Nam X Nam Nhiet Dong Luc Hoc
Chương 22: Đừng nghĩ tới chuyện biến mấtSáng hôm sau, Trương Nguyên Phong một mình đi xe tới trường.Trời vẫn còn sớm, sương mỏng phủ như voan trên mặt đường, gió đầu hạ lướt qua mang theo mùi cỏ mới cắt. Tiếng ve còn ngái ngủ, không khí trong lành đến mức khiến người ta cảm thấy thiếu thiếu.Mấy ngày trước, giờ này phía sau hắn còn có thêm một cái đuôi lẽo đẽo là Hoàng Lâm Lâm, tóc bù xù như tổ quạ, leo lên xe trong trạng thái mộng du, rồi suốt quãng đường chỉ làm mỗi hai việc: ngáp và chửi. Ngáp thì êm tai, chửi thì ồn ào. Nhưng ít nhất cũng có tiếng người.Hôm nay trở về vẻ yên ắng như bình thường.Trương Nguyên Phong dừng xe trước cổng trường, gửi xe, đi bộ vào lớp như mọi khi, vẻ ngoài vẫn bình thản, áo sơ mi trắng phẳng phiu, cà vạt nghiêm túc, như thể thiếu cái đuôi phía sau không ảnh hưởng gì đến cân bằng sinh học của hắn.Nhưng vừa đặt cặp xuống bàn, từ bàn trên, Vũ Kỳ đã ló đầu xuống, nhíu mày như một bà cô hàng xóm:“Ủa? Mày đi học một mình hả? Lâm đâu? Cái tệp đính kèm của mày đâu rồi?”Trương Nguyên Phong sắp xếp sách vở cần học lên mặt bàn, bình tĩnh đáp:“Cậu ấy về nhà, không đi với tôi nữa.”Vũ Kỳ nheo mắt. Cái mặt "tao ngửi thấy drama" dần hiện lên rõ rệt. Nhưng chưa kịp hóng thêm, Nguyệt bên cạnh đã huých nhẹ tay vào sườn:“Đừng nhiều chuyện.”Vũ Kỳ câm nín, nhưng vẫn ngoái đầu ra sau liếc trộm một lần nữa.Dẫu sao mối quan hệ của hai người kia, dù ngoài miệng thì vẫn cứ “ghét nhau” nhưng kiểu gì ai tinh mắt một chút cũng nhìn ra có gì đó rất khác thường.Cả lớp dần đông người, nhưng góc bên cửa sổ vẫn thiếu một bóng dáng quen thuộc.Trương Nguyên Phong không nói gì, chỉ lặng lẽ chống cằm nhìn ra ngoài sân. Đôi khi ánh mắt hắn lại lướt xuống màn hình điện thoại vẫn không có tin nhắn.Yên lặng như công thức toán đã giải xong nhưng chờ mãi chẳng thấy kết quả đâu.Tiếng chuông vào tiết vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ vu vơ của hắn. Giáo viên bước vào với ánh mắt hình viên đạn quét ngang lớp, sổ điểm danh trong tay. Cả đám học sinh lập tức chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn như chuẩn bị lên truyền hình trực tiếp.“Hoàng Lâm Lâm?”Không tiếng đáp.Một vài cái đầu khẽ ngẩng lên, quay sang nhìn bàn trống bên cạnh Trương Nguyên Phong, trống trơn.“Lại ngủ quên hả?” Vũ Kỳ thì thầm, giọng pha chút khoái chí như thể vừa phát hiện bạn cùng lớp trốn trực nhật.Nhưng Trương Nguyên Phong thì không buồn đáp.Tiết hai trôi qua. Rồi tiết ba.Vẫn không có ai ngáp dài ngáp ngắn bên cạnh.Không có ai cằn nhằn, cũng chẳng có ai đá chân bàn hắn lộp cộp đòi mượn bút.Chỗ ngồi bên trái hắn vẫn trống trơn.Ngồi ở bên trên, Vũ Kỳ cứ quay đầu lại ngó bàn trống kế bên Trương Nguyên Phong hai, ba lần, xong lại giả vờ cúi xuống vẽ vẽ lên trang sách giáo khoa. Tay còn vô thức xoay bút. Cái kiểu không yên lòng nhưng lại không hỏi thẳng.Minh Nguyệt ngồi bên cạnh cũng không khác là bao, tay cầm bút nhưng ánh mắt lại dõi ra ngoài sân trường. Bình thường cô là người hay ghi chép bài rất kỹ, nhưng cả tiết chỉ chép được vài dòng.