Nessisa Twoshot 7 Days After Breaking Up
Ngày thứ nhất...Sáng nay, tôi thức dậy với một cái ngáp dài vô tận, cố gắng xua đi cái cảm giác nặng nề vẫn đeo bám từ hôm qua. Mấy ngày nay giấc ngủ cứ chập chờn bị ám ảnh bởi những mảnh ghép ký ức vụn vỡ về gã. Tiếng chuông báo thức réo inh ỏi cắt ngang sự tĩnh lặng đến đáng sợ của căn phòng. Đáng sợ, vì giờ đây tôi không còn nghe thấy tiếng thở đều đều của Ness bên cạnh, không còn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc vỗ về sau lưng mình mỗi sáng nữa. Cái vị trí trống hoác trên giường cứ như một hố đen hút cạn mọi sinh khí và năng lượng ít ỏi tôi còn sót lại.Tôi lết vào bếp, tự động bật bếp và đặt nồi nước sôi. Cà phê đen, không đường, không sữa. Đắng chát. Hệt như cuộc sống của tôi lúc này. Mọi thứ cứ diễn ra một cách máy móc. Tôi đi tắm, tôi đánh răng, tôi thay quần áo... điểm khác biệt duy nhất là tôi làm những điều đó nhưng không có gã. Không còn những trò đùa giỡn buổi sáng, không còn những cái ôm bất ngờ từ phía sau lưng khi tôi đang loay hoay với bữa sáng mà vuốt ve quanh eo tôi. Căn hộ hai người bỗng chốc trở thành một nghĩa địa của những hồi ức xưa cũ.Tôi cố gắng tự nhủ : mình là Isagi Yoichi, tiền đạo số một thế giới, người đã chạm tay vào chiếc cúp vàng World Cup, người đã từng vượt qua bao nhiêu thử thách, đánh bại bao nhiêu đối thủ. Một cuộc chia tay thì có đáng là bao? Nhưng lý trí càng cố gào thét, con tim lại càng gào thét dữ dội hơn. Nó đau lắm. Đau đến mức tôi cảm thấy mình không còn nhận ra bản thân mình nữa.Bữa sáng, tôi chỉ ăn vội vàng một lát bánh mì nướng, nuốt trôi trong sự nặng nề của từng hơi thở. Xong xuôi thì tôi vươn tay lấy chiếc áo khoác măng tô treo trên mắc để chuẩn bị ra ngoài. Đã lâu lắm rồi tôi không mặc nó. Hình như là từ cái hôm Ness cứ nằng nặc đòi chọn đồ cho tôi đi dự buổi tiệc của câu lạc bộ, và gã đã chọn chiếc áo này. Ness bảo tôi mặc nó nhìn "ra dáng người yêu gã" hơn. Nghe có vẻ ngớ ngẩn nhỉ? Nhưng lúc đó, tim tôi đã đập rộn ràng như thể vừa chạy nước rút cả trăm mét.Tay tôi vô tình đút vào túi áo khoác, chạm phải một vật gì đó cứng cứng, hình tròn. Lòng bàn tay tôi siết lại, rồi lôi nó ra. Một chiếc hộp nhung màu xanh đậm. Tim tôi hẫng đi một nhịp. Hộp nhung xanh... tôi biết trong đó là gì mà không cần mở ra. Ness đã từng bóng gió về việc một ngày nào đó gã sẽ cầu hôn tôi, nhưng tôi luôn nghĩ đó chỉ là những lời trêu chọc bâng quơ của gã mà thôi.Tôi run rẩy mở chiếc hộp, ánh sáng từ cửa sổ rọi vào khiến đôi nhẫn bên trong lấp lánh đến chói mắt. Hai chiếc nhẫn bạch kim được thiết kế đơn giản nhưng tinh tế. Một chiếc có đính một viên kim cương nhỏ xíu, chiếc còn lại thì trơn bóng. Chúng nằm yên vị trong lớp vải satin mềm mại mà lạnh lẽo, hệt như tình cảm của chúng tôi lúc này – vẫn còn đó, đẹp đẽ, nhưng đã nguội lạnh đến đáng sợ.Tôi đưa tay chạm nhẹ vào viên kim cương nhỏ xíu. Tôi nhớ Ness từng nói rằng, kim cương là biểu tượng của sự vĩnh cửu. Vậy mà, sự vĩnh cửu của chúng tôi lại mong manh đến vậy sao? Tôi bật cười cay đắng. Một nụ cười méo mó, nghẹn ngào. Tôi đã ước gì mình chưa từng tìm thấy chúng. Tôi đã ước gì mình có thể vờ như không biết, như không có gì tồn tại, để nỗi đau này đừng rạch một vết sâu hoắm vào lồng ngực tôi.Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, rơi xuống chiếc hộp nhung, làm ướt lớp satin. Những giọt nước mắt lại lấp lánh như những viên kim cương. Tôi nhắm chặt mắt, cố hít một hơi thật sâu để giữ lại những giọt nước mắt đang muốn tuôn trào. Giữ lại đi, Isagi. Mày đã là tiền đạo số một thế giới rồi, mày không được yếu đuối như vậy.Nhưng làm sao mà không yếu đuối được, khi tôi nhận ra, gã đã yêu tôi đến mức nào, đã định dành cả phần đời còn lại để gắn bó với tôi, mà tôi lại... lại để mọi chuyện kết thúc như thế này sao? Tôi quỳ sụp xuống sàn nhà, chiếc hộp nhung vẫn nằm trong tay, nó lạnh buốt. Từng kỷ niệm vụt qua như một thước phim quay chậm, rõ nét đến từng chi tiết.Những ngày đầu, chúng tôi ghét nhau ra mặt. Hai cái tôi lớn, hai cá tính mạnh, không ai chịu nhường ai. Những cuộc cãi vã nảy lửa trên sân tập, trong phòng thay đồ, thậm chí là ở căng tin. Ness thì luôn miệng gọi tôi là "Tên hề tầm thường ngu ngốc", còn tôi thì không ngần ngại đáp trả bằng những lời lẽ chẳng mấy dễ chịu về thái độ kiêu ngạo của gã. Nhưng rồi, có một sợi dây vô hình nào đó đã kéo chúng tôi lại gần nhau. Một sự thấu hiểu lạ lùng trong những đường chuyền, những pha phối hợp ăn ý đến kinh ngạc trên sân cỏ. Chúng tôi như hai mảnh ghép không hoàn hảo, nhưng lại khớp vào nhau một cách kỳ diệu, tạo nên một tổng thể hoàn hảo.Cứ thế, mối quan hệ kẻ thù không đội trời chung dần biến thành một thứ tình cảm phức tạp, vừa hận vừa yêu, vừa đấu đá vừa tương trợ. Tôi còn nhớ cái lần Ness bị đối thủ chơi xấu, gã ngã vật ra sân, và ôm cái chân đang đau đớn. Lúc đó, tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ biết lao đến, gạt phắt mọi cầu thủ khác ra, tôi quỳ xuống bên cạnh