Naruhoshi Thich La Gi
_ Thích ư? Chẳng phải..
Thích là khi nhìn vào mắt một người, dù có bịt cả hai tai cũng có thể nghe thấy giọng nói của người ấy.
" Tôi không nghe thấy anh nói gì đâu, đội trưởng Narumi ồn ào quá đi mất ".
" Hả? Muốn nghe thấy thì phải bỏ cái tay đang bịt tai của chú ra đi đồ ngốc. Mà này ngày mai qua phòng anh chơi game đii " Narumi nhìn cậu với ánh mắt long lanh, như thể người vài giây trước còn nói cậu là đồ ngốc không phải anh ta vậy.
" Biết rồi, biết rồi mà. Anh đừng nói nữa " Cậu cảm thấy thật kì lạ, dường như dù có bịt cả hai tai lại cậu vẫn có thể nghe thấy giọng của Narumi.
Hay..
Thích là khi đứng trước mặt người ấy, bạn lúng túng ngượng ngùng, làm gì cũng thấy không ổn.
" Ồ, chẳng phải đội trưởng Narumi đây sao? Tôi lại có thể tình cờ gặp anh vào ngày nghỉ như này, thật là có duyên nha~ " Hoshina khúc khích cười trêu chọc, vẫn như mọi lần cậu gặp anh.
" Hừm, lại là đầu úp tô! Có phải chú là một tên biến thái theo dõi anh đúng không. " Mặt anh đỏ phừng phừng, chỉ tay loạn xạ về phía cậu.
" Hung dữ quá à, sao anh lại nặng lời với tôi như thế chứ đội trưởng Narumi. " Hoshina lấy tay che mặt, làm điệu bộ sợ hãi. Điều đó càng làm anh cay cú hơn nữa.
" Nhưng mà có điều, nhìn anh thường ngày như này lại có chút vừa mắt hơn mọi khi đó. "
" Vừa mắt như nào? Sao lại vừa mắt? "
" Là người ta đang khen anh đẹp đó đội trưởng Narumi ạ. Đi đường nắng quá, bị ấm đầu rồi sao? "
Mặt anh vẫn đỏ nhưng lúc này không còn phải do anh tức giận vì cậu trêu nữa, mà là vì ngại ngùng. Lúc nào gặp cậu, anh cũng phản ứng thái quá lên, mặc dù đối với những người khác anh cũng ngông cuồng và ngắt ngỏng thật nhưng khi đối mặt với cậu phản ứng của anh lại trở nên kì quái hơn nữa.
Đơn giản hơn.
Thích là khi đứng bên người ấy, cho dù là giữa trời đông giá rét, bạn vẫn thấy ấm áp vô cùng.
" Hoshina, lại đây đứng gần anh một chút. Để cả hai chúng ta đều không bị lạnh nữa. "
" Không lạnh, vì đang đứng cạnh đội trưởng Narumi nên tôi cảm thấy ấm áp lắm đó. Anh lúc nào cũng đỏ mặt khi đứng gần tôi, trông cứ như mặt trời ấy. "
Anh tự hỏi, thằng nhóc này so sánh kiểu đó không thấy ngại hả? Ai lại đi so sánh một thằng con trai như ánh mặt trời chứ.
Và cuối cùng.
Thích là khi bạn tuyệt vọng nhất, cảm thấy đêm đen sâu thẳm nhất, chỉ cần có người ấy bên cạnh, bạn vẫn sẽ cảm thấy có hi vọng.
" Không sao Hoshina, có anh đây rồi. Chúng ta sẽ đánh bại quái vật số 9 và sống sót trở về. Hãy tin anh. "
" Ừm, em tin anh " luôn luôn như vậy.
_
" Sao đột nhiên lại hỏi như thế, chẳng nhẽ đội trưởng Narumi nhìn trúng tôi rồi? " Hoshina che miệng cười, đôi mắt híp lại thành một đường cong xinh đẹp.
" Này đầu úp tô, tập luyện nhiều quá sinh ra ảo tưởng hả? Bảo chú thích anh nghe còn hợp lí. "
" Được rồi, đội trưởng Narumi là tuyệt vời nhất, tôi thích anh nhất đó, được chưa. "
_End_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me