TruyenFull.Me

[NejiTen] Đồ ngốc, tớ yêu cậu!

Chap 19: Bắt đầu chuyến hành trình

NejiTen_FanTrueLove

Từ sáng sớm, Neji đã thức dậy để chuẩn bị hành lí. Một chuyến đi dài hạn nhưng anh vẫn chỉ đem theo một số đồ dùng cần thiết và một ít thức ăn cho những ngày đầu. Vì thế, anh vẫn trung thành với chiếc túi vải rút - thứ đã đồng hành cùng anh hầu hết các chuyến đi xa. Rời khỏi phủ Hyuga, anh lùi vài bước để ngắm nhìn nó lần cuối. Chắc anh sẽ nhớ nó lắm. Nhớ cả cái làng này, nhớ tất cả bạn bè của anh, nhớ cả cô gái tóc hai búi thanh tao luôn ở bên anh và trong tim anh. Bước chân anh nhanh chóng đến cổng làng nhưng sao lưu luyến đến thế.

Đến trước cổng, Hiashi, Hinata, Hanabi cùng vài người trong tộc Hyuga đang đứng đó. Tomoi cũng ở đó dù bây giờ vẫn còn rất sớm.

- Neji nii-san, chúc anh thượng lộ bình an. Hinata cười hiền.

- Neji nhất định sẽ bình an mà nee-chan. Hanabi chêm vào, giọng dứt khoác.

- Ta cảm ơn con rất nhiều. Bác Hiashi lại cúi đầu, mọi người ở đó đều bất ngờ. Còn Neji thì rất ngại.

- Con đi vì sự tự nguyện, bác không cần làm vậy đâu ạ. Neji dùng tay đỡ người đàn ông cũng đã ngũ tuần lên.

Nói rồi anh quay người lại, đôi mắt hướng về căn phòng nhỏ của Tenten. Có người đang đứng trước ban công. Chính là cô. Cô vẫy tay chào tạm biệt khi thấy anh nhìn về phía mình. Tuy không thấy rõ mặt, chẳng cần dùng Byakugan, anh vẫn biết rằng cô đang nở nụ cười thật tươi. Neji giơ tay cao lên, vẫy nhẹ hai ba cái, anh cũng cười, lòng thầm nói lời giã từ. Anh nhớ lại đêm tối hôm trước và hôm qua. Sự ấm áp vẫn còn ở lại trong anh và sẽ ở mãi ở đấy. Trái tim họ đã thuộc về nhau.

Yuki từ xa đi tới, cúi chào các vị tiền bối của tộc Hyuga, cô ôm anh trai lần cuối. Tomoi vuốt nhẹ lên mái tóc trắng xinh đẹp của cô. "Anh ở lại mạnh khỏe" - "Em ra đi bình an". Một lần nữa nói lời chào rồi hai người đi thẳng tới làng Sương Mù - điểm đến của nhiệm vụ lần này.

Xuyên qua những hàng cây trụi trơ, không còn một chiếc lá. Nhưng thật ra mầm non đã chớm nở dưới lớp đất khô cằn kia. Tiếng của một cô gái vang lên, giọng nói trong trẻo:

- Neji, cậu có ghét tớ không?

Neji bước chân lỡ một nhịp, anh hơi bất ngờ, anh không rõ về việc đó. Anh rất biết ơn cô, nhưng lúc đầu cô lại đối xử với Tenten hơi tàn nhẫn. Sau tất cả, nhìn chung lại, "Không" anh đáp.

- Vậy à. Khuôn mặt Yuki tươi lên hẳn.

- Được rồi, tớ sẽ phổ biến nhiệm vụ này cho cậu. Đây là hình ảnh của hai tên mà ta sẽ theo dõi.

Vừa đi vừa nói vừa đưa hai tấm hình lên. Anh tiếp tục.

