TruyenFull.Me

Narusasu Shortfic Di Huyet

Năm Naruto mười tuổi, lần đầu tiên cậu gặp hắn.

Ở phía tây Konoha có một khu rừng, cách không quá xa nơi cậu sống.

"U ám", "tối tăm" là những gì họ hay dùng để miêu tả khu rừng ấy, dường như lúc nào cũng có một màn sương nhẹ bao phủ nơi đây. Những thân cây già cỗi rất cao với tán lá to dày che lấp bầu trời, nắng lọt qua trải xuống nền đất xanh xao và yếu ớt. Đây là nơi lũ trẻ sẽ luôn phải nghe lời căn dặn "Không được đi vào" từ cha mẹ chúng. Họ đồn rằng ở đây có những sinh vật kì lạ, những con hươu với cặp sừng phát sáng, những con thỏ với con mắt thứ ba, những bông hoa kì dị phập phồng từng nhịp thở và rất nhiều những loài vật quái đản khác con người chẳng biết tên. Họ đồn ở đây là nơi ẩn mình của linh hồn chưa siêu thoát, những con quỷ từ địa ngục mò lên, những loài yêu quái tu luyện ngàn năm tuổi, thậm chí cả thần linh đôi lúc cũng xuất hiện ở chốn này.

Tất nhiên đấy chỉ là những lời đồn đại, song có một truyền thuyết có vẻ chính xác và đã được xác minh đó là chốn này được một vị thần, hoặc một linh vật, hoặc có thể là một con quái vật canh gác. Có người nói rằng họ từng nhìn thấy ánh sáng như hòn than cháy đỏ ở sâu bên trong khu rừng. Cũng có người từng nghe những âm thanh âm âm như tiếng cười khanh khách, hay như tiếng gầm gừ phát ra từ nơi đây. Điều này, cộng với không khí ma mị khiến cho càng chẳng có ai dám đi vào. Nhỡ đâu phạm phải thần, họ nói. Hay tệ hơn có thể bị con quỷ trong ấy ăn thịt.

Uzumaki Naruto không hề có chủ định đi vào trong đây, chỉ là trong lúc giận dữ, bàn chân nhỏ bé của cậu tự mang cậu đến, một cách hoàn toàn vô thức. Cho đến khi giật mình nhận ra thì cậu đã ở sâu trong khu rừng cấm này rồi.

Nắng trưa gay gắt song không đủ để rọi qua tán lá, cảm giác lành lạnh trườn qua những lỗ chân lông dù đang giữa mùa hè. Cậu bé cố kìm lại không rùng mình và tạm quên đi cơn đau âm ỉ cũng như mấy vết tím bầm trên cơ thể. Bốn bề toàn cây là cây, xâm xẩm sương bay. Cậu chẳng nhớ nổi mình vào đây bằng đường nào nữa, lạc là cái chắc rồi.

Chợt, một tiếng động nghe như cành cây gãy vang lên ở bên cạnh làm cậu giật nảy quay ngoắt sang, song chẳng thấy ai. Cơn ớn lạnh lan theo mạch máu đến khắp cơ thể, các câu chuyện truyền miệng nhoáng qua tâm trí làm cậu gai người. Nhớ một chút kỹ năng chiến đấu học được, Naruto thủ thế, đôi mắt xanh đầy cảnh giác, bàn tay chậm rãi mò ra phía sau chạm vào con dao găm giắt ở cạp quần.

Đột nhiên, khóe mắt cậu bắt được cái gì đó vù qua làm tim cậu thót một cái, tay rút phắt con dao ra.

"Ai vậy!?"

Không một tiếng trả lời. Sự tĩnh mịch nặng nề phủ lên mặt đất, lặng đến nỗi tưởng như tiếng sương chạm vào ngọn lá cũng lao xao.

Lao xao...

Đột nhiên mắt cậu liếc qua một bóng người. Naruto chỉ kịp nhìn thấy đốm sáng đỏ rực trước khi một lực rất mạnh đâm sầm vào cậu làm cậu lăn ra đất, con dao văng đi. Má bị hòn đá cào một vết ngay dưới chỗ thâm tím từ trận đánh nhau lúc sáng với mấy đứa trẻ con, chảy cả máu. Đầu vập vào gốc cây gần đấy làm cậu choáng váng, song tiếng cười khùng khục vang lên ngay sau lưng khiến cậu bừng nhớ ra tình hình hiện tại và vùng dậy. Không kịp nhìn về nơi con dao đang bị kẻ kia dùng chân dẫm lên, cậu chỉ nghĩ ra điều tốt nhất cậu có thể làm bây giờ.

Cậu chạy.

Nhưng không chạy được bao xa, "vù" một tiếng, một bóng đen bay vụt qua trước khi đôi mắt đỏ đứng ngay trước mặt. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến mức tất cả những gì Naruto ý thức được là hơi thở bị xô khỏi buồng phổi thì cậu đã bị xách lên và ấn mạnh vào một thân cây, đầu lần thứ hai bị va đập.

Chân không chạm đất, mắt hoa lên và lồng ngực phập phồng gấp gáp cố gắng hớp vào từng ngụm không khí. Bàn tay giữ cổ cậu rất lạnh và khỏe đến mức Naruto cảm tưởng xương cổ sắp gãy làm đôi.

"Ưmmm... Một đứa trẻ sao?"

