Neu Chi Mot The Gioi La That
Lịch trình của gameshow năm nay dày đặc. Càng gần chung kết, cường độ tập luyện càng gắt. Ekip, nghệ sĩ, producer - ai cũng vắt kiệt sức. Vậy mà... không hiểu sao, có vài người vẫn còn dư năng lượng để... trêu An."Ê, nay có dắt theo gấu tới xem nhóm mình tập luyện không đó?" - Khang huýt sáo.An trợn mắt:"Gấu nào? Kỳ vậy trời?"Khang chớp mắt:"Thì gấu bông ở nhà mày á. Tao thấy anh ấy hay nhớ và lo cho mày lắm, mấy nay chắc khóc dữ lắm."Cả hậu trường cười rần. An giả vờ bực, đấm vào tay Khang:"Tao mà té xỉu là tại mày nha."⸻Hùng ngồi ở góc bàn, tay đang rà lại đoạn beat để tổng duyệt.
Nghe hết - cười nhẹ.
Không chen vào, cũng không giải thích gì.An nhìn thoáng qua, bắt gặp ánh mắt đó, cười cười rồi tự rót nước cho mình - và... rót luôn cho Hùng.
Tay vô tình đụng tay, không ai nói gì.
Nhưng cả hai đều biết.⸻Khi An vừa chạy sân khấu xong và xuống chỗ nghỉ, Hùng đã đưa sẵn khăn và chai nước lạnh."Khăn ấm hay khăn lạnh?""Lạnh đi.""Biết ngay."An ngồi phịch xuống, ngửa đầu thở. Hùng đứng sau nhẹ nhàng xoa vai một chút.
Không ai để ý.
Chỉ có Hiếu từ bên bàn chỉnh âm thanh đi ngang qua - dừng lại một nhịp, rồi nói:"Mày ngồi thẳng lại xíu đi. Nhìn gù thấy ghét.""Ủa, ai mượn anh lo?""Lo giùm thôi. Mày bị đèn đánh vô mắt là khó hát lắm đó, không nhớ hôm bữa ai kêu mỏi vai luôn sao?"An bĩu môi nhưng ngoan ngoãn ngồi thẳng. Hiếu đi luôn. Còn Hùng, vẫn xoa vai cậu - không nói gì.⸻Tối hôm đó, cả nhóm dắt nhau đi ăn lẩu.
Khang gọi menu, An hí hửng đòi thêm ba món cay xè, Hiếu nói:"Ăn vừa thôi, ăn cay xong lại kêu đau bụng thì khổ người ta nấu cháo."An lườm. Hùng gắp rau vào chén An:"Ăn rau đi. Đừng ăn không toàn bạch tuộc."An rên:"Mấy anh này ai cũng như bố em hết á..."Hùng cười, Hiếu chỉ nhún vai.
Khang thì chốt lại:"Không có tụi tao thì ai chịu nổi mày."⸻Về tới nhà, An nằm ườn ra giường, nhắn cho Hùng:"Anh ngủ chưa?"
"Chưa. Em về tới rồi hả?"
"Ừ. Mệt quá. Nhưng vui."Một lúc sau, Hùng gửi qua một voice note ngắn - tiếng guitar anh vừa gảy thử khi ngồi một mình.
Không lời.
Không cầu kỳ.Nhưng An nghe xong lại thấy yên đến lạ.⸻Trước khi ngủ, cậu nhắn thêm một dòng:"Em không giỏi nói mấy chuyện tình cảm đâu. Nhưng em thích những lúc anh lặng im mà vẫn ở đó."Không có hồi âm ngay.
Nhưng sáng hôm sau, khi mở mắt dậy,
An thấy tin nhắn:"Anh không cần em nói gì hết. Chỉ cần em không biến mất là được."Hôm sau, ekip bắt đầu tổng duyệt từ sớm.
An đến muộn 15 phút, tóc tai rối, mặt vẫn còn ngái ngủ.
Cậu lí nhí xin lỗi rồi chui tọt vào góc ngồi - không ai la rầy, nhưng rõ ràng ánh mắt đạo diễn có hơi cau lại.Hùng ngồi cách đó mấy mét.
Thấy vậy, anh đứng dậy, lấy ly cà phê nóng mang tới, đặt trước mặt An. Không nói gì, chỉ gật nhẹ."Em đâu có gọi cà phê đâu...""Hôm nay em cần đó."An cầm ly, khẽ cười.⸻Cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, ngồi dựa tường lim dim thì Khang nhào tới, dúi lên đầu cậu một cái kẹp tóc hình trái tim:"Cho dễ thương chút đi, lát lên hình đó. Tao không muốn bị tag vô mấy bài 'nhìn An mệt mỏi ghê' nha."An gỡ kẹp xuống, giả vờ muốn chọi lại, rồi thôi - cài ngược lên áo hoodie, vừa đúng ngay chỗ Hùng đang nhìn.⸻Lúc duyệt sân khấu, mic An bị trục trặc.