gã, lo lắng đến mức quên cả trận đấu đang diễn ra. Hay cái lần tôi bị vấp ngã khi sút bóng, gã đã chạy đến đỡ tôi dậy, dù miệng vẫn lẩm bẩm "Yoichi hậu đậu ngu ngốc!". Chính những khoảnh khắc nhỏ nhặt ấy đã khiến tôi nhận ra rằng, có lẽ, mối quan hệ của chúng tôi không chỉ dừng lại ở sự cạnh tranh.Tình yêu đến với chúng tôi nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng, nhưng lại bám rễ sâu vào tim. Ness không còn gọi tôi là "Tên hề tầm thường ngu ngốc" nữa, thay vào đó là những biệt danh còn ngốc nghếch hơn mà chỉ có gã mới nghĩ ra: "Thiên tài ngốc nghếch của tôi", "Ông hoàng của những pha sút bóng khó đỡ",.... Và tôi, tôi cũng không còn tức giận khi bị gã bám dính lấy như đỉa đói. Ngược lại, tôi còn thấy thiếu vắng nếu một ngày nào đó gã không ở cạnh. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Những buổi đi chơi bí mật, những bữa ăn tối lãng mạn dưới ánh nến, những bộ phim cùng xem trong căn hộ nhỏ. Tình yêu của chúng tôi cứ thế lớn dần, không ồn ào, không phô trương, chỉ lặng lẽ len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn.Vậy mà, mọi thứ lại kết thúc như thế này. Không một lời cãi vã lớn, không một sự kiện chấn động nào cả. Chỉ là những mâu thuẫn nhỏ nhặt tích tụ theo thời gian, những sự trái ý không đáng có, những lời nói vô tình làm tổn thương nhau. Như hai dòng nước chảy ngược chiều, dù có yêu thương đến mấy cũng đến lúc phải rẽ lối. Hay là do tôi quá vô tâm? Tôi đã không nhận ra sự tồn tại của chiếc nhẫn này, đã không nhận ra gã yêu tôi nhiều đến thế nào.
Tôi siết chặt chiếc hộp nhung trong tay, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại xuyên qua lòng bàn tay. Chiếc nhẫn cầu hôn. Vật chứng cho một tình yêu đã từng rực rỡ, nhưng giờ đây lại trở thành một vết sẹo đau đớn trong trái tim tôi. Tôi đứng dậy, rồi đi đến ban công, ngắm nhìn bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Ngoài kia, cuộc sống vẫn tiếp diễn một cách đầy nhộn nhịp và hối hả, nó chưa hề thay đổi. Còn tôi, tôi như một pho tượng đá, đứng yên giữa dòng chảy thời gian, nỗi đau cứ thế cuộn xoáy trong lồng ngực, chúng tôi thay đổi chỉ ở một chỗ là không còn đi bên nhau. Vậy mà tại sao lại đau nhiều đến thế? Trước đó tôi đâu cần ai bên cạnh nhiều như thế này? Tôi đã từng là một người có thể làm mọi thứ một mình cơ mà.Tôi đặt chiếc hộp nhung vào túi áo khoác, cất sâu vào một ngăn kín. Tôi không biết mình nên làm gì với nó. Vứt bỏ ư? Không thể. Giữ lại ư? Càng không thể. Nó giống như một lời nhắc nhở không ngừng về những gì tôi đã đánh mất, về một tương lai mà chúng tôi đã từng mơ ước cùng nhau, giờ đã vỡ tan tành.Tôi rời khỏi căn hộ và khóa cửa lại. Âm thanh "cạch" khô khốc vang vọng trong không gian trống rỗng như tiếng lòng tôi đang vỡ vụn. Tôi sẽ ra sân tập. Tôi sẽ lao vào tập luyện như một con thiêu thân. Chỉ có bóng đá mới có thể khiến tôi quên đi tất cả dù chỉ là trong chốc lát. Bóng đá là lẽ sống của tôi. Trước đây, nó là lẽ sống duy nhất. Sau này, nó vẫn sẽ là lẽ sống của tôi. Nhưng tôi biết, từ giờ trở đi, mỗi cú sút, mỗi đường chuyền, mỗi bàn thắng... sẽ đều thiếu vắng một mảnh ghép quan trọng. Mảnh ghép mang tên Alexis Ness.•••
Ngày thứ hai...Cơn đói cồn cào đánh thức tôi dậy. Dạ dày tôi réo ầm ĩ như muốn biểu tình. Mấy ngày nay tôi ăn uống thất thường, bữa có bữa không, thành ra giờ cơ thể đã lên án dữ dội. Tôi lết vào bếp, rồi mở tủ lạnh. Trống rỗng. Đúng rồi, tôi đã không đi chợ mấy ngày rồi. Từ ngày Ness không còn ở đây, mọi thói quen sinh hoạt của tôi đều bị đảo lộn. Ness luôn là người nhắc nhở tôi đi chợ, hay thậm chí là tự mình đi mua đồ ăn về nấu. Gã bảo tôi "Yoichi chỉ biết đá bóng thôi chứ chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả". Giờ nghĩ lại, những lời cằn nhằn ấy lại trở thành những kỷ niệm đáng giá nhất.Tôi thở dài, rồi cũng mở ngăn đông tủ lạnh, lôi ra mấy gói thịt và rau củ đông lạnh. Chẳng có gì để lựa chọn ngoài những nguyên liệu cơ bản. Tôi quyết định sẽ nấu món cà ri mà Ness thích, mà vốn dĩ là một món làm theo kiểu Nhật mà gã nghĩ gã ăn được để làm quen với tôi. Món cà ri với thật nhiều khoai tây và cà rốt, thịt bò hầm mềm nhừ. Gã từng bảo tôi nấu món này ngon nhất thế giới, hoặc là do tôi đã cho vào đó cả những tâm tư, tình cảm của mình như rắc thêm những hạt tiêu. Mỗi lần tôi nấu, gã sẽ ngồi dựa vào khung cửa bếp, ngắm nhìn tôi loay hoay với đủ thứ gia vị. Đôi khi, gã còn bất ngờ vòng tay qua eo tôi từ phía sau, cằm tựa vào vai tôi, khẽ khàng ngửi mùi hương quế và vani ngọt ngào từ mái tóc tôi, và rồi thì thầm những lời yêu thương như "Anh yêu em, Yoichi của tôi". Những khoảnh khắc giản dị ấy, giờ đây, lại trở thành những nhát dao cứa vào tim tôi.Tôi bắt đầu sơ chế nguyên liệu. Rửa rau, thái thịt, băm hành tỏi. Mọi thứ cứ diễn ra theo một quán tính đã ăn sâu vào tiềm thức. Tôi cho thịt vào nồi, rồi đến rau củ, đảo đều, nêm nếm gia vị. Tay tôi vẫn thuần thục như vậy, nhưng tâm trí thì lại trôi dạt về những ngày xưa cũ.