Thở càng lúc càng khó, đôi mắt ậm nước cộng với sự âm u của không gian làm cảnh vật càng trở nên nhòe nhoẹt. Bàn tay nhỏ bé quờ quạng đưa lên bấu lấynhững ngón tay đang siết chặt.

"Không thở được sao? Vậy ta bỏ tay ra, ngươi không được chạy trốn, nghe không?"

Naruto cảm thấy mình gật đầu một cách khó khăn, rồi cảm giác bị bóp cổ đột ngột biến mất. Cậu rơi bịch xuống nền đất như một củ khoai lang, ho dữ dội.

Vật lộn để thở mất một lúc trước khi đủ tỉnh táo để nhận biết xung quanh, bấy giờ cậu mới nhìn thấy đôi chân trần xương xẩu trắng bệch đứng trước mặt mình. Kẻ tấn công đang đứng ngay ở đây, Naruto có thể cảm thấy hắn đang kiên nhẫn, thích thú, chờ cơn ho của cậu qua đi. Vừa dụi mắt vừa gắng sức hít lấy lượng oxy cơ thể vẫn đang thiếu trầm trọng, cậu từ từ ngẩng lên. Vạt yukata sẫm màu dài chấm mắt cá chân, hơi vén ra, một bên chân thấp thoáng lộ ra. Thân trên để trần, áo phía trên được giữ bằng đai lưng rũ xuống. Nhưng rồi Naruto nhận ra cái gì đó khiến cậu giật mình hoảng sợ lùi vội về sau, song bị thân cây ở sau lưng và kẻ lạ mặt, bằng một tốc độ cậu chưa từng thấy bao giờ, chặn lại.

"Shhh." Hắn giơ ngón trỏ lên trước môi, móng tay của hắn đen và dài, rồi một bên miệng hắn vẽ ra nụ cười, lưỡi đỏ như máu liếm nhẹ chiếc răng nanh được cố tình để lộ qua cái cười xảo quyệt. "Ta bảo ngươi không chạy cơ mà."

Đôi mắt xanh dương như quên cả chớp, mở to nhìn chằm chằm vào đôi cánh đen khổng lồ đang cụp sau lưng đối phương.

"Nào. Đừng sợ." Tóc hắn đen màu lông quạ, mái hất một bên phủ qua một bên mắt. Ngón tay giữ lấy cằm Naruto bắt cậu phải nhìn thẳng vào đồng tử đỏ còn lại, ánh mắt nhẹ tênh nhưng sắc bén.

"Quả nhiên, rất đặc biệt."

Móng tay dài bấm vào da thịt cậu, lông tơ trên người cậu nhóc tóc vàng dựng đứng hết dậy. Cậu nuốt nước bọt một cách khó khăn.

"Ng... Ngươi là cái gì?" Cậu run rẩy hỏi

"Hmm" Kẻ trước mặt khịt mũi, mi tâm nhăn nhăn và chóp mũi hếch lên, ra chiều băn khoăn "Ngươi nghĩ ta là ai?"

"Ngươi... là quỷ?"

Cặp cánh hé phật một tiếng rồi nhanh chóng khép lại, tiếng cười khanh khách của hắn cắt vào không gian hoang lặng "Nếu đúng thì sao?"

Hắn giễu cợt xem mặt cậu nhóc tái mét, cái miệng nhỏ cứ há ra rồi đóng lại. Hắn nhìn cậu qua cánh mi mở nửa, đuôi mắt dài và hàng mi như lá dẻ quạt. "Tại sao một đứa trẻ như ngươi lại dám một mình đi vào khu rừng này?"

Ngón cái miết theo xương hàm cậu nhóc, móng cạo vào làn da bánh mật để lại vết xước mờ. "Ngươi biết bình thường ta sẽ làm gì với đứa bé như ngươi không?"

"Thịt trẻ con rất ngon" Hắn nhoẻn cười, "Máu rất tươi" Thình lình, mặt hắn kề sát bên tai cậu và Naruto nấc ngược tiếng hét vào trong, "Đặc biệt là linh hồn..." Hắn thì thầm, lưỡi vươn ra liếm vệt cắt rỉ máu trên gò má lấm lem run rẩy. Naruto rùng mình, "... tinh khiết, không vẩn đục." Nét ranh ma biến mất, hắn quỷ quyệt nhả ra từng chữ "Đã bao lâu rồi ta chưa được một bữa ngon thực sự?"

Kể cả hồi cậu móc trộm đồng tiền vàng của vợ lão địa chủ rồi bị tóm tại trận, Naruto cũng không khiếp sợ thế này. Cậu nhóc ngồi cứng ngắc như một khúc gỗ, đồng tử giãn to, tất cả tế bào trong cơ thể lạnh toát, thứ duy nhất còn có vẻ hoạt động là trái tim dù nó đang co đập điên cuồng hệt một con cá mắc cạn đang kịch liệt giãy giụa để trở về làn nước. Nhưng rồi hắn bật cười hư hư, hơi thở ẩm phả lên bên má hằn ba vết râu mèo "Nhưng mà, ta sẽ không ăn thịt ngươi đâu."

