Nang Tren Khung Gi Taekook
Sáng hôm sau, Jungkook quay lại trường.Cậu đến sớm, không phải để chuẩn bị gì đặc biệt, mà chỉ để bước chậm hơn, tránh những ánh nhìn - nếu còn có ai nhớ. Nhưng hóa ra, trí nhớ học sinh đúng là thứ dễ bay hơi. Không ai hỏi vì sao cậu nghỉ học ngần ấy ngày. Cũng chẳng ai nhắc tới buổi thi piano mùa đông, nơi nốt "si" cuối cùng trượt khỏi tay cậu như một vết mực lem giữa trang nhạc trắng.Có thể họ không nhớ. Hoặc là... họ chưa từng quan tâm.Mấy đứa bạn mới - những người từng vây quanh cậu mỗi giờ ra chơi để hỏi mượn tập nhạc, để xin gợi ý bản phối - giờ chỉ gật đầu chào cho có lệ. Một đứa còn buông câu:
"Thật ra khán giả đâu phân biệt được nốt nào với nốt nào. Cậu làm quá lên thôi."Jungkook không phản ứng. Chỉ quay mặt đi, thở ra thật chậm.Cậu không buồn. Nhưng cũng không thấy nhẹ nhõm. Chỉ là có thứ gì đó trong lòng vừa rơi xuống - không phải tiếng vỡ, mà là tiếng tắt của một âm thanh từng rất rõ.Jungkook ngồi vào chỗ, mắt dán vào trang vở đã viết dở từ tuần trước. Cậu không định học gì lúc này. Chỉ đang chờ cho tiếng ồn trong đầu lắng xuống. Chờ chính mình quen lại với việc hiện diện giữa tập thể.Và rồi, ở giây phút mà cậu không trông đợi, Taehyung bước vào lớp.Vẫn dáng đi thờ ơ như mọi khi, không vội, không chậm. Hắn kéo ghế ngồi xuống hàng gần cuối, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ. Không nói lời nào.Nhưng Jungkook đã thấy rõ - trên cổ hắn không còn là chiếc khăn màu xám tro mà cậu đan và đưa hôm trước. Thay vào đó là một chiếc khăn cũ kỹ, xù lông, màu rượu chát đã bạc.Cậu nhận ra nó ngay.
Hôm qua, lúc vào nhà hắn, cậu từng thấy bà nội quấn chiếc khăn ấy quanh cổ. Tay bà gầy guộc, run nhẹ vì gió. Nhưng đôi mắt bà sáng và yên bình.Giờ nó đang nằm trên cổ hắn.Taehyung không cần giải thích. Không có cử chỉ nào lộ ra, cũng chẳng có ánh mắt tìm đến phía Jungkook. Nhưng cậu biết.Hắn đã nhường chiếc khăn của mình cho bà.
Cái khăn mà Jungkook đã đan. Cái khăn mà tay cậu còn lóng ngóng từng mũi, còn lỡ làm lệch hoa văn một bên.
Cái khăn ấy... giờ không còn là của hắn nữa.Cậu không giận. Thật đấy.
Chỉ là... có chút xót xa len vào nơi nào đó trong ngực. Như thể thứ gì đó quý giá không mất đi, nhưng lại đổi chỗ. Nhường lại cho một điều quý giá hơn.Và rồi, khi đưa mắt nhìn xuống bàn, ngón tay Jungkook vô thức miết lên mép vở, tạo một đường dài nhòe nhọ mực.Có nên đan một cái nữa không?
Ý nghĩ ấy đến bất ngờ, nhưng không vụt tắt. Nó ở lại.
Nhẹ như hơi thở đầu thu.
Nhưng đủ để sưởi một góc nhỏ trong lòng.Sau giờ học, Jungkook không biết vì sao mình lại muốn ở lại một chút.