Tôi nhớ cái lần đầu tiên Ness vào bếp cùng tôi. Gã vụng về đến đáng sợ. Cầm con dao cũng run, thái hành thì nước mắt giàn giụa. Tôi đã cười phá lên mà trêu chọc gã không ngớt. Gã dỗi, nhưng rồi lại cố gắng làm theo hướng dẫn của tôi. Cuối cùng, món ăn dù không hoàn hảo ấy lại trở thành một kỷ niệm đáng nhớ đến khó quên. Gã đã từng nói: "Với tôi, chỉ cần cậu nấu thì món nào cũng ngon. Kể cả em có nấu cháy thành than, anh cũng sẽ ăn hết."Giờ đây, tôi vẫn đang nấu. Vẫn là món cà ri gã thích. Nhưng gã không còn ở đây nữa. Không có Ness phụ giúp, không có Ness ôm từ phía sau, không có Ness thì thầm những lời yêu thương. Chỉ còn lại mình tôi đứng giữa căn bếp lạnh lẽo, tiếng dao thớt va vào nhau lạch cạch nghe thật cô độc.Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, tôi cho cà ri vào nồi áp suất, hẹn giờ rồi ngồi xuống bàn ăn. Ngồi đối diện với chiếc ghế trống. Chiếc ghế mà Ness vẫn thường ngồi. Gã sẽ ngồi đó, miệng lải nhải đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, từ chuyện tập luyện, chuyện đồng đội, cho đến chuyện bộ phim gã vừa xem hôm qua. Gã sẽ ăn ngon lành, rồi lại không ngừng khen ngợi tài nấu ăn của tôi, dù tôi biết thừa đó chỉ là những lời nói nịnh nọt. Và rồi, gã sẽ đòi thêm cơm, đòi thêm cà ri, cho đến khi cái nồi vơi đi quá nửa.Tôi nhìn phần cà ri trong nồi, rồi chợt nhận ra mình đã vô thức nấu quá nhiều. Nhiều hơn so với lượng thức ăn tôi có thể ăn một mình. Đúng rồi. Tôi vẫn luôn nấu phần của Ness. Mỗi bữa ăn, tôi đều tính toán khẩu phần ăn cho cả hai người. Như một thói quen đã ăn sâu vào máu thịt, không thể nào thay đổi được trong một sớm một chiều.Tôi múc một bát cà ri, ngồi xuống ghế, nhìn chiếc ghế trống đối diện. Tôi thấy như có Ness đang ngồi đó, mỉm cười với tôi, ánh mắt tím hồng lấp lánh sự tinh quái. Tôi cố gắng tưởng tượng ra giọng nói của gã: "Đồ Yoichi ngốc, sao cậu lại nấu nhiều thế này? Anh có ở đây đâu mà ăn hết cho em?"Tưởng tượng thôi mà sao lại đau lòng đến vậy? Cà ri vẫn nóng hổi, nhưng tim tôi thì lại lạnh buốt như nó đã ngừng đập. Tôi nuốt miếng cà ri đầu tiên. Vị ngọt của khoai tây, vị đậm đà của thịt bò, vị cay nhẹ của ớt... Tất cả đều hoàn hảo. Nhưng tôi không cảm thấy ngon. Không có Ness, mọi thứ đều trở nên vô vị đến đáng ghét bỏ.Tôi đặt đũa xuống vì không thể nuốt thêm được nữa. Cả nồi cà ri còn nguyên, chỉ có một bát vơi đi một nửa. Thật lãng phí. Hệt như tình yêu của chúng tôi. Lãng phí cả một tương lai, lãng phí những ước mơ, những hy vọng đã từng vun đắp.Tôi đứng dậy dọn dẹp bát đũa. Cất nồi cà ri vào tủ lạnh. Chắc chắn tôi sẽ không ăn hết nó. Có lẽ tôi sẽ bỏ đi. Hay có ai đó sẽ ăn giúp tôi? Không, không ai cả. Chỉ có Ness mới ăn hết phần cà ri này.Căn bếp giờ đây bỗng trở nên thật rộng lớn và trống trải. Tôi nhớ những lần Ness rửa bát giúp tôi, dù gã luôn miệng cằn nhằn về việc tay gã sẽ bị khô khi rửa bát nhưng suốt mấy năm rồi tôi chưa từng phải làm công việc đó. Gã sẽ rửa bát, tôi sẽ lau khô, rồi cả hai sẽ cùng nhau dọn dẹp bếp. Những khoảnh khắc ấy, đơn giản là vậy, nhưng lại là những khoảnh khắc đáng giá mà tôi sẽ không bao giờ có thể tìm lại được.Tôi đứng tựa vào cánh cửa bếp, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Ngoài kia, nắng vẫn chiếu rọi, chim vẫn hót líu lo. Cuộc sống vẫn diễn ra một cách bình thường, chỉ có cuộc sống của tôi là đang chệch khỏi quỹ đạo. Tôi nhớ gã. Nhớ đến phát điên. Nhớ đến từng thớ thịt, từng tế bào trong cơ thể tôi đều réo gọi tên gã. Nhưng tôi biết, gã sẽ không quay lại. Chúng tôi đã chia tay rồi.
