Neu Chi Mot The Gioi La That
Negav tỉnh dậy lần nữa.
Lần này là vì ánh sáng.Nắng sớm xuyên qua rèm mỏng, đậu nhẹ trên mắt cậu. Căn phòng vẫn quen thuộc – trần nhà, tấm rèm, tách cà phê cũ trên kệ. Nhưng cậu thì... không chắc mình còn là chính mình nữa."Nếu ở một thế giới khác, em chọn tôi trước... Liệu kết cục có khác không?"Câu nói đó cứ văng vẳng. Như tiếng vọng. Như điều gì đó từng xảy ra thật, không phải từ một giấc mơ.Phòng tắm.
Cậu rửa mặt, cố dội tỉnh nỗi choáng trong đầu.Khi ngẩng lên nhìn gương – trong một khoảnh khắc rất ngắn, phản chiếu trong gương không phải Negav đang mặc áo thun trắng, mà là một người giống cậu, nhưng mặc hoodie đen. Tóc chải gọn hơn. Biểu cảm... không phải của cậu.Cậu chớp mắt.Gương trở lại bình thường.
Áo thun trắng, tóc rối, bọng mắt nhẹ vì mất ngủ.Cậu cười khẽ – kiểu cười không rõ đang tự trấn an, hay chấp nhận rằng:"Ừ thì chắc vẫn chưa tỉnh hẳn."Studio.Hiếu ngồi sẵn từ lúc nào, tóc rối hơn bình thường, áo phao to tổ bố, đang gõ gõ theo beat bằng tay không lên gối."Ê, bộ tao đẹp lạ thường hay sao mà mày nhìn dữ vậy?" – Hiếu nhướng mày.Negav khựng lại. Cậu không biết vì sao mình nhìn.Có lẽ... vì hình ảnh này, dáng ngồi đó, khung cảnh này – đã từng xảy ra rồi. Trong mơ. Chỉ là... trong giấc mơ đó, Hiếu ngồi sát bên cậu hơn. Giọng nói cũng khác – dịu hơn, buồn hơn.
Và cũng chính Hiếu đã nói câu đó – câu đang bám chặt trong trí nhớ cậu."Không có gì." – Negav nói khẽ, rồi ngồi xuống máy tính.
Tay cậu lạnh, và não thì nặng.Lúc trưa, Quang Hùng ghé qua vì có dự án âm nhạc chung với Gerdnang sắp ra mắt.
Vẫn kiểu nhẹ nhàng, lịch sự, mang cà phê cho từng người. Khi Hùng ngồi xuống, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng, Negav vô thức liếc qua – và tim cậu giật nhẹ.Dưới xương quai hàm trái... có một nốt ruồi rất nhỏ.Không ai để ý tới. Không ai nói gì. Nhưng cậu chắc chắn đã thấy nó – trước đó.
Có lẽ trong một giấc mơ – nơi Hùng từng đặt tay lên vai cậu và hỏi:
"Nếu ở một thế giới khác...""Ê Negav, cà phê của em tan đá rồi kìa." – Hùng gọi, cười.
Negav giật mình, nhìn xuống. Lòng bàn tay vẫn đang cầm ly nhựa lạnh buốt, chưa uống giọt nào.HurryKhang tới cuối buổi. Mang theo một túi gà rán, miệng nói không ngừng."Ủa tụi bây làm việc kiểu gì vậy? Ở nhà mở livestream cho fan mà ai cũng như zombie vầy. Để tao làm một mình luôn cho rồi."Hiếu và Hùng cười ồ lên. Khang bốc gà chia cho từng người, nhét luôn một miếng vào miệng Negav khi thấy cậu ngồi đơ."Ăn đi ông nội. Mơ mộng gì ban ngày dữ vậy?"Negav cười, dù vị giác lúc đó... trống rỗng.
Cậu thấy cả ba người trước mặt mình – gần gũi, quen thuộc, sống động như bao ngày thường. Nhưng cùng lúc đó, cậu lại thấy một hình ảnh khác nhòe qua sau gáy họ – như những bóng người đứng chồng lên nhau.
Hiếu – đang cười, nhưng trong ký ức mơ là ánh mắt buồn rười rượi.
Hùng – đang lơ đãng nhìn trời, nhưng trong mơ... đã từng chạm nhẹ lên tóc cậu.Tối. Mưa nhẹ.
Cả bốn người ngồi trên sàn, quanh dàn máy đang chạy thử bản beat mới.Tiếng nhạc dội nhẹ vào tai, đều đều. Lúc này, mọi người đang im – chỉ còn tiếng mưa và đèn vàng lặng lẽ.Negav khép mắt một chút.
Chỉ một chút thôi. Và trong khoảng lặng đó, câu nói ấy lại trôi về như chưa từng rời đi:"Nếu ở một thế giới khác, em chọn tôi trước...
Liệu kết cục có khác không?"Cậu mở mắt. Không ai nói gì.
Hiếu đang chỉnh filter EQ. Hùng vuốt màn hình chọn sample. HurryKhang gục bên góc, ôm miếng gà ngủ gật....Vậy thì ai là người đã hỏi mình câu đó?Và tại sao, mình lại nhớ cả hai người đều đã từng nói...?