Hắn buông cậu ra và đứng dậy. Naruto không kìm được đành thả một hơi thở mà chính cậu không nhận thức được nó đang đông cứng trong buồng phổi. Hắn cao, nhưng gầy, cơ thể trắng bệch y hệt bàn chân hắn. Cặp cánh sau lưng hơi rũ ra rồi lại cụp lại, giống như người ta làm động tác vươn vai. Chiều xuống làm khu rừng hiếm nắng càng lạnh lẽo và tối tăm. Thứ duy nhất vẫn luôn rực sáng là con mắt của hắn.

Mãnh liệt, dữ dội đủ để thiêu đốt người đối diện, dù chỉ đang hờ hững liếc xuống cậu.

"Nói ta nghe, sao ngươi lại vào đây?"

Không khí bao quanh hai người vẫn căng ra dù đã trùng hơn khi nãy đôi chút. Naruto mấp máy đôi môi khô khốc trước khi âm thanh có thể thoát ra khỏi miệng. "T-Ta... đi lạc."

Hắn nhướn mi, nhìn cậu dò xét và châm chọc. "Đi lạc?" Lá khô xào xạc vỡ nát dưới bước chân qua lại chầm chậm, dường như hắn đang vẽ một vòng tròn vô hình để giam cậu vào trong.

"Không có ai cả cô đơn lắm, đúng không?"

Naruto sửng sốt.

"Sao ngươi lại nói thế?!"

Hắn cười khểnh, "Chẳng phải sao?" rồi cúi người, vươn tay chạm vào vết tìm bầm bên khóe mắt của cậu bé. "Ngươi phải hiểu rất rõ điều ta nói chứ?"

Cậu nhóc bối rối, bàn tay vuốt ve gương mặt cậu có thể nói là... dịu dàng, như thể một vài phút trước không phải cũng bàn tay ấy đã bóp cổ cậu.

"Ngươi không có bạn?"

Giọng nói của hắn cũng trở nên rất nhẹ, nghe thoảng tiếng ru, song ánh mắt sắc bén của hắn như xoáy thẳng vào tâm can cậu, Naruto không kìm được cụp mắt xuống.

"Không ai muốn chơi với ta hết."

Hắn ngâm một tiếng, "Sao vậy?"

Naruto im lặng. Từ đầu đến giờ hắn lúc nào cũng đeo biểu cảm gian xảo khó đoán của loài thú ăn thịt đang lừa con mồi vào bẫy, nhưng không hiểu sao khi hắn nói chuyện với cậu bằng âm điệu như thế, chạm vào cậu nhẹ nhàng thế này, và những dồn nén, uất ức từ rất lâu trong lòng cậu bất chợt nổi lên, như không khí chen chúc nhau vào chiếc túi đã căng phồng chật chội. Nhưng chút cảnh giác cuối cùng gợi nhắc khi nãy, chính kẻ này, một con quỷ, đã tấn công cậu, đã chặn lại để cái túi ấy không nổ tung.

"Không nói cũng được thôi" Đợi một lúc, hiểu rằng cậu sẽ không đáp, hắn tặc lưỡi, đứng thẳng lên, "Nhưng ngươi rất thú vị, ta sẽ trở thành một người bạn rất thân của ngươi, nếu ngươi muốn."

Naruto ngỡ ngàng ngẩng phắt đầu, chữ Thật sao in đậm trên đôi mắt xanh dương.

"Nhưng... chẳng phải ngươi là quỷ sao?"

Hắn nhún vai "Ta đâu có ăn thịt ngươi."

Naruto cau mày, sợ hãi đã vơi đi ít nhiều. "Tại sao lại vậy? Tại sao ngươi lại muốn trở thành bạn với ta?"

"Ta nói rồi, ngươi rất thú vị" Hắn liếm cánh môi nhênh nhếch, chiếc răng nanh lại lộ ra. "Rất đặc biệt."

Lại nữa, ý hắn là gì?

Kẻ kia chẳng đợi chú nhóc có thể hỏi, nhanh chóng quay đi, cậu đối diện với tấm lưng và đôi cánh đen khổng lồ "Ngươi không tin ta cũng tốt thôi, nhưng cứ nghĩ đi." Hắn nghiêng mặt, giơ tay chỉ về bên trái "Đi theo hướng này, ngươi sẽ tự khắc tìm thấy đường ra." Sau đó, hắn liếc về phía cậu.

"Ta sẽ còn gặp lại nhau."

Và chỉ vậy, hắn xòe cánh bay vụt vào sâu trong mờ mịt thăm thẳm của khu rừng, biến mất rất nhanh như khi hắn xuất hiện.

....

Uzumaki Naruto là một đứa trẻ mồ côi. Mười tuổi mà cậu còi nhom như đứa sáu, bảy tuổi, da thì đen nhẻm bẩn thỉu còn người lúc nào cũng tím bầm trầy xước do đánh nhau hoặc những lúc ăn trộm chẳng may bị người ta tóm được.

