Neu Chi Mot The Gioi La That
An tỉnh dậy vào một sáng sớm trời mưa nhẹ.
Ngoài cửa sổ, mưa không lớn, nhưng đều và dai dẳng - như ai đó đang gõ nhè nhẹ vào mặt kính, rủ cậu trở lại với thế giới thật.Hiếu đang ngủ gật ở ghế bên cạnh, đầu nghiêng về phía giường, mắt có quầng thâm, tóc rối nhẹ vì cả đêm không yên.⸻Trong một giây, An thấy tim mình thắt lại.Không phải vì vết thương, không phải vì nỗi buồn.
Mà vì... nỗi áy náy xộc lên không kịp báo trước.Cậu nhớ tất cả.
Những lần nhịn đói vì mất kiểm soát.
Cơn đau bụng. Tiếng gọi xe cấp cứu.
Và khuôn mặt sợ hãi lần đầu tiên cậu thấy ở Hiếu - người lúc nào cũng vững vàng hơn cả đất."Anh mà không kịp về... chắc anh mất em luôn."⸻An xoay người, nhẹ nhàng chạm vào tay Hiếu.Cậu không nói gì.
Chỉ nhìn người trước mặt - người từng dắt cậu qua những con đường ẩm mốc, người từng nhét tai nghe chung một đoạn demo rap đầu tiên, người từng hứa sẽ không để ai thương cậu hơn anh.Và giờ đây, là người đang rơi nước mắt trong giấc ngủ, vì cậu.An bỗng thấy ghét chính mình.⸻"Tại sao mình cứ để người mình thương phải đau lòng vì mình hoài vậy?"Câu hỏi bật lên - không ai hỏi, nhưng cậu phải trả lời.An hít một hơi sâu, rồi khẽ kéo tay Hiếu về phía mình, gối đầu lên đùi cậu - lần đầu tiên sau nhiều ngày.⸻Hiếu mở mắt.Bắt gặp ánh mắt An - không còn đục, không còn dại, chỉ còn nỗi buồn biết ơn."Tỉnh rồi à?""Ừm...""Muốn ăn gì không?""Muốn ăn anh."Hiếu bật cười - lần đầu tiên thật sự cười, không gượng.
Còn An thì nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khẽ thì thầm:"Em xin lỗi.""Từ giờ, em sẽ không để ai phải khóc vì em nữa. Đặc biệt là anh."⸻Từ ngày đó, An bắt đầu bước ra khỏi giường.Không nhanh, không liền mạch - nhưng cậu tự bước, không cần bị đẩy nữa.Hiếu vẫn bên cạnh, như một cái bóng yên lặng:
- Đỡ vai khi cậu loạng choạng.
- Đút cho ăn khi cậu giả vờ hết đói.
- Bắt tập thở đều, nhắm mắt 10 phút mỗi sáng.
- Cài app tránh đọc comment xấu.
- Thậm chí còn bắt An follow acc "cute puppy moments" để... tẩy não.An lườm:"Anh thấy em là con nít hả?"Hiếu nhún vai, tỉnh bơ:"Ừ, nhưng là con nít của anh."⸻Chiều ngày thứ tư trong bệnh viện, cánh cửa bật mở, Khang bước vào đầu tiên với gói trà sâm và giọng ồn ào quen thuộc:"Tui nói rồi, thằng này mà bệnh là kiểu gì tụi mình cũng khổ theo à nha!"Phía sau là Hiếu Đinh, Phúc Hậu thành viên Gerdnang - mỗi người một túi bánh, hộp sữa, có người còn xách nguyên bó hoa cúc trắng (mua vội ở cổng bệnh viện).Khang đặt trà lên bàn, giả bộ lườm An:"Mày muốn hot thì hot chứ đừng nhập viện để lên trending chớ?"An phì cười, còn chưa kịp nói gì thì bị Phúc Hậu dúi vào tay một hộp bánh cá nướng:"Nghe bảo mày thèm cái này lúc thi vòng nhóm ATSH, nhớ không?"Hiếu đứng đó, dựa vào tường, nhìn cả nhóm chọc cười An.
Cậu không xen vào - nhưng An thì biết, ánh mắt Hiếu lúc đó nhẹ đi hẳn một phần gánh nặng.⸻Ngày thứ sáu, những người không ngờ nhất lại xuất hiện - là các "anh trai" cùng chương trình: từ nhóm tiểu học đến nhóm các anh lớn.Bé Duy và Kiều (2 trong 4 "em út" đáng yêu của show) mang theo ảnh vẽ tay:"Anh An mà khóc là ảnh hưởng tâm lý tụi em đó nha!"Nhóm các anh lớn như Isaac, Gin Tuấn Kiệt, Atus cũng ghé qua.
Isaac vỗ vai An:"Cái gì cũng qua được, miễn là mình không tự dừng lại."Quang Trung thì rút khẩu trang ra, giơ tay đập nhẹ:"Anh thấy em ổn hơn rồi. Lúc nào muốn trở lại, cứ nói. Sân khấu vẫn chờ."An không nói gì.