Alex và tôi đã chia tay.
Alexis Ness và Isagi Yoichi đã chia tay.
•••
Ngày thứ ba...
Tiếng nước chảy róc rách vang vọng trong phòng tắm. Hơi nước ấm áp bao trùm lấy không gian, làm dịu đi cái lạnh lẽo trong lòng tôi. Tôi đứng dưới vòi sen, để dòng nước nóng xối xả dội lên người, cố gắng gột rửa đi những muộn phiền, những nỗi đau đang bám víu lấy tôi.
Khi đưa tay lên vuốt tóc, tôi chợt khựng lại. Ánh mắt tôi dừng lại trên mu bàn tay trái. Một chấm đen nhỏ xíu, mờ nhạt đến gần như không thể nhìn thấy nếu không để ý kỹ. Một nốt ruồi. Một nốt ruồi Ness từng vẽ cho tôi bằng bút lông đen.
Tôi nhớ như in cái buổi chiều hôm đó. Chúng tôi đang ngồi xem một bộ phim tài liệu về văn hóa phương Đông. Bộ phim có đoạn nói về ý nghĩa của những nốt ruồi trên cơ thể. Khi nhắc đến nốt ruồi ở mu bàn tay trái, người dẫn chương trình nói rằng, đó là dấu hiệu của việc bạn sẽ gặp một người rất yêu bạn trong đời.
Ness khi đó đang gác chân lên đùi tôi, lơ đãng nghịch ngón tay tôi. Nghe đến đó, gã bỗng bật dậy như lò xo, rồi chạy vào phòng làm việc của tôi, lôi ra một cây bút lông đen. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì gã đã nắm lấy tay tôi, khẽ khàng chấm một chấm nhỏ xíu lên mu bàn tay trái của tôi.
"Đấy, giờ thì em có nốt ruồi rồi nhé!" Gã mỉm cười tinh quái, ánh mắt lấp lánh như sao trời. "Nốt ruồi ở mu bàn tay trái, nghĩa là sẽ gặp một người rất yêu bạn trong đời. Và người đó... chính là anh."
Tôi đã bật cười. Ness lúc nào cũng vậy, luôn tự tin đến mức kiêu ngạo. Nhưng cái câu nói ấy, cái hành động ấy, đã khiến trái tim tôi rung động một cách kỳ lạ.
Tôi đã tin.
Tôi đã tin rằng gã sẽ là người yêu tôi nhất trên đời này.
Tôi đã tin rằng chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau.
Giờ đây, chấm đen ấy vẫn còn đó, mờ nhạt đến mức tôi suýt chút nữa đã quên mất sự tồn tại của nó. Nhưng khi chạm vào nó, ký ức lại ùa về, rõ nét đến từng chi tiết. Nó giống như một vết xăm vô hình mà thợ xăm là người đã từng yêu tôi nhất trên đời. Nó khắc sâu vào tâm trí tôi, nhắc nhở tôi về một lời hứa, một tình yêu đã từng tồn tại.
Dòng nước vẫn chảy, nhưng tôi không còn cảm thấy ấm áp nữa. Lòng tôi lạnh buốt. Nốt ruồi ấy, Ness vẽ cho tôi là để gã khẳng định tình yêu của gã dành cho tôi. Nhưng giờ đây, nó lại trở thành một vết cứa, một minh chứng cho sự đổ vỡ.
Tôi nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt hòa lẫn vào dòng nước đang chảy. Tôi ước gì mình có thể xóa bỏ chấm đen ấy, xóa bỏ ký ức ấy, xóa bỏ tất cả những gì liên quan đến gã. Nhưng tôi biết, điều đó là không thể. Nó đã ăn sâu vào da thịt tôi, vào tâm hồn tôi.
Sau khi tắm xong, tôi bước ra khỏi phòng tắm, cảm thấy cơ thể nặng trĩu. Tôi nhìn vào gương để thấy một Isagi Yoichi nhợt nhạt, mắt thâm quầng. Đây không phải là Isagi mà tôi từng biết. Đây không phải là Isagi mạnh mẽ, đầy nhiệt huyết trên sân cỏ. Tôi chỉ là một Isagi cô đơn, trống rỗng, và lạc lõng.
Tôi ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.
Alex ơi, gã ở đâu?
Gã có nhớ tôi không?
Gã có nhớ những lời gã đã từng nói không?
Hay gã đã quên tất cả rồi?
Gã có ăn uống khỏe mạnh không?
Hay giờ lại vụng về cắt trúng tay khi thái rau?
Một nỗi đau âm ỉ lan tỏa khắp cơ thể tôi.
Tôi nhớ Alex to lớn của tôi.
Nhớ cái cách gã nắm lấy tay tôi, nắm chặt như thể sợ tôi sẽ biến mất.
Nhớ cái cách gã nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy tình yêu và sự chiếm hữu.
Nhớ cái cách gã gọi tên tôi - cái tên hay nhất trên đời theo gã nói, gã luôn kéo dài âm điệu, như một lời thì thầm đầy quyến rũ.
Tôi đưa tay lên mu bàn tay trái, vuốt nhẹ lên chấm đen mờ nhạt. Một nụ cười chua chát hiện lên trên môi tôi. Nốt ruồi tình yêu... giờ chỉ còn là nốt ruồi của nỗi đau.
•••
Ngày thứ tư...
Giường tôi trống trải. Lạnh lẽo. Hơi ấm quen thuộc đã tan biến. Cái lạnh này không phải đến từ nhiệt độ phòng, mà là từ khoảng trống bên cạnh tôi, một khoảng trống mênh mông, hút cạn mọi hơi ấm, mọi sự sống.