Cậu chậm rãi cất sách vở vào cặp, ngón tay vô thức lần đi lần lại qua mép giấy nhăn trong cuốn vở nhạc. Hành lang bên ngoài vọng lại tiếng giày len lén, tiếng cười nói của một nhóm bạn cùng lớp đang dần xa khuất.Không còn ai trong phòng học nữa.Chỉ là... cậu chưa muốn rời đi. Chưa muốn rời khỏi căn phòng này, nơi mà, bằng một cách khó gọi tên, dường như gần hắn hơn một chút. Có thể là ảo giác. Nhưng cũng có thể, cậu chỉ đang viện cớ để nán lại thêm vài phút.Jungkook vừa mới đứng dậy, định quay sang thu dọn phần còn lại thì-Một gương mặt phóng to đột ngột xuất hiện trong tròng mắt."Á!"
Cậu suýt hét lên, bước lùi bản năng làm chân va vào cạnh bàn. Lưng chạm vào thành ghế gỗ lạnh. Tim đập rộn như thể ai đó vừa đánh một hợp âm sai trong bản nhạc đã thuộc lòng.Taehyung đứng đó, cách chưa đầy một gang tay.
Không cười. Không nói. Chỉ hơi nghiêng đầu, mái tóc sẫm màu rơi nhẹ trước trán. Dưới ánh sáng chạng vạng từ ô cửa sổ, gương mặt hắn có một kiểu yên tĩnh lạ lùng - như thể hắn vốn dĩ là một phần của cảnh vật này, một tĩnh vật vừa chuyển động.Jungkook nín thở, không dám thở mạnh cũng không dám bật ra lời nào.Và rồi, Taehyung từ từ đưa một vật ra trước mặt cậu.Một lọ kim chi.Lọ thủy tinh cũ được lau sạch, viền nắp trầy xước, phần giấy dán đã bong mất một góc. Bên trong là những khối củ cải đỏ au, vài sợi ớt bám lên mặt kính, trông như được làm bằng tay - thứ không thể tìm thấy trong các cửa hàng tiện lợi.Hắn không nói gì.Không cần phải nói.Jungkook đón lấy, hai tay hơi run. Chạm phải ngón tay hắn trong một thoáng - lạnh, xương, và khô hơn cậu nghĩ."Cảm... ơn." - Cậu lẩm bẩm, thấp hơn cả hơi thở.Taehyung đứng yên. Ánh mắt không nhìn vào cậu, cũng không nhìn đi nơi khác. Chỉ để đó, như thể đang quan sát xem phản ứng của Jungkook sẽ còn đi đến đâu. Gió cuối ngày lùa qua ô cửa phía sau, thổi lay mấy tờ giấy dán trên bảng, cuốn theo một ít nắng nhạt màu mật ong.Cả căn phòng dường như co lại chỉ còn lại hai người họ.Không còn tiếng xe ngoài phố. Không còn tiếng người ở sân trường.