Khoảng thời gian năm năm đầu sống trong ngôi chùa nhỏ phía chân núi là khoảng thời gian thanh bình nhất. Nhưng rồi chùa bị phá bỏ, thằng nhóc năm tuổi vốn đã chẳng may mắn lại bị buộc phải gồng lên trưởng thành. Suốt thời gian lăn lộn để tồn tại, Naruto đã phải nghe không đếm xuể những lời khinh miệt của người trong vùng ném về phía mình. Họ gọi cậu là thằng con hoang vì hồi mẹ cậu chửa cậu, không ai biết bố cậu là ai cả. Họ bảo cậu là đứa trẻ bị nguyền rủa, vì hồi mẹ sinh cậu ra rất khó và rất lâu, và đến lúc cậu cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc bà trút hơi thở cuối cùng vì kiệt sức. Mái tóc vàng và đôi mắt xanh của cậu quá khác biệt với những người dân có tóc và mắt sẫm màu ở vùng này, thêm với ba vết bớt dài ở hai bên má như những chiếc râu mèo khiến cậu càng trở thành đối tượng bị ghẻ lạnh và hắt hủi. Naruto đã quen với việc một mình vật lộn để tồn tại từ rất lâu rồi. Cậu chưa bao giờ biết đến tình yêu thương, và cậu cũng tự ý thức rằng bản thân mình thật thấp kém và nhỏ bé, nằm ở dưới cùng của xã hội.

Nhưng rồi, cậu gặp hắn, một con quỷ với đôi cánh đen và con mắt đỏ rực. Một kẻ nói rằng muốn trở thành bạn của cậu. Một kẻ nói cậu "rất đặc biệt".

Một con quỷ kì lạ.

Hôm ấy, đi theo lời chỉ dẫn của hắn quả nhiên cậu đã thoát ra ngoài. Kí ức về ngày hôm đó in hằn vào trí nhớ mà cậu tin dù rất lâu về sau cũng không thể quên được. Cảm giác sợ hãi tột độ khi hắn thình lình xuất hiện và bị hắn tấn công; cảm giác ngạt thở giãy giụa mà không thể khi bàn tay hắn bóp cứng cổ họng; không thể quên được giọng nói trầm trầm quỷ dị cùng nụ cười giễu nhại nhạt nhạt hắn mang.

Song Naruto biết, sâu thẳm bên trong chưa bao giờ cậu hết tò mò về kẻ lạ mặt ấy. Cậu thậm chí còn không biết tên hắn, và cậu cũng đồ rằng hắn chẳng biết tên cậu, vậy mà nhiều đêm, màu đỏ vẫn cháy rực, chờn vờn trong giấc ngủ.

"Ta sẽ trở thành một người bạn rất thân của ngươi, nếu ngươi muốn."

Đã nhiều lần Naruto đứng ngoài bìa rừng lưỡng lự không biết có nên tiến vào không, tuy nhiên mặc cho cuộc sống lăn lộn tôi rèn cậu thế nào, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Ấn tượng hôm ấy làm cậu quá sợ để bén mảng bước vào và miễn cưỡng quay gót bỏ đi, dù đến lúc đi rồi lại không ngừng thắc mắc và ước giá mà mình can đảm hơn.

Nhưng Naruto đâu biết những lúc như vậy, sâu thẳm trong rừng, luôn có một kẻ ngồi vắt vẻo trên một cành cây, đôi cánh trễ xuống sau lưng, khóe môi cong lên thích thú.

....

..

.

Hai năm trôi qua như dòng nước chảy mùa bão, cũng có những khoảng lành êm đềm, dù chỉ rất ít.

Hôm ấy, nhà lão địa chủ hỏa hoạn lớn. Giữa mùa khô nên lửa bùng rất to, liếm tận lên nền trời tối mịt. Người ta nói lửa từ một cái kho rồi lan sang mấy căn phòng bên cạnh, cháy rụi, may mà dập kịp chứ không chắc chắn nhà lão sẽ cháy hết sạch, mới thế này thôi mà tổn thất đã nặng lắm rồi.

Người ta cũng bảo trước khi vụ cháy xảy ra, họ thấy cái đầu vàng loanh quanh ở gần đấy. Mà cả cái vùng đất này thì không ai không biết mái tóc vàng như rơm ấy là ai. Lão địa chủ nghe vậy thì tức tối vô cùng, sôi sùng sục lên ra lệnh cho hai thằng con lớn dẫn theo một toán người đi bắt thằng nhóc kia về xử tội.

Dù chỉ là một đứa trẻ không người thân thích, lại chỉ loanh quanh trong Konoha nhưng việc bắt nó cũng không phải dễ dàng, nó quá lanh lẹ và khả năng chống cự khó có thể coi thường. Tuy vậy, họ vẫn tóm được nó và đánh túi bụi mặc cho nó cố thanh minh và chống trả. Đến lúc nó bắt đầu nằm im, một trong hai tên thiếu gia nghĩ ra hay là lôi nó vào khu rừng cấm, giết nó rồi bỏ mặc đấy cho thú dữ quỷ ma ăn thịt hoặc tha đi, vừa trả thù được mà cũng xóa gọn gàng dấu vết.

Thế là một toán to cao lôi thằng nhóc mười hai tuổi vào rừng, tiếp tục đánh nó thừa sống thiếu chết. Quá đau đớn và mệt mỏi, Naruto chỉ còn cách cắn răng hứng chịu những trận đòn dữ dội dội xuống cơ thể. Cậu có thể cảm thấy áo bắt đầu ướt đẫm, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi còn xương trong cơ thể như gãy vụn thành từng khúc. Cậu khò khè ho khi bàn chân một tên đạp thẳng xuống ngực. Chút tỉnh táo đủ để cậu nghe được chúng cười khoái trá trước khi một tên giơ lên cái gì đó. Nó trông loang loáng, hệt một con dao vậy. Cậu cảm thấy đau, nhưng trên hết là giận dữ, vô cùng giận dữ, tức giận đám người chó má vừa hành hạ giờ còn muốn giết chết cậu, giận cảm giác bất lực và yếu ớt hiện tại. Naruto cảm thấy giận dữ chính bản thân mình

Một cơn gió từ đâu thổi vù qua.