- Hokage-sama đã cho một ANBU quan sát hành động của những kẻ này vì chúng rất khả nghi. Người đó được ngài Hokage nói với ngài Mizukage rằng đang thực hiện nhiệm vụ mật và chúng ta cũng sẽ tới đó theo cách này cùng với dấu mộc của ngài ấy. Rồi sẽ cùng với người ANBU đó hành động. Chỉ có vậy thôi. Cậu hiểu chứ?

Yuki đang mải mê nhìn ngắm khuôn mặt điển trai của anh. "Ừm, tớ hiểu" cô cười. Bị nhìn chằm chằm khiến anh cảm thấy có chút ngại và hơi kì. "Yuki đang quan sát gì vậy?" Neji buộc miệng hỏi. Nhận ra mình bị trách móc, Yuki tỏ ra hờn dỗi, từ lúc đó, cả hai không nói với nhau lời nào. Họ bắt đầu tăng tốc.

Xế chiều, bầu trời chuyển sang màu đỏ hồng, rực lửa. Yuki đang ăn cái cơm nắm thứ hai mà cô đem theo, Neji chỉ đơn giản với bánh bao. Cả hai đang ngồi dưới gốc cây khi cô nàng đồng đội than đói.

- Nhanh lên Yuki. Neji hối thúc sau khi anh ăn xong.

Cô vẫn im lặng không đáp. Có lẽ vì cô còn giận anh. Anh bắt đầu thấy khó chịu. Khi làm việc cùng đội Gai - tiểu đội ồn ào nhất mà anh biết - luôn luôn sôi nổi, nhất là trong những nhiệm vụ thế này. Vì thế, sự lặng im ở đây không cần thiết và nếu cô ấy còn giận lâu thêm thì nhiệm vụ rất dễ bị thất bại. Neji - một người luôn đặt nhiệm vụ lên hàng đầu không thể để điều đó xảy ra được. Thế là vào đêm hôm đó, khi cả hả đang ngồi nghỉ trên một cành cây to trong rừng. Neji buộc lòng phải xin lỗi.

- Yuki, cậu có vẻ không vui. Có chuyện gì à?

- ...

- Tớ đã hứa với anh cậu sẽ chăm sóc tốt cho cậu...

Yuki quay sang nhìn anh, đôi mắt tràn đầy sự thất vọng. Lại là cái trò lấy người khác ra để thuyết phục cô. Sau tất cả những gì cô làm cho anh, anh vẫn không chịu nhận ra tình cảm của cô sao? Đôi ngươi trắng bạc bắt gặp sự buồn bã từ đôi mắt xanh ngọc. Neji cảm thấy có lỗi, có lỗi với Yuki nhưng cũng sẽ có lỗi với trái tim của anh và cả Tenten nữa. Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ rơi vào lưới tình. Trước kia, tình yêu đối với anh thật rối rắm, khó hiểu. Giờ đây, nó đem lại hạnh phúc lẫn đau khổ thêm vào cảm giác áy náy và tệ hơn là thương hại. Vòng tình cảm của anh, nếu hạnh phúc ắc sẽ có đau thương. Đôi mắt của anh dần tối lại như bầu trời hiện tại. Nỗi buồn đã hiện hữu trong anh khi anh nhìn ngắm Yuki đang ngồi bên cạnh.

- Tớ sẽ tạm tha thứ cho cậu. Nhưng trước hết, tớ muốn hỏi một câu. Yuki ngước trời, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những ngôi sao lấp lánh ấy.

- Cậu cứ nói.

- Cậu không cảm nhận được gì à? Cậu cũng thuộc loại ninja cảm nhận như tớ đấy. Trên môi cô nở một nụ cười - nụ cười chua chát.

- Có địch ở đây à. Neji giả vờ không hiểu. Anh có lẽ đã đoán được phần nào về câu hỏi đó.

Yuki lại cười, lần này cô cười lớn nhưng trên khóe mắt lại có vài giọt nước.

- Cậu là thiên tài Neji sao? Cậu là đồ ngốc!