Chỉ có nhịp thở cậu, nhịp thở hắn. Nhẹ. Rối. Nhưng song song.Trên cổ Taehyung là một chiếc khăn choàng cũ - màu rượu đã sờn viền.Không ai nói lời nào. Nhưng không khí giữa họ như lấp lánh lên từng nhịp im lặng.Tay Jungkook vẫn ôm lọ kim chi, chẳng biết nên đặt xuống hay giữ mãi.Taehyung ngồi nghiêng, ánh sáng chiếu lên nửa gương mặt hắn - chiếc bóng mờ lướt qua sống mũi, rơi xuống vành tai. Gió từ ô cửa đưa vào một chút mùi nắng, mùi gỗ mục, mùi phấn viết bảng chưa lau sạch. Mùi trường học vào cuối ngày luôn buồn và dịu như thế.Không ai bắt đầu một câu chuyện.Nhưng bằng một cách nào đó, họ đang trò chuyện bằng sự tồn tại.Jungkook khẽ cúi đầu, nhìn đôi giày của mình. Một hạt bụi lơ lửng giữa không trung, đậu vào lòng bàn tay cậu đang mở. Hơi ấm từ lọ thủy tinh vẫn còn. Và hơi ấm ấy không đến từ ánh nắng.Chẳng ai mỉm cười. Nhưng khoảng cách giữa họ dường như không còn rõ ràng nữa. Như thể ai đó đã tắt đi những ranh giới, để ánh sáng loang ra giữa hai cơ thể đang ngồi kề nhau, gần đến mức chỉ cần nghiêng đầu một chút là chạm vào vai áo.Jungkook không biết ai đứng dậy trước. Chỉ nhớ ánh sáng vàng đậm dần phía cửa sổ, và tiếng bước chân vang nhẹ xuống cầu thang gỗ, hai người, nhưng như một.Bên ngoài hành lang, ánh đèn huỳnh quang đã bắt đầu bật sáng.Cô chủ nhiệm đứng nép sau khung cửa sổ lùa, tay cầm cặp hồ sơ cũ. Cô đã định gọi Jungkook để nhắc về buổi học bù, nhưng rồi dừng lại khi thấy cảnh tượng bên trong lớp.Không có lời nói. Không có cử chỉ rõ ràng.
Chỉ là hai thiếu niên ngồi cạnh nhau, như hai nốt nhạc cùng vang lên trong một ô nhịp - khác màu, nhưng hòa hợp một cách không ngờ.Cô không vào nữa.Chỉ đứng yên đó, ngỡ ngàng như vừa bắt gặp một điều tưởng đã tuyệt vọng. Taehyung... cuối cùng cũng chịu mở lòng, dù chỉ một chút. Dù chỉ là im lặng cùng ai đó trong một căn phòng trống.Cô thấy vui. Một thứ vui rụt rè, giống như khi gieo một hạt giống lên đất khô suốt hai năm, rồi bỗng phát hiện ra mầm xanh bé xíu đang nhú lên giữa lớp nứt nẻ.Một ánh sáng le lói.
Đủ để người ta dõi theo. Đủ để hy vọng.Cô quay đi, bước thật khẽ, không muốn phá vỡ khoảng lặng ấy.
Dưới hành lang dài, bước chân cô chậm lại một nhịp. Tim thấy nhẹ hơn. Lòng bỗng có một buổi chiều thanh thản, như thể chính mình cũng vừa được ai đó lặng lẽ sưởi ấm.
"Thật ra khán giả đâu phân biệt được nốt nào với nốt nào. Cậu làm quá lên thôi."Jungkook không phản ứng. Chỉ quay mặt đi, thở ra thật chậm.Cậu không buồn. Nhưng cũng không thấy nhẹ nhõm. Chỉ là có thứ gì đó trong lòng vừa rơi xuống - không phải tiếng vỡ, mà là tiếng tắt của một âm thanh từng rất rõ.Jungkook ngồi vào chỗ, mắt dán vào trang vở đã viết dở từ tuần trước. Cậu không định học gì lúc này. Chỉ đang chờ cho tiếng ồn trong đầu lắng xuống. Chờ chính mình quen lại với việc hiện diện giữa tập thể.Và rồi, ở giây phút mà cậu không trông đợi, Taehyung bước vào lớp.Vẫn dáng đi thờ ơ như mọi khi, không vội, không chậm. Hắn kéo ghế ngồi xuống hàng gần cuối, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ. Không nói lời nào.Nhưng Jungkook đã thấy rõ - trên cổ hắn không còn là chiếc khăn màu xám tro mà cậu đan và đưa hôm trước. Thay vào đó là một chiếc khăn cũ kỹ, xù lông, màu rượu chát đã bạc.Cậu nhận ra nó ngay.