Tôi cuộn tròn người lại, cố gắng tìm chút hơi ấm còn sót lại trong tấm chăn. Mùi hoa hồng nồng nàn, quyện lẫn chút bạc hà the mát, cay nồng. Mùi sữa tắm của gã. Mùi hương mà tôi đã quá quen thuộc, đến mức nó đã trở thành một phần của tôi, ăn sâu vào từng thớ thịt, từng tế bào thần kinh. Giờ đây, mùi hương ấy lại như một lưỡi dao vô hình, cứa vào tim tôi, khoét sâu thêm khoảng trống trong lồng ngực.
Tôi vùi mặt vào gối, cố ngăn lại những đợt sóng cảm xúc đang chực trào tràn ra. Những giọt nước mắt nóng hổi cứ thi nhau lăn dài trên má, thấm ướt lớp vải gối trắng tinh khôi. Rồi tôi lôi hết tất cả gấu bông ra khỏi góc phòng, xếp chúng thành một vòng tròn bao bọc lấy mình. Một bức tường mềm mại, vô tri vô giác. Tôi ôm chặt lấy con gấu bông lớn nhất, con gấu bông mà Ness đã tặng tôi vào dịp Giáng Sinh đầu tiên mà chúng tôi bên cạnh nhau. Gã đã nói rằng con gấu này sẽ thay gã ôm tôi mỗi khi gã không ở cạnh. Nó trông thật ngu ngốc với cái đầu cong cong như con bạch tuộc với cái màu rực rỡ (hoặc màu mè) làm sao.
Nhưng gấu bông thì làm sao thay thế được gã? Nó mềm mại thật đấy, nhưng nó không có hơi ấm.
Nó không biết cách ôm tôi thật chặt, không biết cách thì thầm những lời yêu thương vào tai tôi mỗi khi tôi gặp ác mộng.
Nó không biết cách vỗ về tôi vào giấc ngủ, không biết cách xoa dịu những nỗi lo lắng đang gặm nhấm tâm hồn tôi.
Hoặc ngắn gọn là, nó không phải Alex, và sẽ không bao giờ thay thế được gã.
Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng tưởng tượng ra Ness đang nằm cạnh tôi. Cố gắng cảm nhận hơi thở đều đều của gã, cảm nhận bàn tay gã vuốt ve mái tóc tôi, cảm nhận vòng tay gã ôm siết lấy tôi từ phía sau. Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh. Một ảo ảnh đẹp đẽ nhưng lại đầy tàn nhẫn, khiến nỗi đau thêm phần nhức nhối.
Một mình giữa bốn bề cô đơn, làm sao có thể chợp mắt? Cứ nhắm mắt lại là tôi lại thấy hình bóng gã, thấy nụ cười của gã, thấy ánh mắt của gã. Cứ nhắm mắt lại là tôi lại nghe thấy giọng nói của gã, nghe thấy tiếng gã gọi tên tôi, nghe thấy tiếng gã cười vang.
Mày phải tập làm quen thôi, Isagi...
Giọng nói ấy văng vẳng trong đầu tôi, khô khan và tàn nhẫn như một lời nguyền. Tôi biết tôi phải tập làm quen. Tập làm quen với những đêm dài cô đơn, tập làm quen với căn phòng trống trải, tập làm quen với việc không có gã ở cạnh. Nhưng làm sao mà làm quen được, khi mỗi nhịp thở hít vào đều mang theo nỗi nhớ, mỗi cái chớp mắt đều hiện lên hình bóng gã?
Cảm giác trống rỗng cứ thế xâm chiếm lấy tôi, từ đầu đến chân, từ bên trong ra đến bên ngoài. Tôi cố gắng cựa quậy, tìm một tư thế thoải mái hơn để ngủ, nhưng vô ích. Cảm giác cứ hệt như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, khiến tôi không thở nổi.
Cuối cùng, tôi đành bật dậy, ngồi tựa vào thành giường. Đồng hồ điểm ba giờ sáng. Tôi biết mình sẽ không ngủ được nữa. Tôi sẽ lại thức trắng đêm, chìm đắm trong những suy nghĩ miên man về gã, về tình yêu của chúng tôi, về những gì đã xảy ra.
Ness ơi, gã đang làm gì?
Gã có ngủ được không?
Gã có nhớ tôi không?
Hay gã đã quên tôi rồi, quên đi tất cả những kỷ niệm, những lời hứa mà chúng tôi đã từng trao nhau?
Một nỗi đau âm ỉ lan tỏa khắp cơ thể.
Tôi nhớ gã.
Nhớ đến phát điên.
Nhớ đến từng thớ thịt, từng tế bào trong cơ thể tôi đều réo gọi tên gã.
Nhưng tôi biết, gã sẽ không quay lại.
Chúng tôi đã chọn rời bỏ nhau rồi.
•••
Ngày thứ năm...
Sáng nay, tôi đến sân tập sớm hơn mọi ngày.
Tôi cần phải làm gì đó để phân tán sự chú ý, để không phải nghĩ về gã nữa. Tôi lao vào tập luyện như một con thiêu thân, chạy không ngừng nghỉ trên sân cỏ, tôi sút bóng liên tục, lặp đi lặp lại những động tác đã thành thói quen. Mồ hôi vã ra như tắm, thấm đẫm chiếc áo tập. Tôi muốn dùng sự mệt mỏi thể chất để át đi nỗi mệt mỏi trong tâm hồn.
Nhưng lạ thay, càng tập luyện, tôi lại càng nhớ gã. Bởi lẽ, Ness là một phần không thể thiếu trong mỗi trận đấu của tôi.
Tôi nhớ những lần chúng tôi cùng nhau luyện tập. Gã sẽ đứng ở giữa sân, chỉ đạo tôi chạy theo từng đường chuyền của gã bằng ánh mắt như biết cười ấy. "Nhanh hơn nữa, Yoichi!" "Di chuyển thông minh hơn đi, đồ ngốc!", Ness luôn là người thúc đẩy tôi, đẩy tôi đến giới hạn của bản thân. Những lời châm chọc, những câu nói khó nghe của gã, giờ đây lại trở thành động lực để tôi không ngừng cố gắng.