Rồi tiếng cười ấy nhỏ dần, tiếp theo đó là tiếng khóc nức nở của một thiếu nữ. Nước mắt của người con gái kia thi nhau rơi xuống. Ánh trăng vàng hiu hắt khẽ rọi lên gương mặt bi ai. Thật là xinh đẹp nhưng cũng thật đau thương. Vừa khóc, cô vừa nói.

- Neji biết tình yêu không? Là tình cảm giữa người nam và người nữ... Đó là thứ được người đời ca tụng và cho là vĩ đại. Trái tim tớ.. đã trao tình yêu đó cho cậu. Không chỉ trái tim... mà lý trí của tớ, thân xác của tớ đều hướng về cậu. Nhưng mà,... nhưng mà tình yêu chỉ được gọi là tình yêu khi nó xuất phát từ hai phía. Cho nên,.. tớ.... chỉ có cho mà không có nhận. Một tình yêu không được công nhận...

Neji lặng người, anh không lường trước được điều này. Không biết được rằng Yuki sẽ nói ra những lời đó vào lúc này, ngay tại đây. Hít một hơi thật sâu, anh giải thích.

- Cảm ơn cậu Yuki - cô gái trẻ im lặng lắng nghe - như cậu biết đó, tình yêu cũng không phải thứ có thể ép buộc. Tình yêu chỉ là tình yêu khi nó đến từ trái tim và nó còn phải chạm được đến trái tim kia. Thay vì cố chấp đi thẳng con đường đầy bóng tối thì hãy mạnh dạn rẽ sang con đường tươi sáng khi còn có thể.

- Ý của cậu là cậu sẽ không bao giờ thích tớ chứ gì? Tớ đoán không sai thì cậu thích Tenten rồi phải không? Sau mỗi chữ tiếng nấc hòa vào nước mắt làm giọng cô nói một lớn hơn.

"Chết tiệt, làm sao mà tôi có thể thừa nhận điều đó với một người đang đau khổ vì yêu tôi chứ?" Neji rủa thầm cái tình huống chết dẫm này.

Một cô gái đang ngồi khóc nức nở, bên cạnh là một người con trai. Anh không thể để Yuki tiếp tục khóc nữa. Tay anh đưa lên trước mặt cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt. Bằng chất giọng ấm áp, "Xin lỗi nhé Yuki, dù là gì đi nữa, tớ cũng không nên làm cậu khóc, tớ xin lỗi, nín đi nhé?". Yuki đơ người, trố mắt nhìn anh, đôi mắt vẫn còn long lanh vì ứa lệ. Trên mặt anh không hề có biểu hiện của sự ngại ngùng. Người mình yêu đang lau nước mắt cho mình nhưng lúc này, cô lại thấy Neji sao mà giống với anh trai của mình đến vậy. Cô còn tưởng là mình bị điên nữa chứ. Thấy Yuki nín, anh cũng rút tay lại. Chợt, tay anh bị giữ lại bởi đôi bàn tay mềm mại của cô. "Một chút nữa thôi, làm ơn!" cô van nài thế nên anh cũng để cô nắm tay mình thêm một lát. Lát sau, Yuki thả tay ra, cô cố tỏ ra là mình ổn, "Tớ mệt rồi, tớ ngủ trước đây".

Và đây chỉ mới là ngày đầu tiên của chuyến hành trình. Bắt đầu bằng sự luyến tiếc và kết thúc bằng những giọt nước mắt cùng câu nói che giấu cảm xúc thật...

END CHAP 19.

-----🌼-----

Ảnh nền là hoa cẩm chướng sọc. Nó có ý nghĩa là từ chối.

Up nốt chap này rồi chuẩn bị lo thi tuyển sinh. Sắp tới mình sẽ phải chìm một thời gian. Mong các bạn thông cảm và chờ đợi đợt comeback tới của mình nha.

From Machi with luv <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me