Hôm qua, lúc vào nhà hắn, cậu từng thấy bà nội quấn chiếc khăn ấy quanh cổ. Tay bà gầy guộc, run nhẹ vì gió. Nhưng đôi mắt bà sáng và yên bình.Giờ nó đang nằm trên cổ hắn.Taehyung không cần giải thích. Không có cử chỉ nào lộ ra, cũng chẳng có ánh mắt tìm đến phía Jungkook. Nhưng cậu biết.Hắn đã nhường chiếc khăn của mình cho bà.
Cái khăn mà Jungkook đã đan. Cái khăn mà tay cậu còn lóng ngóng từng mũi, còn lỡ làm lệch hoa văn một bên.
Cái khăn ấy... giờ không còn là của hắn nữa.Cậu không giận. Thật đấy.
Chỉ là... có chút xót xa len vào nơi nào đó trong ngực. Như thể thứ gì đó quý giá không mất đi, nhưng lại đổi chỗ. Nhường lại cho một điều quý giá hơn.Và rồi, khi đưa mắt nhìn xuống bàn, ngón tay Jungkook vô thức miết lên mép vở, tạo một đường dài nhòe nhọ mực.Có nên đan một cái nữa không?
Ý nghĩ ấy đến bất ngờ, nhưng không vụt tắt. Nó ở lại.
Nhẹ như hơi thở đầu thu.
Nhưng đủ để sưởi một góc nhỏ trong lòng.Sau giờ học, Jungkook không biết vì sao mình lại muốn ở lại một chút.
Cậu chậm rãi cất sách vở vào cặp, ngón tay vô thức lần đi lần lại qua mép giấy nhăn trong cuốn vở nhạc. Hành lang bên ngoài vọng lại tiếng giày len lén, tiếng cười nói của một nhóm bạn cùng lớp đang dần xa khuất.Không còn ai trong phòng học nữa.Chỉ là... cậu chưa muốn rời đi. Chưa muốn rời khỏi căn phòng này, nơi mà, bằng một cách khó gọi tên, dường như gần hắn hơn một chút. Có thể là ảo giác. Nhưng cũng có thể, cậu chỉ đang viện cớ để nán lại thêm vài phút.Jungkook vừa mới đứng dậy, định quay sang thu dọn phần còn lại thì-Một gương mặt phóng to đột ngột xuất hiện trong tròng mắt."Á!"
Cậu suýt hét lên, bước lùi bản năng làm chân va vào cạnh bàn. Lưng chạm vào thành ghế gỗ lạnh. Tim đập rộn như thể ai đó vừa đánh một hợp âm sai trong bản nhạc đã thuộc lòng.Taehyung đứng đó, cách chưa đầy một gang tay.
Không cười. Không nói. Chỉ hơi nghiêng đầu, mái tóc sẫm màu rơi nhẹ trước trán. Dưới ánh sáng chạng vạng từ ô cửa sổ, gương mặt hắn có một kiểu yên tĩnh lạ lùng - như thể hắn vốn dĩ là một phần của cảnh vật này, một tĩnh vật vừa chuyển động.Jungkook nín thở, không dám thở mạnh cũng không dám bật ra lời nào.Và rồi, Taehyung từ từ đưa một vật ra trước mặt cậu.Một lọ kim chi.Lọ thủy tinh cũ được lau sạch, viền nắp trầy xước, phần giấy dán đã bong mất một góc. Bên trong là những khối củ cải đỏ au, vài sợi ớt bám lên mặt kính, trông như được làm bằng tay - thứ không thể tìm thấy trong các cửa hàng tiện lợi.Hắn không nói gì.Không cần phải nói.Jungkook đón lấy, hai tay hơi run. Chạm phải ngón tay hắn trong một thoáng - lạnh, xương, và khô hơn cậu nghĩ."Cảm... ơn." - Cậu lẩm bẩm, thấp hơn cả hơi thở.Taehyung đứng yên. Ánh mắt không nhìn vào cậu, cũng không nhìn đi nơi khác. Chỉ để đó, như thể đang quan sát xem phản ứng của Jungkook sẽ còn đi đến đâu. Gió cuối ngày lùa qua ô cửa phía sau, thổi lay mấy tờ giấy dán trên bảng, cuốn theo một ít nắng nhạt màu mật ong.Cả căn phòng dường như co lại chỉ còn lại hai người họ.Không còn tiếng xe ngoài phố. Không còn tiếng người ở sân trường.