Chỉ gật đầu.
Mắt đỏ hoe.⸻Mẹ An đến vào chiều hôm đó - tay run, nhưng cố giữ bình tĩnh khi thấy con mình nằm đó, gầy hơn lần cuối cùng bà nhìn."Chỉ cần con bình an, thì mẹ không quan tâm ai nói gì."Câu nói ấy như đập thẳng vào ngực An.
Cậu bật khóc - không vì đau, mà vì thương những người phải đau thay mình.⸻Hùng đến vào lúc muộn - khi tất cả đã về.
Anh gõ cửa khẽ, trên tay là một túi giấy nhỏ.An ngẩng lên.
Cả hai nhìn nhau vài giây - im lặng, không cần nhiều lời.Hùng bước vào, đặt túi quà xuống bàn:"Có mấy viên kẹo sữa. Hồi ở show, em từng bảo thích."An mỉm cười - một nụ cười biết ơn, nhẹ và kín.Hiếu không có trong phòng lúc ấy.
Chỉ có An và Hùng - và một khoảng lặng kỳ lạ giữa hai người đã từng suýt nữa thân hơn cả tình bạn.Hùng đứng đó, một lúc lâu, rồi khẽ nói:"Anh mừng vì em đang đỡ.
Anh biết anh không phải người em cần nhất,...nhưng nếu ở một thế giới khác,
nơi anh gặp em sớm hơn,
anh nghĩ... mọi thứ có thể khác."An khựng lại.
Không trả lời.
Chỉ nhìn Hùng - một cái nhìn không nợ nần, nhưng rất biết ơn."Em cũng mong ở thế giới đó, anh sẽ là người được em thương nhiều nhất."⸻Cửa đóng lại.
An ngồi nhìn viên kẹo trong túi.
Vị dâu, gói màu tím - giống hệt hộp kẹo cậu từng chia với Hùng trong hậu trường.Một mảnh ký ức nhỏ
- không đủ để thành tình yêu,
- nhưng đủ để nhớ.⸻
Một tuần sau, An được xuất viện.
Lúc ra xe, cậu nhìn thấy ảnh mình và Hiếu trên một fanpage - caption đơn giản:"Tình yêu là khi người ta ở lại vào lúc bạn chẳng còn gì."Hiếu chưa từng công khai yêu An.
Nhưng thế giới dường như đã tự hiểu.Đêm đó, An mở lại file demo mình từng làm. Cậu thêm vào vài tiếng guitar mềm, rồi lưu lại với một cái tên mới:
"Nếu chỉ một thế giới là thật..."
Ngoài cửa sổ, mưa không lớn, nhưng đều và dai dẳng - như ai đó đang gõ nhè nhẹ vào mặt kính, rủ cậu trở lại với thế giới thật.Hiếu đang ngủ gật ở ghế bên cạnh, đầu nghiêng về phía giường, mắt có quầng thâm, tóc rối nhẹ vì cả đêm không yên.⸻Trong một giây, An thấy tim mình thắt lại.Không phải vì vết thương, không phải vì nỗi buồn.
Mà vì... nỗi áy náy xộc lên không kịp báo trước.Cậu nhớ tất cả.
Những lần nhịn đói vì mất kiểm soát.
Cơn đau bụng. Tiếng gọi xe cấp cứu.
Và khuôn mặt sợ hãi lần đầu tiên cậu thấy ở Hiếu - người lúc nào cũng vững vàng hơn cả đất."Anh mà không kịp về... chắc anh mất em luôn."⸻An xoay người, nhẹ nhàng chạm vào tay Hiếu.Cậu không nói gì.
Chỉ nhìn người trước mặt - người từng dắt cậu qua những con đường ẩm mốc, người từng nhét tai nghe chung một đoạn demo rap đầu tiên, người từng hứa sẽ không để ai thương cậu hơn anh.Và giờ đây, là người đang rơi nước mắt trong giấc ngủ, vì cậu.An bỗng thấy ghét chính mình.⸻"Tại sao mình cứ để người mình thương phải đau lòng vì mình hoài vậy?"Câu hỏi bật lên - không ai hỏi, nhưng cậu phải trả lời.An hít một hơi sâu, rồi khẽ kéo tay Hiếu về phía mình, gối đầu lên đùi cậu - lần đầu tiên sau nhiều ngày.⸻Hiếu mở mắt.Bắt gặp ánh mắt An - không còn đục, không còn dại, chỉ còn nỗi buồn biết ơn."Tỉnh rồi à?""Ừm...""Muốn ăn gì không?""Muốn ăn anh."Hiếu bật cười - lần đầu tiên thật sự cười, không gượng.
Còn An thì nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khẽ thì thầm:"Em xin lỗi.""Từ giờ, em sẽ không để ai phải khóc vì em nữa. Đặc biệt là anh."⸻Từ ngày đó, An bắt đầu bước ra khỏi giường.Không nhanh, không liền mạch - nhưng cậu tự bước, không cần bị đẩy nữa.Hiếu vẫn bên cạnh, như một cái bóng yên lặng:
- Đỡ vai khi cậu loạng choạng.
