoa.Không có nhạc nền.Cậu đang ngồi trong bếp nhà người ta, mặc cái áo thun size XXL mà chắc chắn là đồ Phong, tóc thì rối như ổ quạ, miệng thì còn dính tương ớt, đang cắn dở miếng xúc xích, quay qua thì thấy một con người hoàn hảo level phản cảm, tỉnh như sáo, nhìn cậu bằng ánh mắt như thể câu tỏ tình vừa rồi chỉ là lời thông báo thời tiết.Người đó, không ai khác, là Trương Nguyên Phong. Một thằng đàn ông cao hơn cậu gần một cái đầu, đẹp trai, học giỏi, nhà có điều kiện, mặt lạnh tanh. Hôm qua còn dí sát mặt gọi dậy như cha nội gọi hồn giữa đêm. Sáng nay thì bưng dĩa trứng chiên ra, đặt lên bàn như phục vụ phòng, rồi thản nhiên quăng một câu "Tôi thích cậu" nhẹ như không, giọng đều đều, ánh mắt tỉnh bơ, thái độ như đang bàn chuyện học nhóm.Mà bây giờ cái combo đó lại ngồi đây, thẳng mặt tuyên bố thích Hoàng Lâm Lâm?Xin lỗi, có ai gọi cảnh sát được không?Một đứa như cậu, ngồi bàn bốn, học lực thất thường như giá vé máy bay dịp lễ, đầu óc chậm ba nhịp, nói nhanh hơn nghĩ, thi thoảng còn bị thầy chủ nhiệm gọi vì “hành vi đáng ngờ trong giờ kiểm tra”, lại được confess?Không. Không ổn. Đây không phải hiện thực.Nếu không phải là đùa, thì chỉ còn hai khả năng:Trường hợp 1: Thằng này mới thua cượcTrường hợp 2: Nó đang làm nhiệm vụ hệ thống, muốn tăng điểm thiện cảm với "đối tượng bất hảo có tiềm năng cải tạo".“…Thế mày phát hiện mày thích tao từ bao giờ?” Hoàng Lâm Lâm nheo mắt, giọng kéo dài như đang bắt bài một cú lừa tình quy mô nhỏ.Trương Nguyên Phong vẫn cầm ly nước, nhìn thẳng cậu, trả lời tỉnh rụi:“Tối qua.”Hoàng Lâm Lâm gật gù.Ừm, tối qua. Tối qua?“...Tối qua???”Não Lâm Lâm tạm thời ngắt kết nối.Cậu trợn tròn mắt, suýt thì cắn phải lưỡi. “Ý mày là, hôm qua còn bình thường, nay ngủ dậy phát hiện lòng rạo rực, xong quyết định tỏ tình luôn?”“Ừ.” Phong gật đầu cái cục.“Đại ca, bộ mày không cần thời gian suy nghĩ lại hả? Hay ít ra cũng ngủ thêm một đêm nữa rồi hẵng thích?”Phong dứt khoát:“Không cần. Tôi thích cậu thật.”Ồ, nghiêm túc cơ đấy. Nghe còn đáng sợ hơn cả đùa.Lâm Lâm suýt thì lùi lại một chút, nhưng nhớ ra mình đang ngồi ghế không có bánh xe, đành vờ ho khan rồi hậm hực nhét thêm miếng bánh vào miệng.“Thế thì mày cũng kỳ cục thật đấy. Tự dưng thích người ta xong báo cáo một tiếng à? Thích thì thích chứ, mắc gì phải làm như ký nghị quyết quốc hội vậy?”Phong vẫn bình tĩnh, mặt không đổi sắc:“Vì tôi muốn cậu biết. Và tôi sẽ theo đuổi cậu, nếu cậu cho phép.”Một cơn giật nhẹ truyền từ sống lưng Lâm Lâm xuống tới đầu ngón chân. Cái tên Trương Nguyên Phong này, hắn nói những thứ khiến người ta khó xử với một vẻ mặt đáng ghét không tưởng. Không đỏ mặt, không lúng túng, không ấp úng. Chỉ lạnh nhạt, tỉnh táo, chân thành đến mức khiến người khác không đỡ nổi.“Nếu tao không đồng ý thì sao?”“Cậu không đồng ý thì tôi vẫn theo đuổi. Miễn cậu chưa nói cút, thì tôi cứ ở đây.”Lâm Lâm đơ thêm vài giây, rồi đột nhiên đứng phắt dậy.Không nói gì.Chỉ cúi xuống gom đống chén bát, bưng thẳng ra bồn rửa.Miệng cậu nói, nhưng mắt thì không dám liếc sang bên kia:“Rửa bát xong rồi đi học, không thì muộn.”Cậu không nhìn hắn. Nhưng tai thì đỏ lên tận mang tai.Trương Nguyên Phong không trả lời.Hắn chỉ nhìn bóng lưng cậu, rồi khẽ cong môi.Không rõ là cười vì thắng được một bước, hay vì nhận được một lời chấp thuận bằng tiếng im lặng và đôi tai đỏ ửng đến mang tai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me