Tôi nhớ những pha phối hợp ăn ý đến kinh ngạc của chúng tôi trên sân cỏ. Gã là tiền vệ tài hoa, là người kiến tạo những đường bóng hoàn hảo cho tôi. Chỉ cần một ánh mắt, một cái ra hiệu nhỏ, chúng tôi đã hiểu nhau. Gã sẽ chuyền bóng đến đúng vị trí tôi muốn, mở ra cơ hội ghi bàn cho tôi. Và tôi, tôi sẽ không phụ lòng gã, sẽ biến những đường chuyền ấy thành bàn thắng, thành niềm hân hoan chiến thắng.
Có một lần trong một trận đấu quan trọng, tôi bị đối thủ kèm chặt không thể thoát ra được. Tôi gần như đã tuyệt vọng. Nhưng rồi, Ness đã bất ngờ xuất hiện, dùng kỹ thuật cá nhân điêu luyện của mình để vượt qua hàng phòng ngự đối phương, rồi tung ra một đường chuyền dài vượt tuyến, đặt bóng đúng vào tầm chân tôi. Tôi đã sút tung lưới đối thủ, ghi bàn thắng quyết định. Lúc đó, tôi lao đến ôm chầm lấy Ness, gã cũng ôm chặt lấy tôi, ánh mắt rạng rỡ niềm vui chiến thắng. Gã đã nói: "Thấy chưa, Yoichi? Có tôi ở đây, em sẽ không bao giờ thất bại."
Đúng thật, Alex hiểu tôi hơn bất kì ai.
Giờ đây, tôi vẫn chạy trên sân, vẫn sút bóng, vẫn ghi bàn. Nhưng những đường chuyền của tôi không còn được Ness tiếp nhận. Những bàn thắng của tôi không còn Ness để chia sẻ niềm vui. Tôi cảm thấy như mình đang đá bóng một mình, giữa một sân vận động rộng lớn, không có ai đồng hành.
Tôi vẫn ghi bàn. Nhưng những bàn thắng đó không còn mang lại cho tôi niềm hân hoan trọn vẹn như trước. Nó chỉ là những con số vô hồn trên bảng tỷ số. Bởi vì, thiếu đi sự công nhận từ gã, thiếu đi ánh mắt ngưỡng mộ và nụ cười mãn nguyện của gã, thì những bàn thắng ấy cũng trở nên vô nghĩa.
Trong buổi tập hôm nay, huấn luyện viên yêu cầu chúng tôi chia cặp để luyện tập phối hợp. Mọi người đều có cặp của mình, chỉ có tôi là đứng một mình. Tôi thấy Ness đứng ở phía xa, gã cũng đang luyện tập với một đồng đội khác. Tôi cố gắng không nhìn về phía gã, nhưng ánh mắt tôi cứ vô thức tìm kiếm hình bóng ấy.
Tôi thấy gã vẫn chuyền bóng điêu luyện, vẫn chỉ đạo đồng đội như một người thuyền trưởng. Gã vẫn là Ness tài hoa mà tôi từng biết. Nhưng gã không còn chuyền bóng cho tôi nữa. Gã không còn chỉ đạo tôi nữa.
Một cảm giác chua chát dâng lên trong lòng tôi. Chúng tôi đã từng là một cặp đôi hoàn hảo trên sân cỏ. Chúng tôi đã từng tạo nên những khoảnh khắc kỳ diệu. Vậy mà giờ đây, chúng tôi lại như hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể giao nhau.
Cuối buổi tập, tôi ngồi xuống ghế nghỉ, thở hổn hển. Cơ thể tôi rã rời, nhưng tâm trí tôi vẫn không ngừng hoạt động. Tôi nhớ những buổi tập về đêm, chỉ có tôi và Ness trên sân. Gã sẽ dạy tôi những kỹ thuật mới, những pha rê bóng độc đáo. Tôi sẽ chăm chú lắng nghe, rồi làm theo. Chúng tôi sẽ tập luyện cho đến khi cơ thể rệu rã, mệt nhoài, nhưng tinh thần thì lại sảng khoái đến lạ.
Những kỷ niệm ấy cứ hiện về, rõ nét đến từng chi tiết, như những thước phim quay chậm trong tâm trí tôi. Chúng làm tôi đau. Đau đến mức tôi chỉ muốn hét lên, muốn đập phá mọi thứ. Nhưng tôi không thể. Tôi phải giữ mình mạnh mẽ. Tôi phải chứng minh cho gã thấy, dù không có gã, tôi vẫn là Isagi Yoichi.
Nhưng tôi biết, đó chỉ là những lời tự dối lòng. Ness đã là một phần không thể thiếu trong tôi, trong cả cuộc sống lẫn sự nghiệp của tôi. Thiếu gã, tôi như một cánh chim gãy cánh, dù vẫn có thể bay, nhưng không thể bay cao và xa như trước.
Tôi đứng dậy, đi vào phòng thay đồ. Căn phòng trống vắng, chỉ còn lại vài đồng đội đang thay quần áo. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc tủ đồ của Ness, nó vẫn còn đó, nhưng đã trống rỗng. Gã đã mang tất cả đồ đạc của gã đi rồi. Không còn chiếc khăn tắm màu xanh lam gã vẫn dùng, không còn đôi giày đá bóng Ness vẫn luôn đặt ngay ngắn. Tất cả đã biến mất, như thể gã chưa từng tồn tại ở đây.
Một nỗi trống trải mênh mông bao trùm lấy tôi.
Tôi nhớ Ness.
Nhớ đến từng tế bào trong cơ thể tôi đều réo gọi tên gã.
Nhưng tôi biết, gã sẽ không quay lại.
Chúng tôi đã chia tay rồi.
•••
Ngày thứ sáu...
Hôm nay là một ngày trời mưa. Mưa tầm tã từ sáng sớm, khiến mọi thứ trở nên ảm đạm và buồn bã. Tôi nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa thi nhau rơi xuống, tạo nên những vệt dài trên ô kính. Lòng tôi cũng nặng trĩu như bầu trời xám xịt ngoài kia.
Tôi quyết định sẽ ra ngoài. Tôi không muốn ở lì trong căn hộ này nữa. Nó chỉ khiến tôi càng nhớ gã hơn mà thôi. Tôi mặc chiếc áo khoác dày, đội mũ, rồi bước ra khỏi cửa.