Đến giữa giờ ra chơi, lớp còn đang ồn ào thì cô Hạnh, giáo viên chủ nhiệm bỗng xuất hiện ở cửa lớp.“Trương Nguyên Phong.”Cô vẫy tay, ra hiệu.Trương Nguyên Phong đứng dậy, đút tay vào túi, bước ra hành lang. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt chạm vào gương mặt nghiêm của cô Hạnh, không hiểu sao lòng khẽ trùng xuống.Cô Hạnh kéo hắn đi xa vài bước, rồi hỏi:“Em ngồi cạnh Hoàng Lâm Lâm, biết vì sao hôm nay em ấy nghỉ học không?”Trương Nguyên Phong khẽ lắc đầu:“Em không rõ.”Cô Hạnh thở dài một hơi, giọng chùng xuống:“Cô đang lo cho em ấy. Kết quả mấy bài kiểm tra gần đây không ổn. Tình trạng nghỉ học cũng bắt đầu thường xuyên hơn. Nếu cứ tiếp tục thế này, khó mà theo kịp chương trình, mà bây giờ đã là lớp 11 rồi…”Nói rồi, cô rút trong cặp một tập bài tập photo, bọc gọn trong bìa nhựa, nhét vào tay hắn.“Nhờ em đưa cho em ấy. Cũng tiện nhắn em ấy giùm cô, rằng cô mong em ấy quay lại lớp sớm. Có gì khó khăn cứ nói, cô sẽ cố gắng giúp.”Trương Nguyên Phong gật đầu. Không nói gì thêm.Cô Hạnh nhìn hắn một lúc rồi mới quay lưng bước đi.Quay lại chỗ ngồi, Trương Nguyên Phong đặt tập bài tập xuống bàn, lặng lẽ rút điện thoại ra khỏi túi. Hắn vừa ngồi xuống đã thấy Vũ Kỳ đang nhìn mình chằm chằm. Dù không nói một lời, nhưng ánh mắt kia rõ ràng đang muốn hỏi "Có chuyện gì không?". Trương Nguyên Phong chỉ lắc đầu nhẹ.Minh Nguyệt ngồi ở bàn phía trước cũng quay lại nhìn, thoáng nhíu mày. Cô không nói, nhưng trong lúc giở sách ra, cô kín đáo đẩy sang một viên kẹo bạc hà để trên mép bàn Trương Nguyên Phong như một cử chỉ nhỏ, thể hiện sự quan tâm thầm lặng.Cô không thân với bọn họ, chẳng qua sau khi tiếp xúc với Ngô Vũ Kỳ, cô cũng bắt đầu chú ý tới Trương Nguyên Phong và Hoàng Lâm Lâm nhiều hơn, cô hiểu Hoàng Lâm Lâm đã gặp phải chuyện gì đó, cũng biết Trương Nguyên Phong lo lắng cho cậu tới nhường nào.Cô không thể làm gì khác, chỉ mong có thể tiếp sức tinh thần hắn thêm phần nào.Trương Nguyên Phong cảm ơn lịch sự, rồi mở khoá điện thoại.Màn hình sáng lên, mấy dòng tin nhắn cũ còn hiện nguyên. Ngón tay hắn gõ nhanh một dòng:Trương Nguyên Phong: Sáng nay sao không tới lớp?Gửi đi.Chấm tròn bên góc phải tin nhắn xoay tròn vài giây rồi đứng yên.Trương Nguyên Phong ngồi yên, mắt vẫn dán vào màn hình. Dưới bàn, bàn tay cầm bút nhưng chưa viết nổi chữ nào. Vài phút sau, màn