Chỉ có nhịp thở cậu, nhịp thở hắn. Nhẹ. Rối. Nhưng song song.Trên cổ Taehyung là một chiếc khăn choàng cũ - màu rượu đã sờn viền.Không ai nói lời nào. Nhưng không khí giữa họ như lấp lánh lên từng nhịp im lặng.Tay Jungkook vẫn ôm lọ kim chi, chẳng biết nên đặt xuống hay giữ mãi.Taehyung ngồi nghiêng, ánh sáng chiếu lên nửa gương mặt hắn - chiếc bóng mờ lướt qua sống mũi, rơi xuống vành tai. Gió từ ô cửa đưa vào một chút mùi nắng, mùi gỗ mục, mùi phấn viết bảng chưa lau sạch. Mùi trường học vào cuối ngày luôn buồn và dịu như thế.Không ai bắt đầu một câu chuyện.Nhưng bằng một cách nào đó, họ đang trò chuyện bằng sự tồn tại.Jungkook khẽ cúi đầu, nhìn đôi giày của mình. Một hạt bụi lơ lửng giữa không trung, đậu vào lòng bàn tay cậu đang mở. Hơi ấm từ lọ thủy tinh vẫn còn. Và hơi ấm ấy không đến từ ánh nắng.Chẳng ai mỉm cười. Nhưng khoảng cách giữa họ dường như không còn rõ ràng nữa. Như thể ai đó đã tắt đi những ranh giới, để ánh sáng loang ra giữa hai cơ thể đang ngồi kề nhau, gần đến mức chỉ cần nghiêng đầu một chút là chạm vào vai áo.Jungkook không biết ai đứng dậy trước. Chỉ nhớ ánh sáng vàng đậm dần phía cửa sổ, và tiếng bước chân vang nhẹ xuống cầu thang gỗ, hai người, nhưng như một.Bên ngoài hành lang, ánh đèn huỳnh quang đã bắt đầu bật sáng.Cô chủ nhiệm đứng nép sau khung cửa sổ lùa, tay cầm cặp hồ sơ cũ. Cô đã định gọi Jungkook để nhắc về buổi học bù, nhưng rồi dừng lại khi thấy cảnh tượng bên trong lớp.Không có lời nói. Không có cử chỉ rõ ràng.
Chỉ là hai thiếu niên ngồi cạnh nhau, như hai nốt nhạc cùng vang lên trong một ô nhịp - khác màu, nhưng hòa hợp một cách không ngờ.Cô không vào nữa.Chỉ đứng yên đó, ngỡ ngàng như vừa bắt gặp một điều tưởng đã tuyệt vọng. Taehyung... cuối cùng cũng chịu mở lòng, dù chỉ một chút. Dù chỉ là im lặng cùng ai đó trong một căn phòng trống.Cô thấy vui. Một thứ vui rụt rè, giống như khi gieo một hạt giống lên đất khô suốt hai năm, rồi bỗng phát hiện ra mầm xanh bé xíu đang nhú lên giữa lớp nứt nẻ.Một ánh sáng le lói.
Đủ để người ta dõi theo. Đủ để hy vọng.Cô quay đi, bước thật khẽ, không muốn phá vỡ khoảng lặng ấy.
Dưới hành lang dài, bước chân cô chậm lại một nhịp. Tim thấy nhẹ hơn. Lòng bỗng có một buổi chiều thanh thản, như thể chính mình cũng vừa được ai đó lặng lẽ sưởi ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me