Cậu nói một câu mà không ai nghe rõ, mặt đơ luôn mấy giây.
Hiếu đang ngồi sau bàn âm thanh, thay vì gọi kỹ thuật viên, bước lên sân khấu, lấy mic mới đưa tận tay:"Tập trung đi. Lần sau không cứu nữa đâu đó."An thè lưỡi:"Biết anh thương em rồi. Giả bộ ác hoài."Hiếu nhếch môi, đi thẳng xuống, nhưng khi quay lưng, tay lại lén bấm nhạc chậm lại 5 giây - đúng đoạn An cần lấy hơi lâu hơn.⸻Buổi trưa, cả nhóm kéo nhau đi ăn.
Quán cơm quen, có món An thích - trứng cuộn phô mai.An tới muộn vì loay hoay gỡ lens - vào bàn thì dĩa trứng cuộn đã hết.
Đang ngơ ngác thì Hùng đẩy nửa phần của mình qua:"Anh ăn nửa thôi. Em ăn đi."An ngẩng đầu, mắt sáng:"Sao biết em thèm món đó?""Em ăn món đó mỗi lần mệt."Cậu không nói gì thêm.
Chỉ gắp một miếng, rồi... gắp lại một miếng bỏ vào chén Hùng:"Cho công bằng."⸻Cuối ngày, khi mọi người đã về gần hết, An vẫn ngồi trong phòng tập nhỏ.
Hùng bước vào, thấy cậu co người trên ghế, mắt nhìn màn hình điện thoại đang phát một đoạn fancam ngắn."Em mệt à?"An gật gật:"Không biết sao... dạo này thấy hơi lặng. Mọi thứ vẫn vui, nhưng... trong lòng thì cứ thiếu thiếu."Hùng không hỏi thêm.
Chỉ ngồi xuống cạnh, không chạm vào, nhưng đủ gần để cậu nghe tiếng thở nhè nhẹ bên tai.Một lúc lâu, An quay sang:"Anh nè... em lỡ không vui, anh vẫn ở lại chứ?""Anh đâu có ở đây vì em vui."⸻Trước khi rời phòng, Hùng lấy từ balo ra một hộp nhỏ - không gói, không nơ."Gì đây?" - An hỏi."Sticker. Loại em thích sưu tầm."An mở ra. Toàn là mấy con thú mặc hoodie - đủ loại màu.
Cậu ráng không cười quá lố, nhưng hai tai đỏ bừng.⸻Tối đó, khi đã về nhà, An đăng một story trắng đen - chỉ là ảnh bàn tay ai đó đặt ly cà phê xuống trước mặt mình.Không caption.
Không tag.
Chỉ có một sticker nhỏ xíu hình con vịt đội mưa.Mọi người đoán già đoán non. Còn Hùng - chỉ thả một tim.Những ngày tháng ấy cứ trôi qua thật nhẹ nhàng
Nghe hết - cười nhẹ.
Không chen vào, cũng không giải thích gì.An nhìn thoáng qua, bắt gặp ánh mắt đó, cười cười rồi tự rót nước cho mình - và... rót luôn cho Hùng.
Tay vô tình đụng tay, không ai nói gì.
Nhưng cả hai đều biết.⸻Khi An vừa chạy sân khấu xong và xuống chỗ nghỉ, Hùng đã đưa sẵn khăn và chai nước lạnh."Khăn ấm hay khăn lạnh?""Lạnh đi.""Biết ngay."An ngồi phịch xuống, ngửa đầu thở. Hùng đứng sau nhẹ nhàng xoa vai một chút.
Không ai để ý.
Chỉ có Hiếu từ bên bàn chỉnh âm thanh đi ngang qua - dừng lại một nhịp, rồi nói:"Mày ngồi thẳng lại xíu đi. Nhìn gù thấy ghét.""Ủa, ai mượn anh lo?""Lo giùm thôi. Mày bị đèn đánh vô mắt là khó hát lắm đó, không nhớ hôm bữa ai kêu mỏi vai luôn sao?"An bĩu môi nhưng ngoan ngoãn ngồi thẳng. Hiếu đi luôn. Còn Hùng, vẫn xoa vai cậu - không nói gì.⸻Tối hôm đó, cả nhóm dắt nhau đi ăn lẩu.
Khang gọi menu, An hí hửng đòi thêm ba món cay xè, Hiếu nói:"Ăn vừa thôi, ăn cay xong lại kêu đau bụng thì khổ người ta nấu cháo."An lườm. Hùng gắp rau vào chén An:"Ăn rau đi. Đừng ăn không toàn bạch tuộc."An rên:"Mấy anh này ai cũng như bố em hết á..."Hùng cười, Hiếu chỉ nhún vai.
Khang thì chốt lại:"Không có tụi tao thì ai chịu nổi mày."⸻Về tới nhà, An nằm ườn ra giường, nhắn cho Hùng:"Anh ngủ chưa?"