Đột nhiên Naruto thấy người nóng bừng, mắt lòa đi. Những âm thanh trở thành một búi hỗn tạp vào tai cậu khiến cậu không nhận ra nụ cười trên mặt những tên kia đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hoảng loạn. Trong khoảnh khắc ấy, Naruto mơ hồ nhìn thấy đứng xa xa, một bóng người cao lớn với cặp cánh khép lại sau lưng và con mắt đỏ quỷ quyệt, rồi mọi thứ mờ đi.

Máu vương vãi. Một giọng nói vang vọng, rõ nét và nổi bật dội vào tâm thức lộn xộn của cậu bé.

" T a s ẽ g ặ p l ạ i n h a u "

....

..

Cậu có một giấc mơ quái dị. Nó xoay vần, bập bùng cháy. Những họa tiết như vân máu nối tiếp nhau ném cậu vào một không gian lơ lửng. Naruto nhìn xuống dưới chân, lửa cháy thành biển như đang chực chờ nuốt chửng lấy cậu. Nóng bức, ngột ngạt như đang nghiền nát cậu, thiêu cháy cậu cho đến khi từng khớp xương, từng sợi tóc, máu và thịt đều tan ra như nước đá. Cậu cảm giác như thứ gì đó đang sôi lên, vùng vẫy muốn thoát ra ngoài. Khó chịu vô cùng.

Naruto ngẩng lên, bỗng giật mình khi thấy đôi mắt khổng lồ màu vàng nhạt vằn tia máu, đồng tử dài một vệt giống như cặp mắt mèo đang nhìn cậu chằm chặp. Nhưng không kịp hốt hoảng bởi hẫng một cái, cậu rơi xuống.

Cậu hoảng loạn hét lên mà không một âm thanh nào thoát khỏi họng. Lửa ở dưới cuộn lên ầm ầm. Hơi nóng tựa ngàn cánh tay đang vươn lên kéo cậu xuống. Cặp mắt vàng vẫn mở to không chớp. Naruto không thể thở được. Cậu không thể làm gì ngoài vùng vẫy trong vô vọng. Cậu nghĩ mình sắp chết.

Nhưng một cái gì đó bất ngờ tóm lấy tay khiến cả cơ thể đang rơi bị dừng đột ngột giật một cái. Khớp vai kêu khặc một tiếng song cậu nhóc chẳng cảm thấy gì. Từ từ mở đôi mắt không biết đã đóng từ bao giờ, cậu ngẩng lên, và ngỡ ngàng.

Hắn. Cặp cánh đen tuyền sau lưng như cánh chim ưng xòe rộng, vỗ liên tục. Con ngươi đỏ mang màu biển bập bùng dưới kia đang nhìn xuống cậu, làn da trắng nhợt hắt màu lửa hồng hồng. Hắn đang giữ cổ tay cậu rất chắc, móng tay đen dài hơi cào vào da cậu. Và hắn cười nụ cười ngạo mạn đã ám ảnh giấc mơ của cậu từ sau lần đầu tiên họ chạm trán.

"Vậy là lại gặp rồi, nhóc con."

...

..

Đêm lụi tàn cho bình minh mở mắt.

Mi mắt khẽ lay động trước khi rung lên và từ từ hé mở. Không gian vẫn ngủ quên trong sắc xám tro nhợt nhạt, thậm chí nghe được tiếng hàng mi ấy cọ nhẹ vào nhau. Cảnh vật loạng choạng rõ dần.

Điều đầu tiên Naruto ý thức được là sự âm u của trời chưa sáng hẳn. Giờ còn rất sớm, cộng với những chuyển động cuối cùng để trời trở sang đông làm mọi thứ u tối và mệt mỏi hơn bình thường.

Người cậu rất mỏi, cơ bắp cứng đờ. Naruto giơ tay lên toan dụi mắt thì nhận ra có thứ gì đó phủ lên tay mình, phủ lên cả cơ thể. Hơi ngóc đầu lên, cậu nghe thấy tiếng loạt xoạt khẽ. Cậu choàng dậy, cơn choáng váng ập đến bất ngờ làm mắt cậu hoa lên, nhưng sau đó cậu ngạc nhiên phát hiện mình đang ở trong một hang đá, đang nằm trên một đống lá cây rất dày với một tấm chăn phủ qua người.

Kể cả bộ quần áo cậu đang mang trông cũng rất lạ, mới và sạch sẽ, chắc chắn không phải là của cậu.

'Đã có chuyện gì vậy? Mình đang ở đâu?' Cậu nhóc tóc vàng tự hỏi, nhưng rồi một loạt hình ảnh ùa tới chớp qua tâm trí.

Trận đòn đau như dần. Những tiếng cười khành khạch tàn nhẫn. Khu rừng cấm.

Con dao lóe sáng trong màn đêm.

Và...

...Màu đỏ.

Cậu giật mình, mắt mở trừng trừng vào khoảng không.

Không lẽ là hắn ta?