- Đút cho ăn khi cậu giả vờ hết đói.
- Bắt tập thở đều, nhắm mắt 10 phút mỗi sáng.
- Cài app tránh đọc comment xấu.
- Thậm chí còn bắt An follow acc "cute puppy moments" để... tẩy não.An lườm:"Anh thấy em là con nít hả?"Hiếu nhún vai, tỉnh bơ:"Ừ, nhưng là con nít của anh."⸻Chiều ngày thứ tư trong bệnh viện, cánh cửa bật mở, Khang bước vào đầu tiên với gói trà sâm và giọng ồn ào quen thuộc:"Tui nói rồi, thằng này mà bệnh là kiểu gì tụi mình cũng khổ theo à nha!"Phía sau là Hiếu Đinh, Phúc Hậu thành viên Gerdnang - mỗi người một túi bánh, hộp sữa, có người còn xách nguyên bó hoa cúc trắng (mua vội ở cổng bệnh viện).Khang đặt trà lên bàn, giả bộ lườm An:"Mày muốn hot thì hot chứ đừng nhập viện để lên trending chớ?"An phì cười, còn chưa kịp nói gì thì bị Phúc Hậu dúi vào tay một hộp bánh cá nướng:"Nghe bảo mày thèm cái này lúc thi vòng nhóm ATSH, nhớ không?"Hiếu đứng đó, dựa vào tường, nhìn cả nhóm chọc cười An.
Cậu không xen vào - nhưng An thì biết, ánh mắt Hiếu lúc đó nhẹ đi hẳn một phần gánh nặng.⸻Ngày thứ sáu, những người không ngờ nhất lại xuất hiện - là các "anh trai" cùng chương trình: từ nhóm tiểu học đến nhóm các anh lớn.Bé Duy và Kiều (2 trong 4 "em út" đáng yêu của show) mang theo ảnh vẽ tay:"Anh An mà khóc là ảnh hưởng tâm lý tụi em đó nha!"Nhóm các anh lớn như Isaac, Gin Tuấn Kiệt, Atus cũng ghé qua.
Isaac vỗ vai An:"Cái gì cũng qua được, miễn là mình không tự dừng lại."Quang Trung thì rút khẩu trang ra, giơ tay đập nhẹ:"Anh thấy em ổn hơn rồi. Lúc nào muốn trở lại, cứ nói. Sân khấu vẫn chờ."An không nói gì.
Chỉ gật đầu.
Mắt đỏ hoe.⸻Mẹ An đến vào chiều hôm đó - tay run, nhưng cố giữ bình tĩnh khi thấy con mình nằm đó, gầy hơn lần cuối cùng bà nhìn."Chỉ cần con bình an, thì mẹ không quan tâm ai nói gì."Câu nói ấy như đập thẳng vào ngực An.
Cậu bật khóc - không vì đau, mà vì thương những người phải đau thay mình.⸻Hùng đến vào lúc muộn - khi tất cả đã về.
Anh gõ cửa khẽ, trên tay là một túi giấy nhỏ.An ngẩng lên.
Cả hai nhìn nhau vài giây - im lặng, không cần nhiều lời.Hùng bước vào, đặt túi quà xuống bàn:"Có mấy viên kẹo sữa. Hồi ở show, em từng bảo thích."An mỉm cười - một nụ cười biết ơn, nhẹ và kín.Hiếu không có trong phòng lúc ấy.
Chỉ có An và Hùng - và một khoảng lặng kỳ lạ giữa hai người đã từng suýt nữa thân hơn cả tình bạn.Hùng đứng đó, một lúc lâu, rồi khẽ nói:"Anh mừng vì em đang đỡ.
Anh biết anh không phải người em cần nhất,...nhưng nếu ở một thế giới khác,
nơi anh gặp em sớm hơn,
anh nghĩ... mọi thứ có thể khác."An khựng lại.
Không trả lời.
Chỉ nhìn Hùng - một cái nhìn không nợ nần, nhưng rất biết ơn."Em cũng mong ở thế giới đó, anh sẽ là người được em thương nhiều nhất."⸻Cửa đóng lại.
An ngồi nhìn viên kẹo trong túi.
Vị dâu, gói màu tím - giống hệt hộp kẹo cậu từng chia với Hùng trong hậu trường.Một mảnh ký ức nhỏ
- không đủ để thành tình yêu,
- nhưng đủ để nhớ.⸻
Một tuần sau, An được xuất viện.
Lúc ra xe, cậu nhìn thấy ảnh mình và Hiếu trên một fanpage - caption đơn giản:"Tình yêu là khi người ta ở lại vào lúc bạn chẳng còn gì."Hiếu chưa từng công khai yêu An.
Nhưng thế giới dường như đã tự hiểu.Đêm đó, An mở lại file demo mình từng làm. Cậu thêm vào vài tiếng guitar mềm, rồi lưu lại với một cái tên mới:
"Nếu chỉ một thế giới là thật..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me