"Chưa. Em về tới rồi hả?"
"Ừ. Mệt quá. Nhưng vui."Một lúc sau, Hùng gửi qua một voice note ngắn - tiếng guitar anh vừa gảy thử khi ngồi một mình.
Không lời.
Không cầu kỳ.Nhưng An nghe xong lại thấy yên đến lạ.⸻Trước khi ngủ, cậu nhắn thêm một dòng:"Em không giỏi nói mấy chuyện tình cảm đâu. Nhưng em thích những lúc anh lặng im mà vẫn ở đó."Không có hồi âm ngay.
Nhưng sáng hôm sau, khi mở mắt dậy,
An thấy tin nhắn:"Anh không cần em nói gì hết. Chỉ cần em không biến mất là được."Hôm sau, ekip bắt đầu tổng duyệt từ sớm.
An đến muộn 15 phút, tóc tai rối, mặt vẫn còn ngái ngủ.
Cậu lí nhí xin lỗi rồi chui tọt vào góc ngồi - không ai la rầy, nhưng rõ ràng ánh mắt đạo diễn có hơi cau lại.Hùng ngồi cách đó mấy mét.
Thấy vậy, anh đứng dậy, lấy ly cà phê nóng mang tới, đặt trước mặt An. Không nói gì, chỉ gật nhẹ."Em đâu có gọi cà phê đâu...""Hôm nay em cần đó."An cầm ly, khẽ cười.⸻Cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, ngồi dựa tường lim dim thì Khang nhào tới, dúi lên đầu cậu một cái kẹp tóc hình trái tim:"Cho dễ thương chút đi, lát lên hình đó. Tao không muốn bị tag vô mấy bài 'nhìn An mệt mỏi ghê' nha."An gỡ kẹp xuống, giả vờ muốn chọi lại, rồi thôi - cài ngược lên áo hoodie, vừa đúng ngay chỗ Hùng đang nhìn.⸻Lúc duyệt sân khấu, mic An bị trục trặc.
Cậu nói một câu mà không ai nghe rõ, mặt đơ luôn mấy giây.
Hiếu đang ngồi sau bàn âm thanh, thay vì gọi kỹ thuật viên, bước lên sân khấu, lấy mic mới đưa tận tay:"Tập trung đi. Lần sau không cứu nữa đâu đó."An thè lưỡi:"Biết anh thương em rồi. Giả bộ ác hoài."Hiếu nhếch môi, đi thẳng xuống, nhưng khi quay lưng, tay lại lén bấm nhạc chậm lại 5 giây - đúng đoạn An cần lấy hơi lâu hơn.⸻Buổi trưa, cả nhóm kéo nhau đi ăn.
Quán cơm quen, có món An thích - trứng cuộn phô mai.An tới muộn vì loay hoay gỡ lens - vào bàn thì dĩa trứng cuộn đã hết.
Đang ngơ ngác thì Hùng đẩy nửa phần của mình qua:"Anh ăn nửa thôi. Em ăn đi."An ngẩng đầu, mắt sáng:"Sao biết em thèm món đó?""Em ăn món đó mỗi lần mệt."Cậu không nói gì thêm.
Chỉ gắp một miếng, rồi... gắp lại một miếng bỏ vào chén Hùng:"Cho công bằng."⸻Cuối ngày, khi mọi người đã về gần hết, An vẫn ngồi trong phòng tập nhỏ.
Hùng bước vào, thấy cậu co người trên ghế, mắt nhìn màn hình điện thoại đang phát một đoạn fancam ngắn."Em mệt à?"An gật gật:"Không biết sao... dạo này thấy hơi lặng. Mọi thứ vẫn vui, nhưng... trong lòng thì cứ thiếu thiếu."Hùng không hỏi thêm.
Chỉ ngồi xuống cạnh, không chạm vào, nhưng đủ gần để cậu nghe tiếng thở nhè nhẹ bên tai.Một lúc lâu, An quay sang:"Anh nè... em lỡ không vui, anh vẫn ở lại chứ?""Anh đâu có ở đây vì em vui."⸻Trước khi rời phòng, Hùng lấy từ balo ra một hộp nhỏ - không gói, không nơ."Gì đây?" - An hỏi."Sticker. Loại em thích sưu tầm."An mở ra. Toàn là mấy con thú mặc hoodie - đủ loại màu.
Cậu ráng không cười quá lố, nhưng hai tai đỏ bừng.⸻Tối đó, khi đã về nhà, An đăng một story trắng đen - chỉ là ảnh bàn tay ai đó đặt ly cà phê xuống trước mặt mình.Không caption.
Không tag.
Chỉ có một sticker nhỏ xíu hình con vịt đội mưa.Mọi người đoán già đoán non. Còn Hùng - chỉ thả một tim.Những ngày tháng ấy cứ trôi qua thật nhẹ nhàng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me