Một cái bóng lượn qua nền đất ngoài cửa hàng kéo cậu trở về với thực tại. Naruto vội vã nằm xuống, phủ tấm chăn lên người và nhắm mắt lại. Tiếng phần phật như tiếng một con chim khổng lồ vỗ cánh càng lúc càng gần trước khi ở ngay trước cửa hang và biến mất. Sau đó mọi thứ lặng như tờ. Naruto vểnh tai, cố gắng hết sức chú ý lắng nghe mà cũng chẳng nghe thấy gì. Một lúc dài như vậy, rốt cuộc chú nhóc không nén nổi sốt ruột, bèn chậm rãi hé mắt và...

"AAAAAAA!!!!!!!!!"

Naruto hét thất thanh, nhảy dựng khỏi chỗ đang nằm còn tim thì muốn bắn ra khỏi ngực. Tất cả vì hắn đang ngồi lù lù ngay trước mặt cậu, khoảnh khắc cậu mở mắt ra, chào đón cậu là đồng tử màu máu đang nhìn cậu chòng chọc.

Hắn cởi trần giống như lần trước họ chạm trán, chiếc áo yukata xanh sẫm chỉ trùm lên nửa thân dưới, song dáng ngồi của hắn khiến vạt áo mở hẳn ra để lộ hẳn một bên chân, đôi cánh đen tuyền cậu ghi nhớ như in vẫn đang cụp sau lưng. Trông cậu nhóc bị dọa cho sợ khiếp vía thì hắn nhếch môi giễu cợt, để lộ một bên nanh nhọn "Gào to vậy là khỏe rồi nhỉ?"

Sau đó hắn quăng cho cậu một cái bọc giấy, nói như ra lệnh "Ăn đi."

Naruto vụng về đón lấy cái bọc nóng hôi hổi, ngập ngừng một chút trước khi vừa cẩn trọng mở nó ra, vừa liếc lên con quỷ ở trước mặt bằng ánh mắt đề phòng.

Thì ra là mấy củ khoai nướng, mùi tỏa thơm phức làm cái bụng đói meo của cậu sôi lên. Cậu tự hỏi mình đã ngủ bao lâu rồi.

Tuy nhiên một chút cảnh giác còn sót lại khiến cậu cố lờ đi cơn đói, chỉ nhìn chằm chằm vào thứ đồ ăn ngon lành trước mặt. Nhỡ hắn tẩm cái gì vào đây thì sao? Nhỡ đây không phải khoai bình thường? Dù gì hắn vẫn là quỷ mà, đúng không?

Thấy cậu nhóc lưỡng lự thì hắn bật cười, "Ta vào trong làng kiếm được đấy." Hắn phủi tay đứng lên, cơ thể cao lớn, cộng với đôi cánh to đùng sau lưng khiến hắn sừng sững, chặn hết ánh sáng từ cửa hang chiếu vào "Ta mà muốn giết ngươi thì đã để mấy gã kia làm việc ấy rồi, không phải sao?" Rồi đủng đỉnh bỏ ra ngoài, để mặc cậu nhóc ngẩn người ngơ ngác.

Cậu nghĩ nghĩ, thấy cũng phải. Loáng một cái, mấy củ khoai đã chui sạch xuống dạ dày.

Vỗ vỗ cái bụng đã được lấp đầy (Bao lâu rồi cậu không được ăn no như thế nhỉ?), bấy giờ cậu mới sực nhớ ra con quỷ mắt đỏ kia đã ra ngoài một lúc mà vẫn chưa vào. Trời đã sáng rõ từ bao giờ, ánh sáng bọc lấy cửa hang khiến từ bên trong nhìn ra thấy hun hút lạ thường. Tò mò về chỗ mình đang ở cũng như những gì đã xảy ra, cậu nhóc đứng dậy chạy ra bên ngoài.

Bên ngoài rộng vô cùng. Cỏ trải thảm xanh mướt, những thân cỏ mềm rũ cong trĩu xuống và vài bông hoa dại nhỏ xíu, là là chỉ cao quá mắt cá chân. Naruto mở to đôi mắt, từ chỗ cậu đứng không thấy được đầu bên kia của thảm cỏ, song có thể thấy xa xa những thân cây rất cao bao quanh cánh đồng. Đằng sau những thân cao vợi u ám bao nhiêu thì ở đây tươi sáng bấy nhiêu, gió nhẹ đẩy những chiếc lá chờn vờn cuộn vào nắng mới. Chỗ cậu vừa ở lúc này, cái hang, nhô ra dưới chân một ngọn núi đá như khuôn miệng rồng.

Bỗng một tiếng động nghe như tiếng vỗ nước thu hút sự chú ý của cậu. Âm thanh ấy không quá to, nhưng nghe thấy rất rõ giữa buổi sớm tĩnh lặng của hiện tại. Tò mò, cậu rón rén theo hướng âm thanh ấy vẫn vọng lại mà tiến lại gần.

Thì ra cách hang không xa lắm có một con sông. Nó có vẻ xuất phát từ sâu trong khu rừng, kéo dài một đường qua cánh đồng tới khi biến mất sau những thân cây ở đầu bên kia.

Mặt nước gợn lên, cộng với chiếc yukata cậu thấy hắn mặc khi nãy đang được vắt trên một cành cây gần đó khiến cậu đoán rằng hắn đang tắm, có lẽ đang ngụp dưới sông. Cậu bèn nấp sau một tảng đá gần đấy, hé mắt nhìn ra.