Mưa vẫn cứ rơi không ngớt. Tôi đi bộ trên con đường vắng tanh, chỉ có tiếng bánh xe ô tô lướt qua, và tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt đường. Tôi không mang theo ô. Tôi muốn để mưa làm ướt mình, để những giọt nước lạnh buốt ấy có thể làm dịu đi ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng tôi, đau rát như muốn thiêu sống tất cả cơ quan nội tạng của tôi.
Tôi đi qua công viên, nơi chúng tôi đã từng hẹn hò rất nhiều lần. Tôi nhớ những buổi chiều Ness và tôi cùng nhau đi dạo dưới tán cây xanh mát. Gã sẽ kể cho tôi nghe những câu chuyện cười nhạt nhẽo, nhưng tôi vẫn bật cười khúc khích. Gã sẽ nắm chặt tay tôi, kéo tôi đi theo những con đường nhỏ quanh co. Chúng tôi sẽ ngồi trên chiếc ghế đá cũ kỹ, ngắm nhìn những cặp đôi khác đang vui đùa. Và rồi, gã sẽ quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy tình yêu, rồi khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Giờ đây, công viên vắng tanh. Những chiếc ghế đá ướt sũng. Không có tiếng cười nói, không có bóng dáng ai đang đi dạo. Chỉ có mình tôi, đứng dưới màn mưa, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.
Tôi đi tiếp, qua quán cà phê quen thuộc mà chúng tôi vẫn thường lui tới. Quán vẫn đông đúc như mọi khi, nhưng tôi không dám bước vào.
Tôi sợ.
Sợ sẽ nhìn thấy Ness ở đó.
Sợ sẽ nhìn thấy gã đang ngồi cùng một ai đó khác.
Hay sợ sẽ nhìn thấy những kỷ niệm của chúng tôi hiện rõ mồn một trong từng góc quán, từng chiếc bàn, từng ly cà phê.
Tôi nhớ những lần chúng tôi ngồi trong quán cà phê này. Ness sẽ gọi một ly Espresso đen, còn tôi thì gọi một ly Latte đá. Gã sẽ đặt tay lên bàn, nắm lấy tay tôi, rồi khẽ khàng vuốt ve ngón tay tôi. Gã sẽ kể cho tôi nghe về những kế hoạch trong tương lai, về những ước mơ của gã. Và tôi, tôi sẽ lắng nghe, rồi mơ mộng về một tương lai tươi đẹp mà chúng tôi sẽ cùng nhau xây dựng.
Tôi đứng ngoài quán cà phê mà nhìn vào bên trong. Tôi thấy một cô gái trẻ đang ngồi ở chiếc bàn mà chúng tôi vẫn thường ngồi. Cô ấy đang mỉm cười, ánh mắt hạnh phúc. Tôi tự hỏi, có phải cô ấy cũng đang trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc như tôi đã từng trải qua với Ness hay không?
Tôi quay đi bước tiếp. Mưa vẫn rơi làm ướt tóc tôi, làm ướt luôn cả khuôn mặt tôi. Tôi không biết mình đang đi đâu, hay mình sẽ đi đâu. Tôi chỉ muốn đi mãi, đi mãi, cho đến khi tôi không còn nhớ gì về gã nữa.
Tôi đi qua cửa hàng hoa mà chúng tôi đã từng ghé vào. Tôi nhớ cái lần Ness mua cho tôi một bó hoa hồng đỏ rực, gã bảo rằng màu đỏ của hoa hồng giống như tình yêu của gã dành cho tôi, rực rỡ và nồng cháy. Tôi đã rất vui, đã ôm bó hoa về nhà, đặt vào bình mà ngắm nhìn mãi không thôi.
Giờ đây, cửa hàng hoa vẫn bày bán đủ loại hoa rực rỡ sắc màu.
Nhưng tôi không dám bước vào.
Tôi sợ.
Sợ sẽ lại nhớ đến Ness, nhớ đến bó hoa hồng gã đã tặng tôi.
Sợ sẽ lại cảm thấy một nỗi đau cào xé lồng ngực.
Tôi đứng dưới một mái hiên, nhìn những giọt mưa thi nhau rơi xuống. Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng giữa thế giới rộng lớn này. Không có gã, tôi như một đứa trẻ bị bỏ rơi, không biết phải đi về đâu, không biết phải bám víu vào ai.
Tôi lấy điện thoại ra, mở thư viện ảnh. Hàng trăm bức ảnh của tôi và Ness. Những bức ảnh chúng tôi chụp cùng nhau, từ những ngày đầu còn bỡ ngỡ cho đến những khoảnh khắc ngọt ngào khi chúng tôi đã yêu nhau. Nụ cười của Ness, ánh mắt của gã, vòng tay của gã... tất cả đều hiện lên một cách rõ nét.
Tôi vuốt ve màn hình điện thoại, chạm nhẹ vào khuôn mặt Ness trong bức ảnh. Tim tôi thắt lại.
Ness ơi, gã có nhớ những kỷ niệm này không?
Gã có nhớ những nơi chúng ta đã từng đến không?
Gã có nhớ những lời hứa mà chúng ta đã từng trao nhau không?
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má tôi, rơi xuống màn hình điện thoại, làm nhòe đi khuôn mặt Ness trong mắt tôi. Tôi vội vàng lau đi, sợ làm hỏng bức ảnh cho dù màn hình điện thoại của tôi sẽ không hỏng chỉ vì vài giọt nước mắt. Tôi không muốn mất đi bất cứ thứ gì liên quan đến gã. Dù đó là nỗi đau, tôi cũng muốn giữ lấy nó.
Tôi cất điện thoại vào túi, tiếp tục bước đi dưới màn mưa. Mưa vẫn rơi, và lòng tôi vẫn nặng trĩu. Tôi không biết bao giờ nỗi đau này mới nguôi ngoai. Tôi không biết bao giờ tôi mới có thể quên được gã.
•••
Ngày thứ bảy...