Mà cậu không chắc... có phải chỉ là mơ không.
Lần này là vì ánh sáng.Nắng sớm xuyên qua rèm mỏng, đậu nhẹ trên mắt cậu. Căn phòng vẫn quen thuộc – trần nhà, tấm rèm, tách cà phê cũ trên kệ. Nhưng cậu thì... không chắc mình còn là chính mình nữa."Nếu ở một thế giới khác, em chọn tôi trước... Liệu kết cục có khác không?"Câu nói đó cứ văng vẳng. Như tiếng vọng. Như điều gì đó từng xảy ra thật, không phải từ một giấc mơ.Phòng tắm.
Cậu rửa mặt, cố dội tỉnh nỗi choáng trong đầu.Khi ngẩng lên nhìn gương – trong một khoảnh khắc rất ngắn, phản chiếu trong gương không phải Negav đang mặc áo thun trắng, mà là một người giống cậu, nhưng mặc hoodie đen. Tóc chải gọn hơn. Biểu cảm... không phải của cậu.Cậu chớp mắt.Gương trở lại bình thường.
Áo thun trắng, tóc rối, bọng mắt nhẹ vì mất ngủ.Cậu cười khẽ – kiểu cười không rõ đang tự trấn an, hay chấp nhận rằng:"Ừ thì chắc vẫn chưa tỉnh hẳn."Studio.Hiếu ngồi sẵn từ lúc nào, tóc rối hơn bình thường, áo phao to tổ bố, đang gõ gõ theo beat bằng tay không lên gối."Ê, bộ tao đẹp lạ thường hay sao mà mày nhìn dữ vậy?" – Hiếu nhướng mày.Negav khựng lại. Cậu không biết vì sao mình nhìn.Có lẽ... vì hình ảnh này, dáng ngồi đó, khung cảnh này – đã từng xảy ra rồi. Trong mơ. Chỉ là... trong giấc mơ đó, Hiếu ngồi sát bên cậu hơn. Giọng nói cũng khác – dịu hơn, buồn hơn.
Và cũng chính Hiếu đã nói câu đó – câu đang bám chặt trong trí nhớ cậu."Không có gì." – Negav nói khẽ, rồi ngồi xuống máy tính.
Tay cậu lạnh, và não thì nặng.Lúc trưa, Quang Hùng ghé qua vì có dự án âm nhạc chung với Gerdnang sắp ra mắt.
Vẫn kiểu nhẹ nhàng, lịch sự, mang cà phê cho từng người. Khi Hùng ngồi xuống, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng, Negav vô thức liếc qua – và tim cậu giật nhẹ.Dưới xương quai hàm trái... có một nốt ruồi rất nhỏ.Không ai để ý tới. Không ai nói gì. Nhưng cậu chắc chắn đã thấy nó – trước đó.
Có lẽ trong một giấc mơ – nơi Hùng từng đặt tay lên vai cậu và hỏi:
"Nếu ở một thế giới khác...""Ê Negav, cà phê của em tan đá rồi kìa." – Hùng gọi, cười.
Negav giật mình, nhìn xuống. Lòng bàn tay vẫn đang cầm ly nhựa lạnh buốt, chưa uống giọt nào.HurryKhang tới cuối buổi. Mang theo một túi gà rán, miệng nói không ngừng."Ủa tụi bây làm việc kiểu gì vậy? Ở nhà mở livestream cho fan mà ai cũng như zombie vầy. Để tao làm một mình luôn cho rồi."Hiếu và Hùng cười ồ lên. Khang bốc gà chia cho từng người, nhét luôn một miếng vào miệng Negav khi thấy cậu ngồi đơ."Ăn đi ông nội. Mơ mộng gì ban ngày dữ vậy?"Negav cười, dù vị giác lúc đó... trống rỗng.
Cậu thấy cả ba người trước mặt mình – gần gũi, quen thuộc, sống động như bao ngày thường. Nhưng cùng lúc đó, cậu lại thấy một hình ảnh khác nhòe qua sau gáy họ – như những bóng người đứng chồng lên nhau.
Hiếu – đang cười, nhưng trong ký ức mơ là ánh mắt buồn rười rượi.
Hùng – đang lơ đãng nhìn trời, nhưng trong mơ... đã từng chạm nhẹ lên tóc cậu.Tối. Mưa nhẹ.
Cả bốn người ngồi trên sàn, quanh dàn máy đang chạy thử bản beat mới.Tiếng nhạc dội nhẹ vào tai, đều đều. Lúc này, mọi người đang im – chỉ còn tiếng mưa và đèn vàng lặng lẽ.Negav khép mắt một chút.
Chỉ một chút thôi. Và trong khoảng lặng đó, câu nói ấy lại trôi về như chưa từng rời đi:"Nếu ở một thế giới khác, em chọn tôi trước...
Liệu kết cục có khác không?"Cậu mở mắt. Không ai nói gì.
Hiếu đang chỉnh filter EQ. Hùng vuốt màn hình chọn sample. HurryKhang gục bên góc, ôm miếng gà ngủ gật....Vậy thì ai là người đã hỏi mình câu đó?Và tại sao, mình lại nhớ cả hai người đều đã từng nói...?
Mà cậu không chắc... có phải chỉ là mơ không.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me