hình khẽ sáng lên, tên tài khoản cậu hiện ra, kèm theo dòng tin nhắn:Bông lan trứng muối: Có việc.Một câu cụt lủn. Hời hợt. Giống như đang cố giữ khoảng cách.Trương Nguyên Phong nhíu mày. Ngón tay tiếp tục nhập chữ vào khung tin nhắn:Trương Nguyên Phong: Cô Hạnh nhờ tôi đưa bài tập cho cậu.Tin nhắn gửi đi chưa đầy một phút, bên kia đã hiện lên:Bông lan trứng muối: Đừng tới nhà. Gặp ở chỗ khác.Trương Nguyên Phong ngồi thẳng người, mắt hơi nheo lại.Trương Nguyên Phong: Chỗ nào?Hắn gõ tiếp.Mất khoảng một phút. Rồi một cái tên quen thuộc hiện lên:Bông lan trứng muối: Quán Hẻm Ruồi, gần trường.Trương Nguyên Phong nhìn chằm chằm dòng tin ấy một lúc lâu. Là quán trà hôm nọ hai người từng đến.Trương Nguyên Phong: 👍Hắn bấm nút like rồi khẽ nhét điện thoại vào túi.Tập bài tập vẫn nằm yên trên bàn. Ngoài cửa sổ, gió lùa qua tấm rèm, cuốn theo mùi nắng sớm và hơi đất sau mưa.Trương Nguyên Phong khẽ nhủ.Chờ đấy.Chiều hôm ấy, tan học, Trương Nguyên Phong không về nhà như thường lệ. Hắn vòng xe qua con hẻm nhỏ, rẽ vào quán cà phê nằm khuất giữa dãy nhà cũ kỹ.Quán vắng khách. Giờ ấy không phải giờ cao điểm, chỉ có vài ba bàn lác đác khách. Tiếng máy xay cà phê đều đều, mùi thơm phảng phất trong không khí.Trương Nguyên Phong chọn chỗ ngồi trong góc sát cửa sổ, nơi ánh nắng rọi xiên qua lớp kính mờ bụi. Trước mặt hắn là ly cà phê đen đã vơi một nửa, đá tan gần hết. Đồng hồ tích tắc trôi qua từng phút, nhưng hắn không sốt ruột, chỉ thỉnh thoảng ngước lên nhìn về phía cửa.Cho đến khi Hoàng Lâm Lâm bước vào.Cậu mặc áo tay dài rộng thùng thình, đầu đội mũ lưỡi trai xám, cố cúi thấp mặt như thể chỉ mong không ai nhận ra mình. Vừa nhìn thấy Trương Nguyên Phong ngồi sẵn trong góc, cậu khựng lại một nhịp, rồi mới miễn cưỡng lê bước tới.Hoàng Lâm Lâm không nói gì, chỉ thả người xuống ghế đối diện, động tác như không còn chút sức lực. Cậu cúi đầu, hai tay đan vào nhau trên bàn, ánh mắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.Trương Nguyên Phong liếc qua, trong lòng hắn càng thêm bực bội.Đêm qua chắc chắn là có chuyện.Nhưng hắn không hỏi. Nếu người ta đã cố tình giấu thì ép hỏi cũng vô ích.Hắn chỉ đẩy tập bài tập qua, giọng nhẹ nhàng:“Cô Hạnh nhờ đưa.”Hoàng Lâm Lâm khẽ gật đầu, cầm lấy tập giấy.Không khí giữa hai người lặng ngắt. Đôi lúc chỉ nghe tiếng muỗng va vào ly thủy tinh từ bàn bên, hay tiếng nhân viên bật nhạc nhẹ trong quầy.Mãi một lúc sau, Trương Nguyên Phong mới lên tiếng:“Cậu định cứ tiếp tục thế này à?”Lâm Lâm khẽ giật mình.Cậu ngẩng đầu nhìn hắn trong thoáng chốc, rồi lại cúi xuống, mím môi.“Tiếp tục gì?” Lâm Lâm hỏi, giọng khàn nhẹ, cố tỏ ra dửng dưng.