Đột nhiên đôi cánh đen tuyền mở tung phá mặt nước vỡ tan trước khi nửa thân trên của hắn vươn lên, cổ ngửa ra sau làm nước theo đà chuyển động của mái tóc hắn mềm mại thành một đường vòng cung, dưới ánh mắt trời loang loáng như một chuỗi ngọc trong suốt. Hai cánh sau lưng xòe rộng phía sau, vẽ ra những vệt cầu vồng lấp lánh nhàn nhạt. Nắng mới ôm gọn lấy hắn, hay là hào quang do chính hắn tỏa ra nhỉ, Naruto tự hỏi. Hắn cúi đầu, để nước chảy từ mặt xuống thành từng dòng nhỏ, rồi đưa tay vuốt hết tóc đen ướt sũng đang ôm sát da đầu về đằng sau, để lộ ra cả bên mặt cậu nhớ rõ bị giấu đi dưới phần mái dài. Sóng sông dập dềnh ngang vòng eo thon gọn, nước đổ xuống khắp cơ thể thanh mảnh như lớp vải mỏng tang phủ lên làn da trắng.

Naruto không nhận ra cậu đang ngây ngẩn cho đến khi đôi mắt ấy mở bừng và nhìn thẳng chỗ cậu đang trốn. Hai con mắt đỏ sắc bén làm cậu nhóc chột dạ. Hắn không biểu lộ gì cả, nhưng cách hắn nhướn mi khiến cậu có cảm giác nụ cười ranh mãnh đang nở trên khuôn mặt ấy.

Naruto nuốt nước bọt, thấy giờ có trốn cũng chẳng tác dụng gì nữa, liền rụt rè bước ra, tiến lại gần hắn nơi đang tắm.

Hắn co đôi cánh lại rồi bơi đến cạnh bờ sông, bám vào một gốc cây ngã nghiêng ở đó để giữ cho mình đứng nguyên một chỗ. Trông cậu nhóc ngần ngừ đứng trước mặt thì hắn bấm bụng buồn cười, cũng chỉ ra hiệu ngồi xuống.

Naruto hơi lưỡng lự nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo, cố tình ngồi cách hắn một chút. Dù vậy, ở khoảnh cách này, đây là lần đầu tiên Naruto thực sự nhìn kĩ gương mặt con quỷ ấy. Làn da vẫn còn ướt đẫm của hắn dường như rất mịn, không xanh xao như ấn tượng đầu tiên của cậu, sự tinh khiết của nước và ánh mặt trời khiến nó dường như trong suốt, giống thứ lụa quý hiếm mà có lần cậu thấy tại một tiệm vải nổi tiếng của Konoha. Hắn đang nhắm mắt, cằm tựa trên hai tay đang khoanh đặt trên khúc cây. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt có hàng mi đậm và đuôi mắt dài ẩn dưới cặp lông mày đen mảnh, dù cho đang nhắm lại nhưng người ta vẫn có thể hình dung được sắc sâu thẳm khi chúng mở ra. Vài lọn tóc đen nhánh được lùa ra sau khi này giờ bắt đầu buông xuống, những giọt nước ngang bướng còn sót lại trượt theo đường nét tinh xảo, từ vầng trán, xuống gò má cao, qua bờ môi mỏng hồng nhạt cong cong hiếm họa mơ hồ, theo đường trạm sắc nét của xương quai hàm, đọng lại ở cằm trước khi hòa về với con sông. Vai hắn nhô khỏi mặt nước, gầy nhưng rộng, cơ bắp ẩn tàng nổi lên dưới làn da. Gần thế này cậu mới có thể nhìn rõ đôi cánh đen với những sợi lông vũ to bản, chồng lên nhau có chút lộn xộn, nước lùa vào khiến chúng bết lại, rủ xuống, ấp trên lưng hắn thành một tấm áo choàng.

Nước sông rất trong, Naruto phát hiện cậu có thể lòa nhòa thấy cơ thể trắng ngà cũng như một phần cánh của hắn lặn bên dưới. Rồi như ý thức được mình đang nghĩ gì, cậu bé lắc lắc đầu, má hồng hồng, cảm thấy thật kì cục khi nhìn một người con trai khác như vậy.

Nhưng quả thực, hắn rất đẹp, thậm chí có chút không thực, như bước ra từ một bức phù điêu được nghệ nhân lão luyện dồn hết tâm huyết của cuộc đời để tỉ mỉ khắc lên.

"Ngươi khỏe hẳn chưa?"

Giọng nói trầm trầm của hắn vang lên phá vỡ sự im lặng. Naruto chớp mắt nhìn người bên cạnh. "Ng-Ngươi hỏi ta sao?"

Một đồng tử đỏ liếc cậu qua mí mắt mở nhẹ, "Còn ai ở đây nữa không?"

Đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu như vậy khiến cậu thấy không quen, "À... Ta-"

"Có vết thương nào không?"

"Ừm... Không..."

"Có đau ở đâu không?"

"Không...."

"Có sốt không?"

Cậu nghĩ nghĩ, thấy mình cử động bình thường, không thấy mệt mỏi hay có vấn đề gì, vậy chắc là... "...Không?"

Hắn gật đầu, lại lười nhác khép mắt. Thêm một khoảng lặng trước khi cậu nhận ra hắn sẽ không nói thêm gì nữa, lòng tò mò của chú nhóc mười hai tuổi lại trỗi dậy.

"Ta... ngủ mấy hôm rồi?"