Sáng nay, tôi thức dậy với một cảm giác kỳ lạ. Không phải là nỗi buồn đau đớn như những ngày qua, cũng không phải là sự trống rỗng vô vị. Mà là một sự thôi thúc. Một sự thôi thúc mãnh liệt không thể lý giải được.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Nay trời nắng đẹp. Những tia nắng vàng rực rỡ rọi vào căn phòng, xua đi bóng tối và sự ảm đạm. Tôi cảm thấy như có một luồng sinh khí mới đang chảy trong huyết quản mình.
Tôi ngồi dậy rồi vươn vai. Hôm nay, tôi sẽ làm một điều gì đó khác biệt. Một điều gì đó mà tôi đã không dám làm trong suốt sáu ngày qua.
Tôi mặc quần áo thể thao, buộc dây giày thật chặt. Tôi nhìn vào gương để thấy một Isagi Yoichi khác. Vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng ánh mắt đã không còn đờ đẫn, mệt mỏi nữa. Thay vào đó là một sự quyết tâm, một tia hy vọng le lói trong đôi ngươi màu biển cả.
Tôi ra khỏi căn hộ, khóa cửa lại. Không một chút do dự. Tôi biết mình sẽ đi đâu.
Đó là nơi chúng tôi đã tỏ tình với nhau. Một quán bar nhỏ nằm khuất trong một con hẻm vắng. Không gian lãng mạn, ấm cúng, với ánh đèn vàng dịu nhẹ và tiếng nhạc Jazz du dương. Ness đã đưa tôi đến đó vào một buổi tối mùa đông lạnh giá. Chúng tôi đã uống rượu, đã trò chuyện, đã cùng nhau nhìn ngắm thành phố khi về đêm.
Và rồi, khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, Ness đã bất ngờ nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, và nói: "Yoichi, tôi yêu cậu."
Tim tôi lúc đó như ngừng đập. Tôi không thể tin vào tai mình. Ness, người mà tôi vẫn luôn nghĩ là kiêu ngạo, lạnh lùng (?), đáng ghét, lại có thể nói ra những lời ấy một cách chân thành đến vậy. Tôi đã ôm chầm lấy gã, và thì thầm: "Tôi cũng yêu cậu, Alexis."
Đó là khoảnh khắc chúng tôi chính thức thuộc về nhau.
Khoảnh khắc mà hai trái tim đã cùng chung một nhịp đập.
Khoảnh khắc mà tình yêu của chúng tôi đã nở rộ, rực rỡ như những đóa hoa mùa xuân.
Giờ đây, tôi đang chạy. Chạy thật nhanh, mặc kệ những người đi đường đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn đến đó, đến nơi mà tình yêu của chúng tôi đã bắt đầu.
Từng bước chân của tôi đều mang theo một sự hồi hộp xen lẫn lo lắng.
Liệu gã có ở đó không?
Liệu gã có nhớ đến nơi này không?
Liệu gã có chạy đến đó cùng tôi không?
Tôi không biết.
Tôi không thể chắc chắn bất cứ điều gì.
Nhưng tôi vẫn muốn thử.
Tôi muốn đặt cược vào một điều không chắc chắn, vào một tia hy vọng mong manh.
Tôi chạy qua những con phố quen thuộc, qua những tòa nhà cao tầng, qua những hàng cây xanh mướt. Gió thổi mạnh, làm tóc tôi bay lòa xòa trước mặt. Tôi cảm nhận được nhịp tim mình đang đập mạnh trong lồng ngực, dồn dập và gấp gáp, trái tim tôi đang muốn nhảy ra ngoài để chạy đến phía ấy.
Quán bar nhỏ nằm khuất trong con hẻm. Tôi đã đến nơi rồi. Tôi dừng lại, đứng trước cửa quán, hít một hơi thật sâu. Lòng tôi như có hàng ngàn con bướm đang bay lượn, vừa phấn khích vừa lo sợ.
Tôi nhìn vào bên trong quán qua khung cửa kính. Quán vẫn vậy, vẫn ánh đèn vàng dịu nhẹ, vẫn tiếng nhạc Jazz du dương. Nhưng không có gã. Chiếc bàn mà chúng tôi đã ngồi vẫn trống.
Một cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong tôi.
Tôi đã hy vọng quá nhiều chăng?
Tôi đã quá ngốc nghếch khi tin rằng gã cũng sẽ đến đây chăng?
Tôi quay lưng lại, chuẩn bị bỏ đi. Nhưng rồi, tôi chợt nghe thấy một tiếng gọi. Một giọng nói trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi có thể nhận ra dù là trong mơ.
"Isagi...?"
Tôi khựng lại.
Tim tôi đập mạnh đến muốn vỡ tung.
Tôi từ từ quay đầu lại.
Đó là Ness, Alexis Ness.
Gã đang đứng đó, ở phía cuối con hẻm, ánh mắt tím hồng ấy nhìn thẳng vào tôi.
Khuôn mặt gã vẫn vậy, vẫn ánh nhìn lạnh lùng nhưng sâu thẳm lại ẩn chứa bao nhiêu cảm xúc.
Gã cũng đang thở dốc, chắc là vừa chạy đến đây.
Chúng tôi nhìn nhau.
Không một lời nói nào được thốt ra.
Chỉ có sự im lặng bao trùm lấy không gian, và tiếng mưa nhỏ li ti vẫn còn vương lại trên lá cây.
Ánh mắt Ness, tôi thấy trong đó sự bất ngờ, sự ngỡ ngàng, và cả một chút... nuối tiếc?
Hay là tôi đang tự huyễn hoặc bản thân?
Tôi không biết.
Tôi không thể đọc được suy nghĩ của gã.
Tôi không biết liệu đây là khởi đầu cho một điều gì đó mới, hay chỉ là một cuộc gặp gỡ cuối cùng.
Tôi không biết liệu chúng tôi sẽ quay lại với nhau, hay sẽ mãi mãi rời xa.
Tôi chỉ biết, vào khoảnh khắc này, Ness đang ở đây.
Và tôi cũng đang ở đây.
Chúng tôi đang đứng đối diện nhau, tại nơi tình yêu của chúng tôi đã bắt đầu.
Cơn mưa đã tạnh.
Nắng đã lên.
Và cuộc đời tôi, tôi không biết nó sẽ đi về đâu.
Vậy là Chương 1 theo góc nhìn của Isagi đã hoàn tất!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me