“Không đi học. Trốn tránh.” Trương Nguyên Phong đáp ngay, không vòng vo.Hoàng Lâm Lâm mím môi, ánh mắt rơi xuống mặt bàn, nhìn mấy giọt nước từ ly cà phê hắn vừa đặt xuống còn đọng lại. Ngón tay cậu siết nhẹ góc tập bài tập:“Tao chưa nghĩ xong.”Trương Nguyên Phong thở dài. Hắn ngửa người tựa vào lưng ghế, tay khoanh trước ngực. Hắn không phải đứa hay xen vào chuyện người khác. Mười bảy năm sống giữa một gia đình đủ đầy vật chất nhưng lại có phần lạnh lẽo bởi bố mẹ thường đi công tác nước ngoài, hắn học được cách tôn trọng khoảng cách. Bố mẹ hắn bận rộn, lịch trình dày đặc như một cuốn sổ không có dòng trống. Trong nhà lúc nào cũng yên ắng, ngăn nắp, đơn giản.Thế nên, khi gặp một người như Lâm Lâm, ồn ào, bốc đồng, thô lỗ nhưng lại đầy lạc quan, hắn mới thấy lạ. Rồi từ lạ thành quen, từ quen thành muốn giữ cạnh bên.Hắn không biết cậu đã trải qua những gì. Nhưng lần trước, khi bước vào căn nhà đó, ánh mắt Lâm Lâm khi quay lại nhìn hắn, vai run lên từng nhịp đã khiến hắn hiểu rằng, thế giới mà cậu sống không giống hắn.Trương Nguyên Phong ghét điều đó.Không phải vì Hoàng Lâm Lâm yếu đuối. Mà vì cậu phải mạnh mẽ một cách cô độc quá lâu.“Không sao.” Trương Nguyên Phong lên tiếng: “Nếu cậu không muốn nói, tôi không ép. Nhưng…”Hắn ngừng lại, người hơi nghiêng về trước. Ánh mắt lúc này nghiêm túc đến mức khiến Lâm Lâm cũng phải bất giác ngẩng đầu lên nhìn.“Nhớ lấy, cậu không phải một mình.”Hoàng Lâm Lâm hơi ngẩn ra.Câu nói đó, nghe thì đơn giản. Nhưng trong một buổi chiều như thế này, ngồi giữa một quán cà phê nhỏ, sau những ngày im lặng, mệt mỏi và đau đớn, lại mang theo sức nặng khác thường.Người cậu hơi run lên một chút, tim cũng đập lỡ một nhịp.Nhưng tất nhiên, Hoàng Lâm Lâm không dễ gì chịu mềm lòng trước mặt người ta. Cậu lập tức lườm hắn, cố gồng lên trêu ngược lại:“Mày nói vậy giống tỏ tình lần hai thế.”Trương Nguyên Phong nhướn mày, khẽ nhếch môi, giọng nói vẫn bình thản:“Lần đầu còn chưa bị từ chối đâu.”“...”Một giây im lặng.Rồi mặt Hoàng Lâm Lâm đỏ bừng như trái cà chua bị nướng quá tay. Cậu cúi đầu nhanh đến mức suýt đập trán vào mép bàn.“Mày lại bị gì vậy hả?!!”Trương Nguyên Phong đưa tay khuấy nhẹ ly cà phê đã nguội, rồi bình tĩnh nói:“Dù cậu có trốn kiểu gì, tôi cũng tìm được.”Hắn nói thật. Nếu Hoàng Lâm Lâm biến mất, hắn sẽ lật tung cái thành phố này lên mà tìm. Không phải vì sĩ diện, không phải vì thương hại, mà vì một điều đơn giản:Trương Nguyên Phong thích Hoàng Lâm Lâm.Hắn không muốn Lâm Lâm quay lại làm người cô độc như trước nữa.Dứt lời, hắn lại nghiêng người về phía trước, giọng thấp xuống, chậm rãi từng chữ như cố tình để người nghe không bỏ sót lấy một câu:“Cho nên đừng có mà nghĩ tới chuyện biến mất.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me