"Một tuần." Hắn cộc lốc đáp.

"Ngươi đã chăm sóc ta sao?"

"Ừ"

"Quần áo này là ngươi thay cho ta?"

"Hn."

"Ngươi kiếm ở đâu vậy?"

"Ta vào làng, tương tự như mấy củ khoai ngươi ăn khi nãy đấy."

'Hắn có thể vào làng sao?' Naruto thắc mắc, sau đó nhớ ra mình đang nói chuyện với một con quỷ, có trời mới biết hắn có những phép thuật gì.

"Vậy... đã có chuyện gì xảy ra vào hôm ấy?"

Đôi mắt như cánh hoa lửa từ từ hé mở, Naruto để ý lông mi của hắn rất dài, không cong mà hơi rủ xuống. Hắn nhìn lơ đễnh vào khoảng không, im lặng một lúc trước khi trả lời, "Mấy kẻ ấy định giết ngươi thì ta xuất hiện. Ngươi bị thương nặng nên ta mang về đây."

Naruto sửng sốt, "Ngươi giết bọn chúng?"

Hắn nhìn cậu "Ngươi muốn vậy không?" Ý nghĩ bọn người độc ác ấy phải đền mạng khiến cậu rùng mình, song cái rùng mình ấy không phải vì hoảng sợ. Naruto cụp mắt.

"Ta không biết..."

Bàn tay ướt nước ôm lấy má cậu, kéo mặt cậu quay về phía hắn.

Mắt Naruto mở to, còn khóe môi hắn cong lên một bên góc. Hắn nghiêng đầu gối lên cánh tay đang chống lên cây gỗ. "Không có gì sai nếu ngươi muốn những kẻ khiến ngươi đau khổ phải chịu đựng, hiểu không?"

Cậu nhóc mở miệng ra, rồi lại đóng lại. Sau đó, một câu hỏi không kìm được buột khỏi miệng cậu. "Vì sao ngươi lại cứu ta?"

Hắn cười nhẹ trong họng "Vì ngươi rất đặc biệt."

Lại thế, lần trước hắn cũng nói vậy. "Đặc biệt? Ý ngươi là gì?"

Kẻ tóc đen cau mày, trông như thể đang đăm chiêu suy nghĩ lựa chọn ngôn từ, rồi đáp "Bây giờ ngươi chưa hiểu đâu, nhưng ngươi đã sống sót dù đám ngươi kia đánh ngươi gần chết, chẳng phải sao? Sức mạnh trong người ngươi không hề đáng coi thường chút nào." Bàn tay đang giữ mặt cậu hạ xuống, móng tay dài gõ nhẹ vào ngực trái, nơi trái tim cậu đang đập rất nhanh "Ta nói rồi, ngươi là một người đặc biệt."

Naruto chết lặng, bao nhiêu ngôn từ nghẹn trong họng cậu làm hốc mắt cậu nóng rần. Lần đầu tiên trong mười hai năm vật lộn để tồn tại, cậu được nghe một lời như thế. Không phải một lời khinh bỉ hay sỉ nhục, lần đầu tiên cậu không phải một nắm rơm ngọn cỏ ở dưới đáy của xã hội, lần đầu tiên cậu là một người đặc biệt.

"Này, ngươi định khóc đấy à? Ta không biết dỗ trẻ con đâu-"

Không kịp nghĩ, cậu bắt lấy bàn tay của hắn vẫn đang ở trên ngực mình.

"Hãy trở thành bạn của ta."

Có vẻ hắn không ngờ được hành động cũng như câu nói này của cậu nhóc. Giọng cậu run run. Bàn tay của cậu, cuộc sống cơ cực khiến nó to bè, chai sần và cháy nắng, siết chặt lấy bàn tay gầy gầy trắng muốt với những ngón tay thon dài của hắn. Naruto cúi đầu, mái tóc vàng che khuất đi đôi mắt xanh dương.

"Được thôi."

Hắn đáp nhẹ tênh, giống cái cách khi người ta nói chuyện về thời tiết hôm nay nắng lắm. Naruto cảm thấy nước bắt đầu ứ ở khóe mắt. Ngồi thẳng lưng, hít một hơi thật sâu để kiềm xuống những cảm xúc hỗn loạn đang cuộn ở trong ngực, cậu ngẩng đầu, vẫn nắm chặt bàn tay của đối phương, cười run rẩy nhưng rạng rỡ. "Ta là Naruto. Uzumaki Naruto."

Hắn lại nhếch môi, vẽ ra nụ cười nửa miệng để lộ chiếc răng nanh.

"Ngươi có thể gọi ta là Sasuke."

...

..

Mười hai tuổi, cậu gặp lại hắn và lần đầu tiên biết tên hắn. Sasuke nói cậu có thể ở lại bởi lẽ cậu mà về chắc chắn bọn người đó sẽ không để cậu yên. Naruto đáp bản thân cậu cũng không có ý định trở lại nơi khốn khổ đó.

Mười hai tuổi, sống lăn lộn nhiều nhưng bản thân cậu bé vẫn chỉ là đứa trẻ, dù trải qua bao vất vả cực nhọc thì sự ngây thơ của tuổi chưa trưởng thành vẫn còn ít nhiều sót lại. Bằng chứng Naruto không hề để ý rằng dù bị đánh "gần chết", nhưng chỉ sau một tuần cơ thể cậu đã lành lặn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

....

..

.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me